Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn

Chương 10: Vì Người Có Tiền Phấn Đấu Cả Đời

Hôi Phu Nhân

15/12/2024

Tôn Hồng Hà chính là một trong những quý bà hàng đầu của Yến Thành!

Nếu như bà ta cũng chỉ tính là nhân vật nhỏ, thì ở trường Phi Điểu này, ở Yến Thành này, còn có mấy ai là nhân vật lớn!

Diệp Vô Song đúng là bị lừa đá vào đầu rồi!

“Tôi là nhân vật nhỏ? Hừ!” Tôn Hồng Hà quay đầu nhìn hiệu phó, giả vờ như vô tình nói: “Hiệu phó, tiền đầu tư học kỳ sau của trường vẫn chưa đến đúng không?”

Hiệu phó hiểu ý, cầm micro lên nói một cách chính nghĩa: “Diệp Vô Song không coi ai ra gì, phạm thượng, đánh mắng thành viên hội đồng quản trị và bạn học, xử lý đuổi học, hy vọng các bạn học lấy đó làm gương!”

Ồ.

Lời này gây ra không ít xôn xao dưới khán đài.

Vậy là đuổi học luôn sao?

Tôn Hồng Hà và Trương Siêu bị thương không nặng, theo nội quy trường học, Diệp Vô Song chỉ nên bị ghi một lỗi nặng, không đến mức bị trực tiếp đuổi học chứ?

Trong lúc mọi người khó hiểu, Diệp Vô Song thản nhiên mở miệng: “Hiệu phó, ông có thể sửa lại chín chữ trên bức tượng điêu khắc trước cổng trường Phi Điểu rồi.”

“Cô có ý gì?” Hiệu phó vẻ mặt hơi giận.

Chín chữ trên bức tượng điêu khắc là: “Vì sự nghiệp giáo dục phấn đấu cả đời.”

Đây là lời thề khi thành lập trường Phi Điểu, cũng là bộ mặt của trường Phi Điểu.

Sửa mấy chữ này, chẳng phải là tự vả vào mặt mình sao?

“Từ lúc tôi đánh người đến giờ, có người hỏi ai xúi giục tôi, có người bảo tôi nên biết điểm dừng, lại có người trực tiếp đuổi học tôi, chỉ có điều không ai hỏi tôi, tại sao lại đánh Tôn Hồng Hà và Trương Siêu. Chuyện này xảy ra ở một nơi lấy giáo dục học sinh làm trọng, không nực cười sao?”

Đôi mắt đen của Diệp Vô Song như ngọn lửa, nhìn thẳng vào hiệu phó.



Vẻ mặt hiệu phó cứng đờ.

Đúng vậy, sau khi chuyện này xảy ra, không ai hỏi Diệp Vô Song tại sao lại đánh Tôn Hồng Hà và Trương Siêu.

Vì vấn đề danh dự, hiệu phó mạnh miệng nói: “Đánh người còn có lý sao? Vậy cô nói xem, tại sao cô lại đánh thành viên hội đồng quản trị Tôn và bạn học Trương?”

Tôn Hồng Hà và Trương Siêu bên cạnh nhìn nhau, thầm kêu không ổn.

“Hôm nay là ngày đổi chỗ ngồi, tôi đánh Trương Siêu, là vì cậu ta gọi tôi đến ngồi cùng bàn, đợi tôi đến rồi, cậu ta lại sỉ nhục tôi là con heo ngu ngốc, không xứng ngồi ở đó như con người.

Tôi đánh Tôn Hồng Hà, cũng là vì Tôn Hồng Hà động tay đánh tôi trước, nói tôi đánh con trai bà ta, không biết sống chết.

Từ đầu đến cuối, đều là bọn họ kiếm chuyện gây sự, mà tôi lại vì phản kháng bọn họ mà bị đuổI học.

Học sinh bình thường mắng người, không được.

Con trai thành viên hội đồng quản trị mắng người, được.

Học sinh bình thường đánh người, không được.

Thành viên hội đồng quản trị đánh người, được.

Đã như vậy, ‘Vì sự nghiệp giáo dục phấn đấu cả đời’ còn có ý nghĩa gì?

Đổi thành ‘Vì người có tiền phấn đấu cả đời’, chẳng phải thích hợp hơn sao!”

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Vô Song, như một viên đạn bắn tỉa, bắn thẳng vào lòng người!

Nhất thời, không ai phản bác.

Diệp Vô Song là người như thế nào, bọn họ biết, nhà cô không có tiền, xuất thân thấp kém, nhưng cô luôn tuân thủ quy tắc, chưa bao giờ phạm lỗi.

Trương Siêu và Tôn Hồng Hà là người như thế nào, bọn họ cũng biết, nhà hai người có tiền, thế lực lớn mạnh, đặc biệt là Trương Siêu, bình thường không ít lần dựa vào thân phận mẹ là thành viên hội đồng quản trị để ức hiếp người khác ở trường.



Hôm nay rõ ràng giống như lời Diệp Vô Song nói, Trương Siêu và Tôn Hồng Hà muốn ức hiếp Diệp Vô Song, kết quả bị Diệp Vô Song xử lý một cách không theo lẽ thường.

Nếu trường học đuổi học Diệp Vô Song, chẳng phải là đang phục vụ cho “người có tiền” sao?

Vậy thì ngôi trường như vậy, còn cần ở lại sao?

Đâu phải ai cũng có tiền như mẹ con Tôn Hồng Hà…

Sắc mặt hiệu phó lập tức trở nên rất đặc sắc.

“Cô… cô nói dối!” Trương Siêu thấy tình hình không ổn, lập tức đứng ra biện giải: “Cô nói tôi sỉ nhục cô, bằng chứng đâu? Ai nhìn thấy? Ai có thể chứng minh?”

Cậu ta đi lên phía trước, nhìn các học sinh lớp 12 (2): “Các cậu có thể chứng minh không?”

Tôn Hồng Hà mắt sáng lên, cũng đi lên phía trước, biết rõ còn hỏi: “Diệp Vô Song nói thành viên hội đồng quản trị đánh cô ta mắng cô ta, các cô cậu có nhìn thấy không?”

Các học sinh lớp hai ‘anh nhìn tôi, tôi nhìn anh’.

Một bên là hào môn lâu đời ở Yến Thành và thành viên hội đồng quản trị của trường Phi Điểu, một bên là cô gái nhà quê đã không còn quan hệ với nhà họ Thẩm.

Nên giúp ai, còn cần phải nghĩ nhiều sao?

Bọn họ tranh nhau nói: “Chúng tôi không nhìn thấy thành viên hội đồng quản trị Tôn và bạn Trương đánh mắng Diệp Vô Song.”

“Điều Diệp Vô Song nói là giả.”

“Dân gian có câu ‘nơi khỉ ho cò gáy thì sinh ra người ngu dốt’, mọi người tuyệt đối đừng bị Diệp Vô Song lừa!”

“Người nhà quê đúng là rất vô học!”

Đây chính là cái giá mà Diệp Vô Song phải trả khi hủy bỏ hôn ước với nhà họ Thẩm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook