Chương 10: Không chừa đường lui
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/03/2024
Còn Lương Doanh tiếc chữ như vàng không đợi họ tỏ vẻ gì đã bày tỏ: “Con đã nhận một công việc khá tốt ở thành phố bên cạnh, trong thời gian ngắn sẽ không trở về. Ba, bảo trọng.”
“Nhưng nếu ba tức giận muốn từ con thì cứ làm. Cũng xem như cho Cảnh gia một cách nói, để họ không giận lay sang ba. Tài sản của nhà ta con không lấy một đồng.”
Trước khi nhấc chân lên rời đi cô còn thả lại một câu như vậy rồi không chút do dự đạp bước rời khỏi Lương gia.
Đi mà không chút lưu luyến.
“Phản rồi! Phản rồi!”
Phía sau cô, Lương Chính thiếu điều hộc máu thốt lên hai lần như vậy rồi tắt tiếng như thể nhồi máu cơ tim.
Tình huống sau đó thế nào Lương Doanh không biết, nhưng cô biết Hứa Duệ Hà sẽ không để cho ông ấy có chuyện. Cho nên cô chưa từng có chút lo lắng.
Cho dù có thì sao? Những chuyện xảy ra trong kiếp trước vẫn còn in hằn trong đầu cô. Lương gia, cô chẳng có chút lưu luyến hay trông đợi gì.
“Chị Doanh Doanh...”
Lương Du bối rối gọi với theo. Có vẻ cậu chàng vần chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vẫn không ngăn được bước chân của cô.
Cô không biết... Không, có lẽ cô là biết, sau khi cô đi, Lương Chính dưới sự trấn an của Hứa Duệ Hà tỉnh táo lại liền nghĩ muốn gọi cho Cảnh gia cứu vãn tình huống, không thì cũng thăm dò xem cô có nói thật không.
Mà quả thật Lương Doanh không hề đùa giỡn với họ, trước khi cô đến Lương gia đã tới Cảnh gia.
Lúc cô đến, Cảnh Minh không có ở nhà.
Làm vợ chồng hơn ba năm, cô tự biết lịch trình qua lại của Cảnh Minh mà dễ dàng né tránh.
“Đây là...”
Bên trong phòng khách của Cảnh gia lúc này ngồi hai vợ chồng Cảnh Sơn, cha và mẹ lớn của Cảnh Minh. Đương nhiên, bởi vì hắn là con do tình nhân của Cảnh Sơn sinh ra, mà cô ta sau khi sinh hắn đã qua đời rồi.
Hai người còn chưa kịp lấy ra bộ mặt xã giao tiêu chuẩn đã bị một tờ giấy xét nghiệm của Lương Doanh làm giật mình khó hiểu.
“Hai bác, xin lỗi. Cháu không thể lấy Cảnh Minh.”
Vẫn là vẻ ngoài lạnh nhạt đến băng sương đó, Lương Doanh không chút hổ thẹn gì bày tỏ rõ ý đồ của mình. Cho dù trải qua một lần sống chết, lần nữa nhìn lại cặp cha mẹ chồng bình thường chẳng mấy thân cận nhưng không tính là bạc đãi mình.
“Cái này...”
Vẻ mặt của hai vợ chồng Cảnh Sơn khó coi thấy rõ khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia.
Mà đổi lại là ai, bỗng nhiên đối mặt với chuyện con dâu sắp cưới vào nhà lại mang thai ngoài dã thú đều sẽ không có sắc mặt tốt. Đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác bị mất mặt sâu sắc.
“Biết hai bác không vui, nhưng chuyện ngoài ý muốn, cháu không làm chủ được. Cháu cũng là người bị hại.”
Lương Doanh thản nhiên giải bày: “Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì cũng không được. Cho nên hôm nay cháu đến là để nói, hôn sự giữa cháu và Cảnh Minh không thể làm được.”
“Này...”
Bà Cảnh đưa mắt nhìn chồng hội ý.
Vốn dĩ họ nên tức giận làm ầm ĩ lên, thế nhưng biểu hiện thẳng thắn thành khẩn còn có bình tĩnh của Lương Doanh lại khiến họ không thể hành xử như vậy. Không phải người ta đã nói rồi sao, việc này không phải ý muốn của cô, cô còn là người bị hại. Họ sao có thể chỉ trích cô.
Không chỉ không thể mắng mà họ còn phải bày ra một chút thái độ đồng tình với cô, cố tỏ ra hòa hảo, bao dung: “Việc này... Vấn đề chúng ta xem như hiểu. Nhưng mà, sao cháu không đợi gặp mặt tiểu Minh nó rồi hãy quyết định. Nếu Cảnh Minh nó...”
“Không cần đâu ạ.”
Lương Doanh không để ý hành vi của họ, bởi chỉ có cô biết bên trong những lời mình nói có mấy phần là sự thật. Vốn dĩ cô không cần phải nhiều lời thế, nhưng nếu cô không làm thế, Cảnh gia sẽ tính sổ với Lương gia, xem như đây điều cuối cùng cô làm cho họ đi. Mặc dù những điều cô nói cũng không có sai đi đâu, tất cả đều là do cô bị hãm hại mà ra.
Nếu có chỗ nào không đúng thì cũng chỉ là, cô biết mình sẽ có thai nhưng sau khi rời đi du thuyền lại không chịu uống thuốc tránh thai mà thôi. Vốn dĩ cô có thể tránh hết những tình cảnh đã diễn ra trong quá khứ... Xem như là do cô muốn gặp lại đứa nhỏ đã từng có duyên làm mẹ con với cô đi.
“Cảnh Minh không thích cháu đâu.”
Lương Doanh không chút cảm xúc nói: “Ngược lại hai người có thể suy xét đến bạn thân của cháu, Mục Khả Hân. Quan hệ giữa Cảnh Minh với cô ấy thân cận hơn cháu nhiều.”
Có lẽ cô chọc trúng điểm quan trọng, biểu tình của ba Cảnh có chút thay đổi.
“Nhưng nếu ba tức giận muốn từ con thì cứ làm. Cũng xem như cho Cảnh gia một cách nói, để họ không giận lay sang ba. Tài sản của nhà ta con không lấy một đồng.”
Trước khi nhấc chân lên rời đi cô còn thả lại một câu như vậy rồi không chút do dự đạp bước rời khỏi Lương gia.
Đi mà không chút lưu luyến.
“Phản rồi! Phản rồi!”
Phía sau cô, Lương Chính thiếu điều hộc máu thốt lên hai lần như vậy rồi tắt tiếng như thể nhồi máu cơ tim.
Tình huống sau đó thế nào Lương Doanh không biết, nhưng cô biết Hứa Duệ Hà sẽ không để cho ông ấy có chuyện. Cho nên cô chưa từng có chút lo lắng.
Cho dù có thì sao? Những chuyện xảy ra trong kiếp trước vẫn còn in hằn trong đầu cô. Lương gia, cô chẳng có chút lưu luyến hay trông đợi gì.
“Chị Doanh Doanh...”
Lương Du bối rối gọi với theo. Có vẻ cậu chàng vần chưa hoàn toàn hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng vẫn không ngăn được bước chân của cô.
Cô không biết... Không, có lẽ cô là biết, sau khi cô đi, Lương Chính dưới sự trấn an của Hứa Duệ Hà tỉnh táo lại liền nghĩ muốn gọi cho Cảnh gia cứu vãn tình huống, không thì cũng thăm dò xem cô có nói thật không.
Mà quả thật Lương Doanh không hề đùa giỡn với họ, trước khi cô đến Lương gia đã tới Cảnh gia.
Lúc cô đến, Cảnh Minh không có ở nhà.
Làm vợ chồng hơn ba năm, cô tự biết lịch trình qua lại của Cảnh Minh mà dễ dàng né tránh.
“Đây là...”
Bên trong phòng khách của Cảnh gia lúc này ngồi hai vợ chồng Cảnh Sơn, cha và mẹ lớn của Cảnh Minh. Đương nhiên, bởi vì hắn là con do tình nhân của Cảnh Sơn sinh ra, mà cô ta sau khi sinh hắn đã qua đời rồi.
Hai người còn chưa kịp lấy ra bộ mặt xã giao tiêu chuẩn đã bị một tờ giấy xét nghiệm của Lương Doanh làm giật mình khó hiểu.
“Hai bác, xin lỗi. Cháu không thể lấy Cảnh Minh.”
Vẫn là vẻ ngoài lạnh nhạt đến băng sương đó, Lương Doanh không chút hổ thẹn gì bày tỏ rõ ý đồ của mình. Cho dù trải qua một lần sống chết, lần nữa nhìn lại cặp cha mẹ chồng bình thường chẳng mấy thân cận nhưng không tính là bạc đãi mình.
“Cái này...”
Vẻ mặt của hai vợ chồng Cảnh Sơn khó coi thấy rõ khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia.
Mà đổi lại là ai, bỗng nhiên đối mặt với chuyện con dâu sắp cưới vào nhà lại mang thai ngoài dã thú đều sẽ không có sắc mặt tốt. Đương nhiên, nhiều hơn là cảm giác bị mất mặt sâu sắc.
“Biết hai bác không vui, nhưng chuyện ngoài ý muốn, cháu không làm chủ được. Cháu cũng là người bị hại.”
Lương Doanh thản nhiên giải bày: “Nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có nói gì cũng không được. Cho nên hôm nay cháu đến là để nói, hôn sự giữa cháu và Cảnh Minh không thể làm được.”
“Này...”
Bà Cảnh đưa mắt nhìn chồng hội ý.
Vốn dĩ họ nên tức giận làm ầm ĩ lên, thế nhưng biểu hiện thẳng thắn thành khẩn còn có bình tĩnh của Lương Doanh lại khiến họ không thể hành xử như vậy. Không phải người ta đã nói rồi sao, việc này không phải ý muốn của cô, cô còn là người bị hại. Họ sao có thể chỉ trích cô.
Không chỉ không thể mắng mà họ còn phải bày ra một chút thái độ đồng tình với cô, cố tỏ ra hòa hảo, bao dung: “Việc này... Vấn đề chúng ta xem như hiểu. Nhưng mà, sao cháu không đợi gặp mặt tiểu Minh nó rồi hãy quyết định. Nếu Cảnh Minh nó...”
“Không cần đâu ạ.”
Lương Doanh không để ý hành vi của họ, bởi chỉ có cô biết bên trong những lời mình nói có mấy phần là sự thật. Vốn dĩ cô không cần phải nhiều lời thế, nhưng nếu cô không làm thế, Cảnh gia sẽ tính sổ với Lương gia, xem như đây điều cuối cùng cô làm cho họ đi. Mặc dù những điều cô nói cũng không có sai đi đâu, tất cả đều là do cô bị hãm hại mà ra.
Nếu có chỗ nào không đúng thì cũng chỉ là, cô biết mình sẽ có thai nhưng sau khi rời đi du thuyền lại không chịu uống thuốc tránh thai mà thôi. Vốn dĩ cô có thể tránh hết những tình cảnh đã diễn ra trong quá khứ... Xem như là do cô muốn gặp lại đứa nhỏ đã từng có duyên làm mẹ con với cô đi.
“Cảnh Minh không thích cháu đâu.”
Lương Doanh không chút cảm xúc nói: “Ngược lại hai người có thể suy xét đến bạn thân của cháu, Mục Khả Hân. Quan hệ giữa Cảnh Minh với cô ấy thân cận hơn cháu nhiều.”
Có lẽ cô chọc trúng điểm quan trọng, biểu tình của ba Cảnh có chút thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.