Chương 40: THÊM BẠN THÊM THÙ (2)
Tô Châu
27/08/2019
Nhớ tới hình ảnh hai bên má sưng đỏ của Gia Kiệt, hình ảnh Mỹ Nhạn và Minh Hoàng nhìn Gia Kiệt bằng ánh mắt miệt thị và khinh thường, Ngọc Nhi liền thấy buồn bực trong lòng. Câu nói lúc nãy của Anh Khoa thật sự làm Ngọc Nhi bị tổn thương.
Tình cảm giữa Ngọc Nhi và Anh Khoa tựa như chú cháu trong nhà. Ngoài ra, cả hai quen biết, thấu hiểu nhau không phải ngày một ngày hai mà chú Khoa lại cho cô là hạng người vì đạt được mục đích, chuyện gì cũng dám làm. Đến cả sự trong sạch của bản thân cũng đánh đổi.
Bước nhanh vào thang máy, nhấn nút xong, Ngọc Nhi mới phát hiện bên cạnh cô là một đôi vợ chồng trẻ tay trong tay, hạnh phúc nhìn nhau. Người chồng vừa lo vừa vui, tầm mắt nhìn xuống cái bụng còn bằng phẳng của người vợ mà nói.
- Mai em lên công ty xin nghỉ thai sản đi.
- Thôi để mai anh nghỉ một ngày để chở em đi.
- Em đừng có mà càu nhàu với anh. Anh nghỉ có một ngày, công ty không sập đâu mà lo.
- Với cái tính con nít của em, để em đi một mình, anh không yên tâm chút nào.
Cô vợ thấy anh chồng nhà mình chưa chi đã giành nói hết thì cười khổ, lắc đầu.
Đến khi thang máy dừng tại lầu hai, khoa Phụ Sản của nhà thương Y Đức, anh chồng vẫn không ngừng lải nhải dặn cô vợ cái này cái kia. Ngoại trừ phản bác lại một vài quyết định bảo vệ thái quá của chồng, cô vợ đều vui vẻ đồng ý.
Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc, hết sức tình cảm của đôi vợ chồng kia, Ngọc Nhi bắt đầu tưởng tượng ra một bức tranh gia đình của cô sau này. Ngọc Nhi dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Gia Kiệt, hưởng thụ vòng tay rắn chắc, an toàn của anh. Cả hai mỉm cưởi, nhìn ba đứa trẻ đang chơi đùa.
Nhớ tới câu nói của chú Khoa rằng tận mắt thấy Gia Kiệt hôn cô, Ngọc Nhi bất giác đưa tay chạm nhẹ lên môi. Điều đó chứng tỏ hiện tại Gia Kiệt đã có tình ý với cô.
Sống lại đời này, Ngọc Nhi cô sớm đã trao trái tim cho Gia Kiệt nên mặc kệ ông ngoại hay chú Khoa có phản đối, cấm cản thế nào, cô nhất định phải trở thành vợ của Trương Gia Kiệt, cùng anh sanh con dưỡng cái, cùng anh sống đến răng lông, đầu bạc.
Để bù đắp những thiệt thòi mà mấy nay Gia Kiệt phải chịu, Ngọc Nhi nhân dịp được Leo cho nghỉ dưỡng thương bốn ngày mà quyết định đi chợ, mua thức ăn về nhà làm cơm coi như “hối lỗi” với cậu.
Hoàn tất xong thủ tục xuất viện, Ngọc Nhi không hề gọi tài xế hay Quốc Hùng đến đón mà tự mình bắt tắc – xi đến chợ An Bình gần đây.
Chân vừa bước ra khỏi cổng nhà thương Y Đức, điện thoại trong túi xách tự nhiên reo lên làm Ngọc Nhi giật mình, nghĩ rằng ông ngoai5 gọi điện đến kiểm tra tình hình. Nhìn thấy màn hình hiển thị số của dì Lan, Ngọc Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, bắt máy:
- Con nghe đây, dì Lan.
- Cô Nhi. Thật ngại quá. Tôi muốn xin phép nghỉ thêm hai tháng nữa. Tháng sau, thằng con trai tôi phải đi công tác xa nên nó nhờ tôi ở lại chăm sóc dùm vợ nó.
- Nếu vậy thì dì cứ ở lại lo cho chị đi. Con sẽ nói với ông ngoại dùm dì.
- Vậy tôi cám ơn cô, cô Nhi.
- Không có gì đâu, dì Lan. Con có việc phải đi rồi. Con cúp máy đây. Chào dì.
- Chào cô Nhi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tắt di động xong, Ngọc Nhi đưa tay ra hiệu cho chiếc tắc – xi tử xa đang chạy tới. Trong lúc Ngọc Nhi chuẩn bị mở cửa xe thì một cô gái không biết mắt để ở đâu, tự nhiên đụng trúng cô làm cả hai đều té xuống lề đường.
Ngọc Nhi quay qua, chưa kịp trách móc cô gái kia thì bất thình lình xuất hiện thêm một người phụ nữ với bộ mặt hung dữ như xã hội đen đi đòi nợ.
- Cho mày chết. Chết nè. Chết nè. Cho chừa cái tội dám giật chồng bà.
Mặc kệ mọi người xung quang tụ tập đứng xem, thậm chí có hai ba thanh niên đến can ngăn, bà ta không những không ngừng việc đánh chửi mà còn quát tháo, đe doạ đám thanh niên đó.
- Tụi mày khôn hồn mau tránh ra. Không thì bà đây đánh luôn tụi mày bây giờ.
Tất nhiên, không ai muốn bị vạ lây nên đều nghe lời, tránh ra xa mà thầm thấy thương cót, tội nghiệp cho cô gái xấu số kia.
Từ xưa đến nay, Ngọc Nhi không thích lo chuyện bao đồng nên cô chỉ im lặng, đứng dậy, định mở cửa xe. Trong lòng cảm thấy bó tay với cô gái trạc nhìn tâm tuổi cô, nhan sắc cũng coi là thanh tú, đáng yêu mà lại đi giật chồng người ta. Đúng là làm xấu mặt giới phụ nữ.
- Tôi phải nói bao nhiêu lần là tôi không có giật chồng bà. Chính ổng mới là người dê xòm tôi trước.
Nghe thấy giọng nói của cô gái đó, Ngọc Nhi giật mình, vội quay đầu lại, chen vào đám đông người đang vây kín mà nhìn kỹ cô ta.
Đó không phải là Băng Tâm sao? Cô ta lại gây chuyện gì nữa đây?
Dương Băng Tâm là người học chung khối 12 với Ngọc Nhi và cũng là học viên duy nhất được Viễn Đông đặc cách cho phép học nhảy một lớp. Mặc dú quan hệ giữa cô và Băng Tâm không hế tốt chút nào nhưng cô không thể đứng trơ mắt nhìn “đồng môn” bị đánh trước bàng quan thiên hạ như vậy được.
Đúng lúc chiếc túi xách hàng hiệu của ba ta sắp n + 1 lần đập vào người Băng Tâm thì Ngọc Nhi đã bước tới, giật lại nó từ phía sau.
- Đứa nào không biết sống chết dám cản bà hả? Ngọc… Ngọc Nhi. Sao con lại ở đây?
Người phụ nữ bụng đầy lửa giận, quay đầu lại, định cho đứa lo chuyện bao đồng một trận. Nhưng khi thấy đối phương là Ngọc Nhi, bà ta ngay lập tức thay đổi 180 độm từ một đại hổ hung hăn, dữ tợn thành một tiểu miêu hiền lành, đáng yêu.
Không xong rồi. Hình ảnh hiền từ, thục nữ suốt mấy năm trời trước mặt ba cha con Quốc Hùng của bà liền bị con nhỏ này huỷ hoại chỉ trong vòng hai giây.
- Nhi, con làm gì ở đây vậy?
- Con có công chuyện ở gần đây. Còn cô Hạnh, có chuyện gì mà cô đánh Băng Tâm dữ vậy?
Đinh Thị Hồng Hạnh là chủ đại lý chuỗi cửa hàng điện tử An Phú đồng thời là khách hàng lâu năm của Tân Lập nên Ngọc Nhi không hề xa lạ gì. Huống chi trước đây, Hồng Hạnh là người phụ nữ theo đuổi ba cô lâu nhất. Cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà bà ta quyết định rút lui.
- Nhi, con biết con nhỏ này sao?
- Dạ. Tụi con là bạn học cùng trường.
- Bạn con sao? Vì là người quen, cô nói thật. Con đừng có giao du với mấy loại người như đứa mất nết này. Con nhìn đi. Nó còn trẻ, còn đẹp như vậy. Bao nhiêu thanh niên trai tráng độc thân không chịu quen lại đi quyến rũ, giật chồng nhà cô.
- Cô Hạnh ơi. Chắc cô hiểu lầm gì đó rồi. Băng Tâm không phải như cô nghĩ đâu.
Bà cô này đang giỡn với cô sao? Tình sử đặc biệt của Băng Tâm, ai ai trong Viễn Đông mà không biết. Yêu điên cuồng. Si mê. Hết sức tôn thờ người yêu. Nguyện làm tất cả vì người yêu không kể nước sôi lửa bỏng.
Một người không bao giờ buôn dưa tám chuyện sau lưng người khác như Ngọc Nhi biết rõ Băng Tâm như vậy là vì cô đã từng là “nạn nhân” khi vô tình chọc phải người tình yêu quý của cô ta.
- Nhi à! Chính cô bắt ngay tại trận thì sao mà hiểu lầm được. Tại con không biết chứ cái con nhỏ này là người không biết xấu hổ. Nó biết Vĩnh Phú đã có đính hôn rồi mà vẫn mặt dày đem bám cho bằng được. Không những vậy, nó còn đánh thuốc kích dục cho Vĩnh Phú rồi đưa vào khách sạn. Nó ép Phú đến nỗi phải lấy dao đâm vào bụng mới chịu buông tha.
Nghe Hồng Hạnh nói nhăng nói cuội trước mặt Ngọc Nhi, người mà cô chán ghét nhất, Băng Tâm nổi giận, la lên:
- Bà kia! Không biết thì đừng có nói bậy. Rõ ràng thằng cha già dê đó có ý nghĩ đồi bại với tôi nên mới đánh thuốc, đưa tôi vào khách sạn. Tôi vì bảo vệ bản thân nên mới đâm thằng cha đó.
- Mọi chuyện rõ ràng như vậy mà mày còn dám cãi chày cãi cối hả?
Chửi Băng Tâm xong, Hồng Hạnh nói với Ngọc Nhi bằng giọng không còn kiên nhẫn như lúc đầu nữa:
- Nhi, con mau tránh ra. Nếu không đừng trách cô không nể mặt ba con.
Mặc kệ Hồng Hạnh đe doạ thế nào, Ngọc Nhi vẫn không chịu tránh ra mà còn uy hiếp ngược lại bà:
- Con tin Băng Tâm không làm chuyện đó. Chỉ cần cô chịu tha cho Băng Tâm, con sẽ chứng minh cho cô thấy.
- Nhi, con vậy mà bênh người ngoài, không chịu bênh người nhà.
- Con chỉ bênh lý không bênh tình. Huống hồ, con với cô không thân tới mức như người nhà.
- Nhi, con….
Kể từ sau lần bị Quốc Hùng từ chối thẳng, Hồng Hạnh thế rằng bà với ông đơn giản chỉ là quan hệ bạn bè làm ăn chứ không hề có chút vương vấn tình cũ nào. Chẳng lẽ dạo này, Ngọc Nhi thấy bà thường xuyên qua lại với Quốc Hùng nên nghĩ rằng bà chưa buông bỏ được nên muốn….
- Nhi, chuyện qua lâu rồi. Cô mong con đừng…
- Cô Hạnh, cô yên tâm. Con chỉ muốn giúp cô chứ không hề có ý gì khác. Chuyện này nếu làm ầm đến cảnh sát thì không hay đâu.
Lời của Ngọc Nhi vô cùng hợp lý. Nếu chuyện này để cảnh sát vào cuộc, bản thân Hồng Hạnh không những không được lợi lộc gì mà còn bị mang tiếng.
Thôi thì nể tình lúc trước khi bà còn theo đuổi Quốc Hùng, Ngọc Nhi mặc dù không thích bà nhưng ít ra vẫn giữ thể diện cho bà. Không gây khó dễ hay chế mấy trò quái đản làm những người phụ nữ tham lam, mắt để trên trời kia bị bẻ mặt.
- Thôi được. Cô nghe lời con bỏ qua cho con nhỏ này.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Không biết là trùng hợp hay ông trời có mắt muốn giúp Ngọc Nhi trả mối thù kiếp trước mà lại sắp xếp cho Lê Vĩnh Phú cũng nằm ngay nhà thương Y Đức, cách phòng của Ngọc Nhi chỉ có một tầng. Phòng 307.
Lê Vĩnh Phú là giảng viên dạy môn thanh nhạc và nhạc lý tại Viễn Đông. Tiếng tăm của ông ta tại học viện vô cùng nổi. “Nhà môi giới ngầm” là biệt danh mà tất cả học viên của Viễn Đông đặt cho ông ta.
Tuy việc sử dụng quy tắc ngầm là điều cấm tuyệt đối tại Viễn Đông nhưng trên đời này không phải còn có cái gọi là lách luật hay luật bất thành văn hay sao. Do tâm lý chung của đa số học viên, đặc biệt là học viên nữ, luôn luôn muốn nhanh chóng tiến thân, nhanh chóng nổi tiếng nên thường xuyên tìm đến Vĩnh Phú.
Tất nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ không thích dùng quy tắc ngầm nhưng lại vô tình trở thành con mồi mà Vĩnh Phú nhắm tới. Bọn họ đã từng kiến nghị lên hiệu trưởng nhưng không có đầy đủ bằng chứng xác thực và ông ta luôn có cách che đậy rất hoàn hảo.
Do đó, dần dần chuyện học viên tìm đến “nhà môi giới ngầm” được coi như là chuyện bình thường ở học viện, miễn là sự việc đừng quá lộ liễu trước thanh thiên bạch nhật.
Kiếp trước, lúc còn học tại Viễn Đông, Ngọc Nhi cũng là một trong những “con mồi ngon” mà Vĩnh Phú chú ý tới. Dục vọng muốn chiếm được Ngọc Nhi của Vĩnh Phú mãnh liệt đến nỗi Ngọc Nhi phải khóc lóc, nan nỉ Minh Hoàng lúc đó đón cô tan học mỗi khi cô có tiết môn Nhạc Lý.
Rút kinh nghiệm môn Nhạc Lý, các môn sau cô đăng ký chỉ cần có tên ông ta đứng lớp, Ngọc Nhi ngay lập tức xin chuyển sang lớp khác. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như vậy cho đến khi Viễn Đông tổ chức cuộc thi “Giọng hát triển vọng”.
Năm đó, Ngọc Nhi đoạt được giái Á Quân trong cuộc thi nên bạn bè trong lớp nổi hứng kéo cô đi ăn mừng. Toàn bộ thành viên trong lớp đều tham gia đầy đủ ngoại trừ Mạnh Đạt và Kim Anh có việc bận đột xuất nên sau khi cuộc thi kết thúc, cả hai đều về trước.
Trước khi đi, Kim Anh đã làm một cuộc giao dịch với Chí Thành. Đó là đích thân Chí Thành phải đưa Ngọc Nhi về tận nhà, thấy cô vào trong đóng cửa rồi mới được về. Đổi lại, chủ nhật Kim Anh sẽ cùng anh đi chơi, địa điểm tuỳ anh chọn.
Vì là nhân vật chính trong bữa tiệc nên Ngọc Nhi bắt buộc phải cụng hết ly này đến ly khác với đám bạn cùng lớp. Đến cả Cẩm Mỹ, người đối với cô như nước với lửa, Ngọc Nhi cũng phải nhịn mà uống cùng ả một ly.
Năm phút sau, Ngọc Nhi tự nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày nên xin phép về trước. Nhân vật chính mệt mỏi rời tiệc kéo theo cả đám cũng quyết định dừng việc ăn mừng ở đây.
Trong lúc Chí Thành ra ngoài trả tiền, Ngọc Nhi càng thấy khó chịu hơn và có cảm giác muốn ói. Cẩm Mỹ thấy cơ hội đã đến, viện cớ nhà ả gần nhà Ngọc Nhi nên xin phép đưa cô về trước.
Cả lớp thấy Ngọc Nhi thật sự không được khoẻ, đều thấy áy náy khi ép một người vốn kiêng kị rượu bia như cô uống nhiều như vậy nên gật đầu đồng ý.
Thành công đưa Ngọc Nhi rời khỏi quán Karaoke, Cẩm Mỹ tiếp tục bước hai của kế hoạch. Trả phí giải hạng III của cuộc thi cho Vĩnh Phú.
Trong cơn mơ màng, Ngọc Nhi cảm nhận có ai đó đang thô bạo lôi kéo, sờ soạn toàn thân thể nhưng cô vẫn không vùng vẫy được. Đến khi cô cảm giác toàn thân có chút lạnh như không có vật gì che đậy thì một tiếng la đầy đau đớn vang lên.
Khi Ngọc Nhi cố mở mắt xem đã xảy ra chuyện gì, một bàn tay bất thình lình che mắt cô lại sau đó là một luồng nhiệt ấm áp cùng giọng nói trầm thấp, có phần bị bể tiếng trấn an cô rằng mọi chuyện đã ổn, không sao hết.
Dù không biết đó là ai nhưng trong tiềm thức Ngọc Nhi liền cảm thấy an tâm nên cô dựa đầu vào cáí gối êm ái, hít sâu hương vị bạc hà rồi ngủ thiếp đi.
Nếu không có tiếng la hét chói tai của Kim Anh và tiếng “ui da” của Chí Thành thì Ngọc Nhi đã có một giấc ngủ ngon tới sáng. Ngọc Nhi thật sự tỉnh táo hoàn toàn là lúc hai giờ khuya.
Trông thấy Ngọc Nhi đã tỉnh dậy, Chí Thành ngay lập tức cúi đầu xin lỗi cô trong khi Kim Anh đến hỏi thăm cô đủ điều. Nào là cậu thấy trong người như thế nào. Có đau ở chỗ nào không.
Ngọc Nhi mờ mịt, ngu ngơ hỏi ngược lại Kim Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và tại sao cô không chỉ mặc đồ của Kim Anh mà còn lại nằm trên giường của bạn mình.
Kim Anh lúc đó hít sâu, cố lấy bình tĩnh nói cô rằng Kim Anh vừa về tới nhà thì nhận được một tin nhắn nặc danh. Nội dung là cô hãy đến phòng 103, khách sạn Phồn Hoa đón người.
Kim Anh thấy nghi ngờ nên gọi hỏi Chí Thành thì anh cuống quýt khai thật là Ngọc Nhi được Cẩm Mỹ đưa về trước rồi và bây giờ anh đang huy động lực lượng đi tìm. Kim Anh không nói cũng không chửi gì mà chỉ kêu anh qua nhà đưa cô đến nơi trong tin nhắn.
Đến lúc cả hai bước vào thì trông thấy bộ váy mà Ngọc Nhi mặc biểu diễn đã trở thành những miếng vải vụn nằm rải rác dưới giường. Còn toàn thân Ngọc Nhi đều được che bởi một chiếc áo khoác nam và chiếc mền mỏng cùng máu trắng với gra giường.
Trông thấy cảnh tưởng như vậy, Kim Anh ban đầu thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người gởi tin nặc danh đã đến cứu Ngọc Nhi kịp thời nhưng khi lấy chiếc áo khoác nam kia ra, cô bắt đầu hối hận vì đã biết ơn nhầm người.
Toàn thân Ngọc Nhi từ cổ đến bắp đùi đều chi chít vết hôn, nơi tư mật cũng như phần tấm gra trắng phía dưới ướt một vũng lớn gồm nước lỏng cùng chất dịch trong suốt.
Hiện tại, Kim Anh hoàn toàn chết lặng, đứng nhìn chằm chằm vào Ngọc Nhi từ lúc cô được đưa ra khỏi khách sạn đến khi để cô nằm lên giường. Cuối cùng, Chí Thành là người kéo Kim Anh ra khỏi trạng thái đó đồng thời châm ngòi cho ngọn lửa nóng giận từ cô.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Ngọc Nhi cảm thấy sợ hãi, hoang mang, bật dậy chạy vào nhà tắm. Mặc kệ Kim Anh khuyên thế nào, an ủi thế nào, Ngọc Nhi vẫn không nghe mà cố hết sức tẩy rửa khắp cơ thể.
Rốt cuộc Kim Anh không còn cách nào khác là gọi điện bắt buộc Minh Hoàng phải tới đây ngay. Sau một hồi lâu hết dỗ dành đến cam đoan, hẹn thề, Ngọc Nhi mới ngoan ngoãn theo Minh Hoàng ra khỏi nhà tắm mà trở lại giường nhắm mắt ngủ.
Khi Kim Anh, Chí Thành và Minh Hoàng đều ra khỏi phòng, trong bóng đêm, nước mắt của Ngọc Nhi vô thức rơi xuống. Thật ra, cô chỉ giả bộ ngủ say dụ ba người kia đi để được yên tĩnh một mình.
Ngay bây giờ, Ngọc Nhi chỉ muốn đêm nay nhanh chóng qua đi để cô có thể quên cơn ác mộng này. Nhưng lúc đó, Ngọc Nhi không thể ngờ rằng đang có một điều bất ngờ chờ đợi cô vào ngày mai.
Tình cảm giữa Ngọc Nhi và Anh Khoa tựa như chú cháu trong nhà. Ngoài ra, cả hai quen biết, thấu hiểu nhau không phải ngày một ngày hai mà chú Khoa lại cho cô là hạng người vì đạt được mục đích, chuyện gì cũng dám làm. Đến cả sự trong sạch của bản thân cũng đánh đổi.
Bước nhanh vào thang máy, nhấn nút xong, Ngọc Nhi mới phát hiện bên cạnh cô là một đôi vợ chồng trẻ tay trong tay, hạnh phúc nhìn nhau. Người chồng vừa lo vừa vui, tầm mắt nhìn xuống cái bụng còn bằng phẳng của người vợ mà nói.
- Mai em lên công ty xin nghỉ thai sản đi.
- Thôi để mai anh nghỉ một ngày để chở em đi.
- Em đừng có mà càu nhàu với anh. Anh nghỉ có một ngày, công ty không sập đâu mà lo.
- Với cái tính con nít của em, để em đi một mình, anh không yên tâm chút nào.
Cô vợ thấy anh chồng nhà mình chưa chi đã giành nói hết thì cười khổ, lắc đầu.
Đến khi thang máy dừng tại lầu hai, khoa Phụ Sản của nhà thương Y Đức, anh chồng vẫn không ngừng lải nhải dặn cô vợ cái này cái kia. Ngoại trừ phản bác lại một vài quyết định bảo vệ thái quá của chồng, cô vợ đều vui vẻ đồng ý.
Chứng kiến cảnh tượng hạnh phúc, hết sức tình cảm của đôi vợ chồng kia, Ngọc Nhi bắt đầu tưởng tượng ra một bức tranh gia đình của cô sau này. Ngọc Nhi dựa đầu vào lồng ngực ấm áp của Gia Kiệt, hưởng thụ vòng tay rắn chắc, an toàn của anh. Cả hai mỉm cưởi, nhìn ba đứa trẻ đang chơi đùa.
Nhớ tới câu nói của chú Khoa rằng tận mắt thấy Gia Kiệt hôn cô, Ngọc Nhi bất giác đưa tay chạm nhẹ lên môi. Điều đó chứng tỏ hiện tại Gia Kiệt đã có tình ý với cô.
Sống lại đời này, Ngọc Nhi cô sớm đã trao trái tim cho Gia Kiệt nên mặc kệ ông ngoại hay chú Khoa có phản đối, cấm cản thế nào, cô nhất định phải trở thành vợ của Trương Gia Kiệt, cùng anh sanh con dưỡng cái, cùng anh sống đến răng lông, đầu bạc.
Để bù đắp những thiệt thòi mà mấy nay Gia Kiệt phải chịu, Ngọc Nhi nhân dịp được Leo cho nghỉ dưỡng thương bốn ngày mà quyết định đi chợ, mua thức ăn về nhà làm cơm coi như “hối lỗi” với cậu.
Hoàn tất xong thủ tục xuất viện, Ngọc Nhi không hề gọi tài xế hay Quốc Hùng đến đón mà tự mình bắt tắc – xi đến chợ An Bình gần đây.
Chân vừa bước ra khỏi cổng nhà thương Y Đức, điện thoại trong túi xách tự nhiên reo lên làm Ngọc Nhi giật mình, nghĩ rằng ông ngoai5 gọi điện đến kiểm tra tình hình. Nhìn thấy màn hình hiển thị số của dì Lan, Ngọc Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, bắt máy:
- Con nghe đây, dì Lan.
- Cô Nhi. Thật ngại quá. Tôi muốn xin phép nghỉ thêm hai tháng nữa. Tháng sau, thằng con trai tôi phải đi công tác xa nên nó nhờ tôi ở lại chăm sóc dùm vợ nó.
- Nếu vậy thì dì cứ ở lại lo cho chị đi. Con sẽ nói với ông ngoại dùm dì.
- Vậy tôi cám ơn cô, cô Nhi.
- Không có gì đâu, dì Lan. Con có việc phải đi rồi. Con cúp máy đây. Chào dì.
- Chào cô Nhi.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Tắt di động xong, Ngọc Nhi đưa tay ra hiệu cho chiếc tắc – xi tử xa đang chạy tới. Trong lúc Ngọc Nhi chuẩn bị mở cửa xe thì một cô gái không biết mắt để ở đâu, tự nhiên đụng trúng cô làm cả hai đều té xuống lề đường.
Ngọc Nhi quay qua, chưa kịp trách móc cô gái kia thì bất thình lình xuất hiện thêm một người phụ nữ với bộ mặt hung dữ như xã hội đen đi đòi nợ.
- Cho mày chết. Chết nè. Chết nè. Cho chừa cái tội dám giật chồng bà.
Mặc kệ mọi người xung quang tụ tập đứng xem, thậm chí có hai ba thanh niên đến can ngăn, bà ta không những không ngừng việc đánh chửi mà còn quát tháo, đe doạ đám thanh niên đó.
- Tụi mày khôn hồn mau tránh ra. Không thì bà đây đánh luôn tụi mày bây giờ.
Tất nhiên, không ai muốn bị vạ lây nên đều nghe lời, tránh ra xa mà thầm thấy thương cót, tội nghiệp cho cô gái xấu số kia.
Từ xưa đến nay, Ngọc Nhi không thích lo chuyện bao đồng nên cô chỉ im lặng, đứng dậy, định mở cửa xe. Trong lòng cảm thấy bó tay với cô gái trạc nhìn tâm tuổi cô, nhan sắc cũng coi là thanh tú, đáng yêu mà lại đi giật chồng người ta. Đúng là làm xấu mặt giới phụ nữ.
- Tôi phải nói bao nhiêu lần là tôi không có giật chồng bà. Chính ổng mới là người dê xòm tôi trước.
Nghe thấy giọng nói của cô gái đó, Ngọc Nhi giật mình, vội quay đầu lại, chen vào đám đông người đang vây kín mà nhìn kỹ cô ta.
Đó không phải là Băng Tâm sao? Cô ta lại gây chuyện gì nữa đây?
Dương Băng Tâm là người học chung khối 12 với Ngọc Nhi và cũng là học viên duy nhất được Viễn Đông đặc cách cho phép học nhảy một lớp. Mặc dú quan hệ giữa cô và Băng Tâm không hế tốt chút nào nhưng cô không thể đứng trơ mắt nhìn “đồng môn” bị đánh trước bàng quan thiên hạ như vậy được.
Đúng lúc chiếc túi xách hàng hiệu của ba ta sắp n + 1 lần đập vào người Băng Tâm thì Ngọc Nhi đã bước tới, giật lại nó từ phía sau.
- Đứa nào không biết sống chết dám cản bà hả? Ngọc… Ngọc Nhi. Sao con lại ở đây?
Người phụ nữ bụng đầy lửa giận, quay đầu lại, định cho đứa lo chuyện bao đồng một trận. Nhưng khi thấy đối phương là Ngọc Nhi, bà ta ngay lập tức thay đổi 180 độm từ một đại hổ hung hăn, dữ tợn thành một tiểu miêu hiền lành, đáng yêu.
Không xong rồi. Hình ảnh hiền từ, thục nữ suốt mấy năm trời trước mặt ba cha con Quốc Hùng của bà liền bị con nhỏ này huỷ hoại chỉ trong vòng hai giây.
- Nhi, con làm gì ở đây vậy?
- Con có công chuyện ở gần đây. Còn cô Hạnh, có chuyện gì mà cô đánh Băng Tâm dữ vậy?
Đinh Thị Hồng Hạnh là chủ đại lý chuỗi cửa hàng điện tử An Phú đồng thời là khách hàng lâu năm của Tân Lập nên Ngọc Nhi không hề xa lạ gì. Huống chi trước đây, Hồng Hạnh là người phụ nữ theo đuổi ba cô lâu nhất. Cuối cùng không biết vì nguyên nhân gì mà bà ta quyết định rút lui.
- Nhi, con biết con nhỏ này sao?
- Dạ. Tụi con là bạn học cùng trường.
- Bạn con sao? Vì là người quen, cô nói thật. Con đừng có giao du với mấy loại người như đứa mất nết này. Con nhìn đi. Nó còn trẻ, còn đẹp như vậy. Bao nhiêu thanh niên trai tráng độc thân không chịu quen lại đi quyến rũ, giật chồng nhà cô.
- Cô Hạnh ơi. Chắc cô hiểu lầm gì đó rồi. Băng Tâm không phải như cô nghĩ đâu.
Bà cô này đang giỡn với cô sao? Tình sử đặc biệt của Băng Tâm, ai ai trong Viễn Đông mà không biết. Yêu điên cuồng. Si mê. Hết sức tôn thờ người yêu. Nguyện làm tất cả vì người yêu không kể nước sôi lửa bỏng.
Một người không bao giờ buôn dưa tám chuyện sau lưng người khác như Ngọc Nhi biết rõ Băng Tâm như vậy là vì cô đã từng là “nạn nhân” khi vô tình chọc phải người tình yêu quý của cô ta.
- Nhi à! Chính cô bắt ngay tại trận thì sao mà hiểu lầm được. Tại con không biết chứ cái con nhỏ này là người không biết xấu hổ. Nó biết Vĩnh Phú đã có đính hôn rồi mà vẫn mặt dày đem bám cho bằng được. Không những vậy, nó còn đánh thuốc kích dục cho Vĩnh Phú rồi đưa vào khách sạn. Nó ép Phú đến nỗi phải lấy dao đâm vào bụng mới chịu buông tha.
Nghe Hồng Hạnh nói nhăng nói cuội trước mặt Ngọc Nhi, người mà cô chán ghét nhất, Băng Tâm nổi giận, la lên:
- Bà kia! Không biết thì đừng có nói bậy. Rõ ràng thằng cha già dê đó có ý nghĩ đồi bại với tôi nên mới đánh thuốc, đưa tôi vào khách sạn. Tôi vì bảo vệ bản thân nên mới đâm thằng cha đó.
- Mọi chuyện rõ ràng như vậy mà mày còn dám cãi chày cãi cối hả?
Chửi Băng Tâm xong, Hồng Hạnh nói với Ngọc Nhi bằng giọng không còn kiên nhẫn như lúc đầu nữa:
- Nhi, con mau tránh ra. Nếu không đừng trách cô không nể mặt ba con.
Mặc kệ Hồng Hạnh đe doạ thế nào, Ngọc Nhi vẫn không chịu tránh ra mà còn uy hiếp ngược lại bà:
- Con tin Băng Tâm không làm chuyện đó. Chỉ cần cô chịu tha cho Băng Tâm, con sẽ chứng minh cho cô thấy.
- Nhi, con vậy mà bênh người ngoài, không chịu bênh người nhà.
- Con chỉ bênh lý không bênh tình. Huống hồ, con với cô không thân tới mức như người nhà.
- Nhi, con….
Kể từ sau lần bị Quốc Hùng từ chối thẳng, Hồng Hạnh thế rằng bà với ông đơn giản chỉ là quan hệ bạn bè làm ăn chứ không hề có chút vương vấn tình cũ nào. Chẳng lẽ dạo này, Ngọc Nhi thấy bà thường xuyên qua lại với Quốc Hùng nên nghĩ rằng bà chưa buông bỏ được nên muốn….
- Nhi, chuyện qua lâu rồi. Cô mong con đừng…
- Cô Hạnh, cô yên tâm. Con chỉ muốn giúp cô chứ không hề có ý gì khác. Chuyện này nếu làm ầm đến cảnh sát thì không hay đâu.
Lời của Ngọc Nhi vô cùng hợp lý. Nếu chuyện này để cảnh sát vào cuộc, bản thân Hồng Hạnh không những không được lợi lộc gì mà còn bị mang tiếng.
Thôi thì nể tình lúc trước khi bà còn theo đuổi Quốc Hùng, Ngọc Nhi mặc dù không thích bà nhưng ít ra vẫn giữ thể diện cho bà. Không gây khó dễ hay chế mấy trò quái đản làm những người phụ nữ tham lam, mắt để trên trời kia bị bẻ mặt.
- Thôi được. Cô nghe lời con bỏ qua cho con nhỏ này.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Không biết là trùng hợp hay ông trời có mắt muốn giúp Ngọc Nhi trả mối thù kiếp trước mà lại sắp xếp cho Lê Vĩnh Phú cũng nằm ngay nhà thương Y Đức, cách phòng của Ngọc Nhi chỉ có một tầng. Phòng 307.
Lê Vĩnh Phú là giảng viên dạy môn thanh nhạc và nhạc lý tại Viễn Đông. Tiếng tăm của ông ta tại học viện vô cùng nổi. “Nhà môi giới ngầm” là biệt danh mà tất cả học viên của Viễn Đông đặt cho ông ta.
Tuy việc sử dụng quy tắc ngầm là điều cấm tuyệt đối tại Viễn Đông nhưng trên đời này không phải còn có cái gọi là lách luật hay luật bất thành văn hay sao. Do tâm lý chung của đa số học viên, đặc biệt là học viên nữ, luôn luôn muốn nhanh chóng tiến thân, nhanh chóng nổi tiếng nên thường xuyên tìm đến Vĩnh Phú.
Tất nhiên cũng có một số trường hợp ngoại lệ không thích dùng quy tắc ngầm nhưng lại vô tình trở thành con mồi mà Vĩnh Phú nhắm tới. Bọn họ đã từng kiến nghị lên hiệu trưởng nhưng không có đầy đủ bằng chứng xác thực và ông ta luôn có cách che đậy rất hoàn hảo.
Do đó, dần dần chuyện học viên tìm đến “nhà môi giới ngầm” được coi như là chuyện bình thường ở học viện, miễn là sự việc đừng quá lộ liễu trước thanh thiên bạch nhật.
Kiếp trước, lúc còn học tại Viễn Đông, Ngọc Nhi cũng là một trong những “con mồi ngon” mà Vĩnh Phú chú ý tới. Dục vọng muốn chiếm được Ngọc Nhi của Vĩnh Phú mãnh liệt đến nỗi Ngọc Nhi phải khóc lóc, nan nỉ Minh Hoàng lúc đó đón cô tan học mỗi khi cô có tiết môn Nhạc Lý.
Rút kinh nghiệm môn Nhạc Lý, các môn sau cô đăng ký chỉ cần có tên ông ta đứng lớp, Ngọc Nhi ngay lập tức xin chuyển sang lớp khác. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường như vậy cho đến khi Viễn Đông tổ chức cuộc thi “Giọng hát triển vọng”.
Năm đó, Ngọc Nhi đoạt được giái Á Quân trong cuộc thi nên bạn bè trong lớp nổi hứng kéo cô đi ăn mừng. Toàn bộ thành viên trong lớp đều tham gia đầy đủ ngoại trừ Mạnh Đạt và Kim Anh có việc bận đột xuất nên sau khi cuộc thi kết thúc, cả hai đều về trước.
Trước khi đi, Kim Anh đã làm một cuộc giao dịch với Chí Thành. Đó là đích thân Chí Thành phải đưa Ngọc Nhi về tận nhà, thấy cô vào trong đóng cửa rồi mới được về. Đổi lại, chủ nhật Kim Anh sẽ cùng anh đi chơi, địa điểm tuỳ anh chọn.
Vì là nhân vật chính trong bữa tiệc nên Ngọc Nhi bắt buộc phải cụng hết ly này đến ly khác với đám bạn cùng lớp. Đến cả Cẩm Mỹ, người đối với cô như nước với lửa, Ngọc Nhi cũng phải nhịn mà uống cùng ả một ly.
Năm phút sau, Ngọc Nhi tự nhiên cảm thấy choáng váng mặt mày nên xin phép về trước. Nhân vật chính mệt mỏi rời tiệc kéo theo cả đám cũng quyết định dừng việc ăn mừng ở đây.
Trong lúc Chí Thành ra ngoài trả tiền, Ngọc Nhi càng thấy khó chịu hơn và có cảm giác muốn ói. Cẩm Mỹ thấy cơ hội đã đến, viện cớ nhà ả gần nhà Ngọc Nhi nên xin phép đưa cô về trước.
Cả lớp thấy Ngọc Nhi thật sự không được khoẻ, đều thấy áy náy khi ép một người vốn kiêng kị rượu bia như cô uống nhiều như vậy nên gật đầu đồng ý.
Thành công đưa Ngọc Nhi rời khỏi quán Karaoke, Cẩm Mỹ tiếp tục bước hai của kế hoạch. Trả phí giải hạng III của cuộc thi cho Vĩnh Phú.
Trong cơn mơ màng, Ngọc Nhi cảm nhận có ai đó đang thô bạo lôi kéo, sờ soạn toàn thân thể nhưng cô vẫn không vùng vẫy được. Đến khi cô cảm giác toàn thân có chút lạnh như không có vật gì che đậy thì một tiếng la đầy đau đớn vang lên.
Khi Ngọc Nhi cố mở mắt xem đã xảy ra chuyện gì, một bàn tay bất thình lình che mắt cô lại sau đó là một luồng nhiệt ấm áp cùng giọng nói trầm thấp, có phần bị bể tiếng trấn an cô rằng mọi chuyện đã ổn, không sao hết.
Dù không biết đó là ai nhưng trong tiềm thức Ngọc Nhi liền cảm thấy an tâm nên cô dựa đầu vào cáí gối êm ái, hít sâu hương vị bạc hà rồi ngủ thiếp đi.
Nếu không có tiếng la hét chói tai của Kim Anh và tiếng “ui da” của Chí Thành thì Ngọc Nhi đã có một giấc ngủ ngon tới sáng. Ngọc Nhi thật sự tỉnh táo hoàn toàn là lúc hai giờ khuya.
Trông thấy Ngọc Nhi đã tỉnh dậy, Chí Thành ngay lập tức cúi đầu xin lỗi cô trong khi Kim Anh đến hỏi thăm cô đủ điều. Nào là cậu thấy trong người như thế nào. Có đau ở chỗ nào không.
Ngọc Nhi mờ mịt, ngu ngơ hỏi ngược lại Kim Anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì và tại sao cô không chỉ mặc đồ của Kim Anh mà còn lại nằm trên giường của bạn mình.
Kim Anh lúc đó hít sâu, cố lấy bình tĩnh nói cô rằng Kim Anh vừa về tới nhà thì nhận được một tin nhắn nặc danh. Nội dung là cô hãy đến phòng 103, khách sạn Phồn Hoa đón người.
Kim Anh thấy nghi ngờ nên gọi hỏi Chí Thành thì anh cuống quýt khai thật là Ngọc Nhi được Cẩm Mỹ đưa về trước rồi và bây giờ anh đang huy động lực lượng đi tìm. Kim Anh không nói cũng không chửi gì mà chỉ kêu anh qua nhà đưa cô đến nơi trong tin nhắn.
Đến lúc cả hai bước vào thì trông thấy bộ váy mà Ngọc Nhi mặc biểu diễn đã trở thành những miếng vải vụn nằm rải rác dưới giường. Còn toàn thân Ngọc Nhi đều được che bởi một chiếc áo khoác nam và chiếc mền mỏng cùng máu trắng với gra giường.
Trông thấy cảnh tưởng như vậy, Kim Anh ban đầu thở phào nhẹ nhõm, thầm cảm ơn người gởi tin nặc danh đã đến cứu Ngọc Nhi kịp thời nhưng khi lấy chiếc áo khoác nam kia ra, cô bắt đầu hối hận vì đã biết ơn nhầm người.
Toàn thân Ngọc Nhi từ cổ đến bắp đùi đều chi chít vết hôn, nơi tư mật cũng như phần tấm gra trắng phía dưới ướt một vũng lớn gồm nước lỏng cùng chất dịch trong suốt.
Hiện tại, Kim Anh hoàn toàn chết lặng, đứng nhìn chằm chằm vào Ngọc Nhi từ lúc cô được đưa ra khỏi khách sạn đến khi để cô nằm lên giường. Cuối cùng, Chí Thành là người kéo Kim Anh ra khỏi trạng thái đó đồng thời châm ngòi cho ngọn lửa nóng giận từ cô.
Sau khi nghe hết mọi chuyện, Ngọc Nhi cảm thấy sợ hãi, hoang mang, bật dậy chạy vào nhà tắm. Mặc kệ Kim Anh khuyên thế nào, an ủi thế nào, Ngọc Nhi vẫn không nghe mà cố hết sức tẩy rửa khắp cơ thể.
Rốt cuộc Kim Anh không còn cách nào khác là gọi điện bắt buộc Minh Hoàng phải tới đây ngay. Sau một hồi lâu hết dỗ dành đến cam đoan, hẹn thề, Ngọc Nhi mới ngoan ngoãn theo Minh Hoàng ra khỏi nhà tắm mà trở lại giường nhắm mắt ngủ.
Khi Kim Anh, Chí Thành và Minh Hoàng đều ra khỏi phòng, trong bóng đêm, nước mắt của Ngọc Nhi vô thức rơi xuống. Thật ra, cô chỉ giả bộ ngủ say dụ ba người kia đi để được yên tĩnh một mình.
Ngay bây giờ, Ngọc Nhi chỉ muốn đêm nay nhanh chóng qua đi để cô có thể quên cơn ác mộng này. Nhưng lúc đó, Ngọc Nhi không thể ngờ rằng đang có một điều bất ngờ chờ đợi cô vào ngày mai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.