Chương 38: Khách Tới Rồi
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
01/08/2023
"Em gái của chúng ta? Cậu bớt đề cao bản thân đi." Phong Uyển Lâm cầm chén trà lên nhấp một ngụm: "Chấn Bạch đến đây có việc, còn cậu thì sao?"
"Vậy thì cậu cũng quá coi thường tôi rồi. Sao có thể mang cái danh này cho tôi chứ?" Chu Bác Thành bắt chéo chân, cầm chén trà lên uống hết nói: "Có việc thì tôi mới đến đây chứ."
Anh uống một chén vẫn không đủ, chậc lưỡi, lại tiếp tục rót cho mình một chén, xoay chén trà trong tay và nói: "Chén trà này của cậu nhỏ quá, chẳng giải khát được gì, học đòi văn vẻ."
"Đây là bộ trà cụ có giá trị rất cao, vì Chấn Bạch đến nên tôi mới đem ra. Đổi lại là cậu thì tôi sẽ không lấy nó ra." Nếu không phải Phong Uyển Lâm muốn giữ hình tượng thì đã trợn trắng mắt.
Mặc dù anh cũng thấy chén trà này nhỏ không giải khát được gì nhưng Chu Bác Thành nói cũng đúng, bọn đàn ông tụi anh đều uống từng ngụm lớn, cắn miếng thịt to nhưng ngoài miệng cũng không tha cho cậu ta.
"Ồ, tôi hiểu rồi, thì ra cậu đang khoe của." Chu Bác Thành nhếch môi nở nụ cười gợi đòn: "Tôi đã nói, gia đình cậu chỉ có một mình cậu, trước đây cậu cũng không có tính cách đàn bà như thế."
Phong Uyển Lâm liếc nhìn một cái, ánh mắt sắc lạnh: "Cậu nói ai là đàn bà, cậu có muốn so tài với tôi hay không?"
Nói xong, anh ta xoay xoay cổ tay, tiếng xương kêu lạch cạch.
Chu Bác Thành liền yên tĩnh như gà, nước mắt lưng tròng, một người xuất thân từ trường quân đội lại không biết xấu hổ mà so tài với một phú nhị đại bình thường như anh.
Phong Uyển Lâm nhìn Chu Bác Thành như vậy cũng không muốn tranh cãi nữa mà quay sang Kỳ Chấn Bạch: "Tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu trước, ngày mai chúng ta cùng đi thăm Lâm lão được không?"
Kỳ Chấn Bạch lắc đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Không cần, chỉ cần Bác Thành và Húc Đông đi cùng là được."
Phong Uyển Lâm muốn nói thêm, nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng của Kỳ Chấn Bạch toát lên sự uy nghiêm và không cho phép phản đối ngăn anh nói tiếp.
Phong Uyển Lâm sờ mũi, quyết định không nói gì thêm để tránh làm Kỳ Chấn Bạch bực mình.
….
Ở khu vực dưới cầu của tòa nhà Tân Giang.
"Cô bé, cháu thuộc môn phái nào vậy? Nhìn qua khá giống đấy." Viên đại sư ngạc nhiên nhìn cô bé này, không ngờ cô lại có nhiều quỷ thoại* như vậy, còn rất tự tin nữa chứ.
(*) Nói nhảm, giở trò lừa gạt,..
"Đúng vậy, cô bé, cháu có phong thái rất giống khi ta còn trẻ."
Lý đại sư cũng giơ ngón tay cái lên, cô bé này lừa gạt người khác, mặt không đỏ tim không đập: Lý đại sư giơ ngón tay cái, cô bé này lừa gạt người khác mà mặt cũng không đỏ, nói: "Nếu cháu là con trai và có tư lịch tốt, chắc chắn sẽ có tiền đồ. Nhưng mà ông vẫn không nghĩ ra vì sao cháu chỉ cần liếc nhìn một cái liền biết là ai trong nhà người đó bị bệnh vậy? Hơn nữa còn nói rất rõ ràng, vậy mà nói cũng không sai, mấy người kia cũng rất tin nữa chứ.”
"Chỉ cần nhìn khuôn mặt, cháu có thể đoán được." Trì Thư Nhan thản nhiên cười nói, tướng tay và tướng mạo đều tiết lộ vận mệnh, cô chỉ cần nhìn tay và mặt cũng có thể tính ra phúc hay là họa, đối với chuyện tính toán như hồi này thì đối với một thiên sư như cô mà nói, việc này cũng không khó gì, chỉ khó khi tính tương lai thôi.
Cô không dám cam đoan người nào đó cả đời sẽ như thế nào, trong đời người có quá nhiều biến số, dắt một phát động toàn thân, nhưng gần đây sẽ xảy ra chuyện gì, cái này vẫn tương đối đơn giản.
"Nhìn mặt mà đoán tâm, chúng ta đều biết." Viên đại sư và Lý đại sư thầm gật đầu. Làm nghề này cũng không nhất định phải nhìn mặt đoán ý của người khác, điều này bọn họ đã biết từ lâu nhưng mà cô bé này có thể học thành thao như vậy, thật sư đã rèn luyện kỹ năng rất tốt.
Bọn họ cũng chỉ học một chút da lông mà thôi.
Quả nhiên nhân tài thế hệ trẻ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, những sóng trước như bọn họ sẽ bị những cơn sóng sau thách thức và đè ép.
Bọn họ đang nói chuyện thoải mái thì một chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên dừng ở trước quầy bàn xem bói, mắt mấy thầy bói liền sáng lên, rõ ràng là cảm thấy con dê béo đang chờ làm thịt đã đến.
Một thanh niên ăn mặc bảnh bao, toàn thân mặc hàng hiệu từ trên xe Lamborghini vội vã bước xuống, vẻ mặt lo lắng và buồn bực.
Anh ta nhìn quanh vài lần rồi đi thẳng đến sạp hàng của Lý đại sư. Những thầy bói khác nhìn anh đi mà vô cùng ghen tị.
"Vị đại sư này, đoán mệnh."
Lý đại sư liền thay đổi thái độ từ lão già nhàn tản sang uy nghiêm lộ cười cao thâm khó lường, vuốt mấy sợi râu ria mỉm cười: "Mời ngồi, tôi đã biết trước sẽ có khách quý đến."
"Chàng trai này, tôi thấy tướng mạo của cậu hẳn là xuất thân từ nhà giàu có, mệnh cách vô cùng cao quý. Trước đây mọi thứ đều thuận lợi, nhưng năm nay có chút gập ghềnh, bây giờ bất lợi." Lý đại sư mặc đạo bào nhìn như là không nhiễm khói lửa nhân gian.
Thanh niên này vừa nghe Lý đại sư nói như vậy, đột nhiên mở to hai mắt nói: "Đúng vậy, tôi gần đây quả thật gặp phải một ít phiền toái, ngài cảm thấy tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Vậy thì cậu cũng quá coi thường tôi rồi. Sao có thể mang cái danh này cho tôi chứ?" Chu Bác Thành bắt chéo chân, cầm chén trà lên uống hết nói: "Có việc thì tôi mới đến đây chứ."
Anh uống một chén vẫn không đủ, chậc lưỡi, lại tiếp tục rót cho mình một chén, xoay chén trà trong tay và nói: "Chén trà này của cậu nhỏ quá, chẳng giải khát được gì, học đòi văn vẻ."
"Đây là bộ trà cụ có giá trị rất cao, vì Chấn Bạch đến nên tôi mới đem ra. Đổi lại là cậu thì tôi sẽ không lấy nó ra." Nếu không phải Phong Uyển Lâm muốn giữ hình tượng thì đã trợn trắng mắt.
Mặc dù anh cũng thấy chén trà này nhỏ không giải khát được gì nhưng Chu Bác Thành nói cũng đúng, bọn đàn ông tụi anh đều uống từng ngụm lớn, cắn miếng thịt to nhưng ngoài miệng cũng không tha cho cậu ta.
"Ồ, tôi hiểu rồi, thì ra cậu đang khoe của." Chu Bác Thành nhếch môi nở nụ cười gợi đòn: "Tôi đã nói, gia đình cậu chỉ có một mình cậu, trước đây cậu cũng không có tính cách đàn bà như thế."
Phong Uyển Lâm liếc nhìn một cái, ánh mắt sắc lạnh: "Cậu nói ai là đàn bà, cậu có muốn so tài với tôi hay không?"
Nói xong, anh ta xoay xoay cổ tay, tiếng xương kêu lạch cạch.
Chu Bác Thành liền yên tĩnh như gà, nước mắt lưng tròng, một người xuất thân từ trường quân đội lại không biết xấu hổ mà so tài với một phú nhị đại bình thường như anh.
Phong Uyển Lâm nhìn Chu Bác Thành như vậy cũng không muốn tranh cãi nữa mà quay sang Kỳ Chấn Bạch: "Tôi sắp xếp chỗ ở cho cậu trước, ngày mai chúng ta cùng đi thăm Lâm lão được không?"
Kỳ Chấn Bạch lắc đầu, ánh mắt có chút bất đắc dĩ: "Không cần, chỉ cần Bác Thành và Húc Đông đi cùng là được."
Phong Uyển Lâm muốn nói thêm, nhưng ánh mắt sắc lạnh như băng của Kỳ Chấn Bạch toát lên sự uy nghiêm và không cho phép phản đối ngăn anh nói tiếp.
Phong Uyển Lâm sờ mũi, quyết định không nói gì thêm để tránh làm Kỳ Chấn Bạch bực mình.
….
Ở khu vực dưới cầu của tòa nhà Tân Giang.
"Cô bé, cháu thuộc môn phái nào vậy? Nhìn qua khá giống đấy." Viên đại sư ngạc nhiên nhìn cô bé này, không ngờ cô lại có nhiều quỷ thoại* như vậy, còn rất tự tin nữa chứ.
(*) Nói nhảm, giở trò lừa gạt,..
"Đúng vậy, cô bé, cháu có phong thái rất giống khi ta còn trẻ."
Lý đại sư cũng giơ ngón tay cái lên, cô bé này lừa gạt người khác, mặt không đỏ tim không đập: Lý đại sư giơ ngón tay cái, cô bé này lừa gạt người khác mà mặt cũng không đỏ, nói: "Nếu cháu là con trai và có tư lịch tốt, chắc chắn sẽ có tiền đồ. Nhưng mà ông vẫn không nghĩ ra vì sao cháu chỉ cần liếc nhìn một cái liền biết là ai trong nhà người đó bị bệnh vậy? Hơn nữa còn nói rất rõ ràng, vậy mà nói cũng không sai, mấy người kia cũng rất tin nữa chứ.”
"Chỉ cần nhìn khuôn mặt, cháu có thể đoán được." Trì Thư Nhan thản nhiên cười nói, tướng tay và tướng mạo đều tiết lộ vận mệnh, cô chỉ cần nhìn tay và mặt cũng có thể tính ra phúc hay là họa, đối với chuyện tính toán như hồi này thì đối với một thiên sư như cô mà nói, việc này cũng không khó gì, chỉ khó khi tính tương lai thôi.
Cô không dám cam đoan người nào đó cả đời sẽ như thế nào, trong đời người có quá nhiều biến số, dắt một phát động toàn thân, nhưng gần đây sẽ xảy ra chuyện gì, cái này vẫn tương đối đơn giản.
"Nhìn mặt mà đoán tâm, chúng ta đều biết." Viên đại sư và Lý đại sư thầm gật đầu. Làm nghề này cũng không nhất định phải nhìn mặt đoán ý của người khác, điều này bọn họ đã biết từ lâu nhưng mà cô bé này có thể học thành thao như vậy, thật sư đã rèn luyện kỹ năng rất tốt.
Bọn họ cũng chỉ học một chút da lông mà thôi.
Quả nhiên nhân tài thế hệ trẻ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, những sóng trước như bọn họ sẽ bị những cơn sóng sau thách thức và đè ép.
Bọn họ đang nói chuyện thoải mái thì một chiếc xe hơi sang trọng đột nhiên dừng ở trước quầy bàn xem bói, mắt mấy thầy bói liền sáng lên, rõ ràng là cảm thấy con dê béo đang chờ làm thịt đã đến.
Một thanh niên ăn mặc bảnh bao, toàn thân mặc hàng hiệu từ trên xe Lamborghini vội vã bước xuống, vẻ mặt lo lắng và buồn bực.
Anh ta nhìn quanh vài lần rồi đi thẳng đến sạp hàng của Lý đại sư. Những thầy bói khác nhìn anh đi mà vô cùng ghen tị.
"Vị đại sư này, đoán mệnh."
Lý đại sư liền thay đổi thái độ từ lão già nhàn tản sang uy nghiêm lộ cười cao thâm khó lường, vuốt mấy sợi râu ria mỉm cười: "Mời ngồi, tôi đã biết trước sẽ có khách quý đến."
"Chàng trai này, tôi thấy tướng mạo của cậu hẳn là xuất thân từ nhà giàu có, mệnh cách vô cùng cao quý. Trước đây mọi thứ đều thuận lợi, nhưng năm nay có chút gập ghềnh, bây giờ bất lợi." Lý đại sư mặc đạo bào nhìn như là không nhiễm khói lửa nhân gian.
Thanh niên này vừa nghe Lý đại sư nói như vậy, đột nhiên mở to hai mắt nói: "Đúng vậy, tôi gần đây quả thật gặp phải một ít phiền toái, ngài cảm thấy tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.