Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 47:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Ăn sáng xong, Khương Họa đưa Khương Trừng đến chỗ thầy giáo ở tiền viện, rồi đến viện của lão thái thái.
Bây giờ là cuối năm, khắp nơi trong phủ rất bận rộn. Sức khỏe trưởng công chúa không tốt nên trước giờ luôn bỏ qua công việc trong phủ. Mấy ngày nay Khương Họa bị bệnh, chuyện của phủ đều do lão thái thái xử lý.
Họ hàng, bạn bè đều mang quà Tết đến, lão thái thái dặn dò người hầu bà tử chỉnh đốn cho tốt, nên ghi vào danh sách thì cũng phải ghi chép rõ ràng.
Khương Họa dựa vào bên cạnh lão thái thái, nhìn mọi người trong viện bận rộn, thỉnh thoảng lại nói với lão thái thái vài câu về phong tục ngày Tết ở Tô Châu.
Mọi thứ gần như đã ổn định, có một hầu gái đến báo phủ Trường Ninh Hầu đến tặng quà Tết.
“Trường Ninh Hầu?” - Khương Họa bấy giờ mới nhớ ra lần trước Tạ Hành đã giúp nàng ở chùa Thiện Giác, sau đó có quá nhiều việc liên tiếp xảy ra nên nàng đã quên đáp tạ người ta. Không ngờ phủ Trường Ninh Hầu lại đến tặng quà Tết, có lẽ là có quan hệ với bà nội hoặc cha. "Bà nội, bà có quen với người của phủ Trường Ninh Hầu sao?".
Mắt lão thái thái lóe lên. Bà vốn muốn để cahsu gái bảo bối nghị thân với nhị công tử của chi thứ hai của Hầu phủ. Chi thứ hai không tập tước, nhị công tử cũng không cần lo liệt việc xã giao, không ngờ Tạ lão thái thái đáp lời là muốn cho Khương Họa đính hôn với Tiểu Hầu gia.
Bà đương nhiên rất vui vẻ. Nếu đôi bên đều có ý, bước tiếp theo nên tìm cơ hội gặp mặt. Nhưng Khương Họa bị bệnh từ bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu, mãi cho đến hiện tại mới miễn cưỡng tốt lên. Bà lo lắng nhà họ Tạ chê thân thể cháu gái bảo bối của bà không tốt, đành phải đùn đẩy rằng bà không khỏe, không thể đưa Khương Họa ra khỏi nhà, Trưởng công chúa chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này nên đành phải hoãn lại đến năm sau.
Lão thái thái không muốn nói trước với Khương Họa. Trong mắt bà, cháu gái của bà đương nhiên là cô gái tốt nhất ở kinh đô. Nhưng theo quan điểm của người ngoài, nói cho cùng Khương Họa chỉ là một thứ nữ, thế sự khó liệu, đối phương còn là Tiểu Hầu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Chuyện tốt như vậy, hơi có chút sự cố là sẽ thất bại. Nếu bây giờ nói cho Khương Họa biết, lỡ năm sau phủ Trường Ninh Hầu đổi ý thì lại khiến nàng khó xử.
Nghĩ đến đây, lão thái thái mỉm cười nói: "Ta và Tạ lão phu nhân là bạn khăn tay".
Khương Họa nói: "Vậy chúng ta tặng quà cho phủ Trường Ninh Hầu chưa? Lần trước, Tiểu Hầu gia đã giúp con ở chùa Thiện Giác, con còn chưa cảm ơn người ta nữa".
“Tặng rồi” - Lão thái thái cười vỗ tay nàng, cháu gái còn nhớ cảm tạ y, hiển nhiên là không chán ghét Tiểu Hầu gia.
Hầu gái mang bà tử cua phủ Trường Ninh Hầu đến. Ngoài những lễ vật năm mới thông thường, còn có một đôi thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, nhốt trong lồng gỗ.
Khương Họa thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ghé vào lồng ngắm nhìn hồi lâu, cười nói: "Bà nội, cặp thỏ này cho Trừng ca nhi nuôi đi, chắc chắn nó thích lắm. Trừng ca nhi rất có kinh nghiệm nuôi thỏ đấy".
Khương Trừng luôn thích những con vật nhỏ này. Lúc ở Tô Châu cậu có nuôi một con thỏ nhỏ, nhưng đáng tiếc khi lên thuyền lại không mang theo. Dù sao con thỏ nhỏ cũng không thể so với người, tàu xe mệt nhọc nên chưa chắc nó sống được. Khương Họa lo thỏ chết trên đường khiến em trai buồn nên không cho cậu mang về.
Khương Họa trực tiếp đưa cặp thỏ trắng như tuyết vào phòng của em trai.
Khi Khương Trừng đi học về, thấy thỏ thì quả nhiên rất kinh ngạc và vui mừng, liền chuẩn bị một cái ổ thoải mái cũng như đồ ăn thức uống cho con thỏ nhỏ.
Hai ngày nữa quan nha nghỉ, Khương Vĩ không phải đến Bộ Lễ, Khương Trừng cũng được nghỉ phép, khắp nơi trong phủ dọn dẹp gọn gàng chuẩn bị đón năm mới.
Bữa tối giao thừa tất nhiên là cả gia đình ăn cùng nhau.
Trước khi Khương Họa và Khương Trừng trở về, đêm giao thừa luôn là Khương Vĩ đến viện của Trưởng công chúa. Mặc dù không ăn cơm tối nhưng ông cũng ngồi cùng Trưởng công chúa. Đương nhiên có Hạ Tư Dao ở đó, nhưng lão thái thái không đến.
Năm nay hai chị em đã trở về, Khương Vĩ sắp xếp tiệc giao thừa ở viện của lão thái thái.
Hạ Tư Dao không muốn đón năm mới một mình trong phủ quận chúa, mặc dù không có ai quản thúc nhưng đón năm mới một mình cũng có hơi buồn, nên nàng ta đã đến Khương phủ vào đêm giao thừa từ sớm.
“Sao lại phải đến dự tiệc ở viện của lão thái thái?” - Hạ Tư Dao bất mãn lắc lắc cánh tay của Trưởng công chúa Bình Dương: “Những năm trước không phải đều ở chỗ mẫu thân sao?”. Tuy rằng những năm trước chỉ có ba người, nhưng ở chỗ mẫu thân nàng ta được tự tại biết bao. Nếu đến viện của lão thái thái, cảm giác cứ như nàng ta là người ngoài, cứ phải đến nhà người khác ăn Tết vậy. Tuy rằng quả thật nàng ta không phải người Khương phủ, nhưng dù sao nàng ta đã sống trong Khương phủ sáu năm.
Trưởng công chúa cũng không muốn đến viện của lão thái thái cho lắm. Sức khỏe bà không tốt, mùa đông sợ lạnh vô cùng. Viện của bà và lão thái thái đúng lúc ở hai góc trong nội viện, cách xa nhất, vừa nghĩ đến phải đội khí lạnh đi xuyên qua khu vườn, sau gia yến còn phải đi xuyên về, trong lòng bà có chút không vui.
Nhưng đây là sự sắp đặt của Khương Vĩ, bà không thể nói được điều gì.
Trưởng công chúa nói: "Được rồi, cùng lắm thì chúng ta ngồi một lát rồi trở về. Dù sao lão thái thái cũng là trưởng bối, đến viện của bà ấy ăn Tết cũng không thể bới móc điều gì. Hơn nữa, năm nay Họa tỷ nhi và Trừng ca nhi cũng đã về, cần phải ở cùng lão thái thái". Nếu lão thái thái không đến viện của bà, nếu tổ chức gia yến ở chỗ bà, thì Khương Họa và Khương Trừng sẽ không ở cùng với lão thái thái.
Hạ Tư Dao hừ một tiếng: "Lão thái thái cũng không chỗ của mẫu thân nhiều năm như vậy, rõ ràng là bất kính với mẫu thân. Cũng do người lương thiện, nếu là con, con nhất định phải khiến bà ta cúi đầu".
Trưởng công chúa lắc đầu: "Bà ấy là mẹ chồng của ta, tuy địa vị không cao bằng ta, nhưng lại có chữ "hiếu". Ta mà gây khó dễ cho bà ấy, nếu để người khác biết, trái lại sẽ nghị luận là ta không đúng".
“Ai dám nghị luận người không đúng?” - Hạ Tư Dao không đồng ý: “Người là Trưởng công chúa tôn quý, vọng nghị hoàng gia phải luận tội! Đừng nói là người, ngay cả Quận chúa như con cũng không phải là người mà người ta có thể tùy ý nghị luận!".
Trưởng công chúa cau mày nói: "Sao gần đây con lại nóng tính như vậy? Sau khi chuyển đến phủ quận chúa, không có ai quản con nữa, bản thân con nên cẩn thận đừng làm hỏng thanh danh của mình. Ta nghe nói đám người hầu trong phủ của con gần đây đã chết mấy người, lại còn nhiều kẻ đầy thương tích tàn tật, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?".
Khuôn mặt Hạ Tư Dao cứng đờ: "Mẫu thân nghe ai nói?".
Nàng ta trừng mắt nhìn mấy hầu gái đi theo sau, mấy hầu gái vội vàng cúi đầu xuống, cả đám đều tái mặt, thân thể hơi run rẩy.
Trưởng công chúa nói: "Con đừng quản ta nghe ai nói, rốt cuộc có chuyện như vậy hay không?".
Hạ Tư Dao bĩu môi: "Mẫu thân, trong phủ có mấy tên điêu nô, bắt nạt con vì còn nhỏ mà muốn chèn ép con, đó là lý do tại sao con xử trí bọn họ. Người nghĩ xem, con chỉ trừng phạt vài tên nô tài thôi, thế mà cũng truyền ra, trong mắt bọn họ còn có Quận chúa này sao?!".
“Phạt cũng được, nhưng con không thể gây ra tai nạn chết người rồi mang tiếng tàn bạo, không tốt cho con” - Trưởng công chúa nghiêm túc nói.
Hạ Tư Dao không thích nghe nữa. Mấy ngày nay nàng ta đã quen với cuộc sống thoải mái trong phủ quận chúa, từ trước đến nay luôn nói một không hai, duy ngã độc tôn. Ta tớ phía dưới hễ có người chần chờ là sẽ bị nàng ta đánh một trận. Nếu dám khuyên nhủ nàng ta, đa phần là khó giữ mạng. Hiện tại nghe Trưởng công chúa nói như vậy, nàng ta cũng có chút không kiên nhẫn: "Mẫu thân, đám người hầu kia đã ký tử khế, sống hay chết tất nhiên là con quyết định. Hôm nay là giao thừa, người lại vì mấy tên nô tài mà dạy dỗ con! Quả nhiên là con mới dọn đi không bao lâu, người đã không muốn gặp con nữa!".
Nàng ta đột nhiên đứng lên: "Được rồi, bây giờ Khương Họa mới là con gái của người, cả nhà các người cùng nhau ăn Tết đi, con về phủ quận chúa của chính mình!".
Nàng ta nói xong thì hất tay bỏ đi, Trưởng công chúa Bình Dương trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mình chỉ mới khuyên nhủ vài câu thì con gái đã phẩy tay áo bỏ đi. Sao giờ tính khí nó lại nóng nảy như vậy?
Bà vốn quen cao quý, lâu nay không ai lên mặt với bà ta như vậy, cho nên Hạ Tư Dao vừa như thế này, mặc dù là con gái ruột của bà ta, bà ta cũng tức giận đến đau ngực.
Ngay từ đầu bà ta không muốn đến viện của lão thái thái, bây giờ lại chẳng có kiên nhẫn qua đó, bèn truyền lời cho Khương Vĩ, nói là mình không được khỏe nên sẽ không tham gia gia yến.
Nếu là lúc trước, Khương Vĩ nhất định sẽ tới xem thẻ, nhưng lúc này đây ông không tới, nghe ta tớ bẩm báo xong cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Không có Trưởng công chúa, trên gia yến chỉ có Khương Họa, Khương Trừng, lão thái thái và Khương Vĩ, thế lại là một bữa gia yến danh xứng với thực.
Có hai chị em, Khương Vĩ rất vui vẻ, thậm chí còn phá giới quá trưa không ăn, còn uống vài ly. Nhưng chỉ có một mình ông uống Lê Hoa Bạch, còn Khương Họa và lão thái thái thì uống Bách Hoa Tửu, thanh ngọt không cay, Khương Trừng cũng được chia một chén nhỏ.
Hạ Tư Dao thở phì phì quay trở lại phủ quận chúa, tra tấn mấy hầu gái, bà tử và đám phu xe đi cùng đến Khương phủ một phen, nhưng cũng không thể tìm ra ai là người nói bậy về mình với Trưởng công chúa.
Đám ta tớ đều ngậm khăn tay, mùa đông song trán lại đầy mồ hôi lạnh, thân thể bị đánh đến mức toàn màu đỏ máu, nhưng không ai dám thừa nhận.
Hạ Tư Dao đánh tất cả những người hầu này ba mươi gậy, lấy làm khiển trách, sau đó nhốt tất cả trong hầm.
Trời lạnh cóng, căn hầm thậm chí còn nhỏ giọt thành băng, thân thể phu xe khỏe mạnh hơn chút nên miễn cưỡng gắng gượng được. Những hầu gái còn lại chưa bao giờ làm việc nặng nhọc nên làm sao có thể chịu đựng được khổ sở như vậy. Trong tiếng pháo tân niên, toàn bộ đều hương tiêu ngọc vẫn.
Bây giờ là cuối năm, khắp nơi trong phủ rất bận rộn. Sức khỏe trưởng công chúa không tốt nên trước giờ luôn bỏ qua công việc trong phủ. Mấy ngày nay Khương Họa bị bệnh, chuyện của phủ đều do lão thái thái xử lý.
Họ hàng, bạn bè đều mang quà Tết đến, lão thái thái dặn dò người hầu bà tử chỉnh đốn cho tốt, nên ghi vào danh sách thì cũng phải ghi chép rõ ràng.
Khương Họa dựa vào bên cạnh lão thái thái, nhìn mọi người trong viện bận rộn, thỉnh thoảng lại nói với lão thái thái vài câu về phong tục ngày Tết ở Tô Châu.
Mọi thứ gần như đã ổn định, có một hầu gái đến báo phủ Trường Ninh Hầu đến tặng quà Tết.
“Trường Ninh Hầu?” - Khương Họa bấy giờ mới nhớ ra lần trước Tạ Hành đã giúp nàng ở chùa Thiện Giác, sau đó có quá nhiều việc liên tiếp xảy ra nên nàng đã quên đáp tạ người ta. Không ngờ phủ Trường Ninh Hầu lại đến tặng quà Tết, có lẽ là có quan hệ với bà nội hoặc cha. "Bà nội, bà có quen với người của phủ Trường Ninh Hầu sao?".
Mắt lão thái thái lóe lên. Bà vốn muốn để cahsu gái bảo bối nghị thân với nhị công tử của chi thứ hai của Hầu phủ. Chi thứ hai không tập tước, nhị công tử cũng không cần lo liệt việc xã giao, không ngờ Tạ lão thái thái đáp lời là muốn cho Khương Họa đính hôn với Tiểu Hầu gia.
Bà đương nhiên rất vui vẻ. Nếu đôi bên đều có ý, bước tiếp theo nên tìm cơ hội gặp mặt. Nhưng Khương Họa bị bệnh từ bữa tiệc mừng thọ của Thái hậu, mãi cho đến hiện tại mới miễn cưỡng tốt lên. Bà lo lắng nhà họ Tạ chê thân thể cháu gái bảo bối của bà không tốt, đành phải đùn đẩy rằng bà không khỏe, không thể đưa Khương Họa ra khỏi nhà, Trưởng công chúa chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện này nên đành phải hoãn lại đến năm sau.
Lão thái thái không muốn nói trước với Khương Họa. Trong mắt bà, cháu gái của bà đương nhiên là cô gái tốt nhất ở kinh đô. Nhưng theo quan điểm của người ngoài, nói cho cùng Khương Họa chỉ là một thứ nữ, thế sự khó liệu, đối phương còn là Tiểu Hầu gia tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Chuyện tốt như vậy, hơi có chút sự cố là sẽ thất bại. Nếu bây giờ nói cho Khương Họa biết, lỡ năm sau phủ Trường Ninh Hầu đổi ý thì lại khiến nàng khó xử.
Nghĩ đến đây, lão thái thái mỉm cười nói: "Ta và Tạ lão phu nhân là bạn khăn tay".
Khương Họa nói: "Vậy chúng ta tặng quà cho phủ Trường Ninh Hầu chưa? Lần trước, Tiểu Hầu gia đã giúp con ở chùa Thiện Giác, con còn chưa cảm ơn người ta nữa".
“Tặng rồi” - Lão thái thái cười vỗ tay nàng, cháu gái còn nhớ cảm tạ y, hiển nhiên là không chán ghét Tiểu Hầu gia.
Hầu gái mang bà tử cua phủ Trường Ninh Hầu đến. Ngoài những lễ vật năm mới thông thường, còn có một đôi thỏ nhỏ màu trắng như tuyết, nhốt trong lồng gỗ.
Khương Họa thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ghé vào lồng ngắm nhìn hồi lâu, cười nói: "Bà nội, cặp thỏ này cho Trừng ca nhi nuôi đi, chắc chắn nó thích lắm. Trừng ca nhi rất có kinh nghiệm nuôi thỏ đấy".
Khương Trừng luôn thích những con vật nhỏ này. Lúc ở Tô Châu cậu có nuôi một con thỏ nhỏ, nhưng đáng tiếc khi lên thuyền lại không mang theo. Dù sao con thỏ nhỏ cũng không thể so với người, tàu xe mệt nhọc nên chưa chắc nó sống được. Khương Họa lo thỏ chết trên đường khiến em trai buồn nên không cho cậu mang về.
Khương Họa trực tiếp đưa cặp thỏ trắng như tuyết vào phòng của em trai.
Khi Khương Trừng đi học về, thấy thỏ thì quả nhiên rất kinh ngạc và vui mừng, liền chuẩn bị một cái ổ thoải mái cũng như đồ ăn thức uống cho con thỏ nhỏ.
Hai ngày nữa quan nha nghỉ, Khương Vĩ không phải đến Bộ Lễ, Khương Trừng cũng được nghỉ phép, khắp nơi trong phủ dọn dẹp gọn gàng chuẩn bị đón năm mới.
Bữa tối giao thừa tất nhiên là cả gia đình ăn cùng nhau.
Trước khi Khương Họa và Khương Trừng trở về, đêm giao thừa luôn là Khương Vĩ đến viện của Trưởng công chúa. Mặc dù không ăn cơm tối nhưng ông cũng ngồi cùng Trưởng công chúa. Đương nhiên có Hạ Tư Dao ở đó, nhưng lão thái thái không đến.
Năm nay hai chị em đã trở về, Khương Vĩ sắp xếp tiệc giao thừa ở viện của lão thái thái.
Hạ Tư Dao không muốn đón năm mới một mình trong phủ quận chúa, mặc dù không có ai quản thúc nhưng đón năm mới một mình cũng có hơi buồn, nên nàng ta đã đến Khương phủ vào đêm giao thừa từ sớm.
“Sao lại phải đến dự tiệc ở viện của lão thái thái?” - Hạ Tư Dao bất mãn lắc lắc cánh tay của Trưởng công chúa Bình Dương: “Những năm trước không phải đều ở chỗ mẫu thân sao?”. Tuy rằng những năm trước chỉ có ba người, nhưng ở chỗ mẫu thân nàng ta được tự tại biết bao. Nếu đến viện của lão thái thái, cảm giác cứ như nàng ta là người ngoài, cứ phải đến nhà người khác ăn Tết vậy. Tuy rằng quả thật nàng ta không phải người Khương phủ, nhưng dù sao nàng ta đã sống trong Khương phủ sáu năm.
Trưởng công chúa cũng không muốn đến viện của lão thái thái cho lắm. Sức khỏe bà không tốt, mùa đông sợ lạnh vô cùng. Viện của bà và lão thái thái đúng lúc ở hai góc trong nội viện, cách xa nhất, vừa nghĩ đến phải đội khí lạnh đi xuyên qua khu vườn, sau gia yến còn phải đi xuyên về, trong lòng bà có chút không vui.
Nhưng đây là sự sắp đặt của Khương Vĩ, bà không thể nói được điều gì.
Trưởng công chúa nói: "Được rồi, cùng lắm thì chúng ta ngồi một lát rồi trở về. Dù sao lão thái thái cũng là trưởng bối, đến viện của bà ấy ăn Tết cũng không thể bới móc điều gì. Hơn nữa, năm nay Họa tỷ nhi và Trừng ca nhi cũng đã về, cần phải ở cùng lão thái thái". Nếu lão thái thái không đến viện của bà, nếu tổ chức gia yến ở chỗ bà, thì Khương Họa và Khương Trừng sẽ không ở cùng với lão thái thái.
Hạ Tư Dao hừ một tiếng: "Lão thái thái cũng không chỗ của mẫu thân nhiều năm như vậy, rõ ràng là bất kính với mẫu thân. Cũng do người lương thiện, nếu là con, con nhất định phải khiến bà ta cúi đầu".
Trưởng công chúa lắc đầu: "Bà ấy là mẹ chồng của ta, tuy địa vị không cao bằng ta, nhưng lại có chữ "hiếu". Ta mà gây khó dễ cho bà ấy, nếu để người khác biết, trái lại sẽ nghị luận là ta không đúng".
“Ai dám nghị luận người không đúng?” - Hạ Tư Dao không đồng ý: “Người là Trưởng công chúa tôn quý, vọng nghị hoàng gia phải luận tội! Đừng nói là người, ngay cả Quận chúa như con cũng không phải là người mà người ta có thể tùy ý nghị luận!".
Trưởng công chúa cau mày nói: "Sao gần đây con lại nóng tính như vậy? Sau khi chuyển đến phủ quận chúa, không có ai quản con nữa, bản thân con nên cẩn thận đừng làm hỏng thanh danh của mình. Ta nghe nói đám người hầu trong phủ của con gần đây đã chết mấy người, lại còn nhiều kẻ đầy thương tích tàn tật, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?".
Khuôn mặt Hạ Tư Dao cứng đờ: "Mẫu thân nghe ai nói?".
Nàng ta trừng mắt nhìn mấy hầu gái đi theo sau, mấy hầu gái vội vàng cúi đầu xuống, cả đám đều tái mặt, thân thể hơi run rẩy.
Trưởng công chúa nói: "Con đừng quản ta nghe ai nói, rốt cuộc có chuyện như vậy hay không?".
Hạ Tư Dao bĩu môi: "Mẫu thân, trong phủ có mấy tên điêu nô, bắt nạt con vì còn nhỏ mà muốn chèn ép con, đó là lý do tại sao con xử trí bọn họ. Người nghĩ xem, con chỉ trừng phạt vài tên nô tài thôi, thế mà cũng truyền ra, trong mắt bọn họ còn có Quận chúa này sao?!".
“Phạt cũng được, nhưng con không thể gây ra tai nạn chết người rồi mang tiếng tàn bạo, không tốt cho con” - Trưởng công chúa nghiêm túc nói.
Hạ Tư Dao không thích nghe nữa. Mấy ngày nay nàng ta đã quen với cuộc sống thoải mái trong phủ quận chúa, từ trước đến nay luôn nói một không hai, duy ngã độc tôn. Ta tớ phía dưới hễ có người chần chờ là sẽ bị nàng ta đánh một trận. Nếu dám khuyên nhủ nàng ta, đa phần là khó giữ mạng. Hiện tại nghe Trưởng công chúa nói như vậy, nàng ta cũng có chút không kiên nhẫn: "Mẫu thân, đám người hầu kia đã ký tử khế, sống hay chết tất nhiên là con quyết định. Hôm nay là giao thừa, người lại vì mấy tên nô tài mà dạy dỗ con! Quả nhiên là con mới dọn đi không bao lâu, người đã không muốn gặp con nữa!".
Nàng ta đột nhiên đứng lên: "Được rồi, bây giờ Khương Họa mới là con gái của người, cả nhà các người cùng nhau ăn Tết đi, con về phủ quận chúa của chính mình!".
Nàng ta nói xong thì hất tay bỏ đi, Trưởng công chúa Bình Dương trợn mắt há hốc mồm, không ngờ mình chỉ mới khuyên nhủ vài câu thì con gái đã phẩy tay áo bỏ đi. Sao giờ tính khí nó lại nóng nảy như vậy?
Bà vốn quen cao quý, lâu nay không ai lên mặt với bà ta như vậy, cho nên Hạ Tư Dao vừa như thế này, mặc dù là con gái ruột của bà ta, bà ta cũng tức giận đến đau ngực.
Ngay từ đầu bà ta không muốn đến viện của lão thái thái, bây giờ lại chẳng có kiên nhẫn qua đó, bèn truyền lời cho Khương Vĩ, nói là mình không được khỏe nên sẽ không tham gia gia yến.
Nếu là lúc trước, Khương Vĩ nhất định sẽ tới xem thẻ, nhưng lúc này đây ông không tới, nghe ta tớ bẩm báo xong cũng chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Không có Trưởng công chúa, trên gia yến chỉ có Khương Họa, Khương Trừng, lão thái thái và Khương Vĩ, thế lại là một bữa gia yến danh xứng với thực.
Có hai chị em, Khương Vĩ rất vui vẻ, thậm chí còn phá giới quá trưa không ăn, còn uống vài ly. Nhưng chỉ có một mình ông uống Lê Hoa Bạch, còn Khương Họa và lão thái thái thì uống Bách Hoa Tửu, thanh ngọt không cay, Khương Trừng cũng được chia một chén nhỏ.
Hạ Tư Dao thở phì phì quay trở lại phủ quận chúa, tra tấn mấy hầu gái, bà tử và đám phu xe đi cùng đến Khương phủ một phen, nhưng cũng không thể tìm ra ai là người nói bậy về mình với Trưởng công chúa.
Đám ta tớ đều ngậm khăn tay, mùa đông song trán lại đầy mồ hôi lạnh, thân thể bị đánh đến mức toàn màu đỏ máu, nhưng không ai dám thừa nhận.
Hạ Tư Dao đánh tất cả những người hầu này ba mươi gậy, lấy làm khiển trách, sau đó nhốt tất cả trong hầm.
Trời lạnh cóng, căn hầm thậm chí còn nhỏ giọt thành băng, thân thể phu xe khỏe mạnh hơn chút nên miễn cưỡng gắng gượng được. Những hầu gái còn lại chưa bao giờ làm việc nặng nhọc nên làm sao có thể chịu đựng được khổ sở như vậy. Trong tiếng pháo tân niên, toàn bộ đều hương tiêu ngọc vẫn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.