Trọng Sinh Thành Nữ Sinh Quê Mùa, Nữ Sát Thủ Ngược Tra Vô Hạn
Chương 15: Tôi Muốn Ngủ Với Anh, Tối Nào Cũng Muốn
Hôi Phu Nhân
15/12/2024
Người đó chính là Quý Thâm.
Anh vừa từ phòng hiệu trưởng ra.
Phòng hiệu trưởng ở cuối rừng cây nhỏ.
“Có chuyện gì sao?” Anh lịch sự hỏi, từng cử chỉ đều rất phong độ.
Diệp Vô Song đã cứu ông nội anh, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến anh đối xử với cô khác biệt, kiên nhẫn hơn.
“Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi muốn biết, anh có dùng nước hoa không?”
Đôi mắt đen láy của Diệp Vô Song lộ ra vẻ khẩn thiết.
Kiếp trước, cô cũng từng thử dùng nước hoa để dễ ngủ hơn, nhưng không có mùi hương nào giúp cô ngủ được, kể cả tinh dầu xông hương cũng vậy.
Cô không biết mùi hương trên người Quý Thâm rốt cuộc là gì.
“Không có.”
Quý Thâm cúi xuống nhìn cánh tay đang bị cô gái nắm chặt, ánh mắt khẽ động.
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô gái đang không ngừng truyền vào mạch máu anh.
Quả nhiên người lạnh lùng đến đâu, máu cũng là nóng.
“Vậy tôi có chuyện muốn nói.”
Diệp Vô Song nắm chặt anh hơn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tôi muốn ngủ với anh, tối nào cũng muốn.”
Quý Thâm: “?”
Khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng chút kinh ngạc.
Trẻ con bây giờ, đều bạo dạn vậy sao?
“Trên người anh có một mùi hương đặc biệt, phải đến gần mới ngửi thấy, mùi hương đó chữa được bệnh mất ngủ của tôi, tôi muốn nằm cạnh anh ngủ.”
Diệp Vô Song giải thích mục đích của mình.
Chỉ có trời mới biết cô khao khát một giấc ngủ ngon đến mức nào.
Cô thậm chí có chút tiếc nuối lúc nhận danh thiếp đã không đứng gần anh hơn, như vậy có thể phát hiện ra sớm hơn.
Người đàn ông im lặng, có vẻ đang suy nghĩ về tình huống hiếm gặp này.
Một lát sau, anh khẽ gật đầu, giọng nói vẫn tao nhã: “Nếu cha mẹ em không phiền, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của em.”
Cô là ân nhân cứu mạng của ông nội anh.
Mà anh độc thân, không có vị hôn thê, không cần phải lo lắng đến những vấn đề khác.
Chỉ đơn giản là ngủ cùng cũng không sao.
“Cảm ơn.” Diệp Vô Song buông tay Quý Thâm ra, trở lại vẻ lạnh lùng như trước.
“Không có gì.” Quý Thâm nhìn đồng hồ: “Trường học năm giờ rưỡi tan học, lúc đó tôi sẽ cho tài xế đến đón em ở cổng trường, nếu không còn gì nữa tôi về công ty trước.”
Nhà họ Quý có chi nhánh ở Yến Thành.
“Ừm.”
Diệp Vô Song gật đầu, tiếp tục đi về phía dãy nhà cũ.
Khoảng năm phút sau, Diệp Vô Song đến nơi.
Nơi này khác với dãy nhà trong ký ức của cô.
Trong ký ức của nguyên chủ, dãy nhà cũ chỉ là lớp sơn bên ngoài bị bong tróc, màu sắc xấu xí, còn lại mọi thứ đều ổn.
Nhưng dãy nhà trước mặt cô lại giống như một căn nhà ma bỏ hoang trong phim kinh dị, tường bong tróc từng mảng lớn, có chỗ còn nhìn thấy cả gạch đỏ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cây cao nhất còn cao hơn cả Diệp Vô Song.
Diệp Vô Song hơi nhíu mày, theo bảng chỉ dẫn đến trước cửa lớp 12 (7).
Cửa lớp đóng kín, trên cửa vẽ đầy những hình vẽ bậy kỳ quái.
Cô đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy bên trong một loạt người đang quỳ một chân, mấy học sinh cấp ba tay trái đặt sau lưng, tay phải giơ về phía cô, như đang chờ đợi ân huệ của thần thánh, miệng lẩm bẩm.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ, xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!”
“Cạch.”
Diệp Vô Song mặt không biểu cảm đóng cửa lại.
Đợi vài giây.
Cô lại mở cửa ra.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ, xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!”
Hành động lặp lại, lời thoại lặp lại, người cũng vậy, cứ như thể vừa được sao chép.
Diệp Vô Song: “…”
“Nữ vương đừng đóng cửa, cách ngài mở cửa không có vấn đề gì đâu!”
Anh vừa từ phòng hiệu trưởng ra.
Phòng hiệu trưởng ở cuối rừng cây nhỏ.
“Có chuyện gì sao?” Anh lịch sự hỏi, từng cử chỉ đều rất phong độ.
Diệp Vô Song đã cứu ông nội anh, chỉ riêng điều này thôi cũng đủ khiến anh đối xử với cô khác biệt, kiên nhẫn hơn.
“Trước khi trả lời câu hỏi đó, tôi muốn biết, anh có dùng nước hoa không?”
Đôi mắt đen láy của Diệp Vô Song lộ ra vẻ khẩn thiết.
Kiếp trước, cô cũng từng thử dùng nước hoa để dễ ngủ hơn, nhưng không có mùi hương nào giúp cô ngủ được, kể cả tinh dầu xông hương cũng vậy.
Cô không biết mùi hương trên người Quý Thâm rốt cuộc là gì.
“Không có.”
Quý Thâm cúi xuống nhìn cánh tay đang bị cô gái nắm chặt, ánh mắt khẽ động.
Hơi ấm từ lòng bàn tay cô gái đang không ngừng truyền vào mạch máu anh.
Quả nhiên người lạnh lùng đến đâu, máu cũng là nóng.
“Vậy tôi có chuyện muốn nói.”
Diệp Vô Song nắm chặt anh hơn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên: “Tôi muốn ngủ với anh, tối nào cũng muốn.”
Quý Thâm: “?”
Khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng chút kinh ngạc.
Trẻ con bây giờ, đều bạo dạn vậy sao?
“Trên người anh có một mùi hương đặc biệt, phải đến gần mới ngửi thấy, mùi hương đó chữa được bệnh mất ngủ của tôi, tôi muốn nằm cạnh anh ngủ.”
Diệp Vô Song giải thích mục đích của mình.
Chỉ có trời mới biết cô khao khát một giấc ngủ ngon đến mức nào.
Cô thậm chí có chút tiếc nuối lúc nhận danh thiếp đã không đứng gần anh hơn, như vậy có thể phát hiện ra sớm hơn.
Người đàn ông im lặng, có vẻ đang suy nghĩ về tình huống hiếm gặp này.
Một lát sau, anh khẽ gật đầu, giọng nói vẫn tao nhã: “Nếu cha mẹ em không phiền, tôi có thể đáp ứng yêu cầu của em.”
Cô là ân nhân cứu mạng của ông nội anh.
Mà anh độc thân, không có vị hôn thê, không cần phải lo lắng đến những vấn đề khác.
Chỉ đơn giản là ngủ cùng cũng không sao.
“Cảm ơn.” Diệp Vô Song buông tay Quý Thâm ra, trở lại vẻ lạnh lùng như trước.
“Không có gì.” Quý Thâm nhìn đồng hồ: “Trường học năm giờ rưỡi tan học, lúc đó tôi sẽ cho tài xế đến đón em ở cổng trường, nếu không còn gì nữa tôi về công ty trước.”
Nhà họ Quý có chi nhánh ở Yến Thành.
“Ừm.”
Diệp Vô Song gật đầu, tiếp tục đi về phía dãy nhà cũ.
Khoảng năm phút sau, Diệp Vô Song đến nơi.
Nơi này khác với dãy nhà trong ký ức của cô.
Trong ký ức của nguyên chủ, dãy nhà cũ chỉ là lớp sơn bên ngoài bị bong tróc, màu sắc xấu xí, còn lại mọi thứ đều ổn.
Nhưng dãy nhà trước mặt cô lại giống như một căn nhà ma bỏ hoang trong phim kinh dị, tường bong tróc từng mảng lớn, có chỗ còn nhìn thấy cả gạch đỏ, xung quanh cỏ dại mọc um tùm, cây cao nhất còn cao hơn cả Diệp Vô Song.
Diệp Vô Song hơi nhíu mày, theo bảng chỉ dẫn đến trước cửa lớp 12 (7).
Cửa lớp đóng kín, trên cửa vẽ đầy những hình vẽ bậy kỳ quái.
Cô đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy bên trong một loạt người đang quỳ một chân, mấy học sinh cấp ba tay trái đặt sau lưng, tay phải giơ về phía cô, như đang chờ đợi ân huệ của thần thánh, miệng lẩm bẩm.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ, xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!”
“Cạch.”
Diệp Vô Song mặt không biểu cảm đóng cửa lại.
Đợi vài giây.
Cô lại mở cửa ra.
“Nữ vương điện hạ anh minh thần võ, xin hãy ngự giá đến ngai vàng, vung cây quyền trượng, xua tan màn sương mù và bóng tối!”
Hành động lặp lại, lời thoại lặp lại, người cũng vậy, cứ như thể vừa được sao chép.
Diệp Vô Song: “…”
“Nữ vương đừng đóng cửa, cách ngài mở cửa không có vấn đề gì đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.