Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 50:
Mê Dương
11/09/2024
Dù 9.300 tệ chưa phải là lợi nhuận hoàn toàn, nhưng đối với cô, việc có thể vận hành tiệm lẩu suôn sẻ đã là một thành công lớn. Cô muốn tự thưởng cho mình!
Trước đây, đừng nói đến chuyện du lịch, ngay cả việc đi hết Cảnh Thành Ôn Niệm cũng chưa từng làm. Quyết định rất nhanh, cô nói: “Trừng Trừng, con thích chơi cát đúng không? Mẹ sẽ đưa con đi Tam Á. Ở đó, con có thể chạy nhảy trên bờ cát, chơi cát thỏa thích, muốn chơi bao nhiêu thì chơi.”
Khuôn mặt của Tịch Nhất Trừng từ từ rạng rỡ, đôi mắt cậu lấp lánh niềm vui. Trong đầu cậu bé chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Cậu sắp được đi du lịch!
Buổi tối, khi về đến nhà, Ôn Niệm kể cho Tịch Cảnh về dự định đi du lịch. Tịch Cảnh vốn mệt mỏi, nằm dài trên sofa, nghe đến đây liền bật dậy, ngạc nhiên: “Em nói muốn đi đâu?”
Không chờ mẹ trả lời, Tịch Nhất Trừng đã nhanh miệng đáp ngay: “Tam Á!”
Tịch Cảnh nhìn con trai, bỗng dưng lặng thinh. Con có biết Tam Á là gì không? Biết nó cách Cảnh Thành rất xa không? Đầu Tịch Cảnh như ong ong khi nghĩ về điều đó.
Hiện tại, phố Minh Hồ đang là cơ hội làm ăn tốt. Nhưng bên cạnh đó, anh còn phải tiếp quản ngành dệt may từ cha mình, thứ mà trước đây anh chưa bao giờ đụng đến. Mọi thứ vẫn cần phải quản lý thật tốt. Chưa kể, các mối xã giao dày đặc anh không thể từ chối, còn phải thường xuyên đi uống rượu với những người trong ngành.
Cuộc sống mỗi ngày đều không hề dễ chịu. Khi trở về nhà, anh chỉ mong được yên tĩnh, không phải bận tâm đến chuyện khác.
Thở dài, Tịch Cảnh hỏi: “Em tính đi kiểu gì?”
“Máy bay,” Ôn Niệm nhẹ nhàng trả lời, tay đổ nước ấm cho Tịch Cảnh.
Cô nhìn anh và nói thêm: “Dạo này anh uống rượu nhiều quá. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”
Nghe câu nói đầy quan tâm của vợ, sự khó chịu trong lòng Tịch Cảnh dần dịu đi. Anh uống hơn nửa cốc nước, cảm thấy dễ chịu hơn. Thở phào một hơi, anh nói: “Mới bắt đầu vào công việc, đợi sau này ổn định thì anh sẽ bớt lo hơn. Nhưng tại sao em lại muốn đi Tam Á bất ngờ vậy?”
Ôn Niệm cười nhẹ, giọng nói mang chút kiêu ngạo: “Tháng trước tiệm lẩu của em kiếm được gần mười nghìn tệ.”
Tịch Cảnh nghe vậy nhưng không tỏ ra quá bất ngờ. Đối với anh, số tiền đó chẳng đáng là bao. Anh không hiểu rõ, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ?”
Ôn Niệm hơi hạ giọng, tiếp tục: “Lần đầu tiên em tự kiếm được nhiều tiền như vậy. Em muốn đưa Trừng Trừng đi du lịch. Chúng ta chưa từng đưa con đi chơi xa lần nào.”
Tịch Cảnh gật gù, vẫn giữ giọng điệu không mấy hứng thú: “Anh không có thời gian, để sang năm đi. Sinh nhật của em hoặc Trừng Trừng, anh sẽ đưa cả nhà đi.”
Tịch Nhất Trừng tuy nhỏ tuổi nhưng đã hiểu được phần nào câu chuyện của người lớn. Cậu bé biết rằng chuyến du lịch mà mình mong chờ có khả năng bị hoãn lại. Lo lắng, cậu nắm chặt tay mẹ: “Mẹ ơi!”
Ôn Niệm nhẹ nhàng xoa đầu con trai rồi quay sang Tịch Cảnh: “Vậy em tự đưa Trừng Trừng đi. Em sẽ hỏi thêm mẹ nữa.”
Tịch Cảnh vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, giọng hoài nghi: “Em chưa từng đi máy bay, đưa cả mẹ và Trừng Trừng đến Tam Á, nhỡ đi lạc thì sao?”
Ôn Niệm mỉm cười trấn an: “Em sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng. Ai mà chẳng có lần đầu, đúng không? Hơn nữa, em có điện thoại và có thể hỏi thăm, lạc sao được.”
Tịch Cảnh trầm ngâm, cảm thấy hơi lo lắng: “Để anh suy nghĩ thêm đã.”
Ôn Niệm kiên quyết: “Em chỉ muốn đưa Trừng Trừng đi chơi, không muốn vì anh mà phải chậm trễ công việc. Em là người trưởng thành, không phải trẻ con nữa. Em không muốn anh phải bận tâm quá nhiều.”
...........
Ôn Niệm đã hạ quyết tâm đi Tam Á. Cô biết rằng sau này công việc sẽ bận rộn hơn, nên quyết định tranh thủ thời gian hiện tại. Vì thế, mấy ngày qua cô đã bắt đầu tìm hiểu các thông tin du lịch, vé máy bay.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng. Cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra tại tiệm lẩu... và giác quan thứ sáu của cô không hề sai.
Tối hôm trước ngày xuất phát, Ôn Niệm nhận được điện thoại từ nhân viên trong tiệm, báo rằng có một đám người đến quậy phá, khiến tiệm lẩu bị đập tan nát!
Trước đây, đừng nói đến chuyện du lịch, ngay cả việc đi hết Cảnh Thành Ôn Niệm cũng chưa từng làm. Quyết định rất nhanh, cô nói: “Trừng Trừng, con thích chơi cát đúng không? Mẹ sẽ đưa con đi Tam Á. Ở đó, con có thể chạy nhảy trên bờ cát, chơi cát thỏa thích, muốn chơi bao nhiêu thì chơi.”
Khuôn mặt của Tịch Nhất Trừng từ từ rạng rỡ, đôi mắt cậu lấp lánh niềm vui. Trong đầu cậu bé chỉ còn duy nhất một ý nghĩ: Cậu sắp được đi du lịch!
Buổi tối, khi về đến nhà, Ôn Niệm kể cho Tịch Cảnh về dự định đi du lịch. Tịch Cảnh vốn mệt mỏi, nằm dài trên sofa, nghe đến đây liền bật dậy, ngạc nhiên: “Em nói muốn đi đâu?”
Không chờ mẹ trả lời, Tịch Nhất Trừng đã nhanh miệng đáp ngay: “Tam Á!”
Tịch Cảnh nhìn con trai, bỗng dưng lặng thinh. Con có biết Tam Á là gì không? Biết nó cách Cảnh Thành rất xa không? Đầu Tịch Cảnh như ong ong khi nghĩ về điều đó.
Hiện tại, phố Minh Hồ đang là cơ hội làm ăn tốt. Nhưng bên cạnh đó, anh còn phải tiếp quản ngành dệt may từ cha mình, thứ mà trước đây anh chưa bao giờ đụng đến. Mọi thứ vẫn cần phải quản lý thật tốt. Chưa kể, các mối xã giao dày đặc anh không thể từ chối, còn phải thường xuyên đi uống rượu với những người trong ngành.
Cuộc sống mỗi ngày đều không hề dễ chịu. Khi trở về nhà, anh chỉ mong được yên tĩnh, không phải bận tâm đến chuyện khác.
Thở dài, Tịch Cảnh hỏi: “Em tính đi kiểu gì?”
“Máy bay,” Ôn Niệm nhẹ nhàng trả lời, tay đổ nước ấm cho Tịch Cảnh.
Cô nhìn anh và nói thêm: “Dạo này anh uống rượu nhiều quá. Công việc quan trọng, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn.”
Nghe câu nói đầy quan tâm của vợ, sự khó chịu trong lòng Tịch Cảnh dần dịu đi. Anh uống hơn nửa cốc nước, cảm thấy dễ chịu hơn. Thở phào một hơi, anh nói: “Mới bắt đầu vào công việc, đợi sau này ổn định thì anh sẽ bớt lo hơn. Nhưng tại sao em lại muốn đi Tam Á bất ngờ vậy?”
Ôn Niệm cười nhẹ, giọng nói mang chút kiêu ngạo: “Tháng trước tiệm lẩu của em kiếm được gần mười nghìn tệ.”
Tịch Cảnh nghe vậy nhưng không tỏ ra quá bất ngờ. Đối với anh, số tiền đó chẳng đáng là bao. Anh không hiểu rõ, chỉ đáp lại một tiếng: “Ừ?”
Ôn Niệm hơi hạ giọng, tiếp tục: “Lần đầu tiên em tự kiếm được nhiều tiền như vậy. Em muốn đưa Trừng Trừng đi du lịch. Chúng ta chưa từng đưa con đi chơi xa lần nào.”
Tịch Cảnh gật gù, vẫn giữ giọng điệu không mấy hứng thú: “Anh không có thời gian, để sang năm đi. Sinh nhật của em hoặc Trừng Trừng, anh sẽ đưa cả nhà đi.”
Tịch Nhất Trừng tuy nhỏ tuổi nhưng đã hiểu được phần nào câu chuyện của người lớn. Cậu bé biết rằng chuyến du lịch mà mình mong chờ có khả năng bị hoãn lại. Lo lắng, cậu nắm chặt tay mẹ: “Mẹ ơi!”
Ôn Niệm nhẹ nhàng xoa đầu con trai rồi quay sang Tịch Cảnh: “Vậy em tự đưa Trừng Trừng đi. Em sẽ hỏi thêm mẹ nữa.”
Tịch Cảnh vẫn chưa tin tưởng hoàn toàn, giọng hoài nghi: “Em chưa từng đi máy bay, đưa cả mẹ và Trừng Trừng đến Tam Á, nhỡ đi lạc thì sao?”
Ôn Niệm mỉm cười trấn an: “Em sẽ chuẩn bị kỹ lưỡng. Ai mà chẳng có lần đầu, đúng không? Hơn nữa, em có điện thoại và có thể hỏi thăm, lạc sao được.”
Tịch Cảnh trầm ngâm, cảm thấy hơi lo lắng: “Để anh suy nghĩ thêm đã.”
Ôn Niệm kiên quyết: “Em chỉ muốn đưa Trừng Trừng đi chơi, không muốn vì anh mà phải chậm trễ công việc. Em là người trưởng thành, không phải trẻ con nữa. Em không muốn anh phải bận tâm quá nhiều.”
...........
Ôn Niệm đã hạ quyết tâm đi Tam Á. Cô biết rằng sau này công việc sẽ bận rộn hơn, nên quyết định tranh thủ thời gian hiện tại. Vì thế, mấy ngày qua cô đã bắt đầu tìm hiểu các thông tin du lịch, vé máy bay.
Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn cảm thấy lo lắng. Cảm giác như sắp có chuyện không hay xảy ra tại tiệm lẩu... và giác quan thứ sáu của cô không hề sai.
Tối hôm trước ngày xuất phát, Ôn Niệm nhận được điện thoại từ nhân viên trong tiệm, báo rằng có một đám người đến quậy phá, khiến tiệm lẩu bị đập tan nát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.