Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 43:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Đổng Các lão là người đầu tiên đứng lên, bốn nội thị bước vào với một cái lồng lớn được che bằng vải đen, không thể nhìn thấy những gì bên trong.
Huệ Thuận Đế tò mò: "Đồng ái khanh, trong lồng sắt của khanh là gì thế? Không phải là mãnh hổ hay sư tử chứ?".
Đổng Các lão thi lễ: "Khởi bẩm bệ hạ, trong lồng này có một đôi tiên hạc dưới tay Nam Cực Tiên Ông, đặc biệt dâng lên một khúc vũ trường thọ cho Thái hậu".
Trong đại sảnh có tiếng xôn xao, mọi người đang bàn tán xì xào. Đổng Các lão này không hổ là người có thể vào nội các, đầu óc thật tài tình. Nam Cực Tiên Ông là Thọ Tinh Lão Nhân, tặng tiên hạ dưới tay Nam Cực Tiên Ông là thứ cát tường cỡ nào chứ. Đương nhiên, ai cũng biết rõ Nam Cực Tiên Ông gì đó thì cũng chỉ là hạc đầu đỏ bình thường thôi. Nhưng tiên hạc cũng rất hiếm rồi, những năm gần đây trong cung đều không có tiên hạc. Đổng Các lão có thể tìm được một đôi tiên hạc, hiển nhiên là cũng đã hao tâm tốn sức.
Tiên hạc có thể nhảy, nhưng chúng có thể nhảy một khúc vũ trường sinh thì chưa ai từng thấy.
Thái hậu cũng sinh lòng hứng thú: "Mở ra xem thử."
Đổng Các lão ra hiệu, nội thị vén tấm vải đen che lồng lên, mọi người vừa nhìn đã kinh hãi hét lên.
Trong lồng có hai con tiên hạc, lông trắng đuôi đen, cổ đỏ ửng lên, không phải vì chúng là hạc đầu đỏ, mà vì đầu của cả hai con tiên hạc mất rồi, bị chặt đứt cổ, chỗ lông cổ trắng noãn đã bị nhuộm đỏ.
Người đứng xa vẫn không thấy chuyện gì đang xảy ra, còn mệnh phụ ở gần thì đã hét lên.
Huệ Thuận Đế sắc mặt tái nhợt, Trưởng công chúa tái mặt đến mức sắp ngất đi. Ánh mắt của Thái hậu lại lạnh lùng và nghiêm nghị, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đổng Các lão.
Trên triều đình không có ai nói chuyện trắng trợn như vậy, mọi người dò xét lẫn nhau mới là bình thường. Bà dùng chân dung của Khương Họa để hỏi chuyện liên hôn. Nếu như Đổng Các lão có hứng thú, ông ta sẽ tự nhiên đáp lại. Mà bà cũng sắp xếp theo ý của Đổng Các lão.
Bây giờ có vẻ như Đổng Các lão này đã sớm quy phục Thái tử từ lâu rồi!
Ông ta giả vờ chu toàn với mình, nhưng bây giờ lại dùng hai con tiên hạc bị chặt đầu để thị uy trong tiệc mừng thọ của mình. Điều này có nghĩa là gì ?! Ngụ ý rằng bà sắp chết hả ?!
Nếu ông ta không có ý định liên thủ với mình thì chỉ cần bỏ qua bức chân dung của Khương Họa là được, cũng không cần phải hành động tuyệt tình đến vậy chứ?!
Cũng may Khương Họa bị bệnh, nếu không nếu như sắp xếp Khương Họa và Đổng Các lão thành chuyện tốt, bây giờ bà ta mới mất cả chì lẫn chài ấy chứ.
Cuộc sống của Thái hậu có thể nói là thuận buồm xuôi gió, dù không có con trai nhưng Huệ Thuận Đế đã được bà ta nuôi dưỡng và nghe theo lời bà. Hiện tại Nhị hoàng tử cũng rất hiếu thuận với bà ta, có thể thấy trước được rằng trong tương lai, khi Nhị hoàng tử trở thành hoàng đế, bà ta vẫn có thể uy phong tám phương như trước. Ở tuổi này, Thái hậu chưa từng gặp phải khiêu khích như vậy.
“Ngươi...” Thái hậu chỉ vào Đổng Các lão. Vừa định cho người bắt ông ta lại, cho dù không giết ông ta được thì cũng phải trị ông ta tội bất kính.
Khuôn mặt già nua của Đổng Các lão tái nhợt, hai mắt mở to, há to miệng, hít thở hai hơi, một tay đè lên ngực, gãi mạnh, rồi thình lình ngã xuống đất, co giật hai cái, thân thể duỗi thẳng ra rồi nhắm mắt lại.
Giọng nói của Thái hậu mắc nghẹn trong cổ họng. Thế này cũng mất thể diện quá rồi đó. Đổng Các lão đã làm chuyện xấu, muốn thoát khỏi sự trừng phạt lại dứt khoát giả chết luôn à?
Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng khoa trương này.
Đầu tiên, tiên hạc dưới tay Nam Cực Tiên Ông không có đầu, đây không phải chúc thọ mà là nguyền rủa Thái hậu. Bây giờ Đổng Các lão, người dâng tiên hạc, cũng sắp chết?
Huệ Thuận Đế sắc mặt u ám, lớn tiếng sai người gọi thái y đến.
Không ai dám đến trước để kiểm tra sống chết của Đổng Các lão, cho đến khi thái y vội vã đến.
Thái y vừa nhìn thấy bộ dạng của Đổng Các lão thì liền cảm thấy không ổn, đưa ngón tay vào dưới mũi để kiểm tra, nhưng hoàn toàn không thấy có hô hấp. Thái y chưa từ bỏ ý định mà bắt mạch cổ tay, ngay cả nhịp đập cũng không còn nữa.
Khẽ mở mí mắt ra nhìn, thái y thở dài, đứng dậy nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Đổng Các lão... Đã chết. Đánh giá tình hình hiện tại, chắc là tim đập nhanh mà chết".
Đã chết ?!
Mọi người trong đại điện nhất tề hít một hơi khí lạnh.
Trong lòng Thái hậu càng thêm kinh hoàng. Bà vốn tưởng rằng Đổng Các lão đã sớm quy phục Thái tử nên bây giờ mới lá mặt lá trái với mình, còn muốn dùng tiên hạc bị chặt đầu để nguyền rủa mình, không ngờ bản thân Đổng Các lão cũng chết.
Trong nháy mắt bà ta đã suy nghĩ cẩn thận.
Đổng Các lão chắc hẳn thật tình muốn dựa dẫm vào bà. Vậy về con tiên hạc bị chặt đầu trong lồng, Đổng Các lão không hề biết trước.
Chuyện này đến tột cùng là ai làm, không cần nói cũng biết.
Thái hậu thình lình giương mắt nhìn Thái tử, đối mặt với ánh mắt của Thái tử nhìn qua, tối tăm, không rõ vui giận mà nhìn bà một cách bình tĩnh.
Trước mắt Thái hậu tối sầm lại.
Từ khi nào mà vị Thái tử ẩn dật này lại trở nên sắc bén như vậy? Rốt cuộc hắn ta làm như thế nào? Con tiên hạc đó chắc chắn là do hắn ta động tay động chân, nhưng làm sao hắn ta có thể giết chết Đổng Các lão trước mắt biết bao nhiêu người, lại còn gây ra dấu hiệu giả tim đập nhanh?
Hắn ta che giấu sâu như vậy, vậy bên cạnh bà có người của hắn hay không? Một ngày nào đó, có thể bà cũng chết vì tim đập nhanh không?
Sắc mặt Thái hậu càng ngày càng tái nhợt, thân thể không kìm được lắc lư.
“Mẫu hậu!” - Huệ Thuận Đế nhận thấy sự khác lạ của Thái hậu, sợ hãi thốt lên: “Thái y!".
Thái hậu mơ hồ nhìn thấy khóe môi mỏng của Thái tử cong lên, nụ cười lạnh lùng khiến bà ta cảm thấy lạnh sống lưng. Không nói bây giờ bà đang làm gì, nếu những chuyện xưa kia bại lộ, bà ta còn có thể sống đến cuối đời hay không?
Càng nghĩ đến đây bà ta càng hoảng sợ. Vốn tưởng rằng phần thắng đã nằm trong tay, nhưng hóa ra chỉ là tưởng tượng của bản thân thôi sao? Không, bà không cho phép mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ của Huệ Thuận Đế và Nhị hoàng tử, Thái hậu trợn mắt ngất đi.
Bữa tiệc mừng thọ kết thúc sớm như mong đợi của Thái tử.
Tiêu Dân không quan tâm đến chuyện đi thăm Khương biểu muội nữa, đi theo đến cung Từ An.
***
Thái tử đi thẳng trở lại Đông cung, mang theo Bách Lý Xuân và đi đến Khương phủ.
Khương Họa uống thuốc liền chìm vào giấc ngủ say. Lão thái thái lo lắng canh giữ bên người. Khương Vĩ cùng Khương Trừng cũng ở phòng sách của Tây thứ gian, hai cha con tự mình đọc sách.
Nghe tin Thái tử sắp đến, Khương Vĩ liền đi ra tiền viện.
“Thái tử điện hạ” - Khương Vĩ thi lễ: “Ngài không ở tiệc mừng thọ mà sao lại đến đây?".
Thái tử nói: "Tiệc mừng thọ đã kết thúc trước thời hạn. Nghe nói Họa Họa bị bệnh. Đây là Bách Lý tiên sinh, là thần y. Ta cố ý dẫn ông ấy tới khám cho Họa Họa".
Bách Lý Xuân đã tuổi tứ tuần, nho nhã phóng khoáng, tiến lên gặp Khương Vĩ: "Tại hạ Bách Lý Xuân, gặp qua Khương Thượng thư. Y thuật ít ỏi, may mắn Thái tử không chê, hai chữ thần y không dám nhận".
Thần y?
Trong ấn tượng của Khương Vĩ, những người gọi là thần y đều được thổi phồng. Dù thỉnh thoảng có người có bản lĩnh thật sự cũng vẫn hếch lỗ mũi lên trời, một bộ thế ngoại cao nhân. Thần y khiêm tốn và tao nhã như Bách Lý Xuân, đây vẫn là lần đầu tiên ông gặp.
Lại nói tiếp, hai năm nay Thái tử không còn ẩn dật như xưa, hơn nữa trông khí sắc rất tốt. Xét về tướng mạo thì cao ráo thẳng tắp như chi lan ngọc thụ, thật sự không giống người ốm yếu. Chẳng lẽ chính vì vị thần y này? Chẳng lẽ Bách Lý Xuân thật sự đã chữa lành thân thể của Thái tử?
Khương Vĩ hoàn lễ: "Thì ra là Bách Lý tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".
Tiêu Quyết không khỏi khó chịu khi thấy sự khách sáo của bọn họ. Y đến đây là vì Khương Họa, cô nhóc thật sự rất rụt rè, y cũng đã nói sẽ không sao rồi, nhưng nàng vẫn tự làm mình ốm nặng chỉ để trốn khỏi tiệc mừng thọ.
Nàng quá không tin tưởng y, cho dù nàng nói không muốn vào Đông cung, nhiều nhất y cũng chỉ tức giận, song làm sao có thể mặc kệ nàng? Cùng lắm là giết hết những người thèm muốn nàng, chờ cô nhóc nghĩ thông rồi, ắt sẽ bằng lòng đến Đông cung.
Tiêu Quyết ho nhẹ một tiếng: "Khương đại nhân, Bách Lý tiên sinh có y thuật rất xuất sắc. Nghe nói Họa Họa bị bệnh nặng, để ông ấy khám cho Họa Họa xem, kê đơn thuốc thì có thể nhanh khỏi bệnh hơn".
Có thể khiến cho con gái bảo bối nhanh khỏe lên thì Khương Vĩ tự nhiên động lòng. Nhưng Khương Họa đang ngủ, hơn nữa nàng vừa mới uống thuốc, nếu uống thêm thuốc khác có lẽ không thích hợp.
Nghĩ vậy, Khương Vĩ từ chối và nói: "Đại phu nói, bệnh của con gái là do nhiễm lạnh, thế tới rào rạt chứ không phải bệnh lâu không dứt. Sau khi dùng thuốc đổ mồ hôi thì sẽ mau khỏi thôi. Thái tử và Bách Lý tiên sinh có ý tốt, chỉ là con bé vừa mới uống thuốc nên ngủ rồi, đừng nên ép con bé dậy thì hơn”.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Quyết chìm xuống.
Nghe nói Khương Họa bị bệnh nặng, nghĩ không biết cô nhóc sẽ khó chịu đến cỡ nào, y đã hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi một hồi, nhưng không ngờ ngay cả mặt cũng không gặp được.
Nhưng Khương Vĩ nói rất có lý. Thuốc đó chắc chắn có tác dụng làm ra mồ hôi, cô nhóc đã ngủ say rồi, nếu y nhất định muốn nàng dậy, dày vò nàng một phen, lại chịu lạnh thêm một lần nữa, có lẽ nàng thật sự sẽ biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng.
Huệ Thuận Đế tò mò: "Đồng ái khanh, trong lồng sắt của khanh là gì thế? Không phải là mãnh hổ hay sư tử chứ?".
Đổng Các lão thi lễ: "Khởi bẩm bệ hạ, trong lồng này có một đôi tiên hạc dưới tay Nam Cực Tiên Ông, đặc biệt dâng lên một khúc vũ trường thọ cho Thái hậu".
Trong đại sảnh có tiếng xôn xao, mọi người đang bàn tán xì xào. Đổng Các lão này không hổ là người có thể vào nội các, đầu óc thật tài tình. Nam Cực Tiên Ông là Thọ Tinh Lão Nhân, tặng tiên hạ dưới tay Nam Cực Tiên Ông là thứ cát tường cỡ nào chứ. Đương nhiên, ai cũng biết rõ Nam Cực Tiên Ông gì đó thì cũng chỉ là hạc đầu đỏ bình thường thôi. Nhưng tiên hạc cũng rất hiếm rồi, những năm gần đây trong cung đều không có tiên hạc. Đổng Các lão có thể tìm được một đôi tiên hạc, hiển nhiên là cũng đã hao tâm tốn sức.
Tiên hạc có thể nhảy, nhưng chúng có thể nhảy một khúc vũ trường sinh thì chưa ai từng thấy.
Thái hậu cũng sinh lòng hứng thú: "Mở ra xem thử."
Đổng Các lão ra hiệu, nội thị vén tấm vải đen che lồng lên, mọi người vừa nhìn đã kinh hãi hét lên.
Trong lồng có hai con tiên hạc, lông trắng đuôi đen, cổ đỏ ửng lên, không phải vì chúng là hạc đầu đỏ, mà vì đầu của cả hai con tiên hạc mất rồi, bị chặt đứt cổ, chỗ lông cổ trắng noãn đã bị nhuộm đỏ.
Người đứng xa vẫn không thấy chuyện gì đang xảy ra, còn mệnh phụ ở gần thì đã hét lên.
Huệ Thuận Đế sắc mặt tái nhợt, Trưởng công chúa tái mặt đến mức sắp ngất đi. Ánh mắt của Thái hậu lại lạnh lùng và nghiêm nghị, hận không thể ăn tươi nuốt sống Đổng Các lão.
Trên triều đình không có ai nói chuyện trắng trợn như vậy, mọi người dò xét lẫn nhau mới là bình thường. Bà dùng chân dung của Khương Họa để hỏi chuyện liên hôn. Nếu như Đổng Các lão có hứng thú, ông ta sẽ tự nhiên đáp lại. Mà bà cũng sắp xếp theo ý của Đổng Các lão.
Bây giờ có vẻ như Đổng Các lão này đã sớm quy phục Thái tử từ lâu rồi!
Ông ta giả vờ chu toàn với mình, nhưng bây giờ lại dùng hai con tiên hạc bị chặt đầu để thị uy trong tiệc mừng thọ của mình. Điều này có nghĩa là gì ?! Ngụ ý rằng bà sắp chết hả ?!
Nếu ông ta không có ý định liên thủ với mình thì chỉ cần bỏ qua bức chân dung của Khương Họa là được, cũng không cần phải hành động tuyệt tình đến vậy chứ?!
Cũng may Khương Họa bị bệnh, nếu không nếu như sắp xếp Khương Họa và Đổng Các lão thành chuyện tốt, bây giờ bà ta mới mất cả chì lẫn chài ấy chứ.
Cuộc sống của Thái hậu có thể nói là thuận buồm xuôi gió, dù không có con trai nhưng Huệ Thuận Đế đã được bà ta nuôi dưỡng và nghe theo lời bà. Hiện tại Nhị hoàng tử cũng rất hiếu thuận với bà ta, có thể thấy trước được rằng trong tương lai, khi Nhị hoàng tử trở thành hoàng đế, bà ta vẫn có thể uy phong tám phương như trước. Ở tuổi này, Thái hậu chưa từng gặp phải khiêu khích như vậy.
“Ngươi...” Thái hậu chỉ vào Đổng Các lão. Vừa định cho người bắt ông ta lại, cho dù không giết ông ta được thì cũng phải trị ông ta tội bất kính.
Khuôn mặt già nua của Đổng Các lão tái nhợt, hai mắt mở to, há to miệng, hít thở hai hơi, một tay đè lên ngực, gãi mạnh, rồi thình lình ngã xuống đất, co giật hai cái, thân thể duỗi thẳng ra rồi nhắm mắt lại.
Giọng nói của Thái hậu mắc nghẹn trong cổ họng. Thế này cũng mất thể diện quá rồi đó. Đổng Các lão đã làm chuyện xấu, muốn thoát khỏi sự trừng phạt lại dứt khoát giả chết luôn à?
Mọi người đều sững sờ trước cảnh tượng khoa trương này.
Đầu tiên, tiên hạc dưới tay Nam Cực Tiên Ông không có đầu, đây không phải chúc thọ mà là nguyền rủa Thái hậu. Bây giờ Đổng Các lão, người dâng tiên hạc, cũng sắp chết?
Huệ Thuận Đế sắc mặt u ám, lớn tiếng sai người gọi thái y đến.
Không ai dám đến trước để kiểm tra sống chết của Đổng Các lão, cho đến khi thái y vội vã đến.
Thái y vừa nhìn thấy bộ dạng của Đổng Các lão thì liền cảm thấy không ổn, đưa ngón tay vào dưới mũi để kiểm tra, nhưng hoàn toàn không thấy có hô hấp. Thái y chưa từ bỏ ý định mà bắt mạch cổ tay, ngay cả nhịp đập cũng không còn nữa.
Khẽ mở mí mắt ra nhìn, thái y thở dài, đứng dậy nói: "Khởi bẩm bệ hạ, Đổng Các lão... Đã chết. Đánh giá tình hình hiện tại, chắc là tim đập nhanh mà chết".
Đã chết ?!
Mọi người trong đại điện nhất tề hít một hơi khí lạnh.
Trong lòng Thái hậu càng thêm kinh hoàng. Bà vốn tưởng rằng Đổng Các lão đã sớm quy phục Thái tử nên bây giờ mới lá mặt lá trái với mình, còn muốn dùng tiên hạc bị chặt đầu để nguyền rủa mình, không ngờ bản thân Đổng Các lão cũng chết.
Trong nháy mắt bà ta đã suy nghĩ cẩn thận.
Đổng Các lão chắc hẳn thật tình muốn dựa dẫm vào bà. Vậy về con tiên hạc bị chặt đầu trong lồng, Đổng Các lão không hề biết trước.
Chuyện này đến tột cùng là ai làm, không cần nói cũng biết.
Thái hậu thình lình giương mắt nhìn Thái tử, đối mặt với ánh mắt của Thái tử nhìn qua, tối tăm, không rõ vui giận mà nhìn bà một cách bình tĩnh.
Trước mắt Thái hậu tối sầm lại.
Từ khi nào mà vị Thái tử ẩn dật này lại trở nên sắc bén như vậy? Rốt cuộc hắn ta làm như thế nào? Con tiên hạc đó chắc chắn là do hắn ta động tay động chân, nhưng làm sao hắn ta có thể giết chết Đổng Các lão trước mắt biết bao nhiêu người, lại còn gây ra dấu hiệu giả tim đập nhanh?
Hắn ta che giấu sâu như vậy, vậy bên cạnh bà có người của hắn hay không? Một ngày nào đó, có thể bà cũng chết vì tim đập nhanh không?
Sắc mặt Thái hậu càng ngày càng tái nhợt, thân thể không kìm được lắc lư.
“Mẫu hậu!” - Huệ Thuận Đế nhận thấy sự khác lạ của Thái hậu, sợ hãi thốt lên: “Thái y!".
Thái hậu mơ hồ nhìn thấy khóe môi mỏng của Thái tử cong lên, nụ cười lạnh lùng khiến bà ta cảm thấy lạnh sống lưng. Không nói bây giờ bà đang làm gì, nếu những chuyện xưa kia bại lộ, bà ta còn có thể sống đến cuối đời hay không?
Càng nghĩ đến đây bà ta càng hoảng sợ. Vốn tưởng rằng phần thắng đã nằm trong tay, nhưng hóa ra chỉ là tưởng tượng của bản thân thôi sao? Không, bà không cho phép mọi chuyện thoát khỏi tầm kiểm soát của mình!
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và hoảng sợ của Huệ Thuận Đế và Nhị hoàng tử, Thái hậu trợn mắt ngất đi.
Bữa tiệc mừng thọ kết thúc sớm như mong đợi của Thái tử.
Tiêu Dân không quan tâm đến chuyện đi thăm Khương biểu muội nữa, đi theo đến cung Từ An.
***
Thái tử đi thẳng trở lại Đông cung, mang theo Bách Lý Xuân và đi đến Khương phủ.
Khương Họa uống thuốc liền chìm vào giấc ngủ say. Lão thái thái lo lắng canh giữ bên người. Khương Vĩ cùng Khương Trừng cũng ở phòng sách của Tây thứ gian, hai cha con tự mình đọc sách.
Nghe tin Thái tử sắp đến, Khương Vĩ liền đi ra tiền viện.
“Thái tử điện hạ” - Khương Vĩ thi lễ: “Ngài không ở tiệc mừng thọ mà sao lại đến đây?".
Thái tử nói: "Tiệc mừng thọ đã kết thúc trước thời hạn. Nghe nói Họa Họa bị bệnh. Đây là Bách Lý tiên sinh, là thần y. Ta cố ý dẫn ông ấy tới khám cho Họa Họa".
Bách Lý Xuân đã tuổi tứ tuần, nho nhã phóng khoáng, tiến lên gặp Khương Vĩ: "Tại hạ Bách Lý Xuân, gặp qua Khương Thượng thư. Y thuật ít ỏi, may mắn Thái tử không chê, hai chữ thần y không dám nhận".
Thần y?
Trong ấn tượng của Khương Vĩ, những người gọi là thần y đều được thổi phồng. Dù thỉnh thoảng có người có bản lĩnh thật sự cũng vẫn hếch lỗ mũi lên trời, một bộ thế ngoại cao nhân. Thần y khiêm tốn và tao nhã như Bách Lý Xuân, đây vẫn là lần đầu tiên ông gặp.
Lại nói tiếp, hai năm nay Thái tử không còn ẩn dật như xưa, hơn nữa trông khí sắc rất tốt. Xét về tướng mạo thì cao ráo thẳng tắp như chi lan ngọc thụ, thật sự không giống người ốm yếu. Chẳng lẽ chính vì vị thần y này? Chẳng lẽ Bách Lý Xuân thật sự đã chữa lành thân thể của Thái tử?
Khương Vĩ hoàn lễ: "Thì ra là Bách Lý tiên sinh, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu".
Tiêu Quyết không khỏi khó chịu khi thấy sự khách sáo của bọn họ. Y đến đây là vì Khương Họa, cô nhóc thật sự rất rụt rè, y cũng đã nói sẽ không sao rồi, nhưng nàng vẫn tự làm mình ốm nặng chỉ để trốn khỏi tiệc mừng thọ.
Nàng quá không tin tưởng y, cho dù nàng nói không muốn vào Đông cung, nhiều nhất y cũng chỉ tức giận, song làm sao có thể mặc kệ nàng? Cùng lắm là giết hết những người thèm muốn nàng, chờ cô nhóc nghĩ thông rồi, ắt sẽ bằng lòng đến Đông cung.
Tiêu Quyết ho nhẹ một tiếng: "Khương đại nhân, Bách Lý tiên sinh có y thuật rất xuất sắc. Nghe nói Họa Họa bị bệnh nặng, để ông ấy khám cho Họa Họa xem, kê đơn thuốc thì có thể nhanh khỏi bệnh hơn".
Có thể khiến cho con gái bảo bối nhanh khỏe lên thì Khương Vĩ tự nhiên động lòng. Nhưng Khương Họa đang ngủ, hơn nữa nàng vừa mới uống thuốc, nếu uống thêm thuốc khác có lẽ không thích hợp.
Nghĩ vậy, Khương Vĩ từ chối và nói: "Đại phu nói, bệnh của con gái là do nhiễm lạnh, thế tới rào rạt chứ không phải bệnh lâu không dứt. Sau khi dùng thuốc đổ mồ hôi thì sẽ mau khỏi thôi. Thái tử và Bách Lý tiên sinh có ý tốt, chỉ là con bé vừa mới uống thuốc nên ngủ rồi, đừng nên ép con bé dậy thì hơn”.
Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Quyết chìm xuống.
Nghe nói Khương Họa bị bệnh nặng, nghĩ không biết cô nhóc sẽ khó chịu đến cỡ nào, y đã hận không thể ôm nàng vào lòng mà an ủi một hồi, nhưng không ngờ ngay cả mặt cũng không gặp được.
Nhưng Khương Vĩ nói rất có lý. Thuốc đó chắc chắn có tác dụng làm ra mồ hôi, cô nhóc đã ngủ say rồi, nếu y nhất định muốn nàng dậy, dày vò nàng một phen, lại chịu lạnh thêm một lần nữa, có lẽ nàng thật sự sẽ biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.