Trọng Sinh: Thiếu Nãi Nãi Là Đại Lão Năm 90
Chương 6:
Mê Dương
22/08/2024
Chương 6
Trước khi kết hôn, Ôn Niệm là một cô gái rất hoạt bát đáng yêu.
Làn da của cô còn trắng hơn cả những cô gái lớn lên ở thành phố lớn, mỗi khi được nắng chiếu vào, từ trong ra ngoài đều toát lên một màu hồng nhạt, giống như được đánh phấn má, trông rất say đắm lòng người.
Nhưng sau khi lấy anh, rõ ràng là cô đã chuyển từ căn nhà đất lụp xụp gió lùa tứ phía mùa hè thì nóng bức mùa đông thì lạnh rét sang một căn nhà lầu ấm áp vào mùa đông mát mẻ vào mùa hè, đáng lẽ phải trở nên đỏng đảnh hơn mới phải, không ngờ lại càng xuề xòa hơn.
Đặc biệt là sau khi sinh Tịch Nhất Trừng.
Có khi cô còn không rửa mặt, quần áo trên người mặc đến khi có mùi cũng không thay, tóc tai bù xù, chân đi dép lê, khóe mắt còn dính ghèn, bế đứa con đang khóc oe oe đi khắp nhà.
Nói thật, một năm rưỡi nay anh ngày càng không muốn về nhà.
Thú thật, anh càng ngày càng không muốn về nhà trong suốt một năm rưỡi qua.
Một ngày làm việc bên ngoài, tiếp khách đã đủ mệt mỏi, về nhà còn phải nhìn thấy Ôn Niệm luộm thuộm, căn nhà bừa bộn, lại thêm một bàn rau luộc nhạt nhẽo, thực sự rất ngột ngạt.
Nhưng hôm nay...
Vợ anh dường như đã thay đổi.
Cô đã thay một chiếc váy đẹp, trang điểm, lại còn chịu chi tiền mua thịt ăn.
Cách ăn của cô cũng đã có nét thanh lịch của người thành phố.
Tịch Cảnh nhìn chăm chú, ánh mắt không thể không tự nhiên rơi vào cổ thiên nga thanh mảnh của Ôn Niệm.
Có lẽ là do đã hơn nửa năm anh không thân mật với Ôn Niệm, nhìn lâu rồi, cơ thể lại sinh ra dục vọng.
Ôn Niệm nhạy bén ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Đôi môi của người phụ nữ được tô son bóng, màu môi hồng hào lại căng mọng.
Ánh mắt Tịch Cảnh sâu hơn một chút, lúc tháo cà vạt, anh tiện tay cởi hai cúc áo sơ mi: "Không có gì, anh đi rửa tay." Đi được hai bước, anh sực nhớ ra điều gì đó, "Tịch Trừng đâu rồi?"
Trước đây, Ôn Niệm sau khi nấu ăn xong đều không ăn ngay, mà phải cho Tịch Nhất Trừng ăn trước rồi mới ăn qua loa cơm nguội canh lạnh.
Trước đây, Tịch Cảnh thường khuyên Ôn Niệm nên tự ăn trước rồi mới cho con ăn, cho dù cho con ăn trước thì sau đó cũng phải hâm nóng cơm lên rồi ăn, lúc nào cũng ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày.
Do Ôn Niệm nhiều lần bỏ ngoài tai lời anh nói, nên Tịch Cảnh cũng không thèm khuyên nữa.
Thực ra ai mà chẳng muốn được ăn cơm trước? Ăn đồ nóng hổi?
Nói thì dễ lắm, bảo tự ăn trước đi, con còn nhỏ như vậy, để một mình sang một bên, không có ai trông sao được? Đói đến mức khóc oe oe, chẳng lẽ lại coi như không nghe thấy gì sao?
Hâm nóng thức ăn cần có thời gian. Ôn Niệm cho con ăn xong, dỗ con ngủ, cả bàn bát đũa chờ cô dọn dẹp chẳng lẽ cô không dọn? Thông thường đến lúc đó, cô đều đói đến mức chỉ muốn nhai luôn cả bát.
Trước khi kết hôn, Ôn Niệm là một cô gái rất hoạt bát đáng yêu.
Làn da của cô còn trắng hơn cả những cô gái lớn lên ở thành phố lớn, mỗi khi được nắng chiếu vào, từ trong ra ngoài đều toát lên một màu hồng nhạt, giống như được đánh phấn má, trông rất say đắm lòng người.
Nhưng sau khi lấy anh, rõ ràng là cô đã chuyển từ căn nhà đất lụp xụp gió lùa tứ phía mùa hè thì nóng bức mùa đông thì lạnh rét sang một căn nhà lầu ấm áp vào mùa đông mát mẻ vào mùa hè, đáng lẽ phải trở nên đỏng đảnh hơn mới phải, không ngờ lại càng xuề xòa hơn.
Đặc biệt là sau khi sinh Tịch Nhất Trừng.
Có khi cô còn không rửa mặt, quần áo trên người mặc đến khi có mùi cũng không thay, tóc tai bù xù, chân đi dép lê, khóe mắt còn dính ghèn, bế đứa con đang khóc oe oe đi khắp nhà.
Nói thật, một năm rưỡi nay anh ngày càng không muốn về nhà.
Thú thật, anh càng ngày càng không muốn về nhà trong suốt một năm rưỡi qua.
Một ngày làm việc bên ngoài, tiếp khách đã đủ mệt mỏi, về nhà còn phải nhìn thấy Ôn Niệm luộm thuộm, căn nhà bừa bộn, lại thêm một bàn rau luộc nhạt nhẽo, thực sự rất ngột ngạt.
Nhưng hôm nay...
Vợ anh dường như đã thay đổi.
Cô đã thay một chiếc váy đẹp, trang điểm, lại còn chịu chi tiền mua thịt ăn.
Cách ăn của cô cũng đã có nét thanh lịch của người thành phố.
Tịch Cảnh nhìn chăm chú, ánh mắt không thể không tự nhiên rơi vào cổ thiên nga thanh mảnh của Ôn Niệm.
Có lẽ là do đã hơn nửa năm anh không thân mật với Ôn Niệm, nhìn lâu rồi, cơ thể lại sinh ra dục vọng.
Ôn Niệm nhạy bén ngẩng đầu: "Sao vậy?"
Đôi môi của người phụ nữ được tô son bóng, màu môi hồng hào lại căng mọng.
Ánh mắt Tịch Cảnh sâu hơn một chút, lúc tháo cà vạt, anh tiện tay cởi hai cúc áo sơ mi: "Không có gì, anh đi rửa tay." Đi được hai bước, anh sực nhớ ra điều gì đó, "Tịch Trừng đâu rồi?"
Trước đây, Ôn Niệm sau khi nấu ăn xong đều không ăn ngay, mà phải cho Tịch Nhất Trừng ăn trước rồi mới ăn qua loa cơm nguội canh lạnh.
Trước đây, Tịch Cảnh thường khuyên Ôn Niệm nên tự ăn trước rồi mới cho con ăn, cho dù cho con ăn trước thì sau đó cũng phải hâm nóng cơm lên rồi ăn, lúc nào cũng ăn đồ lạnh không tốt cho dạ dày.
Do Ôn Niệm nhiều lần bỏ ngoài tai lời anh nói, nên Tịch Cảnh cũng không thèm khuyên nữa.
Thực ra ai mà chẳng muốn được ăn cơm trước? Ăn đồ nóng hổi?
Nói thì dễ lắm, bảo tự ăn trước đi, con còn nhỏ như vậy, để một mình sang một bên, không có ai trông sao được? Đói đến mức khóc oe oe, chẳng lẽ lại coi như không nghe thấy gì sao?
Hâm nóng thức ăn cần có thời gian. Ôn Niệm cho con ăn xong, dỗ con ngủ, cả bàn bát đũa chờ cô dọn dẹp chẳng lẽ cô không dọn? Thông thường đến lúc đó, cô đều đói đến mức chỉ muốn nhai luôn cả bát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.