Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 44: Làm Thêm Ở Tiệm Bánh Ngọt
Hôi Phu Nhân
16/12/2024
Từ khi nào, con mèo con chó tùy tiện nào cũng có thể tìm cô đấu cờ rồi?
“Cô!” Sắc mặt Dung Thanh Như tái mét!
“Được rồi.” Thượng Quan Thanh Lâm đặt hai tay lên bàn, hỏi Diệp Vô Song: “Chọn một người mà em cho là xứng để đấu cho tôi xem đi.”
Ban đầu, anh ta đồng ý để Diệp Vô Song đại diện cho Phi Điểu tham gia thi đấu, là vì biểu hiện của Diệp Vô Song ở trường rất xuất sắc.
Cô không chỉ tự mình đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tháng, còn dạy dỗ lớp Bảy từ hạng bét thành lớp mũi nhọn.
Bạn tốt Quý Thâm của anh ta cũng đánh giá Diệp Vô Song rất cao.
Cho nên khi nghe Diệp Vô Song nói muốn tham gia giải đấu cờ vua liên trường, anh ta liền mặc định Diệp Vô Song biết chơi cờ vua, hơn nữa còn chơi rất tốt.
Kết quả Diệp Vô Song ngay cả cấp bậc cũng chưa thi, vậy thì anh ta cần phải gọi Diệp Vô Song đến xác nhận lại.
Nếu Diệp Vô Song thật sự không biết chơi cờ vua, anh ta sẽ không để Diệp Vô Song tiếp tục tham gia.
Phi Điểu là Phi Điểu của tất cả mọi người.
Vinh dự của Phi Điểu, là vinh dự của tất cả mọi người.
Anh ta không thể làm ngơ.
“Không cần đâu, cô ấy biết chơi.” Tần Liệt chống gậy bước vào, mái tóc bạc trắng rung rinh theo từng bước chân.
“Hôm qua khi cô ấy đến phòng cờ, tôi đang đánh cờ.
Cô ấy nhìn bàn cờ ba giây, liền đặt ánh mắt lên vị trí ‘xe’, xác định nước đi đó là tốt nhất.
Nước đi này tôi đã suy nghĩ suốt hai mươi phút, mà cô ấy chỉ cần dùng ba giây.
Loại người này, sao có thể là người mới được.”
Ông ấy xác định Diệp Vô Song là thiên tài về cờ vua.
Toàn bộ Phi Điểu không có một học sinh nào có thể giỏi hơn cô!
“Chỉ bằng một ánh mắt mà xác định Diệp Vô Song hiểu cờ vua sao? Chuyện này có phải quá trẻ con không?” Dung Thanh Như trợn to mắt, cảm thấy rất khó tin, không cam tâm truy hỏi.
“Nếu xảy ra sai sót, hoặc vì Diệp Vô Song mà đánh mất chức vô địch, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Tôi chịu trách nhiệm!” Tần Liệt nhìn chằm chằm Dung Thanh Như.
“Nếu Phi Điểu vì Diệp Vô Song mà mất chức vô địch, Tần Liệt tôi xin từ chức, cô hài lòng chưa?”
Tần Liệt dù sao cũng từng là nhân vật nổi tiếng trong giới cờ, ánh mắt này nhìn sang, trực tiếp khiến Dung Thanh Như lùi lại nửa bước, vô cùng chật vật!
“Vì ông Tần đã nói như vậy, tôi tuyên bố, Diệp Vô Song tiếp tục tham gia.” Thượng Quan Thanh Lâm dứt khoát quyết định.
Dung Thanh Như chỉ có thể dẫn học sinh ra về trong thất bại.
Diệp Vô Song đứng ở cửa phòng hiệu trưởng, thản nhiên nói với Tần Liệt: “Tôi sẽ giành chức vô địch.”
Cô không ngờ Tần Liệt sẽ ra mặt giúp cô, còn đặt cả sự nghiệp của mình vào đó.
“Đương nhiên là em sẽ thắng.” Tần Liệt không nói nhiều, còng lưng rời đi.
Đã từng có lúc, ông ấy cũng tự tin như Diệp Vô Song.
….
Tiệm bánh ngọt.
Diệp Vô Song thay bộ quần áo Tần Vũ chuẩn bị cho cô xong, nhíu mày bước ra khỏi phòng thay đồ: “Chị Tần, em nhất định phải mặc bộ ‘đồng phục’ này sao?”
“Đương nhiên rồi, tiệm bánh ngọt của chị có chủ đề luân phiên mà, chủ đề tuần này là: hầu gái đến bên tôi!”
Tần Vũ đặt tấm biển đứng, ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Song, mắt lập tức ánh lên hình trái tim.
Khung cảnh này quá tuyệt vời!
Diệp Vô Song mặc chiếc váy xếp ly hầu gái đen trắng, đội chiếc bờm tóc trắng, eo thắt tạp dề trắng viền ren.
Dây tạp dề khá dài, thắt thành một chiếc nơ lớn sau lưng cô, thật sự là đáng yêu vô cùng!
Tuy rằng chủ nhân của bộ đồ hầu gái có vẻ mặt lạnh lùng xa cách, còn chưa quen kéo kéo tay áo, nhưng điều này vừa hay tạo thành một sự tương phản với trang phục.
Kết quả là—
Càng đáng yêu hơn!
Diệp Vô Song kéo kéo tay áo, nhìn nhìn những món tráng miệng trong tủ kính.
Cô nhịn.
Tòa nhà Hoa Thịnh.
Phòng họp.
Các trưởng bộ phận ‘anh nhìn tôi, tôi nhìn anh’, không hiểu tại sao Quý thiếu tuấn tú tôn quý đột nhiên im bặt, còn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Quý…”
“Anh kêu cái gì mà kêu, không thấy Quý thiếu đang suy nghĩ làm sao để nhanh chóng chinh phục thị trường nước ngoài sao?”
“Cô!” Sắc mặt Dung Thanh Như tái mét!
“Được rồi.” Thượng Quan Thanh Lâm đặt hai tay lên bàn, hỏi Diệp Vô Song: “Chọn một người mà em cho là xứng để đấu cho tôi xem đi.”
Ban đầu, anh ta đồng ý để Diệp Vô Song đại diện cho Phi Điểu tham gia thi đấu, là vì biểu hiện của Diệp Vô Song ở trường rất xuất sắc.
Cô không chỉ tự mình đạt điểm tuyệt đối trong kỳ thi tháng, còn dạy dỗ lớp Bảy từ hạng bét thành lớp mũi nhọn.
Bạn tốt Quý Thâm của anh ta cũng đánh giá Diệp Vô Song rất cao.
Cho nên khi nghe Diệp Vô Song nói muốn tham gia giải đấu cờ vua liên trường, anh ta liền mặc định Diệp Vô Song biết chơi cờ vua, hơn nữa còn chơi rất tốt.
Kết quả Diệp Vô Song ngay cả cấp bậc cũng chưa thi, vậy thì anh ta cần phải gọi Diệp Vô Song đến xác nhận lại.
Nếu Diệp Vô Song thật sự không biết chơi cờ vua, anh ta sẽ không để Diệp Vô Song tiếp tục tham gia.
Phi Điểu là Phi Điểu của tất cả mọi người.
Vinh dự của Phi Điểu, là vinh dự của tất cả mọi người.
Anh ta không thể làm ngơ.
“Không cần đâu, cô ấy biết chơi.” Tần Liệt chống gậy bước vào, mái tóc bạc trắng rung rinh theo từng bước chân.
“Hôm qua khi cô ấy đến phòng cờ, tôi đang đánh cờ.
Cô ấy nhìn bàn cờ ba giây, liền đặt ánh mắt lên vị trí ‘xe’, xác định nước đi đó là tốt nhất.
Nước đi này tôi đã suy nghĩ suốt hai mươi phút, mà cô ấy chỉ cần dùng ba giây.
Loại người này, sao có thể là người mới được.”
Ông ấy xác định Diệp Vô Song là thiên tài về cờ vua.
Toàn bộ Phi Điểu không có một học sinh nào có thể giỏi hơn cô!
“Chỉ bằng một ánh mắt mà xác định Diệp Vô Song hiểu cờ vua sao? Chuyện này có phải quá trẻ con không?” Dung Thanh Như trợn to mắt, cảm thấy rất khó tin, không cam tâm truy hỏi.
“Nếu xảy ra sai sót, hoặc vì Diệp Vô Song mà đánh mất chức vô địch, ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Tôi chịu trách nhiệm!” Tần Liệt nhìn chằm chằm Dung Thanh Như.
“Nếu Phi Điểu vì Diệp Vô Song mà mất chức vô địch, Tần Liệt tôi xin từ chức, cô hài lòng chưa?”
Tần Liệt dù sao cũng từng là nhân vật nổi tiếng trong giới cờ, ánh mắt này nhìn sang, trực tiếp khiến Dung Thanh Như lùi lại nửa bước, vô cùng chật vật!
“Vì ông Tần đã nói như vậy, tôi tuyên bố, Diệp Vô Song tiếp tục tham gia.” Thượng Quan Thanh Lâm dứt khoát quyết định.
Dung Thanh Như chỉ có thể dẫn học sinh ra về trong thất bại.
Diệp Vô Song đứng ở cửa phòng hiệu trưởng, thản nhiên nói với Tần Liệt: “Tôi sẽ giành chức vô địch.”
Cô không ngờ Tần Liệt sẽ ra mặt giúp cô, còn đặt cả sự nghiệp của mình vào đó.
“Đương nhiên là em sẽ thắng.” Tần Liệt không nói nhiều, còng lưng rời đi.
Đã từng có lúc, ông ấy cũng tự tin như Diệp Vô Song.
….
Tiệm bánh ngọt.
Diệp Vô Song thay bộ quần áo Tần Vũ chuẩn bị cho cô xong, nhíu mày bước ra khỏi phòng thay đồ: “Chị Tần, em nhất định phải mặc bộ ‘đồng phục’ này sao?”
“Đương nhiên rồi, tiệm bánh ngọt của chị có chủ đề luân phiên mà, chủ đề tuần này là: hầu gái đến bên tôi!”
Tần Vũ đặt tấm biển đứng, ngẩng đầu nhìn Diệp Vô Song, mắt lập tức ánh lên hình trái tim.
Khung cảnh này quá tuyệt vời!
Diệp Vô Song mặc chiếc váy xếp ly hầu gái đen trắng, đội chiếc bờm tóc trắng, eo thắt tạp dề trắng viền ren.
Dây tạp dề khá dài, thắt thành một chiếc nơ lớn sau lưng cô, thật sự là đáng yêu vô cùng!
Tuy rằng chủ nhân của bộ đồ hầu gái có vẻ mặt lạnh lùng xa cách, còn chưa quen kéo kéo tay áo, nhưng điều này vừa hay tạo thành một sự tương phản với trang phục.
Kết quả là—
Càng đáng yêu hơn!
Diệp Vô Song kéo kéo tay áo, nhìn nhìn những món tráng miệng trong tủ kính.
Cô nhịn.
Tòa nhà Hoa Thịnh.
Phòng họp.
Các trưởng bộ phận ‘anh nhìn tôi, tôi nhìn anh’, không hiểu tại sao Quý thiếu tuấn tú tôn quý đột nhiên im bặt, còn nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người.
“Quý…”
“Anh kêu cái gì mà kêu, không thấy Quý thiếu đang suy nghĩ làm sao để nhanh chóng chinh phục thị trường nước ngoài sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.