Quyển 2 - Chương 223: Chiến Thành
Hắc Huyền
04/03/2019
Dịch: Lạc Đinh Đang
Hai con rối hình người trong tay là Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp Bạch Dịch luyện chế ra trước khi rời tông môn, dùng làm dụng cụ tìm đường hoặc thăm dò.
Tuy linh lực bị Tuyệt Linh Giáp ngăn cách nhưng liên hệ giữa Thiên Cơ Khôi Lỗi và chủ nhân vẫn tồn tại như trước. Khi Bạch Dịch xác định có thể sử dụng Thiên Cơ Khôi Lỗi trong đại chiến, liền thu hai con Khôi Lỗi vào.
Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp chỉ tương đương với uy lực của tu sĩ Luyện Khí, đối với Bạch Dịch hôm nay mà nói không có tác dụng lớn. Nhưng loại Thiên Cơ Khôi Lỗi này một khi đặt trong chiến trường phàm nhân sẽ thành một hung vật đáng sợ.
Trong đại chiến Nam Chiếu, tu vi gần như không có chút tác dụng nào. Bất kể phàm nhân hay tu sĩ, chỉ có võ dũng mới sống được trên chiến trường, nhưng thân thể Tu Chân Giả yếu ớt, mà thân thể Khôi Lỗi lại vô cùng cứng rắn, hơn nữa mang lực lượng cực kì lớn. Chính vậy, nếu số lượng quá nhiều, Thiên Cơ Khôi Lỗi có thể trở thành chúa tể của chiến trường này.
Bạch Dịch vừa thu hồi Thiên Cơ Khôi Lỗi, chiến mã Phổ Dương Vương đột nhiên thét vang một tiếng, móng trước giơ thật cao, mạnh mẽ đạp xuống rồi chạy ra.
Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi trên Chiến Thành, đại chiến đã mở ra trong im lặng.
"Gió lớn!"
"Vạn Thắng!"
Tiếng thét của năm vạn đại quân giống như tiếng sấm, núi thở biển gầm xông về phía Chiến Thành không chút do dự. Mười vệ quân trực tiếp vọt vào trong thành.
Bạch Dịch dẫn đầu đội ngũ, là vệ cuối cùng đi vào thành. Vào trong, Bạch Dịch mới hiểu được tác dụng thực sự của Chiến Thành.
Cả toà thành trải đầy chiến hào và bãi đất, rộng tới một nửa, không có cửa sổ nhưng lại có tường viện ốc xá cổ quái. Trung tâm Chiến Thành dựng một đài cao quái dị, cao hơn hai mươi trượng, bốn phía đài cao đều là cầu thang đổ nát. Nơi cao nhất có một đại kỳ màu vàng kim đón gió phấp phới, trên cờ viết chữ "Vương" cực lớn.
Thắng làm vua thua làm giặc, ai có thể đạt được đại kỳ chữ Vương, đó là người thắng trận đại chiến này.
Trong mắt Bạch Dịch, đây không phải một tòa thành, mà rõ ràng là chiến trường cố ý chuẩn bị để hai quân chém giết. Trong chiến hào và mô đất là một số công trình phòng ngự, những thứ kia hơn một nửa là chỗ quan sát tốt nhất, không có cửa sổ lại có tường viện ốc xá cổ quái, chính là thành lũy phòng ngự mọi mặt đều dễ thủ khó công thành lũy.
Toàn bộ những thứ trong Chiến Thành vì thuận tiện cho chiến tranh mà chuẩn bị. Nhìn thì kỳ lạ cổ quái, nhưng lại là tử địa chân chính.
Chắc hẳn Quốc chủ Nam Chiếu không muốn phàm nhân khác tận mắt thấy loại ác chiến khủng bố này nên mới tạo mấy chục tòa Chiến Thành. Sợ rằng đây còn có một chỗ tốt, chính là bất kể có bao nhiêu người tử chiến, tất cả thi thể đều ở trong thành, lúc quét dọn chiến trường cũng dễ hơn rất nhiều.
Chiến Chành lạnh lẽo, vào hôm nay nghênh đón sinh cơ chân chính. Mấy vạn binh sĩ hò hét khiến đại thành này như hung linh sống lại, nó giống một hung thú tham lam, chờ lấy vô số máu tươi.
Đại quân của hai vị Vương gia gần như cùng lúc xông vào Chiến Thành, sau đó chính là đại quân hai bên giao chiến. Mười vạn binh sĩ, trong nháy mắt như hai dòng nước lũ đâm vào một chỗ.
Khắp nơi đều là tiếng kêu, khắp nơi đều có thể thấy máu tươi bắn tung toé, cảnh tượng đầu người kinh khủng lăn xuống liên tục. Chỗ này khiến người bên ngoài ngừng chân trong khoảnh khắc. Từ khi bước vào chiến trường, đã không ai để ý tính mạng của mình, trong mắt họ chỉ còn một mảnh máu đỏ.
Trước một toà ốc xá, một vệ binh Bạch Dịch thống lĩnh đang tập kết. Trước đây không lâu xung phong liều chết một lần khiến đội ngũ năm ngàn người trực tiếp giảm bớt một phần. Nhưng một thủ cấp mang giáp đen đã nằm trong tay Bạch Dịch.
Nhanh như chớp!
Vung tay vứt cái đầu còn mang giáp, Bạch Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn chiến trường, sau lưng hắn lập tức truyền đến tiếng hoan hô như sấm.
"Thắng! Đại thắng!"
Chỉ mất không đến 500 người đã trảm được thủ cấp một tu sĩ giáp đen, năng lực này, tu sĩ khác của Phổ Dương Vương phủ không dễ làm được. Tuyệt Linh Giáp không chỉ ngăn cách linh lực, mà còn có lực phòng ngự không tầm thường, vậy nên khi tranh đoạt Chiến Thành, phần lớn là binh sĩ phàm nhân tử chiến, cực ít Tu Chân Giả thương vong.
Vết máu run rẩy trên mũi thương, trong mắt Bạch Dịch hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo.
Nơi vận chuyển Đảo Thiên Công sẽ phát ra một luồng sức lực lớn, không phải thứ như Tuyệt Linh Giáp có thể đỡ nổi. Loại chiến trường này đối với Bạch Dịch mà nói căn bản chính là như cá gặp nước.
Đảo Thiên Công không cần linh lực, chỉ cần vận chuyển là có thể đạt được khí lực cường đại trong chốc lát. Trừ khi gặp được tu sĩ cũng tu luyện qua luyện thể thuật, nếu không không ai là đối thủ của Bạch Dịch.
Đông! Đông! Đông!
Cửa thành phía đông truyền đến từng tiếng nổ vang nặng nề, đất cát trong Chiến Thành đều rung lên. Trong cửa thành đen kịt, một cự hán cao hơn hai trượng như một tòa núi nhỏ đi vào Chiến Thành, chỉ thấy hắn tiện tay túm một binh sĩ Phổ Dương Vương phủ, hai tay không cần bao nhiêu lực đã xé đôi binh lính dũng mãnh thô kệch kia.
"Mục Thập Tam!"
Đứng trên một thân cây gãy khoảng ba đến năm người mới ôm hết, Mục Linh đang từ trên cao chỉ huy nhân mã, gần như cuồng loạn hét lên. Không những nàng thấy Mục Thập Tam, còn thấy Mục Vũ và những đệ tử Mục gia khác đang giúp địch nhân đồ sát quân binh Phổ Dương Vương phủ.
"Ngươi, tên Mục Vũ hỗn đản này!"
Mục Linh tức đến gương mặt trắng bệch, phi lên ngựa một binh sĩ, một thân một mình đánh ngựa chạy về phía Mục Thập Tam.
Mục Linh không ngờ Mục Vũ lại mang Mục Thập Tam đi giúp đối thủ của Phổ Dương Vương phủ. Trên chiến trường dựa vào võ dũng mới có thể sống này, một khi tên lực sĩ Mục Thập Tam gia nhập vào, bên đối địch sẽ không còn cơ hội chiến thắng.
Mục Thập Tam có thực lực độc đấu Yêu Thú cấp 1, mặt khác, sức lực tên lực sĩ này vô cùng lớn, tương đương một Yêu Thú hình người cấp 1.
Nếu đối chiến Tu Chân Giả cảnh giới Trúc Cơ, loại lực sĩ như Mục Thập Tam phần lớn sẽ bị người giết chết. Nhưng trên chiến trường đặc thù ở nước Nam Chiếu này, Mục Thập Tam gần như chính là tồn tại vô địch. Thậm chí hắn có thể dựa vào sức lực lớn để diệt sát tu sĩ Kim Đan mặc Tuyệt Linh Giáp!
Tuyệt Linh Giáp đã hạn chế lực lượng của Tu Chân Giả, khiến loại lực sĩ Mục gia như Mục Thập Tam trở thành chúa tể của chiến trường, không cần cố sức tìm kẻ địch, chỉ cần Mục Thập Tam cười ngây ngô tùy tiện vung một trảo, có thể dễ dàng đánh vài người thậm chí mười binh sĩ Phổ Dương Vương phủ.
Mục Linh dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua chiến trường, chắn trước mặt Mục Thập Tam, nàng không để tâm cự hắn trước mắt, quát Mục Vũ: "Mục Vũ ngươi có phải muốn chết rồi không, ta vì Thu Vũ đến trợ giúp Nghê gia, ngươi đi đâu không đi, sao cứ phải đến chỗ kẻ địch của Nghê gia? Hơn năm mươi Chiến Thành cùng lúc khai chiến, sao ngươi phải chọn đối thủ của ta!"
Mục Vũ đã không có vẻ sợ hãi khi thấy Mục Linh lúc trước, cười hì hì nói: "Biểu tỷ, đây là Nam Chiếu, không phải Ngũ Nhạc. Ngươi có thể giúp bằng hữu, chẳng lẽ ta không thể giúp huynh đệ sao, Tam công tử Vĩnh Xương Vương Tiễn Hoa có thể là bằng hữu của ta, ta đến giúp hắn cướp cờ, không tính là quá đi."
Hai con rối hình người trong tay là Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp Bạch Dịch luyện chế ra trước khi rời tông môn, dùng làm dụng cụ tìm đường hoặc thăm dò.
Tuy linh lực bị Tuyệt Linh Giáp ngăn cách nhưng liên hệ giữa Thiên Cơ Khôi Lỗi và chủ nhân vẫn tồn tại như trước. Khi Bạch Dịch xác định có thể sử dụng Thiên Cơ Khôi Lỗi trong đại chiến, liền thu hai con Khôi Lỗi vào.
Thiên Cơ Khôi Lỗi cấp thấp chỉ tương đương với uy lực của tu sĩ Luyện Khí, đối với Bạch Dịch hôm nay mà nói không có tác dụng lớn. Nhưng loại Thiên Cơ Khôi Lỗi này một khi đặt trong chiến trường phàm nhân sẽ thành một hung vật đáng sợ.
Trong đại chiến Nam Chiếu, tu vi gần như không có chút tác dụng nào. Bất kể phàm nhân hay tu sĩ, chỉ có võ dũng mới sống được trên chiến trường, nhưng thân thể Tu Chân Giả yếu ớt, mà thân thể Khôi Lỗi lại vô cùng cứng rắn, hơn nữa mang lực lượng cực kì lớn. Chính vậy, nếu số lượng quá nhiều, Thiên Cơ Khôi Lỗi có thể trở thành chúa tể của chiến trường này.
Bạch Dịch vừa thu hồi Thiên Cơ Khôi Lỗi, chiến mã Phổ Dương Vương đột nhiên thét vang một tiếng, móng trước giơ thật cao, mạnh mẽ đạp xuống rồi chạy ra.
Thời điểm ánh mặt trời đầu tiên chiếu rọi trên Chiến Thành, đại chiến đã mở ra trong im lặng.
"Gió lớn!"
"Vạn Thắng!"
Tiếng thét của năm vạn đại quân giống như tiếng sấm, núi thở biển gầm xông về phía Chiến Thành không chút do dự. Mười vệ quân trực tiếp vọt vào trong thành.
Bạch Dịch dẫn đầu đội ngũ, là vệ cuối cùng đi vào thành. Vào trong, Bạch Dịch mới hiểu được tác dụng thực sự của Chiến Thành.
Cả toà thành trải đầy chiến hào và bãi đất, rộng tới một nửa, không có cửa sổ nhưng lại có tường viện ốc xá cổ quái. Trung tâm Chiến Thành dựng một đài cao quái dị, cao hơn hai mươi trượng, bốn phía đài cao đều là cầu thang đổ nát. Nơi cao nhất có một đại kỳ màu vàng kim đón gió phấp phới, trên cờ viết chữ "Vương" cực lớn.
Thắng làm vua thua làm giặc, ai có thể đạt được đại kỳ chữ Vương, đó là người thắng trận đại chiến này.
Trong mắt Bạch Dịch, đây không phải một tòa thành, mà rõ ràng là chiến trường cố ý chuẩn bị để hai quân chém giết. Trong chiến hào và mô đất là một số công trình phòng ngự, những thứ kia hơn một nửa là chỗ quan sát tốt nhất, không có cửa sổ lại có tường viện ốc xá cổ quái, chính là thành lũy phòng ngự mọi mặt đều dễ thủ khó công thành lũy.
Toàn bộ những thứ trong Chiến Thành vì thuận tiện cho chiến tranh mà chuẩn bị. Nhìn thì kỳ lạ cổ quái, nhưng lại là tử địa chân chính.
Chắc hẳn Quốc chủ Nam Chiếu không muốn phàm nhân khác tận mắt thấy loại ác chiến khủng bố này nên mới tạo mấy chục tòa Chiến Thành. Sợ rằng đây còn có một chỗ tốt, chính là bất kể có bao nhiêu người tử chiến, tất cả thi thể đều ở trong thành, lúc quét dọn chiến trường cũng dễ hơn rất nhiều.
Chiến Chành lạnh lẽo, vào hôm nay nghênh đón sinh cơ chân chính. Mấy vạn binh sĩ hò hét khiến đại thành này như hung linh sống lại, nó giống một hung thú tham lam, chờ lấy vô số máu tươi.
Đại quân của hai vị Vương gia gần như cùng lúc xông vào Chiến Thành, sau đó chính là đại quân hai bên giao chiến. Mười vạn binh sĩ, trong nháy mắt như hai dòng nước lũ đâm vào một chỗ.
Khắp nơi đều là tiếng kêu, khắp nơi đều có thể thấy máu tươi bắn tung toé, cảnh tượng đầu người kinh khủng lăn xuống liên tục. Chỗ này khiến người bên ngoài ngừng chân trong khoảnh khắc. Từ khi bước vào chiến trường, đã không ai để ý tính mạng của mình, trong mắt họ chỉ còn một mảnh máu đỏ.
Trước một toà ốc xá, một vệ binh Bạch Dịch thống lĩnh đang tập kết. Trước đây không lâu xung phong liều chết một lần khiến đội ngũ năm ngàn người trực tiếp giảm bớt một phần. Nhưng một thủ cấp mang giáp đen đã nằm trong tay Bạch Dịch.
Nhanh như chớp!
Vung tay vứt cái đầu còn mang giáp, Bạch Dịch lạnh lùng quét mắt nhìn chiến trường, sau lưng hắn lập tức truyền đến tiếng hoan hô như sấm.
"Thắng! Đại thắng!"
Chỉ mất không đến 500 người đã trảm được thủ cấp một tu sĩ giáp đen, năng lực này, tu sĩ khác của Phổ Dương Vương phủ không dễ làm được. Tuyệt Linh Giáp không chỉ ngăn cách linh lực, mà còn có lực phòng ngự không tầm thường, vậy nên khi tranh đoạt Chiến Thành, phần lớn là binh sĩ phàm nhân tử chiến, cực ít Tu Chân Giả thương vong.
Vết máu run rẩy trên mũi thương, trong mắt Bạch Dịch hiện lên một đạo ánh sáng lạnh lẽo.
Nơi vận chuyển Đảo Thiên Công sẽ phát ra một luồng sức lực lớn, không phải thứ như Tuyệt Linh Giáp có thể đỡ nổi. Loại chiến trường này đối với Bạch Dịch mà nói căn bản chính là như cá gặp nước.
Đảo Thiên Công không cần linh lực, chỉ cần vận chuyển là có thể đạt được khí lực cường đại trong chốc lát. Trừ khi gặp được tu sĩ cũng tu luyện qua luyện thể thuật, nếu không không ai là đối thủ của Bạch Dịch.
Đông! Đông! Đông!
Cửa thành phía đông truyền đến từng tiếng nổ vang nặng nề, đất cát trong Chiến Thành đều rung lên. Trong cửa thành đen kịt, một cự hán cao hơn hai trượng như một tòa núi nhỏ đi vào Chiến Thành, chỉ thấy hắn tiện tay túm một binh sĩ Phổ Dương Vương phủ, hai tay không cần bao nhiêu lực đã xé đôi binh lính dũng mãnh thô kệch kia.
"Mục Thập Tam!"
Đứng trên một thân cây gãy khoảng ba đến năm người mới ôm hết, Mục Linh đang từ trên cao chỉ huy nhân mã, gần như cuồng loạn hét lên. Không những nàng thấy Mục Thập Tam, còn thấy Mục Vũ và những đệ tử Mục gia khác đang giúp địch nhân đồ sát quân binh Phổ Dương Vương phủ.
"Ngươi, tên Mục Vũ hỗn đản này!"
Mục Linh tức đến gương mặt trắng bệch, phi lên ngựa một binh sĩ, một thân một mình đánh ngựa chạy về phía Mục Thập Tam.
Mục Linh không ngờ Mục Vũ lại mang Mục Thập Tam đi giúp đối thủ của Phổ Dương Vương phủ. Trên chiến trường dựa vào võ dũng mới có thể sống này, một khi tên lực sĩ Mục Thập Tam gia nhập vào, bên đối địch sẽ không còn cơ hội chiến thắng.
Mục Thập Tam có thực lực độc đấu Yêu Thú cấp 1, mặt khác, sức lực tên lực sĩ này vô cùng lớn, tương đương một Yêu Thú hình người cấp 1.
Nếu đối chiến Tu Chân Giả cảnh giới Trúc Cơ, loại lực sĩ như Mục Thập Tam phần lớn sẽ bị người giết chết. Nhưng trên chiến trường đặc thù ở nước Nam Chiếu này, Mục Thập Tam gần như chính là tồn tại vô địch. Thậm chí hắn có thể dựa vào sức lực lớn để diệt sát tu sĩ Kim Đan mặc Tuyệt Linh Giáp!
Tuyệt Linh Giáp đã hạn chế lực lượng của Tu Chân Giả, khiến loại lực sĩ Mục gia như Mục Thập Tam trở thành chúa tể của chiến trường, không cần cố sức tìm kẻ địch, chỉ cần Mục Thập Tam cười ngây ngô tùy tiện vung một trảo, có thể dễ dàng đánh vài người thậm chí mười binh sĩ Phổ Dương Vương phủ.
Mục Linh dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua chiến trường, chắn trước mặt Mục Thập Tam, nàng không để tâm cự hắn trước mắt, quát Mục Vũ: "Mục Vũ ngươi có phải muốn chết rồi không, ta vì Thu Vũ đến trợ giúp Nghê gia, ngươi đi đâu không đi, sao cứ phải đến chỗ kẻ địch của Nghê gia? Hơn năm mươi Chiến Thành cùng lúc khai chiến, sao ngươi phải chọn đối thủ của ta!"
Mục Vũ đã không có vẻ sợ hãi khi thấy Mục Linh lúc trước, cười hì hì nói: "Biểu tỷ, đây là Nam Chiếu, không phải Ngũ Nhạc. Ngươi có thể giúp bằng hữu, chẳng lẽ ta không thể giúp huynh đệ sao, Tam công tử Vĩnh Xương Vương Tiễn Hoa có thể là bằng hữu của ta, ta đến giúp hắn cướp cờ, không tính là quá đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.