Chương 39: Ngàn Năm Tụ Linh Quy (Rùa Ngàn Năm Tụ Linh Khí)
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
01/08/2023
Lý đại sư lại vuốt ve râu, dựa vào bề ngoài nói mấy câu suy đoán, thỉnh thoảng lại lấy khóe mắt liếc nhìn về phía người thành niên, mà người thanh niên càng nghe Lý đại sư nói, lông mày càng ngày càng nhíu chặt, lời nói này của ông ta nói mơ hồ.
Câu phía trước còn tốt, câu sau anh càng cảm thấy ông ta nói như nói nhảm, cắt ngang lời tiếp theo của Lý đại sư, thúc giục nói: "Vậy ông nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Lý đại sư bị nghẹn họng một chút, không nghĩ tới thanh niên này lại không dễ lừa gạt như vậy, đành phải trấn an: "Việc này không được gấp gáp, mỗi người đều có duyên phận…"
Thiếu niên nghe không nổi nữa, vội vàng xua tay cắt đứt, trả tiền bói toán, lại đi đến các quầy khác bói thử, kết quả mấy thầy bói nói đều là bình mới rượu cũ, nói nửa ngày, hoặc là nói một đống những lời sáo rỗng*, hoặc là nói một đống mơ hồ vô nghĩa, hoặc là bán một ít pháp khí.
*Không có ý nghĩa
Trì Thư Nhan ở một bên nghe những thầy bói này nói một trận, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
Thiếu niên này hẳn là thật sự gặp phải chuyện phiền toái, bằng không cũng không đến mức vội vàng vội vàng như vậy, đáng tiếc những thầy bói này đều dựa nhìn mặt bắt hình dong để nói mò.
Tô Diệp Nhiên trong lòng sốt ruột không chịu nổi, bằng không cũng sẽ không ký thác vào những thứ bình thường anh nhìn cũng lười nhìn một cái, khinh thường nhất là thầy xem bói.
Đáng tiếc những người này nói dối rất bài bản, một đám hoàn toàn không có tài học thật sự.
Nhưng mà anh sốt ruột thì sốt ruột, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn, nghe những thầy bói này nói dối, thiếu chút nữa chửi bới ầm lên.
Nghe được một trận tiếng cười rất nhỏ, còn tưởng rằng là cười nhạo mình, quay đầu, đang muốn không khách khí mắng người.
Nhưng mà khi quay đầu lại nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp tuổi còn rất trẻ, đối diện với đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, hô hấp của Tô Diệp Nhiên hơi chậm lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, đi tới trước mặt Trì Thư Nhan, nhìn bùa màu vàng trên bàn của cô một chút, hỏi: "Cô là chủ nhân của quầy hàng này sao? Những lá bùa này bán như thế nào?"
"Đúng vậy, chỉ có bùa hộ thân phù và bùa trừ bệnh." Trì Thư Nhan chớp chớp mắt đề nghị nói: "Quỷ khí trên người anh không nghiêm trọng, dương khí lại nhiều, dùng một lá bùa trừ bệnh là đủ rồi, giữ vài ngày thì sẽ ổn."
Tô Diệp Nhiên vốn rất thất vọng, nếu đã quyết định đến, cũng chỉ đi thêm mấy sạp nữa.
Đáng tiếc, anh cho rằng các thầy bói ở đây đều giống nhau và đều là kẻ lừa đảo. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt vừa nhìn là biết là hàng lởm, vậy mà lại nói rõ tình cảnh hiện tại của anh.
Câu phía trước còn tốt, câu sau anh càng cảm thấy ông ta nói như nói nhảm, cắt ngang lời tiếp theo của Lý đại sư, thúc giục nói: "Vậy ông nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
Lý đại sư bị nghẹn họng một chút, không nghĩ tới thanh niên này lại không dễ lừa gạt như vậy, đành phải trấn an: "Việc này không được gấp gáp, mỗi người đều có duyên phận…"
Thiếu niên nghe không nổi nữa, vội vàng xua tay cắt đứt, trả tiền bói toán, lại đi đến các quầy khác bói thử, kết quả mấy thầy bói nói đều là bình mới rượu cũ, nói nửa ngày, hoặc là nói một đống những lời sáo rỗng*, hoặc là nói một đống mơ hồ vô nghĩa, hoặc là bán một ít pháp khí.
*Không có ý nghĩa
Trì Thư Nhan ở một bên nghe những thầy bói này nói một trận, nhịn không được lắc đầu cười khẽ.
Thiếu niên này hẳn là thật sự gặp phải chuyện phiền toái, bằng không cũng không đến mức vội vàng vội vàng như vậy, đáng tiếc những thầy bói này đều dựa nhìn mặt bắt hình dong để nói mò.
Tô Diệp Nhiên trong lòng sốt ruột không chịu nổi, bằng không cũng sẽ không ký thác vào những thứ bình thường anh nhìn cũng lười nhìn một cái, khinh thường nhất là thầy xem bói.
Đáng tiếc những người này nói dối rất bài bản, một đám hoàn toàn không có tài học thật sự.
Nhưng mà anh sốt ruột thì sốt ruột, nhưng chỉ số thông minh vẫn còn, nghe những thầy bói này nói dối, thiếu chút nữa chửi bới ầm lên.
Nghe được một trận tiếng cười rất nhỏ, còn tưởng rằng là cười nhạo mình, quay đầu, đang muốn không khách khí mắng người.
Nhưng mà khi quay đầu lại nhìn thấy là một cô gái xinh đẹp tuổi còn rất trẻ, đối diện với đôi mắt mèo vừa to vừa tròn, hô hấp của Tô Diệp Nhiên hơi chậm lại, sắc mặt hòa hoãn một chút, đi tới trước mặt Trì Thư Nhan, nhìn bùa màu vàng trên bàn của cô một chút, hỏi: "Cô là chủ nhân của quầy hàng này sao? Những lá bùa này bán như thế nào?"
"Đúng vậy, chỉ có bùa hộ thân phù và bùa trừ bệnh." Trì Thư Nhan chớp chớp mắt đề nghị nói: "Quỷ khí trên người anh không nghiêm trọng, dương khí lại nhiều, dùng một lá bùa trừ bệnh là đủ rồi, giữ vài ngày thì sẽ ổn."
Tô Diệp Nhiên vốn rất thất vọng, nếu đã quyết định đến, cũng chỉ đi thêm mấy sạp nữa.
Đáng tiếc, anh cho rằng các thầy bói ở đây đều giống nhau và đều là kẻ lừa đảo. Nhưng cô gái nhỏ trước mặt vừa nhìn là biết là hàng lởm, vậy mà lại nói rõ tình cảnh hiện tại của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.