Chương 39: THÊM BẠN THÊM THÙ (1)
Tô Châu
27/08/2019
Dưới ánh sáng của mặt trời, Thời Đại là địa diểm phục vụ các món ăn ngon vô cùng đặc sác thu hút khẩu vị của nhiều người đam mê ẩm thực. Nhưng một khi phủ lên lớp áo khoác của bầu trời đêm, Thời Đại bất thình lình trở thành một nơi ăn chơi hạng sang, một vũ trường nổi tiếng bởi sự nhộn nhịp, ồn ào.
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc Disco sôi động, các nam thanh nữ tú thi nhau trình diễn đủ các điệu nhảy khác nhau.
Trong bầu không khí như vậy, Phạm Nhật Vũ nổi tiếng là chàng trai đào hoa, ăn chơi bậc nhất tại quán Thời Đại này không thể đạt chân vào sàn nhảy như những lần trước mặc dù đã có ít nhất năm mỹ nữ nháy mắt mời anh ra nhảy với họ.
Hiện tại, Nhật Vũ vô cùng bực bội mà nhìn người anh em ngồi đối diện, cả buổi không nói câu nào ngoại trừ mời anh uống bia ra thì liên tục uống hết chai bia này đến chai bia khác. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc chiều, Nhật Vũ bị bạn thân là Dương Chí Khải bắt phải tới đây.
Dương Chí Khải là một người vô cùng truyền thống và bảo thủ. Chí Khải bình thường không bao giờ đụng vào rượu, bia, thuốc lá dù bên đối tác có tốn công thuyết phục ra sao đi chăng nữa.
Về phần phụ nữ, suốt thời trai trẻ bồng bột, Chí Khải chỉ có duy nhất cô bạn gái kiêm bạn học từ lúc lớp 10. Đến khi hai năm trước, cô nàng đó tự nhiên nổi hứng xuất ngoại mà không nói tiếng nào ngoại trừ để lại dòng tin nhắn “Em thấy chúng ta không hợp. Mình chia tay đi”.
Thế là kể từ sau sự việc đó, vào những lúc tâm trạng buồn bực, không thể giảo toả, Chí Khải thường đến quán bar uống bia nhưng tuyệt nhiên không uống rượu cũng như ngó ngàng tới bất kỳ người con gái nào khác.
Chứng kiến chai bia thứ bảy cạn không sót một giọt nào, Chí Khải vẫn im lặng, ngồi tu bia. Nhật Vũ không nhịn được nữa mà ngăn cản.
- Uống nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Đủ mặt hết đi rồi nói luôn một thể. Phục vụ, đem thêm năm chai bi lạnh nữa ra đây.
- Cậu… Phật trời ơi! Sao cái tên bác sỹ kia còn chưa chịu tới nữa?
Bộ thằng này không biết Nhật Vũ anh mấy bữa nay vì giúp anh em tụi nó giải quyết vụ kiện với hoa hậu Ánh Linh mà suốt hai tuần nay ngủ không đủ giấc hay sao mà còn tìm cách hành hạ anh nữa chứ.
Trong lúc Nhật Vũ gần như muốn nổi điên thì thành viên được trông ngóng từ nãy đến giờ cũng chịu xuất hiện.
- Xin lỗi. Tôi bị kẹt xe. Hai cậu tới lâu chưa?
- Được 1 tiếng 28 phút 25 giây rồi. Bác sỹ Trung, cậu mà tới trễ thêm hai giây nữa sẽ có người nhập viện vì đuối sức đó.
- Tôi thật sự bị kẹt xe mà. Hôm nay có chuyện gì mà hẹn nhau ra đây vậy?
- Ê, thằng kia. Đủ mặt rồi! Mau nói đi mày. Để tao còn về ngủ. - Nhật Vũ vừa cầm ly rượu lên vừa đá vào chân Chí Khải nhắc nhở.
- Tôi chuân bị kết hôn.
“Phụt”
Một làn nước lạnh ngay lập tức bắn thẳng vào mặt Chí Khải. Anh lấy tay vuốt mặt rồi đưa ánh mắt giết người về Nhật Vũ đang ho không ngừng phía đối diện.
- Xin… xin lỗi. Cậu vừa nói gì, Khải? Chuẩn bị lấy vợ? Cho tôi xin đi. Hôm nay không phải Cá tháng Tư đâu.
- Tôi nói thật. Thật 100%. Ngày mai, tôi sẽ gặp mặt cô ta sau đó bắt đầu thử tiếp xúc, hẹn hò. Nếu không có gì ngoài ý muốn, đầu năm sau sẽ tổ chức đám cưới.
- Gì mà nhanh vậy? Ông già cậu nóng lòng ôm cháu rồi hả? – Nhật Vũ lau miệng xong rồi nói tiếp.
- Ừ. Cậu có thể nghĩ vậy.
- Đối tượng là ai vậy, Khải?
Khác với phản ứng thái quá lúc nãy của Nhật Vũ, Đình Trung vẫn bình tĩnh hỏi Chí Khải.
Chuyện lấy vợ sinh con là chuyện bình thường mà ai cũng phải trải qua. Huống chi mấy người bọn anh đều đã gần 30 hết rồi, cũng nên tính chuyện đại sự này là vừa.
- Tô Ngọc Nhi. Cháu gái của Ngô Thanh Tùng.
“Phụt”
- Tôi nhớ là có gây thù chuốc oán gì với hai cậu đâu mà cứ nhắm ngay tôi phun không vậy hả?
Lần này không chỉ có mình Nhật Vũ mà đến cả Đình Trung cũng sốc đến nỗi phun thẳng vào mặt Chí Khải. Chí Khải hít sâu vào như cố dằn cơn giận mà bóp chết hai tên bất lịch sự này rồi hướng tới người phục vụ, nhờ anh ta lấy cho một chiếc áo sơmi khác.
- Tụi tôi thật sự xin lỗi. Có phải là Ngô Thanh Tùng chủ công ty Tân Lập, bạn của ông già cậu không? – Nhật Vũ tiếp tục hỏi.
- Ừ.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc. Ông già có cho tôi xem hình của của cô ta mà. Phải thừa nhận là trong hình thì cũng đẹp, dễ thương nhưng không biết ngoài đời thì sao?
- Đúng là con nhỏ đó dễ thương thiệt. Nhưng mà thương không dễ đâu. Chí Khải, là bạn thân, tôi nói thẳng. Dù bất cứ giá nào, cậu không được lấy con nhỏ đó.
- Tại sao vậy? – Nghe được giọng điệu hết sức nghiêm túc của Nhật Vũ, Chí Khải nghi ngờ hỏi.
- Mấy cậu từng nghe tôi kể chuyện thằng Hoàng, em họ tôi suốt ngày bị một con nhỏ không ra gì suốt ngày đeo bám rồi phải không? Nhỏ đó chính là Tô Ngọc Nhi.
Dừng một chút để uống chút rượu, Nhật Vũ nói tiếp:
- Con nhỏ đó đúng kiểu “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Trong lớp thì học không lại ai mà còn tỏ ra kiêu ngạo, thấy ai hơn mình là ăn hiếp, kêu gọi tẩy chay. Chưa kể biết rõ thằng Hoàng em tôi thích Mỹ Nhạn, là chị em tốt của nó, mà con nhỏ đó cũng muốn cướp cho bằng được. May là em tôi nó vững tâm không thì mệt rồi.
- Cậu nghe ai nói vậy, Vũ?
- Từ chính thằng Hoàng, Mỹ Nhạn và kể cả em gái cậu đó, Khải. Có thể ba cậu giống như ông ngoại tôi bị con nhỏ đó dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nên ông mới ép cậu lấy nhỏ đó. Tôi khuyên cậu tốt nhất phải kiên quyết từ chối nếu không sau này cậu sẽ khổ đó.
Tô Ngọc Nhi, cô thật là giỏi! Quyến rủ em họ tôi không thành bây giờ quay qua bạn thân Phạm Nhật Vũ này. Lần này, anh không chỉ phải giúp Chí Khải thoát khỏi cuộc hôn nhân này mà còn vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta.
- Cậu làm gì mà nói nặng người ta dữ vậy? Tôi thấy Ngọc Nhi cũng đâu giống như cậu nói.
Chí Khải lăn lộn trên thương trường tương đối lâu năm nên anh ít nhiều gì cũng có thể đoán được phần nào nhân cách thông qua diện mạo của đối phương.
Tô Ngọc Nhi vẻ ngoài đúng là vừa đẹp vừa xinh lại dễ thương cộng thêm vài lời về tính cách của cô mà anh nghe được từ ba đủ để anh biết được Ngọc Nhi không tệ như lời của Nhật Vũ.
- Khải, cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong. Tôi có gặp cô ta một lần rồi. Tôi chắc chắn lời của thằng Vũ nói là đúng.
Nói tới đây, Đình Trung kể cho hai người nghe về chuyện xảy ra hồi hôm qua tại nhà thương Ý Đức.
- Cậu thấy chưa? Đến cả Trung cũng cho là con nhỏ đó không hề tốt chút nào. Tốt nhất cậu phải nói ngay với chú Trường là cậu từ chối cuộc gặp mặt này đi.
Nhật Vũ sợ rằng Chí Khải vì muốn mau chóng quên đi mười năm tình cũ kia mà vội vàng bắt lấy tình yêu mới là cái cô Ngọc Nhi này nên cố gắng khuyên lần nữa.
- Thôi được rồi. Ý của hai cậu, tôi nhận. Nhưng đây là lệnh của ông già, tôi phải nghe theo.
- Nhưng mà Khải…
Nhật Vũ định lên tiếng thuyết phục Chí Khải từ bỏ ý định thì người phục vụ đến thông báo rằng đồ Chí Khải yêu cầu đã chuẩn bị xong và mời Chí Khải vào trong thay áo.
- Hai cậu ngôi đây chờ tôi chút. Tôi vào thay áo. Vũ, giữ dùm tôi.
Dứt lời, Chí Khải đưa bóp tiền và di động cho Nhật Vũ rồi đi theo người phục vụ.
Xác định Chí Khải đã đi xa khỏi đây, Nhật Vũ cầm di động của anh rồi mở khoá, tìm kiếm. Đình Trung ngồi kế bên trông thấy, liền giật mình hỏi:
- Vũ, cậu làm cái gì vậy?
- Tôi chỉ đang giúp Khải thoát khỏi con nhỏ Nhi đó thôi.
- Nhưng mà…
- Cậu quên sau khi Bích Trâm bỏ đi, Chí Khải như thế nào rồi hả?
- Tất nhiên là không.
- Vậy thì cậu cứ im lặng và tỏ ra không biết gì là được. Phần còn lại để tôi lo.
- Ừ.
Nhận được sự đồng ý của Đình Trung, Nhật Vũ tiếp tục thục hiện âm mưu của mình.
Vốn là bạn thân lâu năm, Nhật Vũ biết Chí Khải luôn có thói quen lưu số máy cùng lịch trình làm việc suốt một tuần lễ trong di động.
Sau mấy giây tìm kiếm, Nhật Vũ cũng thấy phần nhắc nhở trong danh mục công việc quan trọng có lưu nội dung: “10 giờ sáng, thứ X ngày XX tháng XX năm 201X đón Tô Ngọc Nhi tại phòng bệnh 407 ở nhà thương Y Đức. SĐT: 09XXX.”
Xoá xong nội dung, Nhật Vũ thử vào kiểm tra danh bạ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Chí Khải với tính cách rất kỹ lưỡng đã lưu hờ số của Ngọc Nhi.
Để kế hoạch thành công mỹ mãn, Nhật Vũ đưa số của Ngọc Nhi vào danh sách đen đề phòng chuyện cô không thấy Chí Khải đến mà gọi hỏi.
Nhìn dòng chữ “Hoàn tất” trên màn hình đi động, Nhật Vũ nở nụ cười đắc ý rồi trả lại trạng thái cũ của điện thoại.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Tút. Tút. Tút.”
- Kỳ vậy ta. Sao lại không gọi được?
Ngọc Nhi ngồi trên giường bệnh, nhăn mặt mà lẩm bẩm. Từ nãy đến giờ, cô đã đợi suốt một tiếng đồng hồ mà cái người tên Dương Chí Khải kia vẫn chưa thấy mặt mày đâu. Đến cả điện thoại cũng gọi đến sáu cuộc nhưng đều không liên lạc được.
Ngọc Nhi càng nghĩ tới càng thấy bực mình. Không biết tại sao ông ngoại tự nhiên đưa cô số điện thoại ma này rồi còn dặn kỹ rằng ngày xuất viện phải gọi anh ta đến đón.
Mặc dù cô đã nói rất nhiều lần là cô có thể tự về được nhưng ông ngoại nhất định không cho. Thậm chí, ông còn đe doạ nếu cô không chịu nghe lời mà dám tự tiện rời khỏi đây một mình thì ngay lập tức cô sẽ được có tên trong đại học Quốc tế.
Ngọc Nhi biết ông ngoại cô xưa nay là người đã nói là làm nên cô đành ngậm miệng nghe theo. Ngọc Nhi cô đâu có ngây thơ đến nỗi không biết ông ngoại cô đang âm thầm sắp đặt việc xem mắt. Dù vậy, Ngọc Nhi vẫn giả bộ như con nai vàng ngơ ngác không biết chuyện gì mà làm theo lời ông.
Tuy nhiên, nghe là một chuyện, thuận theo ý là một chuyện khác. Chỉ cần đối phương xuất hiện, Ngọc Nhi cô sẽ đánh phủ đầu trước, thẳng thắn từ chối mặc kệ anh ta có đồng ý hay không. Về phần ông ngoại, cô đã có cách ứng phó.
Ấy vậy mà tình huống lại xảy ra ngoài suy đáon của cô. Chủ nhân số di động này rõ ràng không muốn tiếp xúc với cô nên trước mặt ông ngoại cô dạ dạ nghe lời nhưng sau lưng lại cố tình cho số ma.
Như vậy cũng hay. Cô cũng không cần hao hơi tốn sức nghĩ ra kế hoạch B đề phòng không qua mặt được ông ngoại. Sau khi gọi thử một lần nữa và kết quả vẫn y hệt như sáu lần đầu, Ngọc Nhi quyết định không chờ nữa mà trực tiếp ra thẳng quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện.
Ngọc Nhi đang xem lại quần áo thì Anh Khoa đột ngột bước vào, ngạc nhiên hỏi:
- Thằng Khải chưa đến sao?
- Dạ, chưa. Con không chờ nữa. Bây giờ, con ra ngoài làm thủ tục đây. Chú đưa thuốc giảm sưng cho Gia Kiệt chưa?
- Chú đưa rồi. Nhưng mà…
Nhớ tới lúc đi đưa thuốc cho Gia Kiệt, Anh Khoa cảm thấy là lạ. Lúc Gia Kiệt trông thấy anh, cậu ta không chỉ không thèm nhìn cái nào mà nói anh hãy ra khỏi đây, cậu không muốn gặp bất cứ ai từ nhà họ Ngô.
Nhưng khi Anh Khoa nói rằng anh được Ngọc Nhi nhờ đưa thuốc thì cậu ta đột ngột thay đổi thái độ mà nhanh tay lấy, nhờ anh chuyển lời cám ơn sau đó trực tiếp đẩy anh ra rồi đóng sập cửa lại.
Anh Khoa có ngu như thế nào cũng nhận thấy đươc giọng điệu nói chuyện và phản ứng của Gia Kiệt trước và sau khi nghe thấy tên Ngọc Nhi khác xa như thế nào. Ban đầu lạnh nhạt, căm phẫn trái ngược với lúc sau vui mừng, trông đợi. Điều đó khiến anh tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Sao vậy, chú Khoa? Thuốc đó không thích hợp với Gia Kiệt sao?
Thuốc đó là Kim Anh mua cho cô đề phòng việc những khi học diễn xuất với học viên khoá trên bị mấy bà vì nhìn cô không thuận mắt mà cố tình “mượn việc công trả thù riêng”. Không ngờ được bây giờ cũng có dịp cần xài đến.
- Không. Thuốc đó hoàn toàn tốt. Sẵn tiện đây, chú muốn hỏi con một chuyện?
- Chú nói đi.
- Con với thằng Kiệt đó rốt cuộc như thế nào?
- Chú đã biết rồi sao lại hỏi con? Con với nó là kẻ thù không đội trời chung.
- Thật sao? Vậy tại sao thấy nó bị ông Tùng đánh đến sưng hai bên má, con lại nhờ chú đem thuốc tiêu sưng cấp tốc cho nó?
- Chú biết ba con yêu thương Gia Kiệt như thế nào mà. Nếu mà để ba con biết được chuyện con đã đổi cháo rồi còn giả vờ đau bụng, dẫn đến ông ngoại nóng giận lên tìm nó tính sổ, ông ta không lột da con mới lạ.
- Nhi, con không cần giấu chú. Chú vì muốn con tự mình nói ra sự thật nên mới hỏi con. Nhưng không ngờ đến chú, con cũng muốn giấu chú.
- Chú Khoa, hôm nay chú sao vậy?
- Chú không sao. Người bị sao mới chính là con. Nhi, con đã quên tại sao mẹ con chết rồi sao?
- Suốt mấy năm qua, con chưa quên bao giờ.
Cái chết của mẹ cô ở kiếp trước và kiếp này luôn là ẩn số mà cô đang cố gắng tìm lời giải đáp. Tuy chưa tìm được nguyên nhân thật sự nhưng cô chắc chắn rằng không liên quan đến ba cô hay Gia Kiệt.
- Con nói con chưa quên. Vậy tại sao lại lén lút có quan hệ loạn luân với nó?
- Chú Khoa. Con với Gia Kiệt có quan hệ loạn lâun hồi nào?
- Vậy con hãy giải thích tại sao con lại kéo tay nó không buông? Không những vậy, còn để nó hôn con nữa?
Chi tiết Ngọc Nhi kéo tay Gia Kiệt là Anh Khoa cố tình thêm vào. Trên thực tế, anh chỉ thấy được lúc Gia Kiệt hôn cô rồi bỏ chạy thôi. Nếu không nói nửa thật nửa giả này, anh chắc rằng con bé một hai sẽ không chịu khai thật.
- Chú nói cái gì? Gia Kiệt hôn con?
- Phải. Tận mắt chú trông thấy từ lúc nó đem cháo vào thăm con đến lúc hai đứa làm ra chuyện hết sức xấu hổ như vậy.
- Vậy có nghĩa là ngay từ đầu chú biết phần cháo ban đầu chưa bị Mỹ Nhạn đánh tráo do Gia Kiệt đem đến?
- Phải.
- Chú Khoa. Sao chú lại nói dối con?
Nếu biết phần cháo đó là Gia Kiệt đem đến cho cô, cô không đời nào thực hiện kế hoạch này. Cô cứ cho rằng việc Mỹ Nhạn nói bóng nói gió chọc tức ông ngoại tìm Gia Kiệt là do cô không nghĩ đến chuyện Mỹ Nhạn đã thấy Gia Kiệt.
Nhưng cô không ngờ được chú Khoa, người cô rất tin tưởng, lại nói dối cô rằng chú ấy không biết trước khi bị đánh tráo, phần cháo đó là của ai.
- Con còn chưa trả lời câu hỏi chú? Rốt cuộc quan hệ của hai đứa là như thế nào? Con đừng có nói với chú rằng con vì trả thù đến cả quan hệ thể xác cũng dám làm.
- Nếu vậy thì đã sao?
Dứt lời, Ngọc Nhi xách túi đồ, đi thẳng ra khỏi phòng mà không thèm thưa chào hay liếc nhìn Anh Khoa cái nào.
Anh Khoa nghe thấy câu trả lời của Ngọc Nhi thì bị hoá đá. Đừng nói là con bé và thằng nhóc kia đã làm chuyện vượt quá giới hạn cho phép. Không đâu. Có thể con bé giận anh lừa gạt nó mà nói đại.
Nhưng nếu mọi việc thật sự như lời con bé nói thì sao? Anh biết ăn nói sao với Tuyết Vân đây? Tuyết Vân ơi. Coi như lần này, tôi không thể thay cậu giải quyết chuyện này được rồi.
Với lại, con gái cậu đã lớn rồi. Con bé tự có suy nghĩ. Tôi chỉ còn cách đứng một bên âm thầm cho con bé lời khuyên thôi. Ngô Tuyết Vân, lời tôi hứa với cậu hôm nay chính thức hoàn thành.
Dưới ánh đèn mờ ảo cùng tiếng nhạc Disco sôi động, các nam thanh nữ tú thi nhau trình diễn đủ các điệu nhảy khác nhau.
Trong bầu không khí như vậy, Phạm Nhật Vũ nổi tiếng là chàng trai đào hoa, ăn chơi bậc nhất tại quán Thời Đại này không thể đạt chân vào sàn nhảy như những lần trước mặc dù đã có ít nhất năm mỹ nữ nháy mắt mời anh ra nhảy với họ.
Hiện tại, Nhật Vũ vô cùng bực bội mà nhìn người anh em ngồi đối diện, cả buổi không nói câu nào ngoại trừ mời anh uống bia ra thì liên tục uống hết chai bia này đến chai bia khác. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà lúc chiều, Nhật Vũ bị bạn thân là Dương Chí Khải bắt phải tới đây.
Dương Chí Khải là một người vô cùng truyền thống và bảo thủ. Chí Khải bình thường không bao giờ đụng vào rượu, bia, thuốc lá dù bên đối tác có tốn công thuyết phục ra sao đi chăng nữa.
Về phần phụ nữ, suốt thời trai trẻ bồng bột, Chí Khải chỉ có duy nhất cô bạn gái kiêm bạn học từ lúc lớp 10. Đến khi hai năm trước, cô nàng đó tự nhiên nổi hứng xuất ngoại mà không nói tiếng nào ngoại trừ để lại dòng tin nhắn “Em thấy chúng ta không hợp. Mình chia tay đi”.
Thế là kể từ sau sự việc đó, vào những lúc tâm trạng buồn bực, không thể giảo toả, Chí Khải thường đến quán bar uống bia nhưng tuyệt nhiên không uống rượu cũng như ngó ngàng tới bất kỳ người con gái nào khác.
Chứng kiến chai bia thứ bảy cạn không sót một giọt nào, Chí Khải vẫn im lặng, ngồi tu bia. Nhật Vũ không nhịn được nữa mà ngăn cản.
- Uống nhiêu đó đủ rồi. Bây giờ mau nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Đủ mặt hết đi rồi nói luôn một thể. Phục vụ, đem thêm năm chai bi lạnh nữa ra đây.
- Cậu… Phật trời ơi! Sao cái tên bác sỹ kia còn chưa chịu tới nữa?
Bộ thằng này không biết Nhật Vũ anh mấy bữa nay vì giúp anh em tụi nó giải quyết vụ kiện với hoa hậu Ánh Linh mà suốt hai tuần nay ngủ không đủ giấc hay sao mà còn tìm cách hành hạ anh nữa chứ.
Trong lúc Nhật Vũ gần như muốn nổi điên thì thành viên được trông ngóng từ nãy đến giờ cũng chịu xuất hiện.
- Xin lỗi. Tôi bị kẹt xe. Hai cậu tới lâu chưa?
- Được 1 tiếng 28 phút 25 giây rồi. Bác sỹ Trung, cậu mà tới trễ thêm hai giây nữa sẽ có người nhập viện vì đuối sức đó.
- Tôi thật sự bị kẹt xe mà. Hôm nay có chuyện gì mà hẹn nhau ra đây vậy?
- Ê, thằng kia. Đủ mặt rồi! Mau nói đi mày. Để tao còn về ngủ. - Nhật Vũ vừa cầm ly rượu lên vừa đá vào chân Chí Khải nhắc nhở.
- Tôi chuân bị kết hôn.
“Phụt”
Một làn nước lạnh ngay lập tức bắn thẳng vào mặt Chí Khải. Anh lấy tay vuốt mặt rồi đưa ánh mắt giết người về Nhật Vũ đang ho không ngừng phía đối diện.
- Xin… xin lỗi. Cậu vừa nói gì, Khải? Chuẩn bị lấy vợ? Cho tôi xin đi. Hôm nay không phải Cá tháng Tư đâu.
- Tôi nói thật. Thật 100%. Ngày mai, tôi sẽ gặp mặt cô ta sau đó bắt đầu thử tiếp xúc, hẹn hò. Nếu không có gì ngoài ý muốn, đầu năm sau sẽ tổ chức đám cưới.
- Gì mà nhanh vậy? Ông già cậu nóng lòng ôm cháu rồi hả? – Nhật Vũ lau miệng xong rồi nói tiếp.
- Ừ. Cậu có thể nghĩ vậy.
- Đối tượng là ai vậy, Khải?
Khác với phản ứng thái quá lúc nãy của Nhật Vũ, Đình Trung vẫn bình tĩnh hỏi Chí Khải.
Chuyện lấy vợ sinh con là chuyện bình thường mà ai cũng phải trải qua. Huống chi mấy người bọn anh đều đã gần 30 hết rồi, cũng nên tính chuyện đại sự này là vừa.
- Tô Ngọc Nhi. Cháu gái của Ngô Thanh Tùng.
“Phụt”
- Tôi nhớ là có gây thù chuốc oán gì với hai cậu đâu mà cứ nhắm ngay tôi phun không vậy hả?
Lần này không chỉ có mình Nhật Vũ mà đến cả Đình Trung cũng sốc đến nỗi phun thẳng vào mặt Chí Khải. Chí Khải hít sâu vào như cố dằn cơn giận mà bóp chết hai tên bất lịch sự này rồi hướng tới người phục vụ, nhờ anh ta lấy cho một chiếc áo sơmi khác.
- Tụi tôi thật sự xin lỗi. Có phải là Ngô Thanh Tùng chủ công ty Tân Lập, bạn của ông già cậu không? – Nhật Vũ tiếp tục hỏi.
- Ừ.
- Cậu chắc chứ?
- Chắc. Ông già có cho tôi xem hình của của cô ta mà. Phải thừa nhận là trong hình thì cũng đẹp, dễ thương nhưng không biết ngoài đời thì sao?
- Đúng là con nhỏ đó dễ thương thiệt. Nhưng mà thương không dễ đâu. Chí Khải, là bạn thân, tôi nói thẳng. Dù bất cứ giá nào, cậu không được lấy con nhỏ đó.
- Tại sao vậy? – Nghe được giọng điệu hết sức nghiêm túc của Nhật Vũ, Chí Khải nghi ngờ hỏi.
- Mấy cậu từng nghe tôi kể chuyện thằng Hoàng, em họ tôi suốt ngày bị một con nhỏ không ra gì suốt ngày đeo bám rồi phải không? Nhỏ đó chính là Tô Ngọc Nhi.
Dừng một chút để uống chút rượu, Nhật Vũ nói tiếp:
- Con nhỏ đó đúng kiểu “đầu óc ngu si, tứ chi phát triển”. Trong lớp thì học không lại ai mà còn tỏ ra kiêu ngạo, thấy ai hơn mình là ăn hiếp, kêu gọi tẩy chay. Chưa kể biết rõ thằng Hoàng em tôi thích Mỹ Nhạn, là chị em tốt của nó, mà con nhỏ đó cũng muốn cướp cho bằng được. May là em tôi nó vững tâm không thì mệt rồi.
- Cậu nghe ai nói vậy, Vũ?
- Từ chính thằng Hoàng, Mỹ Nhạn và kể cả em gái cậu đó, Khải. Có thể ba cậu giống như ông ngoại tôi bị con nhỏ đó dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ nên ông mới ép cậu lấy nhỏ đó. Tôi khuyên cậu tốt nhất phải kiên quyết từ chối nếu không sau này cậu sẽ khổ đó.
Tô Ngọc Nhi, cô thật là giỏi! Quyến rủ em họ tôi không thành bây giờ quay qua bạn thân Phạm Nhật Vũ này. Lần này, anh không chỉ phải giúp Chí Khải thoát khỏi cuộc hôn nhân này mà còn vạch trần bộ mặt giả tạo của cô ta.
- Cậu làm gì mà nói nặng người ta dữ vậy? Tôi thấy Ngọc Nhi cũng đâu giống như cậu nói.
Chí Khải lăn lộn trên thương trường tương đối lâu năm nên anh ít nhiều gì cũng có thể đoán được phần nào nhân cách thông qua diện mạo của đối phương.
Tô Ngọc Nhi vẻ ngoài đúng là vừa đẹp vừa xinh lại dễ thương cộng thêm vài lời về tính cách của cô mà anh nghe được từ ba đủ để anh biết được Ngọc Nhi không tệ như lời của Nhật Vũ.
- Khải, cậu đừng trông mặt mà bắt hình dong. Tôi có gặp cô ta một lần rồi. Tôi chắc chắn lời của thằng Vũ nói là đúng.
Nói tới đây, Đình Trung kể cho hai người nghe về chuyện xảy ra hồi hôm qua tại nhà thương Ý Đức.
- Cậu thấy chưa? Đến cả Trung cũng cho là con nhỏ đó không hề tốt chút nào. Tốt nhất cậu phải nói ngay với chú Trường là cậu từ chối cuộc gặp mặt này đi.
Nhật Vũ sợ rằng Chí Khải vì muốn mau chóng quên đi mười năm tình cũ kia mà vội vàng bắt lấy tình yêu mới là cái cô Ngọc Nhi này nên cố gắng khuyên lần nữa.
- Thôi được rồi. Ý của hai cậu, tôi nhận. Nhưng đây là lệnh của ông già, tôi phải nghe theo.
- Nhưng mà Khải…
Nhật Vũ định lên tiếng thuyết phục Chí Khải từ bỏ ý định thì người phục vụ đến thông báo rằng đồ Chí Khải yêu cầu đã chuẩn bị xong và mời Chí Khải vào trong thay áo.
- Hai cậu ngôi đây chờ tôi chút. Tôi vào thay áo. Vũ, giữ dùm tôi.
Dứt lời, Chí Khải đưa bóp tiền và di động cho Nhật Vũ rồi đi theo người phục vụ.
Xác định Chí Khải đã đi xa khỏi đây, Nhật Vũ cầm di động của anh rồi mở khoá, tìm kiếm. Đình Trung ngồi kế bên trông thấy, liền giật mình hỏi:
- Vũ, cậu làm cái gì vậy?
- Tôi chỉ đang giúp Khải thoát khỏi con nhỏ Nhi đó thôi.
- Nhưng mà…
- Cậu quên sau khi Bích Trâm bỏ đi, Chí Khải như thế nào rồi hả?
- Tất nhiên là không.
- Vậy thì cậu cứ im lặng và tỏ ra không biết gì là được. Phần còn lại để tôi lo.
- Ừ.
Nhận được sự đồng ý của Đình Trung, Nhật Vũ tiếp tục thục hiện âm mưu của mình.
Vốn là bạn thân lâu năm, Nhật Vũ biết Chí Khải luôn có thói quen lưu số máy cùng lịch trình làm việc suốt một tuần lễ trong di động.
Sau mấy giây tìm kiếm, Nhật Vũ cũng thấy phần nhắc nhở trong danh mục công việc quan trọng có lưu nội dung: “10 giờ sáng, thứ X ngày XX tháng XX năm 201X đón Tô Ngọc Nhi tại phòng bệnh 407 ở nhà thương Y Đức. SĐT: 09XXX.”
Xoá xong nội dung, Nhật Vũ thử vào kiểm tra danh bạ. Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, Chí Khải với tính cách rất kỹ lưỡng đã lưu hờ số của Ngọc Nhi.
Để kế hoạch thành công mỹ mãn, Nhật Vũ đưa số của Ngọc Nhi vào danh sách đen đề phòng chuyện cô không thấy Chí Khải đến mà gọi hỏi.
Nhìn dòng chữ “Hoàn tất” trên màn hình đi động, Nhật Vũ nở nụ cười đắc ý rồi trả lại trạng thái cũ của điện thoại.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
“Tút. Tút. Tút.”
- Kỳ vậy ta. Sao lại không gọi được?
Ngọc Nhi ngồi trên giường bệnh, nhăn mặt mà lẩm bẩm. Từ nãy đến giờ, cô đã đợi suốt một tiếng đồng hồ mà cái người tên Dương Chí Khải kia vẫn chưa thấy mặt mày đâu. Đến cả điện thoại cũng gọi đến sáu cuộc nhưng đều không liên lạc được.
Ngọc Nhi càng nghĩ tới càng thấy bực mình. Không biết tại sao ông ngoại tự nhiên đưa cô số điện thoại ma này rồi còn dặn kỹ rằng ngày xuất viện phải gọi anh ta đến đón.
Mặc dù cô đã nói rất nhiều lần là cô có thể tự về được nhưng ông ngoại nhất định không cho. Thậm chí, ông còn đe doạ nếu cô không chịu nghe lời mà dám tự tiện rời khỏi đây một mình thì ngay lập tức cô sẽ được có tên trong đại học Quốc tế.
Ngọc Nhi biết ông ngoại cô xưa nay là người đã nói là làm nên cô đành ngậm miệng nghe theo. Ngọc Nhi cô đâu có ngây thơ đến nỗi không biết ông ngoại cô đang âm thầm sắp đặt việc xem mắt. Dù vậy, Ngọc Nhi vẫn giả bộ như con nai vàng ngơ ngác không biết chuyện gì mà làm theo lời ông.
Tuy nhiên, nghe là một chuyện, thuận theo ý là một chuyện khác. Chỉ cần đối phương xuất hiện, Ngọc Nhi cô sẽ đánh phủ đầu trước, thẳng thắn từ chối mặc kệ anh ta có đồng ý hay không. Về phần ông ngoại, cô đã có cách ứng phó.
Ấy vậy mà tình huống lại xảy ra ngoài suy đáon của cô. Chủ nhân số di động này rõ ràng không muốn tiếp xúc với cô nên trước mặt ông ngoại cô dạ dạ nghe lời nhưng sau lưng lại cố tình cho số ma.
Như vậy cũng hay. Cô cũng không cần hao hơi tốn sức nghĩ ra kế hoạch B đề phòng không qua mặt được ông ngoại. Sau khi gọi thử một lần nữa và kết quả vẫn y hệt như sáu lần đầu, Ngọc Nhi quyết định không chờ nữa mà trực tiếp ra thẳng quầy tiếp tân làm thủ tục xuất viện.
Ngọc Nhi đang xem lại quần áo thì Anh Khoa đột ngột bước vào, ngạc nhiên hỏi:
- Thằng Khải chưa đến sao?
- Dạ, chưa. Con không chờ nữa. Bây giờ, con ra ngoài làm thủ tục đây. Chú đưa thuốc giảm sưng cho Gia Kiệt chưa?
- Chú đưa rồi. Nhưng mà…
Nhớ tới lúc đi đưa thuốc cho Gia Kiệt, Anh Khoa cảm thấy là lạ. Lúc Gia Kiệt trông thấy anh, cậu ta không chỉ không thèm nhìn cái nào mà nói anh hãy ra khỏi đây, cậu không muốn gặp bất cứ ai từ nhà họ Ngô.
Nhưng khi Anh Khoa nói rằng anh được Ngọc Nhi nhờ đưa thuốc thì cậu ta đột ngột thay đổi thái độ mà nhanh tay lấy, nhờ anh chuyển lời cám ơn sau đó trực tiếp đẩy anh ra rồi đóng sập cửa lại.
Anh Khoa có ngu như thế nào cũng nhận thấy đươc giọng điệu nói chuyện và phản ứng của Gia Kiệt trước và sau khi nghe thấy tên Ngọc Nhi khác xa như thế nào. Ban đầu lạnh nhạt, căm phẫn trái ngược với lúc sau vui mừng, trông đợi. Điều đó khiến anh tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Sao vậy, chú Khoa? Thuốc đó không thích hợp với Gia Kiệt sao?
Thuốc đó là Kim Anh mua cho cô đề phòng việc những khi học diễn xuất với học viên khoá trên bị mấy bà vì nhìn cô không thuận mắt mà cố tình “mượn việc công trả thù riêng”. Không ngờ được bây giờ cũng có dịp cần xài đến.
- Không. Thuốc đó hoàn toàn tốt. Sẵn tiện đây, chú muốn hỏi con một chuyện?
- Chú nói đi.
- Con với thằng Kiệt đó rốt cuộc như thế nào?
- Chú đã biết rồi sao lại hỏi con? Con với nó là kẻ thù không đội trời chung.
- Thật sao? Vậy tại sao thấy nó bị ông Tùng đánh đến sưng hai bên má, con lại nhờ chú đem thuốc tiêu sưng cấp tốc cho nó?
- Chú biết ba con yêu thương Gia Kiệt như thế nào mà. Nếu mà để ba con biết được chuyện con đã đổi cháo rồi còn giả vờ đau bụng, dẫn đến ông ngoại nóng giận lên tìm nó tính sổ, ông ta không lột da con mới lạ.
- Nhi, con không cần giấu chú. Chú vì muốn con tự mình nói ra sự thật nên mới hỏi con. Nhưng không ngờ đến chú, con cũng muốn giấu chú.
- Chú Khoa, hôm nay chú sao vậy?
- Chú không sao. Người bị sao mới chính là con. Nhi, con đã quên tại sao mẹ con chết rồi sao?
- Suốt mấy năm qua, con chưa quên bao giờ.
Cái chết của mẹ cô ở kiếp trước và kiếp này luôn là ẩn số mà cô đang cố gắng tìm lời giải đáp. Tuy chưa tìm được nguyên nhân thật sự nhưng cô chắc chắn rằng không liên quan đến ba cô hay Gia Kiệt.
- Con nói con chưa quên. Vậy tại sao lại lén lút có quan hệ loạn luân với nó?
- Chú Khoa. Con với Gia Kiệt có quan hệ loạn lâun hồi nào?
- Vậy con hãy giải thích tại sao con lại kéo tay nó không buông? Không những vậy, còn để nó hôn con nữa?
Chi tiết Ngọc Nhi kéo tay Gia Kiệt là Anh Khoa cố tình thêm vào. Trên thực tế, anh chỉ thấy được lúc Gia Kiệt hôn cô rồi bỏ chạy thôi. Nếu không nói nửa thật nửa giả này, anh chắc rằng con bé một hai sẽ không chịu khai thật.
- Chú nói cái gì? Gia Kiệt hôn con?
- Phải. Tận mắt chú trông thấy từ lúc nó đem cháo vào thăm con đến lúc hai đứa làm ra chuyện hết sức xấu hổ như vậy.
- Vậy có nghĩa là ngay từ đầu chú biết phần cháo ban đầu chưa bị Mỹ Nhạn đánh tráo do Gia Kiệt đem đến?
- Phải.
- Chú Khoa. Sao chú lại nói dối con?
Nếu biết phần cháo đó là Gia Kiệt đem đến cho cô, cô không đời nào thực hiện kế hoạch này. Cô cứ cho rằng việc Mỹ Nhạn nói bóng nói gió chọc tức ông ngoại tìm Gia Kiệt là do cô không nghĩ đến chuyện Mỹ Nhạn đã thấy Gia Kiệt.
Nhưng cô không ngờ được chú Khoa, người cô rất tin tưởng, lại nói dối cô rằng chú ấy không biết trước khi bị đánh tráo, phần cháo đó là của ai.
- Con còn chưa trả lời câu hỏi chú? Rốt cuộc quan hệ của hai đứa là như thế nào? Con đừng có nói với chú rằng con vì trả thù đến cả quan hệ thể xác cũng dám làm.
- Nếu vậy thì đã sao?
Dứt lời, Ngọc Nhi xách túi đồ, đi thẳng ra khỏi phòng mà không thèm thưa chào hay liếc nhìn Anh Khoa cái nào.
Anh Khoa nghe thấy câu trả lời của Ngọc Nhi thì bị hoá đá. Đừng nói là con bé và thằng nhóc kia đã làm chuyện vượt quá giới hạn cho phép. Không đâu. Có thể con bé giận anh lừa gạt nó mà nói đại.
Nhưng nếu mọi việc thật sự như lời con bé nói thì sao? Anh biết ăn nói sao với Tuyết Vân đây? Tuyết Vân ơi. Coi như lần này, tôi không thể thay cậu giải quyết chuyện này được rồi.
Với lại, con gái cậu đã lớn rồi. Con bé tự có suy nghĩ. Tôi chỉ còn cách đứng một bên âm thầm cho con bé lời khuyên thôi. Ngô Tuyết Vân, lời tôi hứa với cậu hôm nay chính thức hoàn thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.