Chương 37: TRỰC TIẾP BẢO VỆ
Tô Châu
27/08/2019
Hiện tại, văn phòng của Hoàng Duy chỉ có Gia Kiệt và Hoàng Duy. Hoàng Duy đã đi xem tình hình sức khoẻ của bệnh nhân.
Sau khi chở Gia Kiệt qua quán Thuyền Viên mua cháo cho Ngọc Nhi rồi quay lại nhà thương Y Đức, Quốc Hùng về Tân Lập, tranh thủ giải quyết công việc để tối vào thăm con gái.
Tuy Ngọc Nhi không cò gì nguy hiểm nhưng Bích Thảo hiểu rõ tính của Ngô Thành Tùng. Ông chắc chắn không cho Ngọc Nhi xuất viện ngay hôm nay. Việc này kéo theo hai cha con Quốc Hùng và Gia Kiệt sẽ túc trực ở đây, nhất quyết không về Tô gia.
Do đó, sau khi hai người đàn ông đi làm việc của mình, Bích Thảo cũng về nhà, chuẩn bị thêm hai phần cơm tối.
Chiều nay, Yến Vy có lớp học đàn vi – ô – lông nên dù không muốn xa Gia Kiệt, cô bé cũng phải theo Cẩm Nhung và Bích Thảo cùng rời khỏi đây.
Thời gian thi cuối học kỳ II còn mấy tuần sau đó không lâu nữa, Gia Kiệt và Thế Quân sẽ đến kỳ thi chuyển cấp.
Do thành phố Bình Hoà là nơi tập trung nhiều trường cấp III nổi tiếng cùng nhiều trường trung học phổ thông chuyên nên hằng năm, số lượng học sinh đăng ký thi vào trường ở đây rất nhiều.
Việc này dẫn đến tỉ lệ cạnh tranh giữa các học sinh với nhau rất cao. Vì vậy mà bây giờ, Gia Kiệt và Thế Quân phải chọn trường thật kỹ.
Trong lúc cả hai đang bàn bạc về vấn đề này thì cánh cửa phòng đột ngột mở toang, đập mạnh vào tường đồng thời phát ra một tiếng “rầm” lớn như báo hiệu về sự xuất hiện của một vị khách không hề thân thiện.
Ngay khi nhìn thấy Gia Kiệt, Quốc Hùng liền chỉ mặt cậu rồi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ ở phía sau:
- Hưng. Lộc. Hai cậu mua bắt thằng nghiệt chủng kia cho tôi.
- Dạ, ông Tùng.
Trông thấy hai tên vệ sĩ cao to càng lúc càng đến gần, Thế Quân hoảng loạn, không biết làm sao trốn khỏi đây thì Gia Kiệt bất ngờ tung một cú đá vào vệ sĩ Lộc khiến hắn phải ôm bụng, lùi bước.
Nhờ vậy, vệ sĩ Hưng mới cảnh giác hơn và nhanh chóng đỡ được các đòn tấn công liên tục từ Gia Kiệt.
Trải qua biến cố năm chín tuổi, cha ruột của Gia Kiệt đã mời một võ sư Karate về dạy cậu. Tuy nhiên, đối với chuyện học võ thuật, Gia Kiệt học rất chậm cộng thêm cậu lại không có năng khiếu.
Sau hai tháng không thấy cậu có chút tiến bộ nào, vị võ sư đó cảm thấy chán nản và quyết định dạy cho cậu một số thế đòn tấn công cũng như phòng thủ cơ bản nhất.
Do đó, khi đụng độ với vệ sĩ Hưng là một trong những vệ sĩ giỏi võ của Ngô gia đặc biệt hắn còn là cao thủ về Karate, Gia Kiệt không thể chống lại hắn. Chỉ cần vài chiêu, vệ sĩ Hưng đã bắt được cậu và đưa đến chỗ ông Tùng.
- Ông Tùng. Người đã bắt đến rồi.
- Ừ.
Dứt lời, ông Tùng chuyển tầm mắt sang Gia Kiệt mà quan sát. Cách đây ba năm trước, ông Tùng đã thấy qua Gia Kiệt. Gương mặt của thằng nghiệt chủng này rõ ràng không hề mang đậm vẻ đẹp riêng của phương Đông hay phương Tây mà được kết hợp giữa cả hai. Điều đó đủ để chứng minh Gia Kiệt không phải là con rơi, con rớt của Tô Quốc Hùng.
Thật ra, chuyện Quốc Hùng muốn nhận nuôi Gia Kiệt, ông Tùng không hề có ý phản đối. Đặc biệt là con gái Tuyết Vân của ông sau khi có Ngọc Nhi thì không thể sinh được nữa.
Nhưng bởi vì Gia Kiệt chính là con của người đàn bà kia. Người đã khiến con gái rượu của ông đau khổ, suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt thậm chí còn làm Quốc Hùng vì mẹ con ả mà bỏ bê Ngọc Nhi.
Đúng ra, ông không nên nghe lời van xin của Tuyết Vân rồi mềm lòng, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này mà ông phải kiên quyết diệt ngay từ đầu. Tất nhiên, chuyện này lần nữa lại được lặp lại và lần này xảy ra với Ngọc Nhi và ông sẽ không để yên.
Trước đây, ông Tùng từng thấy qua màu mắt lạ của Gia Kiệt nhưng ông ngờ được thằng nghiệt chủng này càng lớn thì màu tím càng hiện rõ ràng hơn. Ông có nghe người khác nói rằng những người sở hữu màu mắt tím quý hiếm này rất dễ mê hoặc đối phương.
Qua việc lúc nãy Ngọc Nhi cố gắng che đậy trước mặt mọi người để bảo vệ thằng nghiệt chủng này, ông Tùng có thể thấy con bé rõ ràng đã mềm lòng với nó. Ngọc Nhi chắc chắn đã bị thằng nghiệt chủng này mê hoặc. Nếu không, tại sao con bé lại đột ngột thay đổi như vậy.
Ông Tùng càng nghĩ tới viễn cảnh tương lai của Ngọc Nhi sẽ giống y như mẹ cô thì ngọn lửa nóng giận càng bùng cháy và tiếp thêm sức lực cho ông.
“CHÁT”
Ngay lập tức, bên má của Gia Kiệt đỏ ửng lên đồng thời hiện rõ dấu năm ngón tay của ông Tùng.
Trái ngược với cảm xúc muốn ăn tươi nuốt sống của ông Tùng, Gia Kiệt không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay sợ hãi mà thay vào đó là thái độ bình tĩnh, thản nhiên như biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Gia Kiệt nhìn ông Tùng, nói:
- Con xin lỗi…
“CHÁT”
Không để Gia Kiệt nói hết câu, một bạt tay với lực mạnh không thua gì cái tát ban đầu lần nữa giáng xuống bên má còn lại của Gia Kiệt.
Việc liên tiếp ăn hai cái tát mạnh của ông Tùng làm khoé miệng của Gia Kiệt ngay tức khắc xuất hiện một dòng nước đỏ.
Dù vậy, cậu vẫn giữ thái độ như lúc ban đầu mà đưa tay lau nhẹ vệt máu ở miệngsau đó nhìn thẳng vào ông Tùng, tiếp tục lời nói còn dang dở:
- Con xin lỗi ông. Nếu không phải tại con, chị Nhi sẽ không bị tai nạn giao thông.
Trong tình huống này, nếu là người khác đứng trước ông Tùng dùng thành ý nói lời xin lỗi như vậy, ông chắc chắn không ngần ngại mà bỏ qua. Nhưng hiện tại đối tượng lại là Gia Kiệt nên dù cậu có quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ cũng đừng hòng ông cho qua.
Hơn nữa, cảnh tượng bên cạnh nơi an nghỉ của Tuyết Vân đột nhiên xuất hiện thêm một ngôi mộ khác khắc tên Tô Ngọc Nhi cứ hiển hiện trước mắt như một lời nhắc nhở càng khiến ông Tùng cảm thấy chướng mắt trước Gia Kiệt không chỉ có hành động chấp nhận sự trừng phạt mà còn thể hiện thái độ thật sự hối lỗi.
Do đó, ông Tùng nổi nóng, đưa tay lên mà giáng xuống thêm cái tát thứ ba.
“Nếu như mình không vì lời nói của Mỹ Nhạn mà nảy sinh nghi ngờ với chị Nhi.
Nếu cậu chịu bình tâm mà suy nghĩ kỹ, chịu nhớ lại khoảnh khắc chị Nhi dù bận việc như thế nào cũng dành thời gian cuối tuần mà làm chè ngũ sắc cho cậu ăn.
Nếu cậu chịu nhớ tới những đêm hôm khuya khoắt kèm theo những trận mưa lớn tầm tả, mỗi lúc cậu bị tiếng gầm lớn ngoài trời làm cho giật mình, bất an, chị Nhi trong cơn mơ màn vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu hay ôm cậu chặt hơn đồng thời dịu dàng dỗ dành:
- Đừng sợ. Chị ở đây. Chị không bao giờ bỏ rơi em đâu.
Thì có lẽ chị Nhi sẽ không lo lắng, chạy đi tìm cậu để rồi gặp tai nạn giao thông.”
Hàng loạt câu “nếu như” liên tục xuất hiện trong dòng suy nghĩ của Gia Kiệt càng làm cậu cảm thấy hối hận nên dù cậu có thể dễ dàng né tránh đòn đánh của ông Tùng, cậu vẫn chọn cách đứng yên để ông xả giận.
Sợ phản ứng tự nhiên của bản thân sẽ làm trái ý muốn, Gia Kiệt nhắm chặt mắt lại. Không thấy sẽ không né tránh, không thấy sẽ không phản kháng.
Ngay lúc bàn tay của ông Tùng sắp chạm vào Gia Kiệt thì Đình Trung bước vào, trông thấy cảnh này, liền lên tiếng ngăn cản:
- Sao ông lại đánh thằng bé?
Dứt lời, Đình Trung nhanh chóng lướt qua vệ sĩ Hưng mà đứng đối mặt với ông Tùng đồng thời đem Gia Kiệt bảo hộ sau lưng. Ông Tùng thấy có người tự nhiên đến chen ngang, liền thu tay lại, cố hết sức kèm nén cơn giận mà đuổi người:
- Anh Trung, ở đây không có việc của anh. Phiền anh hãy mau đi khỏi đây.
- Tôi là bác sỹ trưởng khoa ở đây. Do đó, mọi chuyện xảy ra đều có liên quan đến tôi. Ông không có quyền đuổi tôi đi. Với lại, đây là chỗ cứu người chứ không phải chỗ đánh người. Nếu ông Tùng có gì bất mãn, mời ông hãy ra khỏi Y Đức mà giải quyết.
- Được. Tôi sẽ ra ngoài giải quyết. – dứt lời, ông Tùng quay sang hai người vệ sĩ – Lộc. Thả thằng nhóc kia ra. Còn Hưng, bắt thằng nghiệt chủng cho tôi. Chúng ta đi.
- Dạ.
Nhận lệnh, vệ sĩ Lộc ngay lập tức thả Thế Quân ra và vệ sĩ Hưng bước tới chỗ Đình Trung, định nắm tay Gia Kiệt kéo đi nhưng bị anh chặn lại.
- Xin lỗi, ông Tùng. Tôi không thể để ông đưa Gia Kiệt đi.
- Không phải anh nói tôi có gì bất mãn, hãy ra ngoài giải quyết sao? Bây giờ, anh lại không cho tôi đem thằng nghiệt chủng kia đi. Anh muốn thế nào?
- Tôi không biết giữa ông và thằng bé này có ân oán gì nhưng tôi biết nếu tôi để ông đưa nó đi thì chắc chắn ông sẽ làm hại nó. Thân là bác sỹ, tôi không thể biết chết mà không cứu. Với lại, bác sỹ Duy đã nhờ tôi đến trông hai đứa bé này.
- Vậy anh có biết anh đang cứu một tên giết người, một tên ăn cháo đá bát không?
- Ý ông là gì?
- Thằng nghiệt chủng này ngay từ đầu đã lên kế hoạch giết cháu gái tôi. Nó thấy con Nhi bị tai nạn không chết. Bây giờ, nó còn muốn cố tình làm con bé bị dị ứng.
- Ông Tùng, ông nói vậy là sao? – nghe tin Ngọc Nhi bị dị ứng, Gia Kiệt không còn im lặng nữa.
- Mày dám làm mà không dám nhận. Mày biết Ngọc Nhi không thể ăn thịt, còn cố ý mua một phần cháo gà. Không những vậy mày còn đánh tráo với phần cháo của Mỹ Nhạn.
- Con không có. Phần cháo con mua cho chị Nhi là cháo nấm thập cẩm mà. Lúc con đem đến cho chị Nhi thì không thấy hủ cháo nào khác.
- Câm miệng. Chính Mỹ Nhạn tận mắt trông thấy mày làm, mày còn chối cãi.
- Ông Tùng. Con thật sự không có làm.
- Nhóc à. Chị đây khuyên nhóc biết sai nên nhận sai. Nếu nhóc cứ khăng khăng mình không có làm thì chị đây cũng không thể nói giúp nha. – Mỹ Nhạn giả bộ làm vẻ mặt thương xót, mà khuyên Gia Kiệt.
- Nhạn. Con không cần lên tiếng giúp nó. Dù nó có nói gì, ông ngoại cũng không cho qua đâu.
Đình Trung đương nhiên tin tưởng lời nói của Gia Kiệt nhưng anh không có cách nào giúp cậu chứng minh. Việc anh có thể giúp cậu bây giờ là cố gắng không để ông Tùng đưa cậu đi.
- Anh Trung. Tôi nhắc lại một lần nữa. Đây là chuyện của nhà tôi. Mong anh đừng xen vào.
Đình Trung chưa kịp lần nữa kiên quyết từ chối thì Ngọc Nhi đã xuất hiện.
- Ông ngoại. Con xin ông ngoại hãy bỏ qua chuyện này đi.
- Nhi. Con làm gì ở đây? Con còn đau bụng mà chạy đến đây làm gì hả?
- Con…
- Mau về phòng nghỉ cho ông ngoại. Chuyện này không cần con lo.
Việc Ngọc Nhi gấp gáp chạy đến đây đủ để chứng minh mối nghi ngờ của ông Tùng là đúng. Ngọc Nhi đã yếu lòng với thằng nghiệt chủng này và hiện tại rõ ràng muốn bảo vệ nó.
Ông tuyệt đối không để con bé được như ý muốn. Nếu không, con bé sẽ có kết cục như mẹ nó.
Sau khi chở Gia Kiệt qua quán Thuyền Viên mua cháo cho Ngọc Nhi rồi quay lại nhà thương Y Đức, Quốc Hùng về Tân Lập, tranh thủ giải quyết công việc để tối vào thăm con gái.
Tuy Ngọc Nhi không cò gì nguy hiểm nhưng Bích Thảo hiểu rõ tính của Ngô Thành Tùng. Ông chắc chắn không cho Ngọc Nhi xuất viện ngay hôm nay. Việc này kéo theo hai cha con Quốc Hùng và Gia Kiệt sẽ túc trực ở đây, nhất quyết không về Tô gia.
Do đó, sau khi hai người đàn ông đi làm việc của mình, Bích Thảo cũng về nhà, chuẩn bị thêm hai phần cơm tối.
Chiều nay, Yến Vy có lớp học đàn vi – ô – lông nên dù không muốn xa Gia Kiệt, cô bé cũng phải theo Cẩm Nhung và Bích Thảo cùng rời khỏi đây.
Thời gian thi cuối học kỳ II còn mấy tuần sau đó không lâu nữa, Gia Kiệt và Thế Quân sẽ đến kỳ thi chuyển cấp.
Do thành phố Bình Hoà là nơi tập trung nhiều trường cấp III nổi tiếng cùng nhiều trường trung học phổ thông chuyên nên hằng năm, số lượng học sinh đăng ký thi vào trường ở đây rất nhiều.
Việc này dẫn đến tỉ lệ cạnh tranh giữa các học sinh với nhau rất cao. Vì vậy mà bây giờ, Gia Kiệt và Thế Quân phải chọn trường thật kỹ.
Trong lúc cả hai đang bàn bạc về vấn đề này thì cánh cửa phòng đột ngột mở toang, đập mạnh vào tường đồng thời phát ra một tiếng “rầm” lớn như báo hiệu về sự xuất hiện của một vị khách không hề thân thiện.
Ngay khi nhìn thấy Gia Kiệt, Quốc Hùng liền chỉ mặt cậu rồi ra lệnh cho hai tên vệ sĩ ở phía sau:
- Hưng. Lộc. Hai cậu mua bắt thằng nghiệt chủng kia cho tôi.
- Dạ, ông Tùng.
Trông thấy hai tên vệ sĩ cao to càng lúc càng đến gần, Thế Quân hoảng loạn, không biết làm sao trốn khỏi đây thì Gia Kiệt bất ngờ tung một cú đá vào vệ sĩ Lộc khiến hắn phải ôm bụng, lùi bước.
Nhờ vậy, vệ sĩ Hưng mới cảnh giác hơn và nhanh chóng đỡ được các đòn tấn công liên tục từ Gia Kiệt.
Trải qua biến cố năm chín tuổi, cha ruột của Gia Kiệt đã mời một võ sư Karate về dạy cậu. Tuy nhiên, đối với chuyện học võ thuật, Gia Kiệt học rất chậm cộng thêm cậu lại không có năng khiếu.
Sau hai tháng không thấy cậu có chút tiến bộ nào, vị võ sư đó cảm thấy chán nản và quyết định dạy cho cậu một số thế đòn tấn công cũng như phòng thủ cơ bản nhất.
Do đó, khi đụng độ với vệ sĩ Hưng là một trong những vệ sĩ giỏi võ của Ngô gia đặc biệt hắn còn là cao thủ về Karate, Gia Kiệt không thể chống lại hắn. Chỉ cần vài chiêu, vệ sĩ Hưng đã bắt được cậu và đưa đến chỗ ông Tùng.
- Ông Tùng. Người đã bắt đến rồi.
- Ừ.
Dứt lời, ông Tùng chuyển tầm mắt sang Gia Kiệt mà quan sát. Cách đây ba năm trước, ông Tùng đã thấy qua Gia Kiệt. Gương mặt của thằng nghiệt chủng này rõ ràng không hề mang đậm vẻ đẹp riêng của phương Đông hay phương Tây mà được kết hợp giữa cả hai. Điều đó đủ để chứng minh Gia Kiệt không phải là con rơi, con rớt của Tô Quốc Hùng.
Thật ra, chuyện Quốc Hùng muốn nhận nuôi Gia Kiệt, ông Tùng không hề có ý phản đối. Đặc biệt là con gái Tuyết Vân của ông sau khi có Ngọc Nhi thì không thể sinh được nữa.
Nhưng bởi vì Gia Kiệt chính là con của người đàn bà kia. Người đã khiến con gái rượu của ông đau khổ, suốt ngày dùng nước mắt rửa mặt thậm chí còn làm Quốc Hùng vì mẹ con ả mà bỏ bê Ngọc Nhi.
Đúng ra, ông không nên nghe lời van xin của Tuyết Vân rồi mềm lòng, mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này mà ông phải kiên quyết diệt ngay từ đầu. Tất nhiên, chuyện này lần nữa lại được lặp lại và lần này xảy ra với Ngọc Nhi và ông sẽ không để yên.
Trước đây, ông Tùng từng thấy qua màu mắt lạ của Gia Kiệt nhưng ông ngờ được thằng nghiệt chủng này càng lớn thì màu tím càng hiện rõ ràng hơn. Ông có nghe người khác nói rằng những người sở hữu màu mắt tím quý hiếm này rất dễ mê hoặc đối phương.
Qua việc lúc nãy Ngọc Nhi cố gắng che đậy trước mặt mọi người để bảo vệ thằng nghiệt chủng này, ông Tùng có thể thấy con bé rõ ràng đã mềm lòng với nó. Ngọc Nhi chắc chắn đã bị thằng nghiệt chủng này mê hoặc. Nếu không, tại sao con bé lại đột ngột thay đổi như vậy.
Ông Tùng càng nghĩ tới viễn cảnh tương lai của Ngọc Nhi sẽ giống y như mẹ cô thì ngọn lửa nóng giận càng bùng cháy và tiếp thêm sức lực cho ông.
“CHÁT”
Ngay lập tức, bên má của Gia Kiệt đỏ ửng lên đồng thời hiện rõ dấu năm ngón tay của ông Tùng.
Trái ngược với cảm xúc muốn ăn tươi nuốt sống của ông Tùng, Gia Kiệt không hề tỏ vẻ gì ngạc nhiên hay sợ hãi mà thay vào đó là thái độ bình tĩnh, thản nhiên như biết trước chuyện này sẽ xảy ra. Gia Kiệt nhìn ông Tùng, nói:
- Con xin lỗi…
“CHÁT”
Không để Gia Kiệt nói hết câu, một bạt tay với lực mạnh không thua gì cái tát ban đầu lần nữa giáng xuống bên má còn lại của Gia Kiệt.
Việc liên tiếp ăn hai cái tát mạnh của ông Tùng làm khoé miệng của Gia Kiệt ngay tức khắc xuất hiện một dòng nước đỏ.
Dù vậy, cậu vẫn giữ thái độ như lúc ban đầu mà đưa tay lau nhẹ vệt máu ở miệngsau đó nhìn thẳng vào ông Tùng, tiếp tục lời nói còn dang dở:
- Con xin lỗi ông. Nếu không phải tại con, chị Nhi sẽ không bị tai nạn giao thông.
Trong tình huống này, nếu là người khác đứng trước ông Tùng dùng thành ý nói lời xin lỗi như vậy, ông chắc chắn không ngần ngại mà bỏ qua. Nhưng hiện tại đối tượng lại là Gia Kiệt nên dù cậu có quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ cũng đừng hòng ông cho qua.
Hơn nữa, cảnh tượng bên cạnh nơi an nghỉ của Tuyết Vân đột nhiên xuất hiện thêm một ngôi mộ khác khắc tên Tô Ngọc Nhi cứ hiển hiện trước mắt như một lời nhắc nhở càng khiến ông Tùng cảm thấy chướng mắt trước Gia Kiệt không chỉ có hành động chấp nhận sự trừng phạt mà còn thể hiện thái độ thật sự hối lỗi.
Do đó, ông Tùng nổi nóng, đưa tay lên mà giáng xuống thêm cái tát thứ ba.
“Nếu như mình không vì lời nói của Mỹ Nhạn mà nảy sinh nghi ngờ với chị Nhi.
Nếu cậu chịu bình tâm mà suy nghĩ kỹ, chịu nhớ lại khoảnh khắc chị Nhi dù bận việc như thế nào cũng dành thời gian cuối tuần mà làm chè ngũ sắc cho cậu ăn.
Nếu cậu chịu nhớ tới những đêm hôm khuya khoắt kèm theo những trận mưa lớn tầm tả, mỗi lúc cậu bị tiếng gầm lớn ngoài trời làm cho giật mình, bất an, chị Nhi trong cơn mơ màn vẫn nhẹ nhàng vuốt lưng cậu hay ôm cậu chặt hơn đồng thời dịu dàng dỗ dành:
- Đừng sợ. Chị ở đây. Chị không bao giờ bỏ rơi em đâu.
Thì có lẽ chị Nhi sẽ không lo lắng, chạy đi tìm cậu để rồi gặp tai nạn giao thông.”
Hàng loạt câu “nếu như” liên tục xuất hiện trong dòng suy nghĩ của Gia Kiệt càng làm cậu cảm thấy hối hận nên dù cậu có thể dễ dàng né tránh đòn đánh của ông Tùng, cậu vẫn chọn cách đứng yên để ông xả giận.
Sợ phản ứng tự nhiên của bản thân sẽ làm trái ý muốn, Gia Kiệt nhắm chặt mắt lại. Không thấy sẽ không né tránh, không thấy sẽ không phản kháng.
Ngay lúc bàn tay của ông Tùng sắp chạm vào Gia Kiệt thì Đình Trung bước vào, trông thấy cảnh này, liền lên tiếng ngăn cản:
- Sao ông lại đánh thằng bé?
Dứt lời, Đình Trung nhanh chóng lướt qua vệ sĩ Hưng mà đứng đối mặt với ông Tùng đồng thời đem Gia Kiệt bảo hộ sau lưng. Ông Tùng thấy có người tự nhiên đến chen ngang, liền thu tay lại, cố hết sức kèm nén cơn giận mà đuổi người:
- Anh Trung, ở đây không có việc của anh. Phiền anh hãy mau đi khỏi đây.
- Tôi là bác sỹ trưởng khoa ở đây. Do đó, mọi chuyện xảy ra đều có liên quan đến tôi. Ông không có quyền đuổi tôi đi. Với lại, đây là chỗ cứu người chứ không phải chỗ đánh người. Nếu ông Tùng có gì bất mãn, mời ông hãy ra khỏi Y Đức mà giải quyết.
- Được. Tôi sẽ ra ngoài giải quyết. – dứt lời, ông Tùng quay sang hai người vệ sĩ – Lộc. Thả thằng nhóc kia ra. Còn Hưng, bắt thằng nghiệt chủng cho tôi. Chúng ta đi.
- Dạ.
Nhận lệnh, vệ sĩ Lộc ngay lập tức thả Thế Quân ra và vệ sĩ Hưng bước tới chỗ Đình Trung, định nắm tay Gia Kiệt kéo đi nhưng bị anh chặn lại.
- Xin lỗi, ông Tùng. Tôi không thể để ông đưa Gia Kiệt đi.
- Không phải anh nói tôi có gì bất mãn, hãy ra ngoài giải quyết sao? Bây giờ, anh lại không cho tôi đem thằng nghiệt chủng kia đi. Anh muốn thế nào?
- Tôi không biết giữa ông và thằng bé này có ân oán gì nhưng tôi biết nếu tôi để ông đưa nó đi thì chắc chắn ông sẽ làm hại nó. Thân là bác sỹ, tôi không thể biết chết mà không cứu. Với lại, bác sỹ Duy đã nhờ tôi đến trông hai đứa bé này.
- Vậy anh có biết anh đang cứu một tên giết người, một tên ăn cháo đá bát không?
- Ý ông là gì?
- Thằng nghiệt chủng này ngay từ đầu đã lên kế hoạch giết cháu gái tôi. Nó thấy con Nhi bị tai nạn không chết. Bây giờ, nó còn muốn cố tình làm con bé bị dị ứng.
- Ông Tùng, ông nói vậy là sao? – nghe tin Ngọc Nhi bị dị ứng, Gia Kiệt không còn im lặng nữa.
- Mày dám làm mà không dám nhận. Mày biết Ngọc Nhi không thể ăn thịt, còn cố ý mua một phần cháo gà. Không những vậy mày còn đánh tráo với phần cháo của Mỹ Nhạn.
- Con không có. Phần cháo con mua cho chị Nhi là cháo nấm thập cẩm mà. Lúc con đem đến cho chị Nhi thì không thấy hủ cháo nào khác.
- Câm miệng. Chính Mỹ Nhạn tận mắt trông thấy mày làm, mày còn chối cãi.
- Ông Tùng. Con thật sự không có làm.
- Nhóc à. Chị đây khuyên nhóc biết sai nên nhận sai. Nếu nhóc cứ khăng khăng mình không có làm thì chị đây cũng không thể nói giúp nha. – Mỹ Nhạn giả bộ làm vẻ mặt thương xót, mà khuyên Gia Kiệt.
- Nhạn. Con không cần lên tiếng giúp nó. Dù nó có nói gì, ông ngoại cũng không cho qua đâu.
Đình Trung đương nhiên tin tưởng lời nói của Gia Kiệt nhưng anh không có cách nào giúp cậu chứng minh. Việc anh có thể giúp cậu bây giờ là cố gắng không để ông Tùng đưa cậu đi.
- Anh Trung. Tôi nhắc lại một lần nữa. Đây là chuyện của nhà tôi. Mong anh đừng xen vào.
Đình Trung chưa kịp lần nữa kiên quyết từ chối thì Ngọc Nhi đã xuất hiện.
- Ông ngoại. Con xin ông ngoại hãy bỏ qua chuyện này đi.
- Nhi. Con làm gì ở đây? Con còn đau bụng mà chạy đến đây làm gì hả?
- Con…
- Mau về phòng nghỉ cho ông ngoại. Chuyện này không cần con lo.
Việc Ngọc Nhi gấp gáp chạy đến đây đủ để chứng minh mối nghi ngờ của ông Tùng là đúng. Ngọc Nhi đã yếu lòng với thằng nghiệt chủng này và hiện tại rõ ràng muốn bảo vệ nó.
Ông tuyệt đối không để con bé được như ý muốn. Nếu không, con bé sẽ có kết cục như mẹ nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.