Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 43: Đấu Với Tôi, Cô Xứng Sao?
Hôi Phu Nhân
16/12/2024
Diệp Vô Song có chút buồn bực.
Vì bánh kem bị lấy đi giữa chừng, khi ngủ cô cũng nằm cách xa Quý Thâm.
Giữa hai người có một khoảng trống, giống như cặp tình nhân nhỏ đang giận dỗi.
Phía bên kia, Quý Thâm dựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng khóe mắt liếc nhìn Diệp Vô Song, đôi mắt đen sâu thẳm lại vương vài phần ý cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Vô Song giận dỗi.
Tuy nói ra thì có hơi thất đức.
Nhưng cô như vậy, quả thật đáng yêu hơn nhiều so với lúc mặt vô cảm.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Vô Song từ từ ngồi thẳng dậy, dưới mắt hơi thâm quầng.
Tối qua cách Quý Thâm quá xa, không ngửi được mùi hương an thần nhàn nhạt kia, chất lượng giấc ngủ giảm sút rất nhiều.
Cô dụi dụi gáy rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
“Cô Diệp dậy rồi ạ? Quý thiếu trước khi đi đã dặn, nếu cô muốn ăn bánh kem thì trong tủ lạnh có tiramisu đã được làm lạnh.” Cô hầu gái đi theo sau Diệp Vô Song, tươi cười rạng rỡ.
Đó là do Quý thiếu tối qua tự tay làm!
Diệp Vô Song khựng lại.
Tinh thần lập tức phấn chấn.
Sau khi ăn tiramisu, Diệp Vô Song lên xe đến Phi Điểu.
Lúc cô xuống xe, chiếc xe con màu đỏ phía trước cũng vừa mở cửa, hai người quen mắt bước xuống.
Một người là thầy hướng dẫn cờ vua của Phi Điểu - Tần Liệt, một người là bà chủ tiệm bánh ngọt hôm qua.
Bà chủ đỡ Tần Liệt xuống xe: “Ba ơi đi chậm thôi, cẩn thận vấp ngã.”
Hóa ra hai người là cha con.
Đợi Tần Liệt chống gậy xuống xe ổn thỏa, bà chủ cũng phát hiện ra Diệp Vô Song.
“Là cô, cô gái xinh đẹp mua bánh hôm qua!” Trong mắt bà chủ bùng nổ ánh sáng: “Khéo vậy, sao cô lại ở đây?”
Đối với những người coi trọng nhan sắc, sự tồn tại của Diệp Vô Song, chính là một đống báu vật lấp lánh!
“Cô ấy là học sinh của Phi Điểu, cũng là người sẽ tham gia giải đấu liên trường lần này.” Tần Liệt liếc nhìn Diệp Vô Song, chống gậy bước vào trường.
“Vậy cô cũng là học trò của ba tôi sao?” Bà chủ kinh ngạc.
Bà chủ cười ngại ngùng: “Thích ăn đồ ngọt sao? Sau này tan học có thể đến chỗ tôi, ăn bao nhiêu cũng được!”
Hai chữ “ăn bao nhiêu cũng được” thật sự hấp dẫn Diệp Vô Song.
Nhưng không công không nhận lộc.
Cô nghĩ một lát, tìm ra một cách vẹn cả đôi đường: “Tôi nhớ trước cửa tiệm của chị có dán thông báo tuyển người, tôi muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“Vậy sau giờ học, vừa hay cô có thể đến tiệm tôi làm thêm theo giờ.” Bà chủ đưa tay ra: “Tôi tên là Tần Vũ.”
“Diệp Vô Song.” Diệp Vô Song bắt tay.
…
Một ngày học trôi qua rất nhanh.
Buổi tối, Diệp Vô Song còn chưa rời khỏi trường, loa phát thanh vang lên giọng nói của Thượng Quan Thanh Lâm.
“Diệp Vô Song lớp Bảy khối 12, đến phòng hiệu trưởng một chuyến.”
Thượng Quan Thanh Lâm tìm cô làm gì?
Diệp Vô Song khẽ nhíu mày, đi về phía phòng hiệu trưởng.
Ngoài hành lang phòng hiệu trưởng, có hơn mười học sinh đang đứng, đều là những người sắp đại diện cho Phi Điểu tham gia giải đấu liên trường.
Nhìn thấy Diệp Vô Song, ai nấy cũng lộ vẻ khinh miệt, không ngừng hừ lạnh.
Trong phòng hiệu trưởng, Dung Thanh Như nói chắc như đinh đóng cột.
“Hiệu trưởng Thượng Quan, qua điều tra của bọn em, Diệp Vô Song quả thật chưa từng thi lên cấp ở hiệp hội cờ vua.
Ngoài ra, cô ta còn liên tiếp hai ngày không đến phòng cờ, thậm chí còn chê bai những ván cờ mà mọi người khổ cực luyện tập là ‘mấy thứ này’.
Mọi người vô cùng tức giận, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, quan trọng là thể diện của trường.
Chẳng lẽ đến ngày thi đấu, chúng ta phải cử một người mới tinh ra trận sao?
Nếu thật như vậy, những trường khác nhất định sẽ cười chê Phi Điểu chúng ta không có nhân tài, ngay cả đội hình hai mươi người cũng không đủ!”
Nói xong, trong mắt Dung Thanh Như lóe lên một tia tính toán.
Diệp Vô Song, không phải cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, dụ dỗ anh Thẩm sao?
Tôi sẽ trực tiếp liên hợp với các học sinh, đá cô ra khỏi đội thi đấu, xem cô còn làm được gì!
“Ai nói cho cô biết, chưa từng thi lên cấp, thì có nghĩa là không biết chơi cờ?” Diệp Vô Song bước vào phòng hiệu trưởng, vẻ mặt lạnh lùng.
Khi cô đấu cờ với kỳ thủ số một thế giới, Dung Thanh Như còn không biết đang ở xó xỉnh nào!
“Nếu cô biết, vậy cô dám đấu với tôi một ván không!” Dung Thanh Như hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Vô Song.
Cô ta nhất định phải vạch trần lời nói dối của Diệp Vô Song!
“Đấu với cô?” Đôi mắt đen của Diệp Vô Song hiện lên vẻ châm biếm: “Cô xứng sao?”
Vì bánh kem bị lấy đi giữa chừng, khi ngủ cô cũng nằm cách xa Quý Thâm.
Giữa hai người có một khoảng trống, giống như cặp tình nhân nhỏ đang giận dỗi.
Phía bên kia, Quý Thâm dựa vào đầu giường đọc sách, thỉnh thoảng khóe mắt liếc nhìn Diệp Vô Song, đôi mắt đen sâu thẳm lại vương vài phần ý cười.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Diệp Vô Song giận dỗi.
Tuy nói ra thì có hơi thất đức.
Nhưng cô như vậy, quả thật đáng yêu hơn nhiều so với lúc mặt vô cảm.
Sáng sớm hôm sau.
Diệp Vô Song từ từ ngồi thẳng dậy, dưới mắt hơi thâm quầng.
Tối qua cách Quý Thâm quá xa, không ngửi được mùi hương an thần nhàn nhạt kia, chất lượng giấc ngủ giảm sút rất nhiều.
Cô dụi dụi gáy rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
“Cô Diệp dậy rồi ạ? Quý thiếu trước khi đi đã dặn, nếu cô muốn ăn bánh kem thì trong tủ lạnh có tiramisu đã được làm lạnh.” Cô hầu gái đi theo sau Diệp Vô Song, tươi cười rạng rỡ.
Đó là do Quý thiếu tối qua tự tay làm!
Diệp Vô Song khựng lại.
Tinh thần lập tức phấn chấn.
Sau khi ăn tiramisu, Diệp Vô Song lên xe đến Phi Điểu.
Lúc cô xuống xe, chiếc xe con màu đỏ phía trước cũng vừa mở cửa, hai người quen mắt bước xuống.
Một người là thầy hướng dẫn cờ vua của Phi Điểu - Tần Liệt, một người là bà chủ tiệm bánh ngọt hôm qua.
Bà chủ đỡ Tần Liệt xuống xe: “Ba ơi đi chậm thôi, cẩn thận vấp ngã.”
Hóa ra hai người là cha con.
Đợi Tần Liệt chống gậy xuống xe ổn thỏa, bà chủ cũng phát hiện ra Diệp Vô Song.
“Là cô, cô gái xinh đẹp mua bánh hôm qua!” Trong mắt bà chủ bùng nổ ánh sáng: “Khéo vậy, sao cô lại ở đây?”
Đối với những người coi trọng nhan sắc, sự tồn tại của Diệp Vô Song, chính là một đống báu vật lấp lánh!
“Cô ấy là học sinh của Phi Điểu, cũng là người sẽ tham gia giải đấu liên trường lần này.” Tần Liệt liếc nhìn Diệp Vô Song, chống gậy bước vào trường.
“Vậy cô cũng là học trò của ba tôi sao?” Bà chủ kinh ngạc.
Bà chủ cười ngại ngùng: “Thích ăn đồ ngọt sao? Sau này tan học có thể đến chỗ tôi, ăn bao nhiêu cũng được!”
Hai chữ “ăn bao nhiêu cũng được” thật sự hấp dẫn Diệp Vô Song.
Nhưng không công không nhận lộc.
Cô nghĩ một lát, tìm ra một cách vẹn cả đôi đường: “Tôi nhớ trước cửa tiệm của chị có dán thông báo tuyển người, tôi muốn kiếm chút tiền tiêu vặt.”
“Vậy sau giờ học, vừa hay cô có thể đến tiệm tôi làm thêm theo giờ.” Bà chủ đưa tay ra: “Tôi tên là Tần Vũ.”
“Diệp Vô Song.” Diệp Vô Song bắt tay.
…
Một ngày học trôi qua rất nhanh.
Buổi tối, Diệp Vô Song còn chưa rời khỏi trường, loa phát thanh vang lên giọng nói của Thượng Quan Thanh Lâm.
“Diệp Vô Song lớp Bảy khối 12, đến phòng hiệu trưởng một chuyến.”
Thượng Quan Thanh Lâm tìm cô làm gì?
Diệp Vô Song khẽ nhíu mày, đi về phía phòng hiệu trưởng.
Ngoài hành lang phòng hiệu trưởng, có hơn mười học sinh đang đứng, đều là những người sắp đại diện cho Phi Điểu tham gia giải đấu liên trường.
Nhìn thấy Diệp Vô Song, ai nấy cũng lộ vẻ khinh miệt, không ngừng hừ lạnh.
Trong phòng hiệu trưởng, Dung Thanh Như nói chắc như đinh đóng cột.
“Hiệu trưởng Thượng Quan, qua điều tra của bọn em, Diệp Vô Song quả thật chưa từng thi lên cấp ở hiệp hội cờ vua.
Ngoài ra, cô ta còn liên tiếp hai ngày không đến phòng cờ, thậm chí còn chê bai những ván cờ mà mọi người khổ cực luyện tập là ‘mấy thứ này’.
Mọi người vô cùng tức giận, nhưng đó đều là chuyện nhỏ, quan trọng là thể diện của trường.
Chẳng lẽ đến ngày thi đấu, chúng ta phải cử một người mới tinh ra trận sao?
Nếu thật như vậy, những trường khác nhất định sẽ cười chê Phi Điểu chúng ta không có nhân tài, ngay cả đội hình hai mươi người cũng không đủ!”
Nói xong, trong mắt Dung Thanh Như lóe lên một tia tính toán.
Diệp Vô Song, không phải cô muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, dụ dỗ anh Thẩm sao?
Tôi sẽ trực tiếp liên hợp với các học sinh, đá cô ra khỏi đội thi đấu, xem cô còn làm được gì!
“Ai nói cho cô biết, chưa từng thi lên cấp, thì có nghĩa là không biết chơi cờ?” Diệp Vô Song bước vào phòng hiệu trưởng, vẻ mặt lạnh lùng.
Khi cô đấu cờ với kỳ thủ số một thế giới, Dung Thanh Như còn không biết đang ở xó xỉnh nào!
“Nếu cô biết, vậy cô dám đấu với tôi một ván không!” Dung Thanh Như hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Vô Song.
Cô ta nhất định phải vạch trần lời nói dối của Diệp Vô Song!
“Đấu với cô?” Đôi mắt đen của Diệp Vô Song hiện lên vẻ châm biếm: “Cô xứng sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.