Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Chương 49:

Mê Dương

11/09/2024

Khi thấy con làm vậy, Ôn Niệm ngỡ ngàng nhận ra bóng dáng của một tên tiểu ác bá tương lai. Sợ rằng con mình sẽ trở nên hung dữ, cô vội vàng dỗ dành và dạy cậu: "Chú, cô chỉ thích con thôi. Nếu con không thích, hãy nói rõ ràng. Nói với họ rằng con không thích bị véo má. Nếu họ vẫn cố ép, con có thể bảo họ về nhà véo má con mình."

Nghe lời mẹ, lần sau khi có ai định chạm vào mặt mình, Tịch Nhất Trừng chắp tay trước ngực và nghiêm túc nói: "Không véo má Trừng Trừng, Trừng Trừng không thích." Sau khi nói vậy, không ai véo má cậu nữa.

Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, mọi người lại bắt đầu sờ đầu cậu thay vì véo má. Dù cậu cũng không thích bị sờ đầu, nhưng vì sau khi sờ xong họ thường rời đi ngay, nên cậu không nói gì.

Hôm nay, trong tiệm vắng khách. Ôn Niệm ngồi trước quầy, chăm chú tính toán sổ sách. Tịch Nhất Trừng đứng bên cạnh, mắt to tròn chăm chú nhìn những con số ngoằn ngoèo trên sổ sách.

Cuối cùng, khi tính toán xong, Ôn Niệm phát hiện ra rằng tháng này cô đã thu về 9.300 nhân dân tệ. Cô kinh ngạc, không thể tin vào mắt mình. Đây là năm 1996, và tháng đầu tiên cô đã kiếm gần được mười ngàn nhân dân tệ! Ôn Niệm vừa thấp thỏm vừa phấn khích, kiểm tra lại sổ sách hai lần để chắc chắn rằng mình không nhầm. Khi xác nhận rằng con số không sai, cô vui mừng đến mức suýt bật khóc.

Đây là số tiền cô tự kiếm được, nhờ vào sức mình! Trước đây, khi sống với Tịch Cảnh, cô chỉ biết giơ tay xin tiền, chưa bao giờ tự kiếm được một đồng. Cảm giác phải xin tiền thực sự rất khó chịu. Giờ đây, ngay tháng đầu tiên mở tiệm, cô đã kiếm được số tiền đáng kể. Ôn Niệm cảm thấy tương lai của mình càng ngày càng sáng lạn!



Tịch Nhất Trừng thấy mẹ rưng rưng nước mắt, cậu nghĩ một lúc rồi lấy từ túi ra một viên kẹo, đưa cho mẹ: "Mẹ ơi ~". Cậu nghĩ rằng nếu trẻ con ăn kẹo không khóc, chắc người lớn cũng vậy.

Ôn Niệm nhìn viên kẹo, nước mắt rơi xuống làm ướt vỏ kẹo sữa. Cô khom người bế Tịch Nhất Trừng lên đùi, cố nén tiếng nấc rồi nói: "Trừng Trừng, mẹ có tiền rồi." Chúng ta không cần nhìn sắc mặt ai nữa, không cần lấy lòng ai. Tương lai con có thể không cần phải xuất sắc, chỉ cần làm những gì con muốn.

Có tiền, cô cảm thấy tự tin hơn.

Tịch Nhất Trừng không hiểu hết những điều này, cậu chỉ biết rằng mẹ khóc, chắc hẳn mẹ rất buồn. Cậu cố gắng xé vỏ viên kẹo sữa để an ủi mẹ, nhưng vì vỏ kẹo ướt nên cậu mãi không mở được.

Bỗng nhiên, Ôn Niệm nói: "Trừng Trừng, mẹ sẽ đưa con đi du lịch nhé." Cậu bé ngơ ngác nhìn mẹ, đôi mắt tròn xoe đầy thắc mắc: "Du lịch?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook