Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Chương 48:

Mê Dương

11/09/2024

Tịch Cảnh nhìn thấy, biết rằng mình vẫn còn cơ hội nhúng tay vào dự án này.

Đúng lúc đó, Ôn Niệm và Hàn Tiếu mang gia vị trở lại bàn. Hai người vừa trò chuyện vừa bàn tán về món ăn, ăn ý đến bất ngờ.

Bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ, mọi người ai cũng hài lòng. Những món ăn đều có giá rõ ràng, ai cũng cảm thấy bữa ăn rất đáng giá. Ôn Niệm còn chu đáo tặng cho mọi người túi hạt dưa trước khi ra về, khiến ai cũng thêm yêu mến cô.

Khi mọi người đã ra về, Ôn Niệm đứng thẫn thờ vài giây trước cửa tiệm, cảm nhận dấu ấm của cái ôm bất ngờ của Triệu Thiến Chi. Cô thầm nghĩ: "Không hổ là mẹ của một đứa con trai giỏi giang, thật cởi mở."

Sau khi tiễn khách, cô giúp nhân viên dọn dẹp, rồi thu xếp cho bố mẹ và em trai ở khách sạn. Khi cô và Tịch Nhất Trừng về đến nhà, đã hơn 9 giờ tối.

"Em về rồi." Tịch Cảnh tắt TV, nhìn cô hỏi: "Mệt không? Ngồi nghỉ một lát đi."

"Anh về từ khi nào thế?" Cô hỏi.



"So với em thì anh về sớm hơn nửa tiếng." Tịch Cảnh lấy từ túi ra một bao lì xì lớn, đưa cho cô: "Vừa nãy mẹ đưa anh cái này, bảo anh chuyển cho em."

Ôn Niệm mở bao lì xì, thấy bên trong là hai xấp tiền, tổng cộng hai vạn. Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.

Ôn Niệm tin rằng tiệm lẩu sẽ làm ăn phát đạt, nhưng cô không ngờ nó lại thành công ngoài sức tưởng tượng. Mỗi ngày, kể từ khi khai trương, ít nhất cũng có ba bàn khách. Đến những lúc đông nhất, người ta phải xếp hàng dài bên ngoài để chờ.

Ban đầu, cô chỉ thuê hai nhân viên và thêm em trai giúp đỡ. Cô còn dự tính vừa trông tiệm ăn vặt phía đông, vừa nhàn nhã quản lý. Nhưng vì tiệm lẩu quá đông khách, nhiều khi Ôn Niệm phải đóng cửa tiệm ăn vặt để sang tiệm lẩu hỗ trợ.

Phố Minh Hồ vẫn chưa hoàn thiện, mà khách đã đông như vậy. Nếu sau này các tiện ích hoàn thành và lượng khách tăng lên, tiệm lẩu nhỏ vài chục mét vuông này chắc chắn sẽ quá tải.

Suốt một tháng liền, cô bận rộn đến mức như đang tham gia một cuộc chiến. Ngày nào Ôn Niệm cũng mệt mỏi, ăn hết ba chén cơm mà vẫn gầy đi sáu cân. Trong khi đó, Tịch Nhất Trừng ngày ngày đi theo mẹ ở tiệm, ăn uống no đủ và tăng hẳn ba cân. Khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của cậu giờ đã phúng phính hơn, khiến ai nhìn cũng muốn véo hoặc cắn yêu. Cậu trở nên quá đáng yêu, đến nỗi nhiều lần bị người ta chọc phát khóc.

Nhưng dần dần, Tịch Nhất Trừng nhận ra rằng khóc không có tác dụng. Thay vì khóc, cậu bắt đầu nghĩ ra cách đối phó. Trước khi ai đó đưa tay véo má mình, cậu nhanh chóng đá hoặc đẩy tay họ để họ biết rằng cậu không dễ chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook