Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 5:
Mê Dương
22/08/2024
Chương 5
Kiếp trước, cô đã bớt xén của mẹ con bọn họ bao nhiêu là thức ăn?
Ăn một bữa thịt thôi mà, có cần phải như vậy không?
"Gần đây anh vất vả rồi." Ôn Niệm không giống như trước đây đứng dậy kéo ghế cho anh, cũng không ân cần lấy cơm gắp thức ăn, thái độ lạnh nhạt: "Đi rửa tay, ăn cơm."
Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt kho tàu ăn.
Triệu Thiến Chi sau khi treo áo khoác cho Tịch Cảnh xong, quay lại nhìn thấy cảnh này, hai tai bốc hỏa.
Nào có chuyện chồng và mẹ chồng còn chưa động đũa mà con dâu đã ngồi ăn uống thỏa thích ở bàn ăn?
Thật là quá đáng!
Tịch gia kinh doanh dệt may, Tịch Cảnh là con trai duy nhất của Tịch gia.
Năm mười hai tuổi anh được gửi ra nước ngoài du học, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp trở về nước, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Năm đó, anh đến thôn Nam Hoa để xem nhà máy.
Thôn Nam Hoa chỉ là một ngôi làng nhỏ, rất nhiều gia đình sống dựa vào nhà máy dệt may của Tịch gia.
Tịch Cảnh đến, rất được trưởng thôn coi trọng, tối hôm đó mở tiệc chiêu đãi long trọng, người dân trong thôn đều mang đồ ngon trong nhà ra.
Mẹ của Ôn Niệm, Tiền Thư, cũng mang đồ tốt ra.
Nhưng không phải đồ ăn thức uống, mà là cô con gái xinh đẹp của mình.
Tiền Thư xúi giục Ôn Niệm chưa từng động đến rượu bia đi mời rượu Tịch Cảnh, sau đó Ôn Niệm say đến bất tỉnh nhân sự, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình và Tịch Cảnh ngủ cùng nhau.
Lúc đó Tiền Thư dẫn theo dân làng phá cửa xông vào, hiện trường một phen hỗn loạn.
Lúc đó Ôn Niệm ngây thơ không hiểu chuyện, không biết tất cả những điều này đều là do mẹ mình sắp đặt, tưởng rằng là Tịch Cảnh nảy lòng tham lam mà khinh bạc mình, còn tát Tịch Cảnh một cái.
Sau đó, Ôn Niệm gả cho Tịch Cảnh nhiều năm sau khi hồi tưởng lại, mới hiểu ra được sự kỳ lạ trong đó.
Người ta Tịch Cảnh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại còn là du học sinh.
Ở thành phố lớn hay nước ngoài nào mà thiếu phụ nữ xinh đẹp? Cần gì phải giở trò với một cô gái quê mùa như cô?
Chỉ là, khi Ôn Niệm vừa khóc vừa gọi điện thoại chất vấn Tiền Thư, Tiền Thư không hề cảm thấy mình làm sai, còn dương dương tự đắc, mỉa mai Ôn Niệm nếu không phải nhờ bà giúp đỡ thì có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay sao? Đừng có được voi đòi tiên!
Ôn Niệm càng cảm thấy có lỗi với Tịch Cảnh, là cô, là nhà cô đã chiếm lợi lớn của Tịch Cảnh.
Vì vậy, cô hết lòng chăm lo việc nhà, sinh con đẻ cái cho anh, chịu bất kỳ uất ức gì cũng đều nuốt ngược vào trong.
Tịch Cảnh nhìn người vợ đang ngồi ngay ngắn, ăn mặc chỉnh tề, bưng bát cơm, nhai kỹ nuốt chậm, có chút ngẩn ngơ.
Kiếp trước, cô đã bớt xén của mẹ con bọn họ bao nhiêu là thức ăn?
Ăn một bữa thịt thôi mà, có cần phải như vậy không?
"Gần đây anh vất vả rồi." Ôn Niệm không giống như trước đây đứng dậy kéo ghế cho anh, cũng không ân cần lấy cơm gắp thức ăn, thái độ lạnh nhạt: "Đi rửa tay, ăn cơm."
Nói xong, cô lại gắp một miếng thịt kho tàu ăn.
Triệu Thiến Chi sau khi treo áo khoác cho Tịch Cảnh xong, quay lại nhìn thấy cảnh này, hai tai bốc hỏa.
Nào có chuyện chồng và mẹ chồng còn chưa động đũa mà con dâu đã ngồi ăn uống thỏa thích ở bàn ăn?
Thật là quá đáng!
Tịch gia kinh doanh dệt may, Tịch Cảnh là con trai duy nhất của Tịch gia.
Năm mười hai tuổi anh được gửi ra nước ngoài du học, hai mươi ba tuổi tốt nghiệp trở về nước, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.
Năm đó, anh đến thôn Nam Hoa để xem nhà máy.
Thôn Nam Hoa chỉ là một ngôi làng nhỏ, rất nhiều gia đình sống dựa vào nhà máy dệt may của Tịch gia.
Tịch Cảnh đến, rất được trưởng thôn coi trọng, tối hôm đó mở tiệc chiêu đãi long trọng, người dân trong thôn đều mang đồ ngon trong nhà ra.
Mẹ của Ôn Niệm, Tiền Thư, cũng mang đồ tốt ra.
Nhưng không phải đồ ăn thức uống, mà là cô con gái xinh đẹp của mình.
Tiền Thư xúi giục Ôn Niệm chưa từng động đến rượu bia đi mời rượu Tịch Cảnh, sau đó Ôn Niệm say đến bất tỉnh nhân sự, vừa mở mắt ra đã phát hiện mình và Tịch Cảnh ngủ cùng nhau.
Lúc đó Tiền Thư dẫn theo dân làng phá cửa xông vào, hiện trường một phen hỗn loạn.
Lúc đó Ôn Niệm ngây thơ không hiểu chuyện, không biết tất cả những điều này đều là do mẹ mình sắp đặt, tưởng rằng là Tịch Cảnh nảy lòng tham lam mà khinh bạc mình, còn tát Tịch Cảnh một cái.
Sau đó, Ôn Niệm gả cho Tịch Cảnh nhiều năm sau khi hồi tưởng lại, mới hiểu ra được sự kỳ lạ trong đó.
Người ta Tịch Cảnh từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, lại còn là du học sinh.
Ở thành phố lớn hay nước ngoài nào mà thiếu phụ nữ xinh đẹp? Cần gì phải giở trò với một cô gái quê mùa như cô?
Chỉ là, khi Ôn Niệm vừa khóc vừa gọi điện thoại chất vấn Tiền Thư, Tiền Thư không hề cảm thấy mình làm sai, còn dương dương tự đắc, mỉa mai Ôn Niệm nếu không phải nhờ bà giúp đỡ thì có được cuộc sống tốt đẹp như ngày hôm nay sao? Đừng có được voi đòi tiên!
Ôn Niệm càng cảm thấy có lỗi với Tịch Cảnh, là cô, là nhà cô đã chiếm lợi lớn của Tịch Cảnh.
Vì vậy, cô hết lòng chăm lo việc nhà, sinh con đẻ cái cho anh, chịu bất kỳ uất ức gì cũng đều nuốt ngược vào trong.
Tịch Cảnh nhìn người vợ đang ngồi ngay ngắn, ăn mặc chỉnh tề, bưng bát cơm, nhai kỹ nuốt chậm, có chút ngẩn ngơ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.