Trọng Sinh Thập Niên 70, Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ
Chương 31:
Ma Lạt Nhục Nhục
07/07/2024
Hương vị chính là quảng cáo tốt nhất, rất nhanh, gùi bánh bao của Lâm Nhiễm đã trống không.
Cô xem thử, tổng cộng bán được bảy đồng ba hào, còn có hai phiếu dầu và một phiếu đường.
Những thứ này đều lấy từ nhà mẹ đẻ, coi như không tốn vốn, đều là lãi ròng.
Hôm nay chỉ là thử nghiệm, buôn bán rất tốt, cô cũng có thể yên tâm làm.
Trước khi rời khỏi chợ đen, Lâm Nhiễm tìm Đinh Sơn mua một mét vải bông.
Cô muốn về may vài bộ đồ lót, lần trước đã xem qua chất lượng quần của Bách hóa thương điếm không tốt lắm, còn phải dùng phiếu để đổi.
Kiếp trước cô tuy nói là khởi nghiệp bằng nghề kinh doanh ăn uống nhưng lại xuất thân từ lĩnh vực thiết kế thời trang.
May vá quần áo cũng không làm khó được cô.
Rời khỏi chợ đen, cô lại đến cửa hàng thịt một chuyến.
Tiếc là cô đến muộn, không còn thịt nữa, chỉ còn một số đồ lòng lợn không ai thèm mua.
Với cô mà nói, đây đều là những thứ tốt.
Những thứ này không ai muốn, người bán thịt cũng không cần phiếu.
Cô đưa hai đồng, mua được một đống lớn lòng lợn.
Đi xe về đến nhà, trời đã gần tối, Lâm Nhiễm sợ bị dân làng nhìn thấy, nên cô cố tình đi đường tắt về nhà.
Tiêu Lệ vốn ngồi ở cửa nhìn ra đường lớn, nghe thấy tiếng động, anh liền đứng dậy.
"Lâm Nhiễm?"
"Ừm, là em, em đi đường tắt về, làm anh sợ à?"
Lâm Nhiễm lau mồ hôi, xách lòng lợn ra giếng bắt đầu rửa.
Tiêu Lệ vào nhà lấy một cái cốc tráng men đưa cho cô, bắt đầu bơm nước.
"Nếu em cần tiền thì cái đồng hồ..."
Lâm Nhiễm uống một ngụm, phát hiện không phải nước, mà là mạch nha ngọt ngào.
Tiêu Lệ vẫn không uống, anh để dành cho cô, trong lòng cô không khỏi có chút cảm động.
"Em nghe Đại Dũng nói, cái đồng hồ đó là mẹ anh để lại cho anh làm kỷ niệm, giữ lại đi.
Tiền thì em sẽ nghĩ cách kiếm.
Yên tâm, em sẽ không để anh chịu khổ."
Nghe vậy, tay Tiêu Lệ không khỏi khựng lại.
Rõ ràng mấy lời này là đàn ông như anh nên nói mới phải, nhưng không hiểu sao từ miệng Lâm Nhiễm nói ra, lại thấy đặc biệt dễ nghe.
Trước đây, Lâm Nhiễm nói chuyện với anh, lúc nào cũng như nhai gai, nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ cô nói chuyện với anh, lời lẽ lại như bọc mật, vừa thơm vừa ngọt.
Khi Tiêu Lệ hoàn hồn lại, Lâm Nhiễm đã rửa sạch đồ lòng.
Tiêu Lệ vội vàng tiến lên, mò mẫm xách thùng gỗ.
"Để anh."
Vì không nhìn thấy, anh vô tình chạm vào tay Lâm Nhiễm, anh giống như bị lửa đốt, vội rụt tay lại.
Lâm Nhiễm không để ý đến hành động này, cô vào bếp cho lòng lợn vào nồi ướp.
Cô xem thử, tổng cộng bán được bảy đồng ba hào, còn có hai phiếu dầu và một phiếu đường.
Những thứ này đều lấy từ nhà mẹ đẻ, coi như không tốn vốn, đều là lãi ròng.
Hôm nay chỉ là thử nghiệm, buôn bán rất tốt, cô cũng có thể yên tâm làm.
Trước khi rời khỏi chợ đen, Lâm Nhiễm tìm Đinh Sơn mua một mét vải bông.
Cô muốn về may vài bộ đồ lót, lần trước đã xem qua chất lượng quần của Bách hóa thương điếm không tốt lắm, còn phải dùng phiếu để đổi.
Kiếp trước cô tuy nói là khởi nghiệp bằng nghề kinh doanh ăn uống nhưng lại xuất thân từ lĩnh vực thiết kế thời trang.
May vá quần áo cũng không làm khó được cô.
Rời khỏi chợ đen, cô lại đến cửa hàng thịt một chuyến.
Tiếc là cô đến muộn, không còn thịt nữa, chỉ còn một số đồ lòng lợn không ai thèm mua.
Với cô mà nói, đây đều là những thứ tốt.
Những thứ này không ai muốn, người bán thịt cũng không cần phiếu.
Cô đưa hai đồng, mua được một đống lớn lòng lợn.
Đi xe về đến nhà, trời đã gần tối, Lâm Nhiễm sợ bị dân làng nhìn thấy, nên cô cố tình đi đường tắt về nhà.
Tiêu Lệ vốn ngồi ở cửa nhìn ra đường lớn, nghe thấy tiếng động, anh liền đứng dậy.
"Lâm Nhiễm?"
"Ừm, là em, em đi đường tắt về, làm anh sợ à?"
Lâm Nhiễm lau mồ hôi, xách lòng lợn ra giếng bắt đầu rửa.
Tiêu Lệ vào nhà lấy một cái cốc tráng men đưa cho cô, bắt đầu bơm nước.
"Nếu em cần tiền thì cái đồng hồ..."
Lâm Nhiễm uống một ngụm, phát hiện không phải nước, mà là mạch nha ngọt ngào.
Tiêu Lệ vẫn không uống, anh để dành cho cô, trong lòng cô không khỏi có chút cảm động.
"Em nghe Đại Dũng nói, cái đồng hồ đó là mẹ anh để lại cho anh làm kỷ niệm, giữ lại đi.
Tiền thì em sẽ nghĩ cách kiếm.
Yên tâm, em sẽ không để anh chịu khổ."
Nghe vậy, tay Tiêu Lệ không khỏi khựng lại.
Rõ ràng mấy lời này là đàn ông như anh nên nói mới phải, nhưng không hiểu sao từ miệng Lâm Nhiễm nói ra, lại thấy đặc biệt dễ nghe.
Trước đây, Lâm Nhiễm nói chuyện với anh, lúc nào cũng như nhai gai, nghiến răng nghiến lợi.
Bây giờ cô nói chuyện với anh, lời lẽ lại như bọc mật, vừa thơm vừa ngọt.
Khi Tiêu Lệ hoàn hồn lại, Lâm Nhiễm đã rửa sạch đồ lòng.
Tiêu Lệ vội vàng tiến lên, mò mẫm xách thùng gỗ.
"Để anh."
Vì không nhìn thấy, anh vô tình chạm vào tay Lâm Nhiễm, anh giống như bị lửa đốt, vội rụt tay lại.
Lâm Nhiễm không để ý đến hành động này, cô vào bếp cho lòng lợn vào nồi ướp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.