Trọng Sinh Thành Mẹ Kẻ Thù

Chương 6: Nước mắt và lời hứa

Ô Nguyệt Lượng

07/01/2025

“Mẹ, con lớn rồi, mẹ đừng quản con nữa được không?”

Tô Uyển Uyển mười bốn tuổi đứng ở đầu ngõ, trên mặt đất có hai đầu lọc thuốc lá.

“Mẹ không quản con thì ai quản con, còn nhỏ như vậy mà đã học hút thuốc rồi?”

 

Tôi nắm tay Tô Uyển Uyển, tiếp tục kể tội con bé những ngày qua: “Cô giáo nói, con hay mất tập trung trên lớp, thành tích giảm sút rất nhiều.”

 

Xung quanh người qua kẻ lại, toàn là hàng xóm quen biết, người nào người nấy đều khuyên Tô Uyển Uyển nhận lỗi.

 

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tô Uyển Uyển, tôi nhận ra mình đã chọn sai địa điểm dạy dỗ con bé.

 

Tôi kéo tay Tô Uyển Uyển, muốn đưa con bé rời khỏi đám đông đang bu quanh, nhưng con bé lại giật tay ra, bỏ lại một câu: “Con ghét mẹ nhất trên đời.” rồi quay người bỏ đi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi không đuổi theo, nhìn bóng lưng ngày càng xa, ngày càng nhỏ của Tô Uyển Uyển, chỉ cảm thấy mệt mỏi.

 

Đầu óc như có hàng chục con muỗi vo ve không ngừng, cho đến khi ý thức biến mất.

 

Tôi sắp c.h.ế.t rồi sao? Nhưng tôi vẫn chưa thấy Tô Uyển Uyển thi đậu đại học.



Đứa trẻ đáng ghét này, tôi thật sự rất ghét con bé.

 

Lúc đầu tôi tại sao lại thánh mẫu như vậy?

Ký ức dài dòng, tôi mơ một giấc mơ, mơ thấy mình bỏ rơi Tô Uyển Uyển.

 

Con bé bị đưa đến trại trẻ mồ côi, bị những đứa trẻ khác bài xích, bắt nạt, miệng không ngừng gọi tên mẹ.

“Tô Tình, mẹ ơi, me Tô ơi.”

 

Tô Tình là tôi sao, tôi đã không còn phân biệt được mình là Tô Tình hay Liễu Sương Mộc nữa rồi.

 

Tôi dường như có một cô con gái tên là Tô Uyển Uyển, con bé không phải là Tô Uyển Uyển đã hại c.h.ế.t tôi, mà là Tô Uyển Uyển do tôi tự tay nuôi nấng.

 

“Mẹ ơi, mẹ tỉnh lại đi, con sai rồi, con sẽ không bao giờ cãi lời mẹ nữa.” Tô Uyển Uyển nằm sấp bên giường bệnh của tôi, thở hổn hển, vừa khóc vừa gọi tôi.

 

“Đừng gọi nữa, con bé này la hét ầm ĩ trong phòng bệnh, mẹ vẫn chưa c.h.ế.t đâu, thật phiền phức.”

Thấy tôi tỉnh lại, Tô Uyển Uyển mới ngừng tiếng long trời lở đất của mình, chuyển sang tiếng thút thít nhỏ.



 

“Mẹ ơi, sao mẹ lại bị nhồi m.á.u cơ tim rồi hu hu, con không muốn mẹ bị bệnh.”

“Con sai rồi, con sẽ học hành chăm chỉ, sau này mua nhà to cho mẹ.” Tô Uyển Uyển nói rất nhiều,  cuối cùng tự mình nói đến mức ngủ thiếp đi.

 

Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tô Uyển Uyển, nghĩ đến việc mình đã nuôi lớn một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, tôi lại có chút tự hào.

 

Kiếp trước, mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đến mức người thần đều ghen tị của Tô Uyển Uyển, tôi lại ghen tị không thôi, tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi, vẫn không thể hiểu tại sao ông trời lại ban cho cô ta một khuôn mặt xinh đẹp như vậy.

 

Không có gì khác, tôi ghét Tô Uyển Uyển, cô ta cũng không thích tôi.

 

Dùng từ “nước lửa không dung” để hình dung chúng tôi là thích hợp nhất.

Mặc dù vậy, tôi vẫn không hiểu, sao cô ta lại hận đến mức g.i.ế.c tôi.

 

Cảm giác rơi từ trên cao xuống, mười một năm trôi qua, tôi vẫn không thể nào quên.

Bây giờ, nhìn Tô Uyển Uyển, tôi chỉ hy vọng con bé ngày càng xinh đẹp, trở thành người được vạn người chú ý.

 

“Uyển Uyển à, con phải trở thành Uyển Uyển tốt nhất.” Tôi khó khăn nắm lấy tay Tô Uyển Uyển, tưởng tượng về tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Mẹ Kẻ Thù

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook