Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 16: Nữ Vương Anh Minh Thần Võ
Hôi Phu Nhân
15/12/2024
Cậu con trai đứng đầu sợ Diệp Vô Song lại đóng cửa, vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt cô.
Cậu ta có khuôn mặt thanh tú, nhuộm mái tóc ngắn màu trắng bạc, đeo khuyên tai, trên tay còn đeo nhẫn hình đầu lâu, trông rất sành điệu và nổi loạn.
“Tôi là Giản Kiêu Dương, cậu có thể gọi tôi là Kiêu Dương.”
“Lớp Bảy bọn tôi có một quy định, ai mạnh nhất thì người đó là đại ca.”
“Trước khi cậu đến, đại ca lớp Bảy là tôi, nhưng lúc chào cờ, tôi đứng hàng đầu, đã thấy cậu quay video đánh người.”
“Tôi chắc chắn đánh không lại cậu, nên quyết định nhường ngôi, từ giờ trở đi, cậu là đại ca của lớp Bảy, phong hiệu: Nữ vương!”
Vừa dứt lời, các học sinh xung quanh reo hò.
Diệp Vô Song không muốn để ý đến đám người mắc chứng “trẻ trâu” này, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống đọc sách.
“Nữ vương lạnh lùng quá… nhưng cũng chính vì cô ấy vừa lạnh vừa ngầu, bọn mình mới muốn gọi cô ấy là nữ vương!”
“Nữ vương xinh đẹp thật, bảng xếp hạng hoa khôi trường phải có tên cô ấy chứ?”
“Phải có, nhất định phải có, cả lớp cùng bình chọn, không thể làm mất mặt lớp Bảy!”
Các học sinh hăng hái, Giản Kiêu Dương thì cười hì hì: “Tôi không bỏ phiếu cho nữ vương đâu, mọi người cố lên.”
“Cậu muốn bỏ phiếu cho bạn gái cậu chứ gì?” Mọi người đảo mắt.
Chuông vào học vang lên.
Buổi sáng có bốn tiết, nhưng cả bốn thầy cô đều không đến, tất cả biến thành giờ tự học.
Nếu là học sinh lớp khác gặp chuyện này, chắc chắn sẽ báo lên các cấp, trách móc uổng tiền nộp học phí.
Nhưng với học sinh lớp Bảy, họ chỉ thấy “sướng”.
Giờ tự học mà được ăn ngủ chơi game, chẳng phải quá tuyệt sao?
Học sinh lười học, thầy cô lười dạy, hai bên đều hiểu ý nhau, không ai báo cáo.
Điều này khiến thành tích lớp Bảy ngày càng tệ.
Diệp Vô Song không quan tâm những chuyện này.
Cô chỉ muốn giành vị trí quán quân kỳ thi tháng.
Đến giờ ăn trưa.
Một số học sinh lớp Bảy ra căn tin, một số ra ngoài ăn.
Thấy Diệp Vô Song vẫn đang cắm cúi đọc sách, trông rất nghiêm túc, họ không làm phiền.
Đến khi Diệp Vô Song ngẩng lên, lớp học đã trống không, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua lá cây.
Cô gấp sách lại, ra ngoài ăn trưa.
Là trường quý tộc, đồ ăn trong căn tin Phi Điểu không hề rẻ, ví tiền của cô không đủ.
Cô tìm một quán ăn bình dân vắng khách, gọi một suất cơm chiên trứng giá bình dân, ngồi vào một góc khuất.
Ăn được nửa bữa thì có khách mới vào quán, chính là đại ca cũ của lớp Bảy, Giản Kiêu Dương.
Điều này khiến Diệp Vô Song hơi bất ngờ.
Ngoài cô ra, học sinh Phi Điểu đều là con nhà giàu, Giản Kiêu Dương lại càng thuộc hàng nổi bật, vì nhà họ Giản cũng là một trong những hào môn lâu đời ở Yến Thành.
Con nhà giàu như vậy, sao lại đến chỗ bình dân này ăn cơm?
“Rầm!”
Cửa quán bị người ta đẩy mạnh, mấy tên lưu manh bước vào.
Có lẽ vì mái tóc trắng của Giản Kiêu Dương quá nổi bật, bọn chúng chú ý đến cậu ta đầu tiên.
Tên cầm đầu ngồi xuống đối diện Giản Kiêu Dương.
“Ồ, đây chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Giản sao? Sao hôm nay không ăn bít tết với hải sản, mà xuống quán nhỏ này trải nghiệm cuộc sống bình dân vậy?”
“Có gì nói nhanh, có rắm mau thả.” Giản Kiêu Dương tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tên thanh niên cũng sảng khoái: “Tôi thiếu tiền, cho ít tiền tiêu xài đi?”
“Tao thấy mày thiếu tình thương của cha rồi, muốn nhận tao làm cha!” Giản Kiêu Dương không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức phản bác.
Cái kiểu vừa vào đã đòi tiền này, quả thật chẳng khác gì con trai tìm cha xin tiền tiêu vặt.
“Mày dám ăn nói kiểu đó với anh Trần hả?” Đám lưu manh xúm lại bao vây Giản Kiêu Dương: “Muốn ăn đòn hả?”
Cậu ta có khuôn mặt thanh tú, nhuộm mái tóc ngắn màu trắng bạc, đeo khuyên tai, trên tay còn đeo nhẫn hình đầu lâu, trông rất sành điệu và nổi loạn.
“Tôi là Giản Kiêu Dương, cậu có thể gọi tôi là Kiêu Dương.”
“Lớp Bảy bọn tôi có một quy định, ai mạnh nhất thì người đó là đại ca.”
“Trước khi cậu đến, đại ca lớp Bảy là tôi, nhưng lúc chào cờ, tôi đứng hàng đầu, đã thấy cậu quay video đánh người.”
“Tôi chắc chắn đánh không lại cậu, nên quyết định nhường ngôi, từ giờ trở đi, cậu là đại ca của lớp Bảy, phong hiệu: Nữ vương!”
Vừa dứt lời, các học sinh xung quanh reo hò.
Diệp Vô Song không muốn để ý đến đám người mắc chứng “trẻ trâu” này, tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống đọc sách.
“Nữ vương lạnh lùng quá… nhưng cũng chính vì cô ấy vừa lạnh vừa ngầu, bọn mình mới muốn gọi cô ấy là nữ vương!”
“Nữ vương xinh đẹp thật, bảng xếp hạng hoa khôi trường phải có tên cô ấy chứ?”
“Phải có, nhất định phải có, cả lớp cùng bình chọn, không thể làm mất mặt lớp Bảy!”
Các học sinh hăng hái, Giản Kiêu Dương thì cười hì hì: “Tôi không bỏ phiếu cho nữ vương đâu, mọi người cố lên.”
“Cậu muốn bỏ phiếu cho bạn gái cậu chứ gì?” Mọi người đảo mắt.
Chuông vào học vang lên.
Buổi sáng có bốn tiết, nhưng cả bốn thầy cô đều không đến, tất cả biến thành giờ tự học.
Nếu là học sinh lớp khác gặp chuyện này, chắc chắn sẽ báo lên các cấp, trách móc uổng tiền nộp học phí.
Nhưng với học sinh lớp Bảy, họ chỉ thấy “sướng”.
Giờ tự học mà được ăn ngủ chơi game, chẳng phải quá tuyệt sao?
Học sinh lười học, thầy cô lười dạy, hai bên đều hiểu ý nhau, không ai báo cáo.
Điều này khiến thành tích lớp Bảy ngày càng tệ.
Diệp Vô Song không quan tâm những chuyện này.
Cô chỉ muốn giành vị trí quán quân kỳ thi tháng.
Đến giờ ăn trưa.
Một số học sinh lớp Bảy ra căn tin, một số ra ngoài ăn.
Thấy Diệp Vô Song vẫn đang cắm cúi đọc sách, trông rất nghiêm túc, họ không làm phiền.
Đến khi Diệp Vô Song ngẩng lên, lớp học đã trống không, chỉ còn tiếng gió xào xạc qua lá cây.
Cô gấp sách lại, ra ngoài ăn trưa.
Là trường quý tộc, đồ ăn trong căn tin Phi Điểu không hề rẻ, ví tiền của cô không đủ.
Cô tìm một quán ăn bình dân vắng khách, gọi một suất cơm chiên trứng giá bình dân, ngồi vào một góc khuất.
Ăn được nửa bữa thì có khách mới vào quán, chính là đại ca cũ của lớp Bảy, Giản Kiêu Dương.
Điều này khiến Diệp Vô Song hơi bất ngờ.
Ngoài cô ra, học sinh Phi Điểu đều là con nhà giàu, Giản Kiêu Dương lại càng thuộc hàng nổi bật, vì nhà họ Giản cũng là một trong những hào môn lâu đời ở Yến Thành.
Con nhà giàu như vậy, sao lại đến chỗ bình dân này ăn cơm?
“Rầm!”
Cửa quán bị người ta đẩy mạnh, mấy tên lưu manh bước vào.
Có lẽ vì mái tóc trắng của Giản Kiêu Dương quá nổi bật, bọn chúng chú ý đến cậu ta đầu tiên.
Tên cầm đầu ngồi xuống đối diện Giản Kiêu Dương.
“Ồ, đây chẳng phải đại thiếu gia nhà họ Giản sao? Sao hôm nay không ăn bít tết với hải sản, mà xuống quán nhỏ này trải nghiệm cuộc sống bình dân vậy?”
“Có gì nói nhanh, có rắm mau thả.” Giản Kiêu Dương tỏ vẻ mất kiên nhẫn.
Tên thanh niên cũng sảng khoái: “Tôi thiếu tiền, cho ít tiền tiêu xài đi?”
“Tao thấy mày thiếu tình thương của cha rồi, muốn nhận tao làm cha!” Giản Kiêu Dương không phải là người dễ bị bắt nạt, lập tức phản bác.
Cái kiểu vừa vào đã đòi tiền này, quả thật chẳng khác gì con trai tìm cha xin tiền tiêu vặt.
“Mày dám ăn nói kiểu đó với anh Trần hả?” Đám lưu manh xúm lại bao vây Giản Kiêu Dương: “Muốn ăn đòn hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.