Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Quyển 2 - Chương 222: Chinh chiến sa trường

Hắc Huyền

02/03/2019

Dịch giả: Lạc Đinh Đang

Trong đôi mắt già nua đục ngầu của Nghê Thế Kỳ hiện lên một đạo tinh mang, nhìn qua thiếu niên trên lưng ngựa, cảm khái nói: "Thương Vân Tông Đại Phổ quả nhiên đều là nhân kiệt, xem ra võ đạo kỹ pháp của tiểu huynh đệ có chút thành tựu."

Theo nhận thức của người trong nghề, chinh chiến nhiều năm giống phàm nhân khiến ánh mắt Nghê Thế Kỳ cực kỳ sắc bén. Từ cách lên ngựa vung thương của Bạch Dịch hắn có thể nhìn ra thân thủ thiếu niên này tuyệt đối không tầm thường.

Trên chiến trường Nam Chiếu, quan trọng không phải tu vi cảnh giới, mà là công phu võ đạo.

"Thương Vân Bạch Dịch."

Chắp tay trên ngựa, Bạch Dịch tự giới thiệu, con ngựa đỏ thẫm không vì thay đổi chủ nhân mà cuồng bạo, ngược lại càng thêm cung kính, không hề nhúc nhích.

"Anh hùng xuất thiếu niên, tốt cho một Bạch Dịch Thương Vân. Có thể ra sa trường cùng tuấn kiệt như thế, lão phu dù tử chiến cũng không tiếc, ha ha ha!"

Trong tiếng cười lớn, Nghê Thế Kỳ vỗ một chiến mã, mã đao thật dài trong tay dùng sức vung lên, đi đầu chạy khỏi võ đài. Soái kỳ màu vàng kim cực lớn đón gió bay phấp phới sau lưng lão giả.

"Thập vệ đại quân Vương phủ, ba người các ngươi mỗi người lĩnh một vệ!"

Tiếng quát già nua mà hùng hậu của Phổ Dương Vương truyền tới từ xa, lập tức có ba vệ đại quân đứng yên tại chỗ, chờ Thống lĩnh của mình.

Một vệ đại quân của Vương phủ có năm ngàn người, để Nghê Thu Vũ, Mục Linh và Bạch Dịch mỗi người Thống lĩnh một Vệ đại quân, có thể thấy Nghê Thế Kỳ cực kỳ tín nhiệm ba hậu bối này.

Bạch Dịch quay đầu ngựa, đi vào một Vệ quân. Mười Tu Chân Giả mặc giáp đen đồng thời ôm quyền thi lễ với hắn.

Mười tu sĩ giáp đen này đều có cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, người cao nhất đã đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng đều cung kính thi lễ với Bạch Dịch, không chút kiêu ngạo nào.

Trên quân trận, Tướng quân lĩnh binh dù có tu vi thế nào cũng phải đạt được sự tôn trọng cao nhất, chỉ như vậy, họ mới có thể đồng tâm hiệp lực, đạt được thắng lợi cuối cùng. Tu sĩ Nam Chiếu biết rõ điểm này, vậy nên một khi Vương gia bổ nhiệm Thống lĩnh, bọn họ nhất định sẽ nghe Thống lĩnh chỉ huy.



Sau mười tu sĩ giáp đen là gần trăm Tu Chân Giả giáp xanh, đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Sau nữa là năm ngàn binh lính dũng mãnh.

Hoá Cửu Cung Chuyển Vân Kiếm hành ngân thương sáng loáng vung lên, Bạch Dịch lạnh giọng quát: "Xuất phát!"

Thập vệ đại quân Vương phủ xếp thành mười hàng dài, quy mô lớn lao đến chiến trường. Lấy vệ quân của Bạch Dịch xuất phát đầu tiên, Nghê Thu Vũ và Mục Linh cũng Thống lĩnh đại quân lần lượt rời khỏi võ đài.

Chiến Thành gần nhất cách Phổ Dương Vương phủ hơn hai trăm dặm, đây là Chiến Thành tranh đoạt với Phổ Dương Vương, là Vĩnh Xương Vương Tiễn Vinh. Vị Vĩnh Xương Vương này có tu vi Kim Đan trung kỳ, binh tướng thủ hạ dũng mãnh thiện chiến. Trong mười năm, tại trận chiến tranh đoạt Chiến Thành, Vĩnh Xương Vương đã thắng chín lần, mà Phổ Dương Vương thì chỉ thắng một lần.

Số lần thắng lợi càng nhiều, đồng nghĩa với việc Quốc chủ ban thưởng càng nhiều, bởi vậy tài nguyên tu chân của Vĩnh Xương Vương phủ càng ngày càng lớn. Dựa vào tài nguyên tu chân khổng lồ, Tu Chân Giả ở Vĩnh Xương Vương tiến giai thần tốc, mạnh hơn rất nhiều Tu Chân Giả của Phổ Dương Vương phủ.

Giống như giàu nghèo, càng giàu thì càng nhiều tài phú, mà đã nghèo thì sẽ ngày càng nghèo.

Rất không may, Phổ Dương Vương chính là người nghèo. Nếu không phải binh tướng thủ hạ trung thành và tận tâm, sợ rằng Phổ Dương Vương phủ không đến năm vạn đại quân.

Tranh đoạt chiến thành, mỗi vị Vương gia chỉ được phép xuất động đội ngũ năm vạn người, đây là quy định Quốc chủ Nam Chiếu đặt ra. Bằng không một khi nhân số hơn kém quá xa, bên ít người sẽ thua không thể nghi ngờ.

Lúc này sau lưng Bạch Dịch có một hán tử mập lùn đi theo. Trên vai gã mang một lá cờ lớn màu đen, một mặt viết chữ Nghê, một mặt vẽ đầu hổ dữ tợn.

Đại kỳ của chủ soái là màu vàng kim, ứng với giáp vàng của tu sĩ Kim Đan. Đại kỳ của mười vị Thống lĩnh có màu giống giáp đen của họ. Khi một đại kỳ đổ xuống trên chiến trường, cũng là một vị Thống lĩnh vẫn lạc.

Nâng chiến kỳ, tất nhiên là binh lính dũng mãnh nhất. Nhưng Bạch Dịch nhìn thế nào cũng không thấy gã mập lùn này dũng mãnh chỗ nào. Vị này ngay cả tu vi còn không có, chỉ là một tên phàm nhân.

Tuổi tác gã mập lùn khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, trên khuôn mặt bóng loáng có nhiều vết sẹo dữ tợn, không những không hung ác mà còn có chút buồn cười.

"Mạc A, Mạc A!"

Gã mập lùn nhận thấy ánh mắt của Thống lĩnh, ngẩng đầu nhìn Bạch Dịch, sau đó liền kêu lên. Chỉ là gã hô cái gì, Bạch Dịch căn bản nghe không hiểu.

"Hắn tên Mạc A, trong một trận chiến đã cắn đứt đầu lưỡi của mình, nói không nên lời, chỉ biết phát ra âm thanh "Mạc A, Mạc A", mọi người vẫn gọi hắn là Mạc A." Một tu sĩ giáp đen cưỡi ngựa tới gần Bạch Dịch, giải thích.



Trong đại chiến không bị địch nhân chém chết mà lại tự cắn đứt đầu lưỡi mình, loại chuyện xấu hổ này, nếu để người khác nghe được, chắc chắn phải cười to không ngừng. Chẳng qua Bạch Dịch không chỉ không cười, ngược lại trong mắt sinh ra một cỗ ngưng trọng, khẽ gật đầu với Mạc A.

Có thể nâng chiến kỳ trong đại chiến tuyệt đối không phải người bình thường. Bạch Dịch không phải người ngu muội, đương nhiên sẽ không coi thường hán tử Mạc A này. Lão binh đánh trăm trận vẫn sống sót mới là hung thú đáng sợ nhất trong chiến trận.

Lộ trình hơn hai trăm dặm, đại quân có thể đuổi tới trong vòng một ngày. Khi màn đêm buông xuống, dưới ánh trăng lạnh như băng, một tòa thành hùng vĩ xuất hiện trước mắt Bạch Dịch.

Chiến Thành, thành y như tên, không phải dùng để ở, mà là thành chỉ dùng để ác chiến. Vì tòa thành hùng vĩ này, vốn không tồn tại cửa thành!

Bốn phía mở rộng, giống như bốn miệng thú tối om đang chờ nuốt người.

Đại thành không có cửa thành khiến trận đại chiến này dẫn tới tình trạng không chết không ngừng, trừ khi có một phương nhận thua bại lui, nếu không sẽ lưỡng bại câu thương, rất có thể đại quân hai bên đều đồng quy vu tận trong toà Chiến Thành này.

Nhìn Chiến Thành lạnh như băng dưới ánh trăng, chân mày Bạch Dịch cau lại.

Chiến trường mà ngay cả cửa thành cũng không có, đây là Quốc chủ Nam Chiếu quốc muốn tất cả các Vương gia ngươi chết ta sống. Nếu Tu Chân Giả quanh năm ác chiến, một khi có thể sống sót, nhất định mỗi người đều là chiến sĩ dũng mãnh.

Trách không được người thắng cuộc chiến giành linh mạch lần trước là nước Nam Chiếu. Loại ác chiến như diễn ra quanh năm này, bồi dưỡng được đều là tu sĩ cường đại lãnh huyết.

Chân trời đã hiện lên sắc trắng. Hai bên nam bắc đều có năm vạn đại quân, đợi khi trời hửng sáng sẽ bắt đầu chém giết đẫm máu.

Đại quân Phổ Dương Vương phủ dừng lại ở phía bắc Chiến Thành. Lúc này năm vạn đại quân lặng ngắt như tờ, toàn bộ binh sĩ phàm nhân đều lặng lẽ nghỉ ngơi, không ai mở miệng. Mọi người trừng đôi mắt phủ kín tơ máu, nhìn chằm chằm vào đại thành không biết đã cắn nuốt bao nhiêu tính mạng.

Chiến mã của Nghê Thế Kỳ đứng trước đại quân, như vậy chủ soái Phổ Dương Vương có thể xung trận lên chiến trường đầu tiên. Phổ Dương Vương chinh chiến, cho tới giờ đều làm gương cho binh sĩ.

Nghê Thu Vũ thu lại Triền Vân Mạt, cầm chặt phi kiếm của mình trong tay. Mục Linh đã sớm cầm hai thanh trường đao. Tuyệt Linh Giáp không những ngăn chặn linh lực của Tu Chân Giả mà còn ngăn cách linh thức, hai người không nhìn ra đại quân đối diện ở đại thành, nhưng có thể cảm nhận được khí tức trầm trọng của cuộc chiến.

Bạch Dịch vẫn ngồi trên lưng ngựa, trong tay vuốt hai cái con rối nhỏ hình người, đáy mắt bình tĩnh nhìn tia sáng mặt trời dần lên. Khi chữ "Soái" của Phổ Dương Vương được gió thổi lên, sâu trong đôi mắt Bạch Dịch chỉ còn lại vẻ lạnh lùng như hồ băng vạn năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Tiêu Dao Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook