Chương 3: Thân thế của Dương Khả
Ô Nguyệt Lượng
07/01/2025
Ngày hôm sau, tôi đưa Tô Uyển Uyển đến trường mẫu giáo, rồi kéo Dương Khả đến khu biệt thự tập trung những người giàu có ở địa phương.
“Chúng ta đến nhầm chỗ rồi phải không? Đến đây làm gì?” Dương Khả nói xong liền kéo tôi đi, bị tôi trừng mắt mới chịu im lặng.
Theo tôi được biết, hiện tại Dương thị vẫn nằm trong tay Dương Thiến, Dương Thiến chính là mẹ của Dương Khả.
Lý do Dương Khả trở thành trẻ mồ côi là do chồng của Dương Thiến giở trò, ông ta đã đánh tráo con riêng của mình với Dương Khả.
Kiếp trước, Dương Khả đã phải chịu rất nhiều khổ cực, làm công việc khuân vác xi măng ở công trường còn bị gãy một chân, liều mạng leo lên vị trí cao, được Dương Thiến chú ý, phát hiện cậu ta rất giống mình nên sinh nghi, cuối cùng để Dương Khả nhận tổ quy tông.
Nhưng tính cách của Dương Khả đã trở nên kỳ quái sau nhiều lần tôi luyện, trở thành Diêm Vương sống.
Lần này, nhân lúc hắn ta chưa hư hỏng, tôi sẽ giúp hắn ta một tay, tiện thể kiếm một khoản từ Dương Thiến để nuôi con.
Như dự tính, chiếc xe của Dương Thiến mỗi ngày chín giờ ra khỏi nhà đi đánh mạt chược, tôi kéo Dương Khả, gọi to tên Dương Thiến.
Dương Thiến dừng xe, cửa sổ chỉ mở một nửa, khi nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền của tôi, bà ta có chút khinh thường, nhưng giáo dục tốt vẫn khiến bà ta kìm nén cảm xúc này.
“Cô là?”
Tôi không trả lời, mà đẩy Dương Khả ra trước mặt bà ta.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Dương Khả, Dương Thiến lập tức kích động mở cửa xe, hai người trông rất giống nhau.
Trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm ADN tại bệnh viện trực thuộc Dương thị, Dương Khả cứ luôn lại gần tôi, không để ý đến ánh mắt trìu mến của Dương Thiến.
“Chị có nhầm không, bà ấy là mẹ tôi? Không thể nào.”
Tôi đang tính toán xem lát nữa sẽ đòi bao nhiêu tiền, không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Dương Khả, bực bội nói: “Lát nữa cậu sẽ biết, đừng làm phiền tôi.”
Thấy thái độ không kiên nhẫn của tôi với Dương Khả, trong mắt Dương Thiến tràn đầy sự chán ghét.
Khi kết quả xét nghiệm ra, chồng của Dương Thiến và đứa con trai giả vội vàng chạy đến, muốn ngăn cản Dương Thiến, nhưng lại bị Dương Thiến cẩm lấy kết quả tát mạnh một cái.
“Vợ à, tha thứ cho anh đi, anh biết sai rồi.”
“Mẹ, con mới là đứa con trai đã ở bên mẹ bao nhiêu năm qua.”
Đối mặt với gia đình mà buổi sáng khi ra khỏi nhà còn yêu thương nhau, Dương Thiến phái vệ sĩ đuổi họ đi, sau đó tôi không bao giờ gặp lại hai người này nữa.
Ngày nhận được năm triệu tệ từ Dương Thiến, tôi đưa Tô Uyển Uyển rời khỏi thành phố A, đến một thị trấn nhỏ yên bình.
Nếu Tô Uyển Uyển tiếp tục ở lại thành phố A, con bé có thể sẽ trở thành Tô Uyển Uyển của kiếp trước, còn một Liễu Sương Mộc khác sẽ phải lặp lại cuộc sống bi thảm của cô ấy.
“Chúng ta đến nhầm chỗ rồi phải không? Đến đây làm gì?” Dương Khả nói xong liền kéo tôi đi, bị tôi trừng mắt mới chịu im lặng.
Theo tôi được biết, hiện tại Dương thị vẫn nằm trong tay Dương Thiến, Dương Thiến chính là mẹ của Dương Khả.
Lý do Dương Khả trở thành trẻ mồ côi là do chồng của Dương Thiến giở trò, ông ta đã đánh tráo con riêng của mình với Dương Khả.
Kiếp trước, Dương Khả đã phải chịu rất nhiều khổ cực, làm công việc khuân vác xi măng ở công trường còn bị gãy một chân, liều mạng leo lên vị trí cao, được Dương Thiến chú ý, phát hiện cậu ta rất giống mình nên sinh nghi, cuối cùng để Dương Khả nhận tổ quy tông.
Nhưng tính cách của Dương Khả đã trở nên kỳ quái sau nhiều lần tôi luyện, trở thành Diêm Vương sống.
Lần này, nhân lúc hắn ta chưa hư hỏng, tôi sẽ giúp hắn ta một tay, tiện thể kiếm một khoản từ Dương Thiến để nuôi con.
Như dự tính, chiếc xe của Dương Thiến mỗi ngày chín giờ ra khỏi nhà đi đánh mạt chược, tôi kéo Dương Khả, gọi to tên Dương Thiến.
Dương Thiến dừng xe, cửa sổ chỉ mở một nửa, khi nhìn thấy bộ quần áo rẻ tiền của tôi, bà ta có chút khinh thường, nhưng giáo dục tốt vẫn khiến bà ta kìm nén cảm xúc này.
“Cô là?”
Tôi không trả lời, mà đẩy Dương Khả ra trước mặt bà ta.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy Dương Khả, Dương Thiến lập tức kích động mở cửa xe, hai người trông rất giống nhau.
Trong khi chờ đợi kết quả xét nghiệm ADN tại bệnh viện trực thuộc Dương thị, Dương Khả cứ luôn lại gần tôi, không để ý đến ánh mắt trìu mến của Dương Thiến.
“Chị có nhầm không, bà ấy là mẹ tôi? Không thể nào.”
Tôi đang tính toán xem lát nữa sẽ đòi bao nhiêu tiền, không có tâm trạng trả lời câu hỏi của Dương Khả, bực bội nói: “Lát nữa cậu sẽ biết, đừng làm phiền tôi.”
Thấy thái độ không kiên nhẫn của tôi với Dương Khả, trong mắt Dương Thiến tràn đầy sự chán ghét.
Khi kết quả xét nghiệm ra, chồng của Dương Thiến và đứa con trai giả vội vàng chạy đến, muốn ngăn cản Dương Thiến, nhưng lại bị Dương Thiến cẩm lấy kết quả tát mạnh một cái.
“Vợ à, tha thứ cho anh đi, anh biết sai rồi.”
“Mẹ, con mới là đứa con trai đã ở bên mẹ bao nhiêu năm qua.”
Đối mặt với gia đình mà buổi sáng khi ra khỏi nhà còn yêu thương nhau, Dương Thiến phái vệ sĩ đuổi họ đi, sau đó tôi không bao giờ gặp lại hai người này nữa.
Ngày nhận được năm triệu tệ từ Dương Thiến, tôi đưa Tô Uyển Uyển rời khỏi thành phố A, đến một thị trấn nhỏ yên bình.
Nếu Tô Uyển Uyển tiếp tục ở lại thành phố A, con bé có thể sẽ trở thành Tô Uyển Uyển của kiếp trước, còn một Liễu Sương Mộc khác sẽ phải lặp lại cuộc sống bi thảm của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.