Chương 23: Lấn Yếu Sợ Mạnh
Lưu Huỳnh Chúc Ảnh
18/07/2023
Tiêu Mẫn và Tăng Ngọc Như đang trên đường về nhà.
"Vừa rồi có phải cậu cũng cảm thấy khác thường đúng không?" Tăng Ngọc Như dò hỏi.
"Đúng vậy, hồi nãy chuỗi hạt châu trên tay mình nóng lên."
Tiêu Mẫn đưa bàn tay đeo hạt châu cho Tăng Ngọc Như xem: "Là bà nội mình xin được của một vị đại sư."
"Thật sự có quỷ sao?" Tăng Ngọc Như run rẩy hỏi.
"Không biết, có lẽ là không..." Tiêu Mẫn không chắc nói, chỉ là giọng điệu không xác định của cô ta càng làm cho Tăng Ngọc Như sợ hãi.
Bỗng nhiên một tiếng ‘đinh’ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, làm cho hai người ôm chầm lấy nhau thét chói tai, người qua đường nhìn thấy hành động này của hai người thì nhìn các cô một cách khác thường. Hiển nhiên coi bọn họ là bệnh nhân tâm thần.
"Hình như là chuông điện thoại của cậu."
Tăng Ngọc Như biết mình tự dọa mình liền thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu với Tiêu Mẫn.
"Đúng rồi, là Phùng Nghiên Lệ."
Tiêu Mẫn vừa nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, lông mày hơi nhíu, nhận điện thoại.
"Có phải các cậu còn đang dạy dỗ Trì Thư Nhan không? Gửi cho tôi một bản video chỉnh cô ta." Phùng Nghiên Lệ ở đầu bên kia vui vẻ nói.
Sau khi biết Tiêu Mẫn vừa lâm trận liền bỏ chạy, giọng điệu của Phùng Nghiên Lệ liền trở nên không tốt, tức giận nói: "Lá gan của các cậu sao lại nhỏ như vậy, đồ ngu xuẩn Trì Thư Nhan kia có cái gì mà không dám đánh? Đến lúc đó hai người đừng mơ tưởng tôi sẽ cho các người một đồng nào."
Nói xong liền cúp máy.
"Loại người gì thế này, tưởng có mấy đồng tiền bẩn thì giỏi lắm sao."
Tiêu Mẫn bị cúp điện thoại cũng hơi không vui: "Lúc trước tôi cũng từng giúp đỡ cô ta một chút, giờ dựa vào cái gì giờ không đưa tiền cho mình chứ."
"Lâm Thần Thần với Ngô Văn Vân sẽ không làm gì quá đáng chứ?"
Tăng Ngọc Như vừa mới gia nhập của bọn họ, đơn giản là cảm thấy rất ngầu, nhưng vừa mới nhìn thấy nhiều người như vậy mà chỉ nhắm vào một mình Trì Thư Nhan nên cảm thấy có chút mềm lòng.
"Không có việc gì, chỉ cần không xảy ra án mạng là được, hơn nữa trong nhà Ngô Văn Vân có tiền, còn có một người chú là hiệu trưởng trường chúng ta, có thể giải quyết tất cả."
Ngược lại, Tiêu Mẫn không lo lắng chút nào, chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu.
Nhưng vào ngày hôm sau, khi hai người trở lại trường học thì cũng không nghĩ tới người xảy chuyện không phải Trì Thư Nhan, mà là nhóm người Ngô Văn Vân.
Tình trạng của Ngô Văn Vân và Trương Ngọc Tuệ là nghiêm trọng nhất. Hai người đều nhập viện, hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, một đám nữ sinh hùa theo kia thì đỡ hơn, chỉ là hơi hoảng sợ.
Cảnh sát tới hỏi chuyện thì tất cả đều nói là gặp phải một nữ quỷ mặc váy trắng, họ chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Các bạn lớp 12/1 nhỏ giọng bàn tán, thảo luận vô cùng sôi nổi.
"Các cậu không nhìn thấy đâu, vẻ mặt Lâm Thần Thần và Tiêu Nhạc Dung đều trắng bệch, chả lẽ các cậu ấy thật sự gặp quỷ? Chắc không phải đâu ha. Có thể là ai đó đang giở trò thì sao?"
"Vừa rồi có phải cậu cũng cảm thấy khác thường đúng không?" Tăng Ngọc Như dò hỏi.
"Đúng vậy, hồi nãy chuỗi hạt châu trên tay mình nóng lên."
Tiêu Mẫn đưa bàn tay đeo hạt châu cho Tăng Ngọc Như xem: "Là bà nội mình xin được của một vị đại sư."
"Thật sự có quỷ sao?" Tăng Ngọc Như run rẩy hỏi.
"Không biết, có lẽ là không..." Tiêu Mẫn không chắc nói, chỉ là giọng điệu không xác định của cô ta càng làm cho Tăng Ngọc Như sợ hãi.
Bỗng nhiên một tiếng ‘đinh’ vang lên trong bầu không khí yên tĩnh này, làm cho hai người ôm chầm lấy nhau thét chói tai, người qua đường nhìn thấy hành động này của hai người thì nhìn các cô một cách khác thường. Hiển nhiên coi bọn họ là bệnh nhân tâm thần.
"Hình như là chuông điện thoại của cậu."
Tăng Ngọc Như biết mình tự dọa mình liền thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu với Tiêu Mẫn.
"Đúng rồi, là Phùng Nghiên Lệ."
Tiêu Mẫn vừa nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, lông mày hơi nhíu, nhận điện thoại.
"Có phải các cậu còn đang dạy dỗ Trì Thư Nhan không? Gửi cho tôi một bản video chỉnh cô ta." Phùng Nghiên Lệ ở đầu bên kia vui vẻ nói.
Sau khi biết Tiêu Mẫn vừa lâm trận liền bỏ chạy, giọng điệu của Phùng Nghiên Lệ liền trở nên không tốt, tức giận nói: "Lá gan của các cậu sao lại nhỏ như vậy, đồ ngu xuẩn Trì Thư Nhan kia có cái gì mà không dám đánh? Đến lúc đó hai người đừng mơ tưởng tôi sẽ cho các người một đồng nào."
Nói xong liền cúp máy.
"Loại người gì thế này, tưởng có mấy đồng tiền bẩn thì giỏi lắm sao."
Tiêu Mẫn bị cúp điện thoại cũng hơi không vui: "Lúc trước tôi cũng từng giúp đỡ cô ta một chút, giờ dựa vào cái gì giờ không đưa tiền cho mình chứ."
"Lâm Thần Thần với Ngô Văn Vân sẽ không làm gì quá đáng chứ?"
Tăng Ngọc Như vừa mới gia nhập của bọn họ, đơn giản là cảm thấy rất ngầu, nhưng vừa mới nhìn thấy nhiều người như vậy mà chỉ nhắm vào một mình Trì Thư Nhan nên cảm thấy có chút mềm lòng.
"Không có việc gì, chỉ cần không xảy ra án mạng là được, hơn nữa trong nhà Ngô Văn Vân có tiền, còn có một người chú là hiệu trưởng trường chúng ta, có thể giải quyết tất cả."
Ngược lại, Tiêu Mẫn không lo lắng chút nào, chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần đầu.
Nhưng vào ngày hôm sau, khi hai người trở lại trường học thì cũng không nghĩ tới người xảy chuyện không phải Trì Thư Nhan, mà là nhóm người Ngô Văn Vân.
Tình trạng của Ngô Văn Vân và Trương Ngọc Tuệ là nghiêm trọng nhất. Hai người đều nhập viện, hiện giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, một đám nữ sinh hùa theo kia thì đỡ hơn, chỉ là hơi hoảng sợ.
Cảnh sát tới hỏi chuyện thì tất cả đều nói là gặp phải một nữ quỷ mặc váy trắng, họ chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Các bạn lớp 12/1 nhỏ giọng bàn tán, thảo luận vô cùng sôi nổi.
"Các cậu không nhìn thấy đâu, vẻ mặt Lâm Thần Thần và Tiêu Nhạc Dung đều trắng bệch, chả lẽ các cậu ấy thật sự gặp quỷ? Chắc không phải đâu ha. Có thể là ai đó đang giở trò thì sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.