Trọng Sinh Thập Niên 70, Tiểu Phúc Thê Quá Quyến Rũ
Chương 32:
Ma Lạt Nhục Nhục
07/07/2024
Lòng lợn trong nhất thời vẫn chưa ngấm gia vị, cô tranh thủ thời gian này bắt nồi cơm lên bếp rồi đi tắm.
"Tiêu Lệ, anh chú ý nghe động tĩnh.
Nghe nước trong nồi cơm sôi thì mở vung giúp em."
Lâm Nhiễm xách nước ra cửa sau, đóng cửa bắt đầu tắm.
Tiêu Lệ ngồi trước bếp không dám nhúc nhích, cảm thấy tiếng nước chảy ào ào sau lưng như ở ngay trước mặt anh.
Tắm xong, cơm cũng chín.
Lâm Nhiễm lau đầu, liếc nhìn Tiêu Lệ đang ngồi không yên, nghĩ đến điều gì đó.
"Tiêu Lệ, anh đứng lên một chút."
Muốn may quần cho Tiêu Lệ, trước tiên phải đo kích thước.
Tiêu Lệ không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy.
Lâm Nhiễm cầm thước dây, dang tay ra.
"Đúng rồi, cứ đứng như vậy nhé, anh giơ tay lên."
Tiêu Lệ ngoan ngoãn giơ tay, tay Lâm Nhiễm vòng ra sau lưng anh kéo thước dây.
Biết Tiêu Lệ không thích người khác chạm vào người, cô cũng cố gắng không chạm vào anh.
Mắt không nhìn thấy, các giác quan khác càng nhạy bén hơn.
Ngay cả mùi bồ kết trước đây không ngửi thấy, lúc này cũng thơm nồng trong khoang mũi Tiêu Lệ.
Yết hầu Tiêu Lệ không khỏi trượt một cái.
"Anh, em ngửi thấy mùi cơm, chị dâu về rồi à?"
Cửa bị Vương Đại Dũng đẩy ra, anh ta mặt mày phấn khích bước vào.
Liếc mắt, thấy Lâm Nhiễm đang dang tay ra, dường như muốn ôm Tiêu Lệ.
"Á á, không phải lại đến không đúng lúc chứ?"
Vương Đại Dũng đỏ mặt, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Lâm Nhiễm thu tay lại, mời anh ta vào nhà ngồi.
"Không không, cậu vừa kịp giờ ăn, chuẩn bị ăn cơm thôi!"
"Thế thì ngại quá, hehe!"
Vương Dũng thực sự thèm đồ ăn của Lâm Nhiễm nấu, mặt dày ngồi xuống.
Đoạn, anh ta lén lút móc ra hai đồng tiền, nhét vào tủ bát.
Lâm Nhiễm cho một phần lòng lợn đã ướp vào nồi khìa với chút nước đường, khi lòng vừa chín tới cô vớt lòng lợn ra, thái miếng vừa ăn, cho thêm chút tỏi băm và ớt băm, rưới chút dầu sôi lên rồi bưng ra bàn.
Ngửi thấy mùi, Vương Đại Dũng chảy cả nước miếng.
"Được rồi, ăn cơm ăn cơm!"
Lâm Nhiễm múc cơm cho Tiêu Lệ, gắp vài miếng lòng lợn khìa thơm phức bỏ vào bát anh.
"Anh nếm thử xem."
Vương Đại Dũng ăn một miếng, lập tức giơ ngón tay cái lên.
"Ngon, ngon quá."
Tiêu Lệ ăn một miếng, cũng gật đầu.
"Rất ngon."
Lòng lợn khìa vừa đậm đà vừa thơm mùi dầu tỏi, vị mặn ngọt hòa quyện với vị cay nồng của ớt, ăn rất đưa cơm.
Ăn xong, Vương Đại Dũng xông pha đi rửa bát mới chuẩn bị về.
Trước khi đi, anh ta luyến tiếc hỏi.
"Chị dâu, sáng mai chị làm món gì ngon? Em có thể đến ăn ké không?"
"Tiêu Lệ, anh chú ý nghe động tĩnh.
Nghe nước trong nồi cơm sôi thì mở vung giúp em."
Lâm Nhiễm xách nước ra cửa sau, đóng cửa bắt đầu tắm.
Tiêu Lệ ngồi trước bếp không dám nhúc nhích, cảm thấy tiếng nước chảy ào ào sau lưng như ở ngay trước mặt anh.
Tắm xong, cơm cũng chín.
Lâm Nhiễm lau đầu, liếc nhìn Tiêu Lệ đang ngồi không yên, nghĩ đến điều gì đó.
"Tiêu Lệ, anh đứng lên một chút."
Muốn may quần cho Tiêu Lệ, trước tiên phải đo kích thước.
Tiêu Lệ không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy.
Lâm Nhiễm cầm thước dây, dang tay ra.
"Đúng rồi, cứ đứng như vậy nhé, anh giơ tay lên."
Tiêu Lệ ngoan ngoãn giơ tay, tay Lâm Nhiễm vòng ra sau lưng anh kéo thước dây.
Biết Tiêu Lệ không thích người khác chạm vào người, cô cũng cố gắng không chạm vào anh.
Mắt không nhìn thấy, các giác quan khác càng nhạy bén hơn.
Ngay cả mùi bồ kết trước đây không ngửi thấy, lúc này cũng thơm nồng trong khoang mũi Tiêu Lệ.
Yết hầu Tiêu Lệ không khỏi trượt một cái.
"Anh, em ngửi thấy mùi cơm, chị dâu về rồi à?"
Cửa bị Vương Đại Dũng đẩy ra, anh ta mặt mày phấn khích bước vào.
Liếc mắt, thấy Lâm Nhiễm đang dang tay ra, dường như muốn ôm Tiêu Lệ.
"Á á, không phải lại đến không đúng lúc chứ?"
Vương Đại Dũng đỏ mặt, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.
Lâm Nhiễm thu tay lại, mời anh ta vào nhà ngồi.
"Không không, cậu vừa kịp giờ ăn, chuẩn bị ăn cơm thôi!"
"Thế thì ngại quá, hehe!"
Vương Dũng thực sự thèm đồ ăn của Lâm Nhiễm nấu, mặt dày ngồi xuống.
Đoạn, anh ta lén lút móc ra hai đồng tiền, nhét vào tủ bát.
Lâm Nhiễm cho một phần lòng lợn đã ướp vào nồi khìa với chút nước đường, khi lòng vừa chín tới cô vớt lòng lợn ra, thái miếng vừa ăn, cho thêm chút tỏi băm và ớt băm, rưới chút dầu sôi lên rồi bưng ra bàn.
Ngửi thấy mùi, Vương Đại Dũng chảy cả nước miếng.
"Được rồi, ăn cơm ăn cơm!"
Lâm Nhiễm múc cơm cho Tiêu Lệ, gắp vài miếng lòng lợn khìa thơm phức bỏ vào bát anh.
"Anh nếm thử xem."
Vương Đại Dũng ăn một miếng, lập tức giơ ngón tay cái lên.
"Ngon, ngon quá."
Tiêu Lệ ăn một miếng, cũng gật đầu.
"Rất ngon."
Lòng lợn khìa vừa đậm đà vừa thơm mùi dầu tỏi, vị mặn ngọt hòa quyện với vị cay nồng của ớt, ăn rất đưa cơm.
Ăn xong, Vương Đại Dũng xông pha đi rửa bát mới chuẩn bị về.
Trước khi đi, anh ta luyến tiếc hỏi.
"Chị dâu, sáng mai chị làm món gì ngon? Em có thể đến ăn ké không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.