Chương 18: Bạo Lực Học Đường
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
16/07/2023
Giáo viên tiếng anh đã sớm nghe nói Trì Thư Nhan lớp 12/1 tương đối dịu dàng ít nói, lúc nào cũng bị bạn học bắt nạt.
Nhưng rất nhiều giáo viên lại không có biện pháp gì với những học sinh nghịch ngợm kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể trách mắng hai câu.
Trước kia ông cũng nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao hiện tại học sinh cũng không dễ quản, va chạm một cái phụ huynh liền tìm đến trường gây phiền toái.
Thậm chí có lúc giáo viên phạt học sinh nhưng có người quay lại rồi tung lên mạng thì chỉ trong tích tắc sẽ bị cư dân mạng chỉ trích.
Nhưng hiện tại đã đến giờ học của ông mà còn như thế này, đây hiển nhiên là khinh thường uy nghiêm của ông.
Giáo viên tiếng anh trong nháy mắt liền nổi giận, mạnh mẽ đẩy cửa ra, đang muốn phát hỏa lại không nghĩ tới một chậu nước lớn trên cửa ào ào đổ xuống, trực tiếp khiến cho bộ đồ của Giáo viên tiếng anh ướt sũng.
Học sinh lớp 12/1 chưa thấy rõ người bị xối nước đã vỗ tay vỗ bàn ầm ầm, mấy nữ sinh khởi xướng thì cười đến run cả người, còn nam sinh thì vỗ tay khen hay.
Cho đến khi bọn họ đã lấy lại được giọng nói từ trong tràng cười, muốn châm chọc khiêu khích lại nhìn thấy Trì Thư Nhan một thân sạch sẽ gọn gàng đẩy cửa bước vào.
Từng người mở to hai mắt nhìn người bị xối ướt thành chuột, đến khi nhìn rõ mặt người tới, sắc mặt của mấy nữ sinh chủ mưu đều trắng bệch. Lớp học mới vừa náo nhiệt giờ đã trở nên im thin thít.
"Cười, tiếp tục cười, mấy cô mấy cậu thật là giỏi, lại còn dám chỉnh cả giáo viên? Rốt cuộc là ai? Mau đứng ra cho tôi!"
Giáo viên tiếng anh cực kỳ coi trọng thể diện hiện tại đã tức giận đến nỗi gần như muốn phát điên, đám học sinh này càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Mấy kẻ chủ mưu đều đã run lẩy bẩy, nhưng mà không ai dám đứng ra, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, sợ tới mức muốn ngất đi.
Giáo viên tiếng anh này chính là người được xưng là Diệt Tuyệt sư thái phiên bản nam, là người nghiêm khắc nổi tiếng trong trường, với năm cuối còn dữ tợn hơn, nhưng tiết học này không phải là môn ngữ văn sao?
"Thầy ơi, trong lớp học không phải có camera sao? Nếu các cô ấy không ai dám đứng ra, thì thấy có thể kiểm tra video giám sát."
Sắc mặt Trì Thư Nhan vô cùng thản nhiên đề nghị với giáo viên tiếng anh: "Thầy, may mắn tiết học này là thầy lên lớp, nếu là cô ngữ văn, thế thì thật không ổn. Cô giáo ngữ văn thân thể yếu ớt, lại đang mang thai, đây là mưu sát trắng trợn đó!"
Giáo viên tiếng anh vừa nghe Trì Thư Nhan nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giáo viên ngữ văn là vợ của ông, tiết học này, bà ấy không thoải mái, để ông đến thay bà dạy học, không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Nếu thật sự là vợ ông vác bụng lớn lên lớp, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi…
"Cậu, cậu nói hươu nói vượn, chúng em không phải muốn mưu hại cô Vu, chúng em rõ ràng chỉ muốn phạt cậu ấy một chút." Tiêu Nhạc Dung bất ngờ đứng lên, hung dữ trừng mắt về phía Trì Thư Nhan hét lớn.
"Tiêu Nhạc Dung, cậu đừng có nói lung tung. Chúng em không phải muốn phạt người khác. Thầy Dương, chúng em chỉ đùa giỡn với bạn học Trì một chút, không phải muốn đối phó với cô Vu."
Mấy nữ sinh vừa nghe đến mấy chữ ‘mưu sát’, sợ tới mức vội vàng đứng lên giải thích.
"Thư Nhan, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi, chúng tôi chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với cậu một chút thôi, cậu không nên để ở trong lòng. Vì đã lâu không gặp cậu, mới nhất thời bị ma quỷ xui khiến mà nghĩ đến phương thức đặc biệt này để hoan nghênh cậu, chúng tôi thật sự suy nghĩ quá thiển cận."
Ngô Văn Vân biết Trì Thư Nhan dễ mềm lòng, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói xin lỗi: "Thư Nhan, cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không?"
"Là đùa giỡn sao?" Trì Thư Nhan lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Phải, phải." Ngô Văn Vân còn tưởng rằng Trì Thư Nhan đã mềm lòng, dự định tha thứ cho các cô, mấy nữ sinh chủ mưu khác cũng nhao nhao gật đầu cười tười.
Giáo viên tiếng anh kia nhìn thấy Trì Thư Nhan dễ dàng tha thứ như vậy, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Những bạn học khác đang xem kịch vui cũng thực sự cho rằng Trì Thư Nhan, cái bánh bao mặc ai nắn này sẽ lấy ân báo oán, tha thứ cho nhóm nữ sinh này.
Còn Trì Thư Nhan đã sớm nhắm tới chậu nước bẩn đặt trên bục để lau kính, nhanh chóng bưng lên, trực tiếp đổ cái ‘ào’ về phía Ngô Văn Vân.
"Trì Thư Nhan, đồ con điếm này, tao giết mày!" Tiêu Nhạc Dung trong bộ dạng chật vật không kém thầy tiếng anh, cô ta hét lớn.
Nhưng rất nhiều giáo viên lại không có biện pháp gì với những học sinh nghịch ngợm kia, nhiều nhất cũng chỉ có thể trách mắng hai câu.
Trước kia ông cũng nghĩ nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dù sao hiện tại học sinh cũng không dễ quản, va chạm một cái phụ huynh liền tìm đến trường gây phiền toái.
Thậm chí có lúc giáo viên phạt học sinh nhưng có người quay lại rồi tung lên mạng thì chỉ trong tích tắc sẽ bị cư dân mạng chỉ trích.
Nhưng hiện tại đã đến giờ học của ông mà còn như thế này, đây hiển nhiên là khinh thường uy nghiêm của ông.
Giáo viên tiếng anh trong nháy mắt liền nổi giận, mạnh mẽ đẩy cửa ra, đang muốn phát hỏa lại không nghĩ tới một chậu nước lớn trên cửa ào ào đổ xuống, trực tiếp khiến cho bộ đồ của Giáo viên tiếng anh ướt sũng.
Học sinh lớp 12/1 chưa thấy rõ người bị xối nước đã vỗ tay vỗ bàn ầm ầm, mấy nữ sinh khởi xướng thì cười đến run cả người, còn nam sinh thì vỗ tay khen hay.
Cho đến khi bọn họ đã lấy lại được giọng nói từ trong tràng cười, muốn châm chọc khiêu khích lại nhìn thấy Trì Thư Nhan một thân sạch sẽ gọn gàng đẩy cửa bước vào.
Từng người mở to hai mắt nhìn người bị xối ướt thành chuột, đến khi nhìn rõ mặt người tới, sắc mặt của mấy nữ sinh chủ mưu đều trắng bệch. Lớp học mới vừa náo nhiệt giờ đã trở nên im thin thít.
"Cười, tiếp tục cười, mấy cô mấy cậu thật là giỏi, lại còn dám chỉnh cả giáo viên? Rốt cuộc là ai? Mau đứng ra cho tôi!"
Giáo viên tiếng anh cực kỳ coi trọng thể diện hiện tại đã tức giận đến nỗi gần như muốn phát điên, đám học sinh này càng ngày càng vô pháp vô thiên.
Mấy kẻ chủ mưu đều đã run lẩy bẩy, nhưng mà không ai dám đứng ra, sắc mặt tái nhợt cúi đầu, sợ tới mức muốn ngất đi.
Giáo viên tiếng anh này chính là người được xưng là Diệt Tuyệt sư thái phiên bản nam, là người nghiêm khắc nổi tiếng trong trường, với năm cuối còn dữ tợn hơn, nhưng tiết học này không phải là môn ngữ văn sao?
"Thầy ơi, trong lớp học không phải có camera sao? Nếu các cô ấy không ai dám đứng ra, thì thấy có thể kiểm tra video giám sát."
Sắc mặt Trì Thư Nhan vô cùng thản nhiên đề nghị với giáo viên tiếng anh: "Thầy, may mắn tiết học này là thầy lên lớp, nếu là cô ngữ văn, thế thì thật không ổn. Cô giáo ngữ văn thân thể yếu ớt, lại đang mang thai, đây là mưu sát trắng trợn đó!"
Giáo viên tiếng anh vừa nghe Trì Thư Nhan nói như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Giáo viên ngữ văn là vợ của ông, tiết học này, bà ấy không thoải mái, để ông đến thay bà dạy học, không nghĩ tới sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Nếu thật sự là vợ ông vác bụng lớn lên lớp, hậu quả đúng là không thể tưởng tượng nổi…
"Cậu, cậu nói hươu nói vượn, chúng em không phải muốn mưu hại cô Vu, chúng em rõ ràng chỉ muốn phạt cậu ấy một chút." Tiêu Nhạc Dung bất ngờ đứng lên, hung dữ trừng mắt về phía Trì Thư Nhan hét lớn.
"Tiêu Nhạc Dung, cậu đừng có nói lung tung. Chúng em không phải muốn phạt người khác. Thầy Dương, chúng em chỉ đùa giỡn với bạn học Trì một chút, không phải muốn đối phó với cô Vu."
Mấy nữ sinh vừa nghe đến mấy chữ ‘mưu sát’, sợ tới mức vội vàng đứng lên giải thích.
"Thư Nhan, cậu đừng hiểu lầm, chúng tôi, chúng tôi chỉ đơn thuần muốn đùa giỡn với cậu một chút thôi, cậu không nên để ở trong lòng. Vì đã lâu không gặp cậu, mới nhất thời bị ma quỷ xui khiến mà nghĩ đến phương thức đặc biệt này để hoan nghênh cậu, chúng tôi thật sự suy nghĩ quá thiển cận."
Ngô Văn Vân biết Trì Thư Nhan dễ mềm lòng, vội vàng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói xin lỗi: "Thư Nhan, cậu có thể tha thứ cho chúng tôi không?"
"Là đùa giỡn sao?" Trì Thư Nhan lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
"Phải, phải." Ngô Văn Vân còn tưởng rằng Trì Thư Nhan đã mềm lòng, dự định tha thứ cho các cô, mấy nữ sinh chủ mưu khác cũng nhao nhao gật đầu cười tười.
Giáo viên tiếng anh kia nhìn thấy Trì Thư Nhan dễ dàng tha thứ như vậy, chỉ hận rèn sắt không thành thép.
Những bạn học khác đang xem kịch vui cũng thực sự cho rằng Trì Thư Nhan, cái bánh bao mặc ai nắn này sẽ lấy ân báo oán, tha thứ cho nhóm nữ sinh này.
Còn Trì Thư Nhan đã sớm nhắm tới chậu nước bẩn đặt trên bục để lau kính, nhanh chóng bưng lên, trực tiếp đổ cái ‘ào’ về phía Ngô Văn Vân.
"Trì Thư Nhan, đồ con điếm này, tao giết mày!" Tiêu Nhạc Dung trong bộ dạng chật vật không kém thầy tiếng anh, cô ta hét lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.