Chương 11: Anh ta là... Người đêm đó?
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/03/2024
Lương Doanh nhìn trong mắt, trong lòng bình tĩnh, nhưng lại nghĩ, xem ra nhà họ Cảnh không phải không biết mối quan hệ mập mờ giữ Cảnh Minh và Mục Khả Hân. Mà còn là trước khi cô gả đi nhưng đều làm ngơ như không biết. Lương Doanh cụp mắt, dù sao cô cũng không trông cậy họ có chút tình người nào.
“Thật ra nguyên nhân cơ bản vẫn là ở cháu. Thứ nhất, cháu sẽ không bỏ đứa nhỏ đi. Trẻ con không có tội, cho dù nó bây giờ chỉ là một hạt đậu. Thứ hai, cháu không muốn nó lớn lên nhận một người không phải cha ruột làm cha.”
Lương Doanh nói tới đây thì ngừng một chút, sau đó nhẹ như gió nhỏ nhẹ nói thêm một câu: “Mà thiết nghĩ Cảnh Minh cũng không muốn nuôi một đứa con ngoài dã thú đâu.”
Một câu điểm trúng nội tâm của hai người lớn đang ngồi kia. Chẳng ai duy trì được vẻ tự nhiên giả tạo họ cố tạo ra nữa.
Nhưng này cũng là trong định liệu rồi.
Lương Doanh cũng không muốn xem họ diễn cái gì kỹ năng giao tiếp. Cô chỉ muốn đạt được mục đích thôi.
“Xin lỗi đã chiếm dụng thời gian quý báu của hai người. Cháu xin phép đi trước.”
Về việc hủy hôn như thế nào đó không phải là chuyện cô cần quan tâm.
Đứng bên ngoài biệt thự Lương gia, Lương Doanh im lặng ngẩng đầu đối thiên không, nhắm mắt im lặng cảm nhận không khí tươi mát do điều kiện xanh hóa mang lại. Rốt cuộc tâm tình sau khi sống lại đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng có sức nghĩ cho tương lai.
Cuối cùng là vì sao ông trời cho cô tân sinh Lương Doanh không biết, nhưng cô sẽ tận lực nắm lấy cơ hội này.
Mặc dù H thành rất tốt, nhưng K thành lại tốt không kém. Mẹ con ta đến K thành định cư nhé... Lương Doanh vừa nghĩ vừa đưa tay nhẹ vuốt lên bụng mình một cái. Cô đã thầm nhận định sẽ cho đứa nhỏ không có cha rồi.
Chắc nó sẽ không trách cô đâu phải không.
Dù sao vẫn tốt hơn là bị cha dượng đối xử tệ bạc.
“Lương Doanh.”
Ngay lúc đó, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi mang theo cảm xúc khó tả, Lương Doanh giật mình liền theo bản năng đưa mắt nhìn sang. Sau đó cô...
Sững sờ.
Đó là... Người đàn ông đêm hôm đó??
Mục Thanh không để ý biểu tình khó nói là kinh ngạc hay kinh hãi của người con gái dưới bóng cây, ung dung bước tới đứng bên cạnh cô.
Khoảng cách có thể dễ dàng đem người nắm lấy, đề phòng cô lại ở dưới mí mắt anh biến mất.
Anh quả thật là không ngờ tới, cô gái nhỏ này sẽ giảo hoạt như vậy, quay qua quay lại cô đã biến mất tăm. Nếu không phải hôm nay cô xuất hiện ở H thành...
Đến hiện tại anh vẫn chưa biết hai tháng nay cô chạy đi đâu, nhưng mà...
Mục Thanh vô thức đưa tầm mắt dời từ trên mặt người con gái đến bụng cô. Trong đây là con anh chứ?
Lương Doanh vốn còn đang chấn động khi nhìn thấy người đàn ông, lúc này bị anh nhìn chằm chằm bụng mình như vậy biểu tình ít ỏi trên mặt không khỏi trở nên phong phú hơn.
“Anh...”
“Đi trước đã, đừng đứng ở đây. Quá nóng.”
Chút biểu hiện của cô đã vô tình chứng minh rất nhiều thứ mà không cần phải nói ra.
Mục Thanh mặt không đổi sắc chuẩn xác chặn lại lời nói của cô, không cho cô kịp phản đối đã ung dung mở cửa chiếc xe vừa lúc dừng lại bên cạnh họ, đưa cô lên xe.
Bản thân anh cũng ngồi lên, đóng cửa.
Xe chạy.
Một loạt hành động nước chảy mây trôi của anh cũng thành công ngăn lại ý đồ muốn bắt quả tang của Lương Thục vừa từ trong nhà đi ra, vô tình nhìn thấy cảnh Lương Doanh lên xe của một người đàn ông xa lạ.
Đó không phải Cảnh Minh!!
Lương Thục đoan chắc hét lên trong lòng. Ánh mắt cô ta lại căm căm nhìn theo chiếc xe đang chạy xa, bên trong không rõ là ghen ghét đố kỵ hay là cái gì, chỉ thấy trong từ miệng cô ta phát ra một câu mắng chửi: “Đúng là đồ giả dối, biểu hiện thì thanh cao lắm, còn không phải nơi nơi thông đồng đàn ông có tiền hay sao!? Phi!”
Thứ đàn ông cho chị ta ăn cũng ngu ngốc không kém!
Không được, cô phải mách với mẹ!
Đàn ông ngu ngốc Mục tổng từ đầu chí cuối sự chú ý đều đặt trên người cô gái bên cạnh, dư thừa đâu hơi sức mà để ý chó dại bên đường. Anh càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng với bảo vật mình vớt được dưới biển lên.
Chỉ có Lương Doanh càng ngày càng đứng ngồi không yên. Biểu tình lạnh nhạt ngàn năm như một đều không giữ được.
Người này làm sao vậy... Cứ nhìn cô chằm chằm...
Còn nhìn bụng cô... Chẳng lẽ hắn phát hiện ra gì rồi sao?
Không thể nào chứ? Lương Doanh mê mang.
“Thật ra nguyên nhân cơ bản vẫn là ở cháu. Thứ nhất, cháu sẽ không bỏ đứa nhỏ đi. Trẻ con không có tội, cho dù nó bây giờ chỉ là một hạt đậu. Thứ hai, cháu không muốn nó lớn lên nhận một người không phải cha ruột làm cha.”
Lương Doanh nói tới đây thì ngừng một chút, sau đó nhẹ như gió nhỏ nhẹ nói thêm một câu: “Mà thiết nghĩ Cảnh Minh cũng không muốn nuôi một đứa con ngoài dã thú đâu.”
Một câu điểm trúng nội tâm của hai người lớn đang ngồi kia. Chẳng ai duy trì được vẻ tự nhiên giả tạo họ cố tạo ra nữa.
Nhưng này cũng là trong định liệu rồi.
Lương Doanh cũng không muốn xem họ diễn cái gì kỹ năng giao tiếp. Cô chỉ muốn đạt được mục đích thôi.
“Xin lỗi đã chiếm dụng thời gian quý báu của hai người. Cháu xin phép đi trước.”
Về việc hủy hôn như thế nào đó không phải là chuyện cô cần quan tâm.
Đứng bên ngoài biệt thự Lương gia, Lương Doanh im lặng ngẩng đầu đối thiên không, nhắm mắt im lặng cảm nhận không khí tươi mát do điều kiện xanh hóa mang lại. Rốt cuộc tâm tình sau khi sống lại đã nhẹ nhàng đi rất nhiều, cũng có sức nghĩ cho tương lai.
Cuối cùng là vì sao ông trời cho cô tân sinh Lương Doanh không biết, nhưng cô sẽ tận lực nắm lấy cơ hội này.
Mặc dù H thành rất tốt, nhưng K thành lại tốt không kém. Mẹ con ta đến K thành định cư nhé... Lương Doanh vừa nghĩ vừa đưa tay nhẹ vuốt lên bụng mình một cái. Cô đã thầm nhận định sẽ cho đứa nhỏ không có cha rồi.
Chắc nó sẽ không trách cô đâu phải không.
Dù sao vẫn tốt hơn là bị cha dượng đối xử tệ bạc.
“Lương Doanh.”
Ngay lúc đó, bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng gọi mang theo cảm xúc khó tả, Lương Doanh giật mình liền theo bản năng đưa mắt nhìn sang. Sau đó cô...
Sững sờ.
Đó là... Người đàn ông đêm hôm đó??
Mục Thanh không để ý biểu tình khó nói là kinh ngạc hay kinh hãi của người con gái dưới bóng cây, ung dung bước tới đứng bên cạnh cô.
Khoảng cách có thể dễ dàng đem người nắm lấy, đề phòng cô lại ở dưới mí mắt anh biến mất.
Anh quả thật là không ngờ tới, cô gái nhỏ này sẽ giảo hoạt như vậy, quay qua quay lại cô đã biến mất tăm. Nếu không phải hôm nay cô xuất hiện ở H thành...
Đến hiện tại anh vẫn chưa biết hai tháng nay cô chạy đi đâu, nhưng mà...
Mục Thanh vô thức đưa tầm mắt dời từ trên mặt người con gái đến bụng cô. Trong đây là con anh chứ?
Lương Doanh vốn còn đang chấn động khi nhìn thấy người đàn ông, lúc này bị anh nhìn chằm chằm bụng mình như vậy biểu tình ít ỏi trên mặt không khỏi trở nên phong phú hơn.
“Anh...”
“Đi trước đã, đừng đứng ở đây. Quá nóng.”
Chút biểu hiện của cô đã vô tình chứng minh rất nhiều thứ mà không cần phải nói ra.
Mục Thanh mặt không đổi sắc chuẩn xác chặn lại lời nói của cô, không cho cô kịp phản đối đã ung dung mở cửa chiếc xe vừa lúc dừng lại bên cạnh họ, đưa cô lên xe.
Bản thân anh cũng ngồi lên, đóng cửa.
Xe chạy.
Một loạt hành động nước chảy mây trôi của anh cũng thành công ngăn lại ý đồ muốn bắt quả tang của Lương Thục vừa từ trong nhà đi ra, vô tình nhìn thấy cảnh Lương Doanh lên xe của một người đàn ông xa lạ.
Đó không phải Cảnh Minh!!
Lương Thục đoan chắc hét lên trong lòng. Ánh mắt cô ta lại căm căm nhìn theo chiếc xe đang chạy xa, bên trong không rõ là ghen ghét đố kỵ hay là cái gì, chỉ thấy trong từ miệng cô ta phát ra một câu mắng chửi: “Đúng là đồ giả dối, biểu hiện thì thanh cao lắm, còn không phải nơi nơi thông đồng đàn ông có tiền hay sao!? Phi!”
Thứ đàn ông cho chị ta ăn cũng ngu ngốc không kém!
Không được, cô phải mách với mẹ!
Đàn ông ngu ngốc Mục tổng từ đầu chí cuối sự chú ý đều đặt trên người cô gái bên cạnh, dư thừa đâu hơi sức mà để ý chó dại bên đường. Anh càng nhìn càng cảm thấy vừa lòng với bảo vật mình vớt được dưới biển lên.
Chỉ có Lương Doanh càng ngày càng đứng ngồi không yên. Biểu tình lạnh nhạt ngàn năm như một đều không giữ được.
Người này làm sao vậy... Cứ nhìn cô chằm chằm...
Còn nhìn bụng cô... Chẳng lẽ hắn phát hiện ra gì rồi sao?
Không thể nào chứ? Lương Doanh mê mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.