Trọng Sinh Thái Tử Sủng Thiếp Đông Cung
Chương 48:
Giản Diệc Dung
11/05/2024
Sau năm mới là ngày thăm hỏi họ hàng, bạn bè, tiệc tùng liên miên ở các phủ. Sức khỏe của Khương Họa ngày một tốt hơn, nàng và em trai cũng theo lão thái thái đi thăm họ hàng vài nơi.
Nhưng thời tiết quá lạnh, nàng không thích ra ngoài lắm. Sau khi bình phục, nàng thường ở trong phủ, viết chữ vẽ tranh, hoặc chơi cờ với bà và em trai, hoặc chơi cờ với cha, mỗi ngày đều phục vụ bữa trưa cho cha, thức ăn chay nàng làm càng ngày càng ra hình ra dạng. Đồ ăn con gái tự tay làm, Khương Vĩ không muốn lãng phí dù chỉ một miếng thức ăn mà con gái nấu, nhờ sự cấp dưỡng của nàng mà sắc mặt trở nên hồng hào hơn, mơ hồ lấy lại dáng vẻ phong thần tuấn lãng năm đó.
Sau tết Nguyên Tiêu, kỳ nghỉ hàng năm của Khương Vĩ và Khương Trừng kết thúc, người một nhà hẹn nhau đi xem hoa đăng vào ngày tết Nguyên Tiêu hôm nay.
Khương Vĩ và lão thái thái đã nhiều năm không xem hoa đăng. Trong nhà xảy ra chuyện, tâm can bảo bối của họ ở xa Giang Nam, không ai có lòng dạ đi xem hội.
Khương Trừng chưa từng ăn mừng tết Nguyên Tiêu ở kinh đô, nghe nói đèn lồng trên phố giống như biển, cậu đã mong ngóng chờ từ lâu, vừa ăn trưa xong đã không thể ngồi yên.
Khương Họa có chút buồn cười, bắt cậu nằm trên giường mình một lát: "Đệ ngủ trưa một giấc đi, vậy thì buổi tối mới có tinh thần tốt, chúng ta còn có thể thương lượng với cha trở về muộn một chút, ở ngoài chơi nhiều thêm chút".
Khương Trừng cũng biết mình quá sốt ruột, trời còn chưa tối mà, đèn lồng trên phố nhất định không sáng, hiện tại đi ra ngoài cũng sẽ không thấy gì. Ngoài ra giường Khương Họa thơm mềm, cậu mơ hồ nhớ lại khi còn rất nhỏ, chị từng ôm cậu mà ngủ, dù cậu biết “nam nữ bảy tuổi ngồi khác chỗ”, giờ cậu không thể ngủ với chị gái nên đành cưỡng lại sự dụ hoặc, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Tối hôm qua cậu không có ngủ ngon bởi vì quá hưng phấn, lần này vừa ngủ đã ngủ rất say, cho đến đầu giờ Thân mới tỉnh lại. Khương Họa đã dậy từ sớm, ngồi ở trên nhuyễn tháp thêu dê con và thỏ con trên trên túi sách của cậu.
Túi sách do Sơ Đồng làm, tỉ mỉ và chắc chắn, Khương Trừng rất hài lòng, nhưng quá đơn điệu. Cậu muốn thêu gì đó lên trên, Khương Họa hỏi cậu muốn gì, cậu bèn chọn một con cừu con và hai con thỏ con.
Khương Trừng đứng dậy, uống cạn ly trà mà Lan Nha đưa qua, ngồi ở trên nhuyễn tháp, nhìn Khương Họa thêu túi sách cho mình.
Khương Họa thêu xong, cắt chỉ thêu, cất đi kim thêu mỏng đi, đưa túi sách cho Khương Trừng: "Thích không?".
“Thích” - Khương Trừng mân mê con dê do Khương Họa thêu.
Khương Họa xoa xoa đầu cậu: “Có phải Trừng ca nhi muốn nuôi thêm một con dê con nữa không?”. Hiện tại cậu đã có một đôi thỏ trắng như tuyết, là món quà năm mới mà phủ Trường Ninh Hầu mang đến, cậu trông nom chúng rất tốt.
Khương Trừng lắc đầu né tránh tay nàng: "Đệ không muốn nuôi dê con, bây giờ có Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang là đủ rồi".
Từ năm bảy tuổi, cậu không cho Khương Họa sờ đầu nữa, Khương Họa luôn luôn quên mất. Nàng thu tay về, nhìn Lan Nha và Sơ Đồng ở trong phòng, hai nàng hầu quả nhiên đang cười trộm.
Vậy mà lại là hai cái tên Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang...
Không biết Khương Trừng làm sao lại đặt cho thỏ trắng nhỏ hai cái tên như vậy. Không nói hai con thỏ nhỏ đều là giống đực, dù sao Khương Họa cũng không biết chuyện này. Nhưng Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang nghe rất giống hai vị công tử của nhà họ Bạch nha. May mắn là không có họ hàng, bạn bè nào họ Bạch, nếu không mọi người thể nào cũng phải tức giận với bọn họ.
Khương Họa đưa túi sách cho Sơ Đồng và nhờ nàng mang đến phòng em trai, chờ kết thúc tết Nguyên Tiêu, đến lúc đi học sẽ dùng.
“Đệ bảo tỷ thêu thỏ và dê, tỷ còn tưởng rằng đệ muốn nuôi thêm một con cừu nữa” - Khương Họa kéo Khương Trừng đứng dậy từ trên nhuyễn tháp, ngồi xuống cạnh bàn, đưa cho cậu một viên mứt táo tơ vàng.
Khương Trừng cầm mứt táo, chưa vội cho vào miệng, giải thích với Khương Họa: "Hai con thỏ nhỏ là Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang, con dê là đệ".
“Tại sao đệ lại là dê con?” - Khương Họa nghĩ nghĩ, em trai nàng cũng đâu phải dê.
Khương Trừng liếc nhìn Khương Họa với đôi mắt đen như quả nho, ánh mắt khá bất đắc dĩ, tựa hồ đang nói chị gái thật ngốc, nhưng chị là chị gái ruột, không thể chê bai, vì vậy phải kiên nhẫn giải thích với nàng: "Họ của đệ không phải là Khương sao? "Một nửa của "Khương" không phải là "Dương" sao? Vì vậy, đệ là một con dê con nha".
"Ồ..." - Khương Họa hiểu được dê đến từ đâu rồi.
Nói đến đây, hình như nàng đã nhìn thấy "dương" này ở nơi khác, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Họa Họa” - Khương Trừng nhét mứt táo tơ vàng vào miệng, lau tay sạch sẽ, háo hức nhìn Khương Họa.
Khương Họa hiểu ý cậu, buộc chặt áo choàng cho cậu, nâng lò sưởi nhỏ, lôi kéo cậu đến viện của lão thái thái.
“Muốn đi ra ngoài sớm như vậy sao?” - Có cháu gái và cháu trai bảo bối đi cùng, tâm trạng lão thái thái rất tốt: “Vậy đi thôi”.
Khương Vĩ đã đặt một phòng riêng trong Lầu Thiên Hương, hướng ra đường. Trước tiên họ ăn tối ở Lầu Thiên Hương, sau đó hai chị em có thể ngắm hoa đăng trên phố từ cửa sổ hoặc có thể đi xuống phố dạo chơi.
Một nhà bốn người đi ra ngoài từ sớm, Khương Vĩ cưỡi ngựa, lão thái thái và hai chị em ngồi xe ngựa, cũng may bọn họ đi ra ngoài sớm, trên đường cũng không có quá nhiều người, xe ngựa vẫn có thể đi đến dưới tòa Lầu Thiên Hương.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Khương Trừng đi ăn bên ngoài kể từ khi cậu trở về kinh đô. Lầu Thiên Hương là tửu lâu số một ở kinh đô, đồ ăn tất nhiên là vô cùng ngon, món chả cá lại càng tuyệt. Mặc dù Khương Họa vẫn chưa đói nhưng cũng ăn không ít. Hiếm khi đi cùng con gái và con trai bảo bối ra ngoài ăn cơm, Khương Vĩ cũng không quan tâm gì mà quá trưa không ăn nữa, gắp xương cá cho Khương Trừng, mình thì dùng mấy món chay.
“Trừng ca nhi không được ăn nhiều, lát nữa đi dạo trên đường sẽ không thoải mái” - Khương Họa ăn to tám phần thì đặt đũa xuống.
Tuy rằng đồ ăn ngon, nhưng Khương Trừng lại càng muốn xem hoa đăng, nghe vậy liền đặt đũa xuống, cầm lấy tay Khương Họa: "Họa Họa, đệ ăn xong rồi".
Lão thái thái đi không được quá xa, chỉ có thể nhìn về phía cửa sổ. Khương Vĩ là một Thượng thư Bộ Lễ, quan to chính nhị phẩm của triều đình nếu đi ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người tới hành lễ, lại cản trở việc ngắm đèn của cô con gái bảo bối. Ông dứt khoát cũng ở lại trong phòng riêng của Lầu Thiên Hương cùng lão thái thái, chỉ bố trí Lan Nha Sơ Đồng và một vài vệ sĩ đi cùng hai chị em ra đường.
Khi trời gần chạng vạng, đèn lồng trên phố dần dần sáng lên, nhìn từ phòng riêng trên lầu ba, giống như một dòng sông dài ánh đèn uốn lượn, gặp một dòng sông đèn khác cách đó không xa, lại tự kéo dài ra.
Trong căn phòng riêng cao nhất của Lầu Thiên Hương, cửa sổ hình thoi được mở hờ, một chàng trai cao lớn đang đứng bên cửa sổ, mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi, với mái tóc đen đội ngọc quan, dưới đôi lông mi dài màu quạ, đôi mắt đen láy đang nhìn xuống hai chị em dắt tay rời Lầu Thiên Hương.
Từ Phong Tam mà biết rằng cô gái nhỏ sẽ đến Lầu Thiên Hương ăn tối hôm nay, sau đó sẽ đi ngắm đèn, y đã đợi ở đây từ trưa.
Lại nói tiếp, y đã không gặp nàng nửa tháng rồi.
Năm trước, vì đút cho nàng uống viên giải sầu an thần của thần y Bách Lý Xuân, y bí mật đến khuê phòng của nàng hàng đêm. Nhưng lo lắng hun hương thôi miên không tốt đối với thân thể, y cũng không dám để Phong Tam dùng nhiều. Hơn nữa mỹ nhân như hải đường ngủ say quá hấp dẫn, y thật sự không có tự tin ở quá lâu mà sẽ không xảy ra chuyện gì, lần nào cũng đút thuốc cho nàng rồi vội vàng rời đi.
Đến cuối năm, thân thể của Khương Họa đã hoàn toàn khỏi hẳn, ban đêm y cũng không đột nhập khuê phòng nữa.
Không có lý do chính đáng để gặp nàng, hơn nữa cha và bà nội nàng cản trở bằng mọi cách, vì vậy y chỉ có thể kiên nhẫn chờ nàng đi ra ngoài.
Phải nửa tháng sau, cơ hội mới đến.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng nhặt chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết ở một bên lên, khoác lên người, sải đôi chân dài bước ra khỏi cửa.
***
Có rất nhiều loại đèn lồng trên đường phố, một số có thể mua được bằng bạc, một số là câu đố do cửa hàng đặt ra, chỉ có thể nhận được khi trả lời đúng.
Chưa đi được hai bước, Khương Trừng đã nhìn trúng một chiếc đèn con thỏ. Sơ Đồng mua cho cậu, cậu nhất quyết tự mình mang theo.
Hai chị em đều có ngoại hình đẹp, Khương Họa giống mẹ Lâm Nhã Thi, Khương Trừng giống cha Khương Vĩ hơn, đi trên đường như Kim Đồng Ngọc Nữ dưới tay Quan Âm. Những người đi ngang qua bọn họ đều không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, cứ nghĩ rằng mình nhìn thấy thần tiên. Cũng may bên cạnh bọn họ có một vòng thị vệ che chở, người có mắt sắc vừa nhìn là biết công tử, cô nương của nhà quyền quý, không ai lỗ mãng mà chen đến đây.
Dù sao trời vẫn còn sớm nên Khương Họa không vội, nắm tay em trai chậm rãi đi dạo từ Lầu Thiên Hương đến đầu phố. Vừa định rẽ vào một góc đi tiếp thì bên cạnh bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một đội thị vệ. Người người tuổi trẻ tuấn mỹ, dáng vẻ bất phàm, lưng giắt kim đao, người khoác áo choàng đen tuyền, đúng là thị vệ kim đao của Thái tử điện hạ.
Đám thị vệ kim đao này ngăn cách đám đông, một chàng trai cao lớn chậm rãi tiến đến gần Khương Họa. Ngày thường y tư thái như rồng phượng, tuấn mỹ vô song, chính là Thái tử Tiêu Quyết.
Nhưng thời tiết quá lạnh, nàng không thích ra ngoài lắm. Sau khi bình phục, nàng thường ở trong phủ, viết chữ vẽ tranh, hoặc chơi cờ với bà và em trai, hoặc chơi cờ với cha, mỗi ngày đều phục vụ bữa trưa cho cha, thức ăn chay nàng làm càng ngày càng ra hình ra dạng. Đồ ăn con gái tự tay làm, Khương Vĩ không muốn lãng phí dù chỉ một miếng thức ăn mà con gái nấu, nhờ sự cấp dưỡng của nàng mà sắc mặt trở nên hồng hào hơn, mơ hồ lấy lại dáng vẻ phong thần tuấn lãng năm đó.
Sau tết Nguyên Tiêu, kỳ nghỉ hàng năm của Khương Vĩ và Khương Trừng kết thúc, người một nhà hẹn nhau đi xem hoa đăng vào ngày tết Nguyên Tiêu hôm nay.
Khương Vĩ và lão thái thái đã nhiều năm không xem hoa đăng. Trong nhà xảy ra chuyện, tâm can bảo bối của họ ở xa Giang Nam, không ai có lòng dạ đi xem hội.
Khương Trừng chưa từng ăn mừng tết Nguyên Tiêu ở kinh đô, nghe nói đèn lồng trên phố giống như biển, cậu đã mong ngóng chờ từ lâu, vừa ăn trưa xong đã không thể ngồi yên.
Khương Họa có chút buồn cười, bắt cậu nằm trên giường mình một lát: "Đệ ngủ trưa một giấc đi, vậy thì buổi tối mới có tinh thần tốt, chúng ta còn có thể thương lượng với cha trở về muộn một chút, ở ngoài chơi nhiều thêm chút".
Khương Trừng cũng biết mình quá sốt ruột, trời còn chưa tối mà, đèn lồng trên phố nhất định không sáng, hiện tại đi ra ngoài cũng sẽ không thấy gì. Ngoài ra giường Khương Họa thơm mềm, cậu mơ hồ nhớ lại khi còn rất nhỏ, chị từng ôm cậu mà ngủ, dù cậu biết “nam nữ bảy tuổi ngồi khác chỗ”, giờ cậu không thể ngủ với chị gái nên đành cưỡng lại sự dụ hoặc, ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Tối hôm qua cậu không có ngủ ngon bởi vì quá hưng phấn, lần này vừa ngủ đã ngủ rất say, cho đến đầu giờ Thân mới tỉnh lại. Khương Họa đã dậy từ sớm, ngồi ở trên nhuyễn tháp thêu dê con và thỏ con trên trên túi sách của cậu.
Túi sách do Sơ Đồng làm, tỉ mỉ và chắc chắn, Khương Trừng rất hài lòng, nhưng quá đơn điệu. Cậu muốn thêu gì đó lên trên, Khương Họa hỏi cậu muốn gì, cậu bèn chọn một con cừu con và hai con thỏ con.
Khương Trừng đứng dậy, uống cạn ly trà mà Lan Nha đưa qua, ngồi ở trên nhuyễn tháp, nhìn Khương Họa thêu túi sách cho mình.
Khương Họa thêu xong, cắt chỉ thêu, cất đi kim thêu mỏng đi, đưa túi sách cho Khương Trừng: "Thích không?".
“Thích” - Khương Trừng mân mê con dê do Khương Họa thêu.
Khương Họa xoa xoa đầu cậu: “Có phải Trừng ca nhi muốn nuôi thêm một con dê con nữa không?”. Hiện tại cậu đã có một đôi thỏ trắng như tuyết, là món quà năm mới mà phủ Trường Ninh Hầu mang đến, cậu trông nom chúng rất tốt.
Khương Trừng lắc đầu né tránh tay nàng: "Đệ không muốn nuôi dê con, bây giờ có Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang là đủ rồi".
Từ năm bảy tuổi, cậu không cho Khương Họa sờ đầu nữa, Khương Họa luôn luôn quên mất. Nàng thu tay về, nhìn Lan Nha và Sơ Đồng ở trong phòng, hai nàng hầu quả nhiên đang cười trộm.
Vậy mà lại là hai cái tên Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang...
Không biết Khương Trừng làm sao lại đặt cho thỏ trắng nhỏ hai cái tên như vậy. Không nói hai con thỏ nhỏ đều là giống đực, dù sao Khương Họa cũng không biết chuyện này. Nhưng Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang nghe rất giống hai vị công tử của nhà họ Bạch nha. May mắn là không có họ hàng, bạn bè nào họ Bạch, nếu không mọi người thể nào cũng phải tức giận với bọn họ.
Khương Họa đưa túi sách cho Sơ Đồng và nhờ nàng mang đến phòng em trai, chờ kết thúc tết Nguyên Tiêu, đến lúc đi học sẽ dùng.
“Đệ bảo tỷ thêu thỏ và dê, tỷ còn tưởng rằng đệ muốn nuôi thêm một con cừu nữa” - Khương Họa kéo Khương Trừng đứng dậy từ trên nhuyễn tháp, ngồi xuống cạnh bàn, đưa cho cậu một viên mứt táo tơ vàng.
Khương Trừng cầm mứt táo, chưa vội cho vào miệng, giải thích với Khương Họa: "Hai con thỏ nhỏ là Bạch Đại Lang và Bạch Nhị Lang, con dê là đệ".
“Tại sao đệ lại là dê con?” - Khương Họa nghĩ nghĩ, em trai nàng cũng đâu phải dê.
Khương Trừng liếc nhìn Khương Họa với đôi mắt đen như quả nho, ánh mắt khá bất đắc dĩ, tựa hồ đang nói chị gái thật ngốc, nhưng chị là chị gái ruột, không thể chê bai, vì vậy phải kiên nhẫn giải thích với nàng: "Họ của đệ không phải là Khương sao? "Một nửa của "Khương" không phải là "Dương" sao? Vì vậy, đệ là một con dê con nha".
"Ồ..." - Khương Họa hiểu được dê đến từ đâu rồi.
Nói đến đây, hình như nàng đã nhìn thấy "dương" này ở nơi khác, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
“Họa Họa” - Khương Trừng nhét mứt táo tơ vàng vào miệng, lau tay sạch sẽ, háo hức nhìn Khương Họa.
Khương Họa hiểu ý cậu, buộc chặt áo choàng cho cậu, nâng lò sưởi nhỏ, lôi kéo cậu đến viện của lão thái thái.
“Muốn đi ra ngoài sớm như vậy sao?” - Có cháu gái và cháu trai bảo bối đi cùng, tâm trạng lão thái thái rất tốt: “Vậy đi thôi”.
Khương Vĩ đã đặt một phòng riêng trong Lầu Thiên Hương, hướng ra đường. Trước tiên họ ăn tối ở Lầu Thiên Hương, sau đó hai chị em có thể ngắm hoa đăng trên phố từ cửa sổ hoặc có thể đi xuống phố dạo chơi.
Một nhà bốn người đi ra ngoài từ sớm, Khương Vĩ cưỡi ngựa, lão thái thái và hai chị em ngồi xe ngựa, cũng may bọn họ đi ra ngoài sớm, trên đường cũng không có quá nhiều người, xe ngựa vẫn có thể đi đến dưới tòa Lầu Thiên Hương.
Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên Khương Trừng đi ăn bên ngoài kể từ khi cậu trở về kinh đô. Lầu Thiên Hương là tửu lâu số một ở kinh đô, đồ ăn tất nhiên là vô cùng ngon, món chả cá lại càng tuyệt. Mặc dù Khương Họa vẫn chưa đói nhưng cũng ăn không ít. Hiếm khi đi cùng con gái và con trai bảo bối ra ngoài ăn cơm, Khương Vĩ cũng không quan tâm gì mà quá trưa không ăn nữa, gắp xương cá cho Khương Trừng, mình thì dùng mấy món chay.
“Trừng ca nhi không được ăn nhiều, lát nữa đi dạo trên đường sẽ không thoải mái” - Khương Họa ăn to tám phần thì đặt đũa xuống.
Tuy rằng đồ ăn ngon, nhưng Khương Trừng lại càng muốn xem hoa đăng, nghe vậy liền đặt đũa xuống, cầm lấy tay Khương Họa: "Họa Họa, đệ ăn xong rồi".
Lão thái thái đi không được quá xa, chỉ có thể nhìn về phía cửa sổ. Khương Vĩ là một Thượng thư Bộ Lễ, quan to chính nhị phẩm của triều đình nếu đi ra ngoài thì không biết sẽ có bao nhiêu người tới hành lễ, lại cản trở việc ngắm đèn của cô con gái bảo bối. Ông dứt khoát cũng ở lại trong phòng riêng của Lầu Thiên Hương cùng lão thái thái, chỉ bố trí Lan Nha Sơ Đồng và một vài vệ sĩ đi cùng hai chị em ra đường.
Khi trời gần chạng vạng, đèn lồng trên phố dần dần sáng lên, nhìn từ phòng riêng trên lầu ba, giống như một dòng sông dài ánh đèn uốn lượn, gặp một dòng sông đèn khác cách đó không xa, lại tự kéo dài ra.
Trong căn phòng riêng cao nhất của Lầu Thiên Hương, cửa sổ hình thoi được mở hờ, một chàng trai cao lớn đang đứng bên cửa sổ, mặc một bộ cẩm bào màu đỏ tươi, với mái tóc đen đội ngọc quan, dưới đôi lông mi dài màu quạ, đôi mắt đen láy đang nhìn xuống hai chị em dắt tay rời Lầu Thiên Hương.
Từ Phong Tam mà biết rằng cô gái nhỏ sẽ đến Lầu Thiên Hương ăn tối hôm nay, sau đó sẽ đi ngắm đèn, y đã đợi ở đây từ trưa.
Lại nói tiếp, y đã không gặp nàng nửa tháng rồi.
Năm trước, vì đút cho nàng uống viên giải sầu an thần của thần y Bách Lý Xuân, y bí mật đến khuê phòng của nàng hàng đêm. Nhưng lo lắng hun hương thôi miên không tốt đối với thân thể, y cũng không dám để Phong Tam dùng nhiều. Hơn nữa mỹ nhân như hải đường ngủ say quá hấp dẫn, y thật sự không có tự tin ở quá lâu mà sẽ không xảy ra chuyện gì, lần nào cũng đút thuốc cho nàng rồi vội vàng rời đi.
Đến cuối năm, thân thể của Khương Họa đã hoàn toàn khỏi hẳn, ban đêm y cũng không đột nhập khuê phòng nữa.
Không có lý do chính đáng để gặp nàng, hơn nữa cha và bà nội nàng cản trở bằng mọi cách, vì vậy y chỉ có thể kiên nhẫn chờ nàng đi ra ngoài.
Phải nửa tháng sau, cơ hội mới đến.
Bàn tay to với khớp xương rõ ràng nhặt chiếc áo choàng lông cáo trắng như tuyết ở một bên lên, khoác lên người, sải đôi chân dài bước ra khỏi cửa.
***
Có rất nhiều loại đèn lồng trên đường phố, một số có thể mua được bằng bạc, một số là câu đố do cửa hàng đặt ra, chỉ có thể nhận được khi trả lời đúng.
Chưa đi được hai bước, Khương Trừng đã nhìn trúng một chiếc đèn con thỏ. Sơ Đồng mua cho cậu, cậu nhất quyết tự mình mang theo.
Hai chị em đều có ngoại hình đẹp, Khương Họa giống mẹ Lâm Nhã Thi, Khương Trừng giống cha Khương Vĩ hơn, đi trên đường như Kim Đồng Ngọc Nữ dưới tay Quan Âm. Những người đi ngang qua bọn họ đều không nhịn được mà mở to hai mắt nhìn, cứ nghĩ rằng mình nhìn thấy thần tiên. Cũng may bên cạnh bọn họ có một vòng thị vệ che chở, người có mắt sắc vừa nhìn là biết công tử, cô nương của nhà quyền quý, không ai lỗ mãng mà chen đến đây.
Dù sao trời vẫn còn sớm nên Khương Họa không vội, nắm tay em trai chậm rãi đi dạo từ Lầu Thiên Hương đến đầu phố. Vừa định rẽ vào một góc đi tiếp thì bên cạnh bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một đội thị vệ. Người người tuổi trẻ tuấn mỹ, dáng vẻ bất phàm, lưng giắt kim đao, người khoác áo choàng đen tuyền, đúng là thị vệ kim đao của Thái tử điện hạ.
Đám thị vệ kim đao này ngăn cách đám đông, một chàng trai cao lớn chậm rãi tiến đến gần Khương Họa. Ngày thường y tư thái như rồng phượng, tuấn mỹ vô song, chính là Thái tử Tiêu Quyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.