Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 9: Hủy Bỏ Hôn Ước Hai Nhà Diệp - Thẩm
Hôi Phu Nhân
15/12/2024
Nhìn Hoàng Giai Giai đang chắn trước mặt mình, Diệp Vô Song khẽ cụp mắt, phun ra hai chữ: “Tránh ra.”
Hoàng Giai Giai ngẩn người, ngay sau đó tức giận nói: “Em ăn nói với giáo viên như vậy hả!”
Thành viên hội đồng quản trị bà ta không chọc nổi thì thôi đi, Diệp Vô Song thì tính là cái thá gì?
Thật sự cho rằng sau lưng mình có nhà họ Thẩm thì không phải là con vịt trời từ quê lên nữa chắc?
“Tôi không cho rằng một người vừa lên đã bắt học sinh xin lỗi nhận sai, xứng đáng với hai chữ giáo viên.” Diệp Vô Song giọng điệu lạnh lùng.
“Em—" Hoàng Giai Giai không nói nên lời.
Thẩm Ôn Ngọc bên cạnh mặt mày trầm xuống, không vui nói: “Đủ rồi đấy, Diệp Vô Song.”
Diệp Vô Song quay đầu nhìn Thẩm Ôn Ngọc, đáy mắt lạnh lẽo như băng giá: “Anh đang dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi?”
Cô vốn tưởng Thẩm Ôn Ngọc được cả trường ngưỡng mộ sẽ cùng Tôn Hồng Hà tranh luận lẽ phải, kết quả Tôn Hồng Hà vừa lấy chuyện làm ăn ra nói, anh ta liền hèn mọn như chó, hận không thể xách đầu cô đến gặp Tôn Hồng Hà tạ tội.
Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ là một kẻ thùng rỗng kêu to.
“Với thân phận vị hôn phu của cô!” Âm lượng Thẩm Ôn Ngọc không nhịn được mà cao lên, ánh mắt chán ghét.
Nếu không phải ông nội nói, chuyện hôn sự giữa anh ta và Diệp Vô Song, chỉ có thể do Diệp Vô Song lựa chọn tiếp tục hoặc hủy bỏ, anh ta đã sớm hủy bỏ cái cuộc hôn nhân trẻ con hoang đường nực cười này rồi.
“Bây giờ không phải nữa!” Giọng Diệp Vô Song càng cao giọng hơn, khí thế càng mạnh mẽ hơn: “Hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm, từ giờ phút này chính thức hủy bỏ, anh, cũng cút sang một bên cho tôi!”
Lời vừa dứt, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Diệp Vô Song làm sao vậy?
Đánh mẹ con Tôn Hồng Hà, thái độ không tốt với giáo viên chủ nhiệm thì thôi đi, sao còn hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Diệp - Thẩm nữa?
Không phải cô rất thích Thẩm Ôn Ngọc sao?
Hơn nữa, cho dù là đứa trẻ mười tuổi cũng nên hiểu nhà họ Thẩm mới là vốn liếng để Diệp Vô Song có chỗ đứng ở trường Phi Điểu chứ?
Không có nhà họ Thẩm, cô làm sao chống lại mẹ con Tôn Hồng Hà?
Vẻ mặt Thẩm Ôn Ngọc có chút khó coi.
Trong lòng anh ta, cuộc hôn nhân này cho dù có hủy bỏ, cũng nên là Diệp Vô Song “chúc phúc và chấp nhận số mệnh” mà rút lui với tư thái thấp hèn.
Chứ không phải như bây giờ, vẻ mặt ghét bỏ ghê tởm, như thể là anh ta không xứng với cô vậy!
“Tôi vốn định nể tình nghĩa xưa nay giữa hai nhà Diệp - Thẩm mà giúp cô, cô lại không biết tốt xấu mà hủy bỏ hôn ước, vậy chuyện này tự cô xử lý đi, dù sao Thẩm Ôn Ngọc tôi, cũng không có thói quen mặt nóng dán mông lạnh!”
Nói xong, Thẩm Ôn Ngọc liền lui sang một bên, vẻ mặt thanh cao.
Anh ta muốn xem, không có sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, Diệp Vô Song còn có bao nhiêu bản lĩnh!
“Diệp Vô Song, cô sẽ không nói với tôi, chỉ dựa vào một mình cô mà cũng muốn gánh vác chuyện này chứ?” Tôn Hồng Hà không hiểu Diệp Vô Song muốn làm gì.
Bà ta vốn tưởng Diệp Vô Song sẽ nắm chặt lấy nhà họ Thẩm không buông, dùng nhà họ Thẩm để bảo toàn mình, ai ngờ cô không những không nắm lấy nhà họ Thẩm, còn đá bay nhà họ Thẩm!
“Đối phó với loại nhân vật nhỏ như bà, không một mình gánh vác thì chẳng lẽ còn phải mời thêm ba, năm chục người đến giúp sao.” Diệp Vô Song dùng khóe mắt liếc nhìn bà ta, thái độ thản nhiên.
Ý trong lời nói, lại ngông cuồng khiến những người còn lại đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng Giai Giai ngẩn người, ngay sau đó tức giận nói: “Em ăn nói với giáo viên như vậy hả!”
Thành viên hội đồng quản trị bà ta không chọc nổi thì thôi đi, Diệp Vô Song thì tính là cái thá gì?
Thật sự cho rằng sau lưng mình có nhà họ Thẩm thì không phải là con vịt trời từ quê lên nữa chắc?
“Tôi không cho rằng một người vừa lên đã bắt học sinh xin lỗi nhận sai, xứng đáng với hai chữ giáo viên.” Diệp Vô Song giọng điệu lạnh lùng.
“Em—" Hoàng Giai Giai không nói nên lời.
Thẩm Ôn Ngọc bên cạnh mặt mày trầm xuống, không vui nói: “Đủ rồi đấy, Diệp Vô Song.”
Diệp Vô Song quay đầu nhìn Thẩm Ôn Ngọc, đáy mắt lạnh lẽo như băng giá: “Anh đang dùng thân phận gì để ra lệnh cho tôi?”
Cô vốn tưởng Thẩm Ôn Ngọc được cả trường ngưỡng mộ sẽ cùng Tôn Hồng Hà tranh luận lẽ phải, kết quả Tôn Hồng Hà vừa lấy chuyện làm ăn ra nói, anh ta liền hèn mọn như chó, hận không thể xách đầu cô đến gặp Tôn Hồng Hà tạ tội.
Suy cho cùng, anh ta cũng chỉ là một kẻ thùng rỗng kêu to.
“Với thân phận vị hôn phu của cô!” Âm lượng Thẩm Ôn Ngọc không nhịn được mà cao lên, ánh mắt chán ghét.
Nếu không phải ông nội nói, chuyện hôn sự giữa anh ta và Diệp Vô Song, chỉ có thể do Diệp Vô Song lựa chọn tiếp tục hoặc hủy bỏ, anh ta đã sớm hủy bỏ cái cuộc hôn nhân trẻ con hoang đường nực cười này rồi.
“Bây giờ không phải nữa!” Giọng Diệp Vô Song càng cao giọng hơn, khí thế càng mạnh mẽ hơn: “Hôn ước giữa nhà họ Diệp và nhà họ Thẩm, từ giờ phút này chính thức hủy bỏ, anh, cũng cút sang một bên cho tôi!”
Lời vừa dứt, xung quanh im lặng đến đáng sợ.
Diệp Vô Song làm sao vậy?
Đánh mẹ con Tôn Hồng Hà, thái độ không tốt với giáo viên chủ nhiệm thì thôi đi, sao còn hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà Diệp - Thẩm nữa?
Không phải cô rất thích Thẩm Ôn Ngọc sao?
Hơn nữa, cho dù là đứa trẻ mười tuổi cũng nên hiểu nhà họ Thẩm mới là vốn liếng để Diệp Vô Song có chỗ đứng ở trường Phi Điểu chứ?
Không có nhà họ Thẩm, cô làm sao chống lại mẹ con Tôn Hồng Hà?
Vẻ mặt Thẩm Ôn Ngọc có chút khó coi.
Trong lòng anh ta, cuộc hôn nhân này cho dù có hủy bỏ, cũng nên là Diệp Vô Song “chúc phúc và chấp nhận số mệnh” mà rút lui với tư thái thấp hèn.
Chứ không phải như bây giờ, vẻ mặt ghét bỏ ghê tởm, như thể là anh ta không xứng với cô vậy!
“Tôi vốn định nể tình nghĩa xưa nay giữa hai nhà Diệp - Thẩm mà giúp cô, cô lại không biết tốt xấu mà hủy bỏ hôn ước, vậy chuyện này tự cô xử lý đi, dù sao Thẩm Ôn Ngọc tôi, cũng không có thói quen mặt nóng dán mông lạnh!”
Nói xong, Thẩm Ôn Ngọc liền lui sang một bên, vẻ mặt thanh cao.
Anh ta muốn xem, không có sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm, Diệp Vô Song còn có bao nhiêu bản lĩnh!
“Diệp Vô Song, cô sẽ không nói với tôi, chỉ dựa vào một mình cô mà cũng muốn gánh vác chuyện này chứ?” Tôn Hồng Hà không hiểu Diệp Vô Song muốn làm gì.
Bà ta vốn tưởng Diệp Vô Song sẽ nắm chặt lấy nhà họ Thẩm không buông, dùng nhà họ Thẩm để bảo toàn mình, ai ngờ cô không những không nắm lấy nhà họ Thẩm, còn đá bay nhà họ Thẩm!
“Đối phó với loại nhân vật nhỏ như bà, không một mình gánh vác thì chẳng lẽ còn phải mời thêm ba, năm chục người đến giúp sao.” Diệp Vô Song dùng khóe mắt liếc nhìn bà ta, thái độ thản nhiên.
Ý trong lời nói, lại ngông cuồng khiến những người còn lại đổ mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.