Chương 17: Bạo Lực Học Đường
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
16/07/2023
Sau khi Trì Thư Nhan thu quỷ nô thì công việc thoải mái hơn không ít.
Cả căn phòng lớn như vậy căn bản không cần cô quét dọn cũng có thể trở nên không nhiễm một hạt bụi, quan trọng nhất là sức lao động quỷ nô là miễn phí, tiết kiệm hơn so với thuê bảo mẫu bên ngoài.
Trì Thư Nhan đi đến cửa hàng dược liệu một chuyến, chạy vài cửa hàng đã trực tiếp tiêu hết sáu vạn dùng cho sinh hoạt mà ba đưa để mua đủ mười mấy vị thuốc đông y.
Cuối cùng khi thẻ ngân hàng chỉ còn dư lại 5.000 nhân dân tệ, cô mới thỏa mãn dừng lại, nếu còn mua tiếp, chính mình sẽ phải uống gió tây bắc sống qua ngày.
Trì Thư Nhan nằm trong bồn tắm thư giãn, thoải mái ngâm mình trong mớ dược liệu điều hòa thân thể này, cảm nhận được linh khí trong thân thể không ngừng dâng trào cùng một ít công lực đã được khôi phục, cuối cùng cũng cảm nhận được một loại vui sướng khi mua đồ đáng đồng tiền bát gạo.
Mặc dù thân thể trẻ tuổi này của cô vẫn còn lưu lại một hai phần công lực của kiếp trước, đối với thiên sư và thuật sĩ bình thường mà nói thì đã là không tệ.
Nhưng so với kiếp trước thì vẫn là quá yếu. Để thu thập mấy tên tiểu quỷ thì không vấn đề, nếu như gặp phải kẻ khó chơi thì coi như xong.
Có một số việc cần phải chuẩn bị chu đáo, bài học xương máu đời trước luôn nhắc nhở cô về một mối nguy hiểm sâu sắc.
Hơn nửa tháng nay, Trì Thư Nhan hoặc là cả ngày nằm trong phòng vẽ bùa, hoặc là mỗi ngày ngâm trong dược liệu, thẳng cho đến khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại tới.
Giọng tràn đầy sự khiển trách, nói cô không có bệnh mà cứ luôn giả vờ, không có chí hướng.
Còn có bạn học nhìn thấy cô đi dạo bên ngoài, vì vậy thái độ cực kỳ ác liệt, còn cảnh cáo nếu cô còn không đi học thì không cần trở lại trường học nữa.
Trì Thư Nhan nhíu mày, nghe giọng nữ nghiêm khắc giáo huấn trong điện thoại, cũng không lên tiếng trả lời.
Cô vốn cũng định mấy ngày tới sẽ trở lại trường học, không nghĩ tới ngược lại có người so với cô càng vội hơn, không muốn để cô nghỉ ngơi một giây phút nào.
Ngày hôm sau Trì Thư Nhan mặc đồng phục học sinh, sửa sang lại cặp xách rồi chạy tới trường. Khi cô lên lầu, đang muốn rẽ vào hành lang thì gặp một bạn học nam cũng đã nhìn thấy là cô, cậu ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trì Thư Nhan nhướng mày, cô cũng không cho rằng bạn học nam này sợ cô.
Nam sinh kia vừa nhìn thấy Trì Thư Nhan đến, lập tức chạy đến lớp 12/1, hưng phấn dị thường báo tin cho một đám người trong lớp: "Đến rồi, đến rồi, các cậu mau chuẩn bị kỹ càng đi!"
Những người đang làm bài tập nghe được cậu ta nói như vậy, nhao nhao ngẩng cổ lên, vô cùng thích thú chờ xem kịch vui.
Trì Thư Nhan rất nhanh đã đi qua hành lang tới trước cửa ra vào lớp 1, nhìn cửa phòng học khép hờ, cô lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không đi vào mà khoanh hai tay trước ngực dựa vào bức tường bên cạnh.
Chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng anh cầm giáo án vội vàng từ văn phòng đi tới, nhìn thấy Trì Thư Nhan đứng trước cửa lớp 12/1, cau mày nói: "Trì Thư Nhan, đến giờ vào học rồi sao em còn đứng ở đây?"
Trì Thư Nhan buồn chán vừa mới nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt.
Thuốc nhỏ mắt đã tạo ra một hiện trường một cô gái nhỏ đang kích động, thoạt nhìn thì giống như đang khóc rồi bị giáo viên bắt gặp bất chợt nên có chút nhìn không rõ.
Cô vội vàng dụi dụi mắt, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là giáo viên tiếng anh.
Cả căn phòng lớn như vậy căn bản không cần cô quét dọn cũng có thể trở nên không nhiễm một hạt bụi, quan trọng nhất là sức lao động quỷ nô là miễn phí, tiết kiệm hơn so với thuê bảo mẫu bên ngoài.
Trì Thư Nhan đi đến cửa hàng dược liệu một chuyến, chạy vài cửa hàng đã trực tiếp tiêu hết sáu vạn dùng cho sinh hoạt mà ba đưa để mua đủ mười mấy vị thuốc đông y.
Cuối cùng khi thẻ ngân hàng chỉ còn dư lại 5.000 nhân dân tệ, cô mới thỏa mãn dừng lại, nếu còn mua tiếp, chính mình sẽ phải uống gió tây bắc sống qua ngày.
Trì Thư Nhan nằm trong bồn tắm thư giãn, thoải mái ngâm mình trong mớ dược liệu điều hòa thân thể này, cảm nhận được linh khí trong thân thể không ngừng dâng trào cùng một ít công lực đã được khôi phục, cuối cùng cũng cảm nhận được một loại vui sướng khi mua đồ đáng đồng tiền bát gạo.
Mặc dù thân thể trẻ tuổi này của cô vẫn còn lưu lại một hai phần công lực của kiếp trước, đối với thiên sư và thuật sĩ bình thường mà nói thì đã là không tệ.
Nhưng so với kiếp trước thì vẫn là quá yếu. Để thu thập mấy tên tiểu quỷ thì không vấn đề, nếu như gặp phải kẻ khó chơi thì coi như xong.
Có một số việc cần phải chuẩn bị chu đáo, bài học xương máu đời trước luôn nhắc nhở cô về một mối nguy hiểm sâu sắc.
Hơn nửa tháng nay, Trì Thư Nhan hoặc là cả ngày nằm trong phòng vẽ bùa, hoặc là mỗi ngày ngâm trong dược liệu, thẳng cho đến khi giáo viên chủ nhiệm gọi điện thoại tới.
Giọng tràn đầy sự khiển trách, nói cô không có bệnh mà cứ luôn giả vờ, không có chí hướng.
Còn có bạn học nhìn thấy cô đi dạo bên ngoài, vì vậy thái độ cực kỳ ác liệt, còn cảnh cáo nếu cô còn không đi học thì không cần trở lại trường học nữa.
Trì Thư Nhan nhíu mày, nghe giọng nữ nghiêm khắc giáo huấn trong điện thoại, cũng không lên tiếng trả lời.
Cô vốn cũng định mấy ngày tới sẽ trở lại trường học, không nghĩ tới ngược lại có người so với cô càng vội hơn, không muốn để cô nghỉ ngơi một giây phút nào.
Ngày hôm sau Trì Thư Nhan mặc đồng phục học sinh, sửa sang lại cặp xách rồi chạy tới trường. Khi cô lên lầu, đang muốn rẽ vào hành lang thì gặp một bạn học nam cũng đã nhìn thấy là cô, cậu ta lập tức quay đầu bỏ chạy.
Trì Thư Nhan nhướng mày, cô cũng không cho rằng bạn học nam này sợ cô.
Nam sinh kia vừa nhìn thấy Trì Thư Nhan đến, lập tức chạy đến lớp 12/1, hưng phấn dị thường báo tin cho một đám người trong lớp: "Đến rồi, đến rồi, các cậu mau chuẩn bị kỹ càng đi!"
Những người đang làm bài tập nghe được cậu ta nói như vậy, nhao nhao ngẩng cổ lên, vô cùng thích thú chờ xem kịch vui.
Trì Thư Nhan rất nhanh đã đi qua hành lang tới trước cửa ra vào lớp 1, nhìn cửa phòng học khép hờ, cô lộ ra một nụ cười lạnh, cũng không đi vào mà khoanh hai tay trước ngực dựa vào bức tường bên cạnh.
Chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng anh cầm giáo án vội vàng từ văn phòng đi tới, nhìn thấy Trì Thư Nhan đứng trước cửa lớp 12/1, cau mày nói: "Trì Thư Nhan, đến giờ vào học rồi sao em còn đứng ở đây?"
Trì Thư Nhan buồn chán vừa mới nhỏ hai giọt thuốc nhỏ mắt.
Thuốc nhỏ mắt đã tạo ra một hiện trường một cô gái nhỏ đang kích động, thoạt nhìn thì giống như đang khóc rồi bị giáo viên bắt gặp bất chợt nên có chút nhìn không rõ.
Cô vội vàng dụi dụi mắt, lúc này mới thấy rõ người trước mặt là giáo viên tiếng anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.