Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 44:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Tiêu Quyết đưa Bách Lý Xuân trở lại Đông cung.
Không còn cách nào, tuy rằng y rất muốn đi gặp Khương Họa ngay, nhưng cô nhóc đang bệnh nặng, y thật sự không nỡ giày vò nàng, cho nên đành phải để ngày mai quay lại.
Y không quan tâm đến những rắc rối trong cung, Thái hậu sẽ không chết trong chốc lát được, cho dù ngất đi cũng có khả năng là giả. Về cái chết tức tưởi của Đổng Các lão, y tin là sẽ không có ai điều tra ra là y sai người làm. Đổng Các lão đã có bệnh tim đập nhanh từ trước, nhìn thấy vật hiến tiên hạc bị chặt đầu, đau thắt ngực chết là chuyện bình thường.
Còn chuyện tiên hạc bị chặt đầu, tra tới tra lui cũng chỉ tra ra trên đầu của một tiểu nội thị. Đó là người của Thái hậu, dù sao cũng sẽ không liên quan gì đến y.
Hiện tại điều y lo lắng nhất chính là thân thể của Khương Họa. Sức khỏe cô gái nhỏ tốt lắm, ở Giang Nam chưa từng bị bệnh, cũng không biết lần này nàng hứng lạnh kiểu gì, có thể mau khỏi bệnh hay không.
Ngày hôm sau, Tiêu Quyết lại đưa Bách Lý Xuân đến Khương phủ. Khương Vĩ đã đến Bộ Lễ, lão thái thái đang đút cháo tổ yến cho đứa cháu gái bảo bối của mình.
Khương Họa vẫn còn hơi sốt, nhưng so với ngày hôm qua nàng đã tốt hơn rất nhiều. Nàng dựa vào đầu giường hớp cháo do lão thái thái đút vào miệng, cháo có thêm mật hoa để trung hòa vị đắng còn sót lại sau khi uống, Khương Họa rất thích. Vừa nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy của nàng sẽ cong lên vì hài lòng.
Sơ Đồng đi vào, nhẹ giọng bẩm báo: "Lão thái thái, cô nương, Thái tử đã tới phủ, nói là dẫn theo một đại phu đến khám bệnh cho cô nương".
Tay lão thái thái dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Họa.
Hôm qua Thái tử đã đưa đại phu đến đây rồi bị Khương Vĩ đuổi đi, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng không ngờ hôm nay y lại đến nữa. Đường đường trữ quân một nước lại chu đáo như vậy, khẳng định không phải vì nể mặt của Trưởng công chúa, cũng không phải bởi vì Khương Vĩ được phong làm Thượng thư, mà là vì thích cháu gái bảo bối của mình, đúng không?
Khương Họa nhíu mày, ngày đó hai người tan rã trong không vui ở Đông cung. Nàng biết ý tứ của Thái tử, cũng đã cự tuyệt y một cách rõ ràng rồi, nhưng hiện tại xem ra y vẫn chưa từ bỏ ý định để mình vào Đông cung.
“Họa Họa, con nghĩ thế nào?” - Lão thái thái nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút phờ phạc của Khương Họa, cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng.
Khương Họa lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không gặp".
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy cháu gái bảo bối có hơi thích Thái tử. Nhưng Thái tử đã có Thái tử phi rồi, cho dù là trắc phi thì cũng là thiếp thất. Bà rất sợ Khương Họa vì chút tình ý ấy, hoặc là bị lời ngon tiếng ngọt gì đó của Thái tử lừa gạt mất, sau đó bất chấp vào Đông cung.
Lão thái thái nhét cháo tổ yến vào tay Sơ Đồng, đứng dậy: "Vậy Họa Họa nghỉ ngơi một chút đi, bà đi mời Thái tử phi trở về".
Khương Họa gật đầu, dù sao cũng là Thái tử điện hạ, cho dù nàng không muốn gặp thì cũng không thể trực tiếp phái một hạ nhân ra đuổi đi được. Cha không ở đây, đành để bà nội đi vậy.
Tiêu Quyết đang đợi ở tiền viện, trong lòng có hơi cáu kỉnh.
Rõ ràng là cô gái nhỏ của y, nhưng bây giờ muốn gặp nàng lại phiền phức đến vậy. Nàng đã sinh bệnh, y còn không thể canh giữ bên cạnh nàng, ngay cả việc nàng bệnh nặng hay không cũng không biết. Nếu nàng ở điện Gia Khê, y mà đến là chẳng có ai dám ngăn đón y không cho gặp.
Nhưng cô gái nhỏ trông thì thanh tú, mềm mại, song lại rất có cá tính. Y thật sự không dám đưa nàng đến Đông cung như vậy.
Nhìn thấy lão thái thái Khương phủ đi tới, hai mắt Thái tử sáng lên, rốt cục có thể nhìn thấy cô nhóc rồi.
Lão thái thái thi lễ: "Già gặp qua Thái tử điện hạ. Nhận được sự ưu ái của Thái tử, cháu gái già rất cảm kích, nhưng nam nữ có khác biệt, không thể mời Thái tử vào nội viện, hy vọng rằng Thái tử điện hạ thứ tội".
Lời nói của Tiêu Quyết nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt lập tức ảm đạm. Y còn chưa mở miệng đã bị từ chối rồi! Hơn nữa đây chắc chắn là ý của cô nhóc! Bà nội nàng cực kỳ yêu chiều nàng, nếu nàng muốn gặp mình, đừng nói gì mà nam nữ có khác biệt hay không, lão thái thái nhất định sẽ tự cho mình vào.
Bách Lý Xuân không dám thở mạnh, lẳng lặng đi vào góc tường.
Ngày hôm qua ông đi cùng Thái tử đến đây, nói là khám bệnh cho Khương cô nương, không ngờ lại bị Khương Thượng thư đuổi đi. Hôm nay trở lại thì kết quả lại bị Khương lão thái thái ngăn lại. Liên tiếp hai lần bị chặn ngoài cửa, Thái tử điện hạ tôn quý từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua chuyện phải nín nhịn như vậy.
Ngón tay của Tiêu Quyết nắm chặt lại, y hận không thể đẩy lão thái thái ra, trực tiếp đi vào nội viện để gặp nàng.
Nhưng y không thể.
Y biết cô gái nhỏ ấy coi trọng gia đình đến nhường nào. Nếu kiếp trước em trai, bà nội và cha nàng đều tốt, chắc chắn nàng đã không quyết định nhảy ào xuống sông một cách kiên quyết như vậy.
Cho nên, y không thể làm tổn thương gia đình nàng mà còn phải bảo vệ họ hết sức có thể.
Nàng càng quan tâm đến người nhà thì sự trói buộc của nàng trên thế giới này càng lớn, sẽ càng không muốn rời khỏi mình.
Tiêu Quyết hít một hơi thật chậm: "Mặc dù nam nữ có khác biệt, nhưng đại phu thì phải khám, để Bách Lý Xuân đến khám và chữa bệnh cho nàng được rồi".
Lão thái thái lắc đầu: "Già nhận ý tốt của Thái tử. Nhưng ngày hôm qua, trong phủ đã mời đại phu rồi, thuốc kê đơn cũng không tệ. Sau khi cháu gái già uống vài lần thân thể rõ ràng đã khá hơn, sẽ hồi phục hoàn toàn thôi. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để thay đổi thuốc".
Tiêu Quyết cụp mắt xuống, lông mi dài màu quạ dày đặc che đi sự lạnh lùng trong mắt.
Y không thể gặp, ngay cả Bách Lý Xuân cũng không được phép gặp. Cô nhóc đang cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với y sao?!
Đáng tiếc, nàng nhất định phải thất vọng rồi, kiếp này nàng đừng mơ có thể thoát khỏi y!
Không gặp thì không gặp, kiếp này y sẽ không chết trẻ, có thời gian chơi trò mèo vờn chuột này với nàng.
Thái tử dứt khoát rời đi, lão thái thái hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Cứ đi như vậy à? Bà còn tưởng rằng cần phải phí thêm công sức nữa ấy chứ.
Trở lại nội viện, Khương Họa còn đang tựa vào đầu giường, nhìn thấy lão thái thái đi vào, hai mắt đen nhánh vội vàng nhìn qua, dường như đang chờ tin tức của bà.
“Thái tử đi rồi” - Lão thái thái tiến lên an ủi: “Chỉ nói vài câu liền rời đi, rất dứt khoát”.
Khương Họa ngây người không biết nên nói cái gì. Ngày hôm qua cha đuổi y đi, hôm nay bà nội lại thuận lợi đuổi y đi, Thái tử dễ nói chuyện như vậy sao?
Nàng ngẩn ra, lão thái thái không khỏi véo cái má trắng như tuyết của nàng, cười nói: "Sao vậy?".
“Không, không có chuyện gì” - Khương Họa tỉnh táo lại: “Bà nội, hôm qua không có chuyện gì xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu, đúng không?”. Nàng không đi dự tiệc mừng thọ, cho dù Thái hậu và Đổng Các lão muốn làm điều gì đó thì cũng đã vỡ kế hoạch rồi nhỉ?
Lão thái thái nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng một cái. Cháu gái bảo bối hỏi câu này cứ như là biết tiệc mừng thọ không yên vậy. Lão thái thái rót cho nàng một ly nước rồi chậm rãi kể về cái chết bất ngờ của Đổng Các lão tại tiệc mừng thọ: "Thái hậu vừa ngất xỉu thì tiệc mừng thọ cũng không thể tiến hành nổi nữa. Cả quá trình không bao lâu, vừa bắt đầu đã vội vàng kết thúc".
“Đổng Các lão... chết rồi?!” - Ngón tay Khương Họa khẽ run lên, suýt chút nữa hất đổ tách trà nhỏ màu phấn trong tay. Nàng định thần lại, đặt tách trà sang một bên, kéo tay áo lão thái thái: “Bà nội, vậy nguyên nhân cái chết của Đổng Các lão là gì?".
Lão thái thái nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cháu gái, bà cho rằng chuyện tiên hạc đứt đầu và cái chết đột ngột của Đổng Các lão khiến nàng sợ hãi nên vỗ vai nàng trấn an: "Họa Họa đừng sợ, không sao đâu. Tiên hạc đó chắc chắn đã bị người ta động tay động chân, Đổng Các lão quá sợ hãi nên tim đập nhanh mà chết. Nghe nói trước đây ông ta cũng từng khám thái y, có bệnh cũ tim đập nhanh. Thọ lễ dâng hiến cho Thái hậu xảy ra vấn đề lớn như vậy, tuổi ông ta lại lớn, không chịu được kinh hoảng mà chết như vậy là cũng rất bình thường".
Không bình thường! Không bình thường chút nào!
Người khác không biết, nhưng Khương Họa thì biết. Thái tử nói nàng cứ việc đi dự tiệc mừng thọ, chỉ cần y ở đó thì nàng sẽ không phải vào Đổng phủ. Lúc đó nàng cũng không hỏi Thái tử muốn làm gì, nhưng hiện tại rõ ràng y dã trực tiếp giết chết Đổng Các lão!
Một các lão lại chết một cách không rõ ràng như vậy!
Hơn nữa, chỉ có nàng thấy là không rõ ràng, nhưng trong mắt người khác, Đổng Các lão chết vì một căn bệnh kinh niên.
Khương Họa chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh ngắt.
Lần trước nàng có tranh chấp với con gái của Thượng thư Bộ Lễ, Thái tử trực tiếp thay Thượng thư Bộ Lễ thành cha, lúc đó nàng có thể tự an ủi mình, cho rằng Thái tử suy xét vì thế lực trong triều.
Nhưng lần này chuyện của Đổng Các lão hoàn toàn là do nàng mà ra, ngay cả khi Đổng Các lão nhìn thấy bức chân dung của nàng mà quyết định gia nhập vào phe Thái hậu - trong khi trước đó ông ta lại kiên trì thái độ trung lập. Thái tử không hề thuyết phục hay cảnh báo trước, trực tiếp giết chết Đổng Các lão!
Khương Họa càng nghĩ tới càng sợ hãi. Một các lão mà y cũng có thể tùy tiện giết như vậy, vậy người nhà của mình thì sao?
Cha nàng, bà nội nàng đều đã đắc tội y rồi. Tất nhiên, người đắc tội nặng nhất là chính nàng.
Nàng không muốn chết, lại càng không muốn liên lụy người nhà phải chết.
"Họa Họa àm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?" - Lão thái thái thấy Khương Họa càng ngày càng không thích hợp, trên vầng trán trắng bệch toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tay chân lạnh lẽo thì nhất thời trở nên lo lắng. Rõ ràng đã uống thuốc rồi nhưng sao lại thình lình trở nên nghiêm trọng thế?
"Không, không sao..." - Khương Họa chậm rãi lắc đầu: "Con mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát".
“Được được được, Họa Họa đừng ngồi nữa, mau nằm xuống” - Lão thái thái đỡ Khương Họa nằm xuống, dùng chăn bông bao kín người nàng, sợ để gió lọt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Họa tái nhợt, áo ngủ bằng gấm mai hồng càng làm nổi bật lên vẻ đáng thương. Nàng chớp chớp mắt: “Bà nội, con muốn ngủ một lát, bà cũng đi nghỉ ngơi đi, đừng mãi trông chừng con nữa".
“Họa Họa ngủ đi” - Lão thái thái âu yếm vuốt ve tóc của nàng: “Chờ Họa Họa ngủ rồi bà nội sẽ đi”.
Khương Họa nhắm mắt lại, qua một khắc, hô hấp chầm chậm ổn định.
Lão thái thái đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi xa.
Khương Họa lật người, mặt hướng vào trong, lại mở mắt.
Thái tử...
Vị trữ quân cao quý này thật sự không thể tùy tiện đắc tội. Cho dù nàng không muốn vào Đông cung cũng phải lấy việc không được kích động y làm tiền đề.
Nàng còn có bà nội, cha và em trai, cũng như gia đình cậu của nàng ở Tô Châu, không thể để họ bị nàng liên lụy.
Một người kiêu ngạo như y đã hai lần bị cha và bà nội đuổi đi, không biết y có tức giận không?
Khương Họa càng nghĩ đến đây càng thấy bất an.
Nếu lần sau y quay lại, nàng vẫn nên gặp một lần đi nhỉ?
Không còn cách nào, tuy rằng y rất muốn đi gặp Khương Họa ngay, nhưng cô nhóc đang bệnh nặng, y thật sự không nỡ giày vò nàng, cho nên đành phải để ngày mai quay lại.
Y không quan tâm đến những rắc rối trong cung, Thái hậu sẽ không chết trong chốc lát được, cho dù ngất đi cũng có khả năng là giả. Về cái chết tức tưởi của Đổng Các lão, y tin là sẽ không có ai điều tra ra là y sai người làm. Đổng Các lão đã có bệnh tim đập nhanh từ trước, nhìn thấy vật hiến tiên hạc bị chặt đầu, đau thắt ngực chết là chuyện bình thường.
Còn chuyện tiên hạc bị chặt đầu, tra tới tra lui cũng chỉ tra ra trên đầu của một tiểu nội thị. Đó là người của Thái hậu, dù sao cũng sẽ không liên quan gì đến y.
Hiện tại điều y lo lắng nhất chính là thân thể của Khương Họa. Sức khỏe cô gái nhỏ tốt lắm, ở Giang Nam chưa từng bị bệnh, cũng không biết lần này nàng hứng lạnh kiểu gì, có thể mau khỏi bệnh hay không.
Ngày hôm sau, Tiêu Quyết lại đưa Bách Lý Xuân đến Khương phủ. Khương Vĩ đã đến Bộ Lễ, lão thái thái đang đút cháo tổ yến cho đứa cháu gái bảo bối của mình.
Khương Họa vẫn còn hơi sốt, nhưng so với ngày hôm qua nàng đã tốt hơn rất nhiều. Nàng dựa vào đầu giường hớp cháo do lão thái thái đút vào miệng, cháo có thêm mật hoa để trung hòa vị đắng còn sót lại sau khi uống, Khương Họa rất thích. Vừa nhấp một ngụm, đôi mắt đen láy của nàng sẽ cong lên vì hài lòng.
Sơ Đồng đi vào, nhẹ giọng bẩm báo: "Lão thái thái, cô nương, Thái tử đã tới phủ, nói là dẫn theo một đại phu đến khám bệnh cho cô nương".
Tay lão thái thái dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía Khương Họa.
Hôm qua Thái tử đã đưa đại phu đến đây rồi bị Khương Vĩ đuổi đi, cứ tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng không ngờ hôm nay y lại đến nữa. Đường đường trữ quân một nước lại chu đáo như vậy, khẳng định không phải vì nể mặt của Trưởng công chúa, cũng không phải bởi vì Khương Vĩ được phong làm Thượng thư, mà là vì thích cháu gái bảo bối của mình, đúng không?
Khương Họa nhíu mày, ngày đó hai người tan rã trong không vui ở Đông cung. Nàng biết ý tứ của Thái tử, cũng đã cự tuyệt y một cách rõ ràng rồi, nhưng hiện tại xem ra y vẫn chưa từ bỏ ý định để mình vào Đông cung.
“Họa Họa, con nghĩ thế nào?” - Lão thái thái nhìn chằm chằm khuôn mặt có chút phờ phạc của Khương Họa, cẩn thận nhìn vẻ mặt của nàng.
Khương Họa lắc đầu, ánh mắt kiên định: "Không gặp".
Lão thái thái thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy cháu gái bảo bối có hơi thích Thái tử. Nhưng Thái tử đã có Thái tử phi rồi, cho dù là trắc phi thì cũng là thiếp thất. Bà rất sợ Khương Họa vì chút tình ý ấy, hoặc là bị lời ngon tiếng ngọt gì đó của Thái tử lừa gạt mất, sau đó bất chấp vào Đông cung.
Lão thái thái nhét cháo tổ yến vào tay Sơ Đồng, đứng dậy: "Vậy Họa Họa nghỉ ngơi một chút đi, bà đi mời Thái tử phi trở về".
Khương Họa gật đầu, dù sao cũng là Thái tử điện hạ, cho dù nàng không muốn gặp thì cũng không thể trực tiếp phái một hạ nhân ra đuổi đi được. Cha không ở đây, đành để bà nội đi vậy.
Tiêu Quyết đang đợi ở tiền viện, trong lòng có hơi cáu kỉnh.
Rõ ràng là cô gái nhỏ của y, nhưng bây giờ muốn gặp nàng lại phiền phức đến vậy. Nàng đã sinh bệnh, y còn không thể canh giữ bên cạnh nàng, ngay cả việc nàng bệnh nặng hay không cũng không biết. Nếu nàng ở điện Gia Khê, y mà đến là chẳng có ai dám ngăn đón y không cho gặp.
Nhưng cô gái nhỏ trông thì thanh tú, mềm mại, song lại rất có cá tính. Y thật sự không dám đưa nàng đến Đông cung như vậy.
Nhìn thấy lão thái thái Khương phủ đi tới, hai mắt Thái tử sáng lên, rốt cục có thể nhìn thấy cô nhóc rồi.
Lão thái thái thi lễ: "Già gặp qua Thái tử điện hạ. Nhận được sự ưu ái của Thái tử, cháu gái già rất cảm kích, nhưng nam nữ có khác biệt, không thể mời Thái tử vào nội viện, hy vọng rằng Thái tử điện hạ thứ tội".
Lời nói của Tiêu Quyết nghẹn lại trong cổ họng, khuôn mặt lập tức ảm đạm. Y còn chưa mở miệng đã bị từ chối rồi! Hơn nữa đây chắc chắn là ý của cô nhóc! Bà nội nàng cực kỳ yêu chiều nàng, nếu nàng muốn gặp mình, đừng nói gì mà nam nữ có khác biệt hay không, lão thái thái nhất định sẽ tự cho mình vào.
Bách Lý Xuân không dám thở mạnh, lẳng lặng đi vào góc tường.
Ngày hôm qua ông đi cùng Thái tử đến đây, nói là khám bệnh cho Khương cô nương, không ngờ lại bị Khương Thượng thư đuổi đi. Hôm nay trở lại thì kết quả lại bị Khương lão thái thái ngăn lại. Liên tiếp hai lần bị chặn ngoài cửa, Thái tử điện hạ tôn quý từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua chuyện phải nín nhịn như vậy.
Ngón tay của Tiêu Quyết nắm chặt lại, y hận không thể đẩy lão thái thái ra, trực tiếp đi vào nội viện để gặp nàng.
Nhưng y không thể.
Y biết cô gái nhỏ ấy coi trọng gia đình đến nhường nào. Nếu kiếp trước em trai, bà nội và cha nàng đều tốt, chắc chắn nàng đã không quyết định nhảy ào xuống sông một cách kiên quyết như vậy.
Cho nên, y không thể làm tổn thương gia đình nàng mà còn phải bảo vệ họ hết sức có thể.
Nàng càng quan tâm đến người nhà thì sự trói buộc của nàng trên thế giới này càng lớn, sẽ càng không muốn rời khỏi mình.
Tiêu Quyết hít một hơi thật chậm: "Mặc dù nam nữ có khác biệt, nhưng đại phu thì phải khám, để Bách Lý Xuân đến khám và chữa bệnh cho nàng được rồi".
Lão thái thái lắc đầu: "Già nhận ý tốt của Thái tử. Nhưng ngày hôm qua, trong phủ đã mời đại phu rồi, thuốc kê đơn cũng không tệ. Sau khi cháu gái già uống vài lần thân thể rõ ràng đã khá hơn, sẽ hồi phục hoàn toàn thôi. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để thay đổi thuốc".
Tiêu Quyết cụp mắt xuống, lông mi dài màu quạ dày đặc che đi sự lạnh lùng trong mắt.
Y không thể gặp, ngay cả Bách Lý Xuân cũng không được phép gặp. Cô nhóc đang cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng với y sao?!
Đáng tiếc, nàng nhất định phải thất vọng rồi, kiếp này nàng đừng mơ có thể thoát khỏi y!
Không gặp thì không gặp, kiếp này y sẽ không chết trẻ, có thời gian chơi trò mèo vờn chuột này với nàng.
Thái tử dứt khoát rời đi, lão thái thái hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại.
Cứ đi như vậy à? Bà còn tưởng rằng cần phải phí thêm công sức nữa ấy chứ.
Trở lại nội viện, Khương Họa còn đang tựa vào đầu giường, nhìn thấy lão thái thái đi vào, hai mắt đen nhánh vội vàng nhìn qua, dường như đang chờ tin tức của bà.
“Thái tử đi rồi” - Lão thái thái tiến lên an ủi: “Chỉ nói vài câu liền rời đi, rất dứt khoát”.
Khương Họa ngây người không biết nên nói cái gì. Ngày hôm qua cha đuổi y đi, hôm nay bà nội lại thuận lợi đuổi y đi, Thái tử dễ nói chuyện như vậy sao?
Nàng ngẩn ra, lão thái thái không khỏi véo cái má trắng như tuyết của nàng, cười nói: "Sao vậy?".
“Không, không có chuyện gì” - Khương Họa tỉnh táo lại: “Bà nội, hôm qua không có chuyện gì xảy ra trong bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu, đúng không?”. Nàng không đi dự tiệc mừng thọ, cho dù Thái hậu và Đổng Các lão muốn làm điều gì đó thì cũng đã vỡ kế hoạch rồi nhỉ?
Lão thái thái nghi ngờ liếc mắt nhìn nàng một cái. Cháu gái bảo bối hỏi câu này cứ như là biết tiệc mừng thọ không yên vậy. Lão thái thái rót cho nàng một ly nước rồi chậm rãi kể về cái chết bất ngờ của Đổng Các lão tại tiệc mừng thọ: "Thái hậu vừa ngất xỉu thì tiệc mừng thọ cũng không thể tiến hành nổi nữa. Cả quá trình không bao lâu, vừa bắt đầu đã vội vàng kết thúc".
“Đổng Các lão... chết rồi?!” - Ngón tay Khương Họa khẽ run lên, suýt chút nữa hất đổ tách trà nhỏ màu phấn trong tay. Nàng định thần lại, đặt tách trà sang một bên, kéo tay áo lão thái thái: “Bà nội, vậy nguyên nhân cái chết của Đổng Các lão là gì?".
Lão thái thái nhìn thấy khuôn mặt tái mét của cháu gái, bà cho rằng chuyện tiên hạc đứt đầu và cái chết đột ngột của Đổng Các lão khiến nàng sợ hãi nên vỗ vai nàng trấn an: "Họa Họa đừng sợ, không sao đâu. Tiên hạc đó chắc chắn đã bị người ta động tay động chân, Đổng Các lão quá sợ hãi nên tim đập nhanh mà chết. Nghe nói trước đây ông ta cũng từng khám thái y, có bệnh cũ tim đập nhanh. Thọ lễ dâng hiến cho Thái hậu xảy ra vấn đề lớn như vậy, tuổi ông ta lại lớn, không chịu được kinh hoảng mà chết như vậy là cũng rất bình thường".
Không bình thường! Không bình thường chút nào!
Người khác không biết, nhưng Khương Họa thì biết. Thái tử nói nàng cứ việc đi dự tiệc mừng thọ, chỉ cần y ở đó thì nàng sẽ không phải vào Đổng phủ. Lúc đó nàng cũng không hỏi Thái tử muốn làm gì, nhưng hiện tại rõ ràng y dã trực tiếp giết chết Đổng Các lão!
Một các lão lại chết một cách không rõ ràng như vậy!
Hơn nữa, chỉ có nàng thấy là không rõ ràng, nhưng trong mắt người khác, Đổng Các lão chết vì một căn bệnh kinh niên.
Khương Họa chỉ cảm thấy da đầu tê dại, tay chân lạnh ngắt.
Lần trước nàng có tranh chấp với con gái của Thượng thư Bộ Lễ, Thái tử trực tiếp thay Thượng thư Bộ Lễ thành cha, lúc đó nàng có thể tự an ủi mình, cho rằng Thái tử suy xét vì thế lực trong triều.
Nhưng lần này chuyện của Đổng Các lão hoàn toàn là do nàng mà ra, ngay cả khi Đổng Các lão nhìn thấy bức chân dung của nàng mà quyết định gia nhập vào phe Thái hậu - trong khi trước đó ông ta lại kiên trì thái độ trung lập. Thái tử không hề thuyết phục hay cảnh báo trước, trực tiếp giết chết Đổng Các lão!
Khương Họa càng nghĩ tới càng sợ hãi. Một các lão mà y cũng có thể tùy tiện giết như vậy, vậy người nhà của mình thì sao?
Cha nàng, bà nội nàng đều đã đắc tội y rồi. Tất nhiên, người đắc tội nặng nhất là chính nàng.
Nàng không muốn chết, lại càng không muốn liên lụy người nhà phải chết.
"Họa Họa àm sao vậy? Sao sắc mặt tái nhợt như vậy?" - Lão thái thái thấy Khương Họa càng ngày càng không thích hợp, trên vầng trán trắng bệch toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tay chân lạnh lẽo thì nhất thời trở nên lo lắng. Rõ ràng đã uống thuốc rồi nhưng sao lại thình lình trở nên nghiêm trọng thế?
"Không, không sao..." - Khương Họa chậm rãi lắc đầu: "Con mệt mỏi, phải nghỉ ngơi một lát".
“Được được được, Họa Họa đừng ngồi nữa, mau nằm xuống” - Lão thái thái đỡ Khương Họa nằm xuống, dùng chăn bông bao kín người nàng, sợ để gió lọt.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khương Họa tái nhợt, áo ngủ bằng gấm mai hồng càng làm nổi bật lên vẻ đáng thương. Nàng chớp chớp mắt: “Bà nội, con muốn ngủ một lát, bà cũng đi nghỉ ngơi đi, đừng mãi trông chừng con nữa".
“Họa Họa ngủ đi” - Lão thái thái âu yếm vuốt ve tóc của nàng: “Chờ Họa Họa ngủ rồi bà nội sẽ đi”.
Khương Họa nhắm mắt lại, qua một khắc, hô hấp chầm chậm ổn định.
Lão thái thái đứng dậy, nhẹ tay nhẹ chân đi xa.
Khương Họa lật người, mặt hướng vào trong, lại mở mắt.
Thái tử...
Vị trữ quân cao quý này thật sự không thể tùy tiện đắc tội. Cho dù nàng không muốn vào Đông cung cũng phải lấy việc không được kích động y làm tiền đề.
Nàng còn có bà nội, cha và em trai, cũng như gia đình cậu của nàng ở Tô Châu, không thể để họ bị nàng liên lụy.
Một người kiêu ngạo như y đã hai lần bị cha và bà nội đuổi đi, không biết y có tức giận không?
Khương Họa càng nghĩ đến đây càng thấy bất an.
Nếu lần sau y quay lại, nàng vẫn nên gặp một lần đi nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.