Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Chương 10:

Tiểu Tiểu Đích Hiểu

11/08/2024

Nửa tiếng trôi qua, Khương Cầm nằm bên cạnh đã ngủ say, Khương Nhã nghe tiếng thở đều đều của chị cả, cũng dần chìm vào giấc ngủ.

Mí mắt khép hờ, ngay lúc Khương Nhã sắp ngủ thiếp đi thì bên tai đột nhiên truyền đến một trận lạnh lẽo, giống như có ai đó đang thổi khí vào tai mình.

Khương Nhã lập tức giật mình, mở mắt ra...

Một khuôn mặt trắng bệch không chút máu, sắc mặt xanh xao, đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi đen thui.

Đầu mũi ngửi thấy mùi hôi thối của xác chết, khuôn mặt đó ở rất gần Khương Nhã, gần đến mức chỉ cần cô cử động sẽ chạm vào "nó".

Ảo giác, tất cả đều là ảo giác.

Trên đời này làm gì có ma, không có ma, tất cả đều là ảo giác của mình.

Nhưng mà, cái lạnh lẽo bên tai là thế nào?

Cảm giác chân thật như vậy, Khương Nhã cũng cảm thấy hết hy vọng!



Căn phòng chìm trong bóng tối, Khương Nhã dần cảm thấy cái lạnh lẽo kia rút đi, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm. Vừa định mở mắt ra thì bỗng nghe thấy trong phòng vang lên tiếng thở dài của một người phụ nữ.

Chuyện gì vậy, vẫn chưa đi sao?!

Khương Nhã cũng bất lực, vất vả lắm mới được trọng sinh, sao lại có thể nhìn thấy thứ này chứ? Ông trời có phải thấy cô trọng sinh quá dễ dàng nên mới cho cô thứ "bàn tay vàng" rợn người thế này không?



"Nhóc đầu trọc, đừng giả vờ nữa, tôi biết cô nhìn thấy tôi mà." Giọng nói lơ lửng của người phụ nữ vang lên trong phòng.

Khóe miệng Khương Nhã giật giật, thứ này gọi bậy bạ gì thế? Dù là ma cũng không thể tùy tiện đặt biệt danh cho người khác chứ.

Chuyện Khương Nhã "đầu trọc" thật sự là bất đắc dĩ. Cô nhớ hồi nhỏ mình vẫn luôn để tóc ngang vai, có lần đi nhà bà ngoại về thì bị dính chấy. Chỉ trong vòng một tuần, đầu ngứa ngáy khó chịu, trên tóc còn bám đầy những chấm trắng li ti giống như trứng.

Dương Quý Mai sợ người trong nhà cũng bị lây nên quyết định ra ngoài đường, đưa 1 tệ cho người ta cạo trọc đầu Khương Nhã.

Đó là lần duy nhất trong đời Khương Nhã để đầu trọc, thật là một kinh nghiệm đau thương mà.

"Nhóc đầu trọc, tôi chỉ là buồn chán muốn tìm người nói chuyện thôi."

Nghe đến đây, Khương Nhã biết mình không thể giả vờ được nữa, bèn mở mắt ra, nhìn người phụ nữ đang lơ lửng bên cửa sổ, hỏi: "Cô là ai?"

"Ha ~" Nữ quỷ cười nhẹ, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: "Ngươi xác thực có thể nhìn thấy ta."

Khương Nhã nhíu mày, nhìn nữ quỷ, cô luôn cảm thấy có chút quen mắt. Sau một hồi quan sát, trong đầu Khương Nhã lóe sáng, bỗng nhiên phát hiện người phụ nữ trước mắt trông giống hệt mẹ của Ngô Tường.

"Ừm, cô đoán ra rồi đấy. Tôi là dì của Ngô Tường, là chị em sinh đôi với mẹ nó, trông có giống nhau không?"

Khương Nhã nhíu mày, cô nhớ rõ ràng mẹ của Ngô Tường không có chị em gái nào, là con út trong nhà họ Ngô, mẹ Ngô Tường chỉ có hai anh trai.

Hình như nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Khương Nhã, trên khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷ hiện lên một nụ cười gượng gạo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Thành Quân Tẩu Thần Côn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook