Chương 4: Là em tự tìm! (Thịt)
Nguyệt Cầm Ỷ Mộng
15/03/2024
Mặc dù biết cô có lẽ cũng không rõ mình đang làm gì nhưng mà anh vẫn quả quyết dán cho cô nói mác phóng đãng, không biết xấu hổ.
Trợ lý Giang mém chút là lộn mèo khi nhìn thấy tình huống này, lại lật đật quay đi không dám nhìn nữa. Cho nên hắn cũng không nhìn thấy ai đó mặt mày lạnh tanh không tiếng động giữ chặt tay của người con gái không biết sống chết kia, hắn liền cho rằng sếp của hắn toàn tâm toàn ý để mặc cho người ta làm loạn.
Ông trời của hắn ơi, tận thế sắp đến rồi.
Trong lúc hắn than vãn với trời, sếp của hắn đã mang người mất hút trong phòng.
Đối với tất cả chuyện này Lương Doanh đều không biết. Nếu cô biết nhất định sẽ xấu hổ đến chết. Cô luôn tự cho mình là người đứng đắn đến nhàm chán, cho dù là trong quá khứ cùng chung chăn gối với Cảnh Minh cô cũng không hề chủ động, còn chẳng gần gũi mấy lần. Ở trong mắt Mục Khả Hân cô chính là một đóa bạch liên hoa cao lãnh giả tạo, không phải là không có lý do.
Nhưng cô không biết rồi.
Cho nên không trừ khắc nào, cô sống chết đều muốn quấn lấy người đàn ông kia, xem hắn như cái phao cứu mạng, đến giải thoát cô khỏi khó chịu trên người.
Chính vì vậy vừa được thả vào bồn tắm cô đã chồm lên ôm lấy cổ anh kéo xuống.
Ào ào...
Bất chợt không kịp đề phòng bị cô kéo xuống, ai đó y như rằng bị cô kéo ngã vào bồn tắm, đồng thời đè lên người con gái kia.
Đối với anh cô chính là một con bạch tuộc rắc rối. Mà hiện tại nó đang sống chết leo lên người anh, lung tung mà hôn loạn trên mặt, sờ soạn đốt lửa khắp người anh.
Không biết từ bao giờ đổi thành anh nằm trong bồn, người con gái toàn thân ướt đẫm từ trong ra ngoài kia lớn mật khóa ngồi trên bụng dưới của anh. Cái mông chết tiệt không có lúc nào không lẳng lơ ma sát lên vật nam tính từ lâu đã chịu không nổi cô trêu chọc mà bán cứng rắn.
Quần bơi bó sát thời điểm này không khác gì trói buộc khiến anh trở nên cáu kỉnh.
“Là em ép tôi đấy!”
Bên trong không gian không nhỏ không lớn của phòng tắm, cho dù nó là phòng tắm của phòng tổng thống thì vẫn chẳng đủ sức chứa đựng sức nóng kinh người đang không ngừng nổi lên. Âm thanh của người đàn ông đầy đè nén mang theo áp lực khiến người ta run rẩy.
Người duy nhất có thể cảm nhận được lại đã sớm không còn tỉnh táo bởi vì bao nhiêu áp lực tinh thần đè ép lên dây thần kinh của cô ngỡ như chỉ trong một thời gian ngắn lại khó lòng mà chịu nổi, làm gì cảm nhận được đe dọa đến từ người đàn ông kia nữa.
Đối với anh đem chướng ngại trên người mình kéo xuống, cô còn phóng đãng hỗ động cùng anh, sau đó nhiệt tình dâng hiến.
“Nóng quá... Mát quá...”
Tất cả áp lực đến từ nội tâm đều cần được phát tiết, cho dù là lúc thần trí không được tỉnh táo, nói năng cũng lộn xộn.
Đối với Lương Doanh, người đàn ông kia chính là thuốc giải. Mỗi cái hôn, cái vuốt ve mạnh bạo nhưng mang theo ôn nhu bất chợt của anh đều khiến cho cô dễ chịu đến mức muốn phóng túng hết cỡ mà ngưỡng cổ than thở một cách thỏa mãn.
“Nói cho tôi biết, em tên gì.”
Người đàn ông cho dù là lúc này vẫn có đủ tỉnh táo để nắm cằm người con gái kia lên, trầm giọng hỏi.
“Ưm...”
Nhưng không may thay thời điểm này người con gái kia lại không có đủ thần trí để tiếp thu. Cô cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi quấy rối của anh mà dùng sức hôn tới. Trong lúc nhất thời giống như một chú cún con, không ngừng hôn lung ta lung tung trên mặt anh, không có sự chuyên nghiệp gì nhưng lại gặm cho anh đỏ cả mắt.
Bầu ngực được giải phóng tràn đầy no đủ, không nhỏ không lớn ma sát lên cơ bắp căng chặt của anh. Anh cảm thấy mình còn nhịn nữa thì không hợp lý chút nào.
Đanh mặt nắm lấy cằm cô cưỡng ép mạnh bạo day dưa, đến khi cô thở hổn hển, đuôi mắt ửng đỏ quyến rũ dụ người, trong phong tình lại mang chút đáng thương nhìn mình, anh mới nghiến răng nói: “Nhớ kỹ, tôi tên Mục Thanh.”
Thật ra anh cảm thấy cô sẽ không nhớ được. Tất cả những hành động bây giờ của cô đều là bị dược vật ảnh hưởng, đáng lẽ ra anh không nên hùa theo cô. Nó không hợp nguyên tắc làm người của anh. Nhưng anh vẫn nói tên mình, anh vẫn quyết định hưởng thụ mĩ vị anh vớt lên được từ đáy biển.
“A!”
Nói rồi anh không chút chần chừ đem cô ôm lên, để cho đôi chân trắng nõn nà kia quấn lấy eo mình, mang cô ra khỏi phòng tắm. Hành động có phần hung bạo khiến người con gái mơ hồ thoảng thốt phát ra một tiếng hô thanh.
Trợ lý Giang mém chút là lộn mèo khi nhìn thấy tình huống này, lại lật đật quay đi không dám nhìn nữa. Cho nên hắn cũng không nhìn thấy ai đó mặt mày lạnh tanh không tiếng động giữ chặt tay của người con gái không biết sống chết kia, hắn liền cho rằng sếp của hắn toàn tâm toàn ý để mặc cho người ta làm loạn.
Ông trời của hắn ơi, tận thế sắp đến rồi.
Trong lúc hắn than vãn với trời, sếp của hắn đã mang người mất hút trong phòng.
Đối với tất cả chuyện này Lương Doanh đều không biết. Nếu cô biết nhất định sẽ xấu hổ đến chết. Cô luôn tự cho mình là người đứng đắn đến nhàm chán, cho dù là trong quá khứ cùng chung chăn gối với Cảnh Minh cô cũng không hề chủ động, còn chẳng gần gũi mấy lần. Ở trong mắt Mục Khả Hân cô chính là một đóa bạch liên hoa cao lãnh giả tạo, không phải là không có lý do.
Nhưng cô không biết rồi.
Cho nên không trừ khắc nào, cô sống chết đều muốn quấn lấy người đàn ông kia, xem hắn như cái phao cứu mạng, đến giải thoát cô khỏi khó chịu trên người.
Chính vì vậy vừa được thả vào bồn tắm cô đã chồm lên ôm lấy cổ anh kéo xuống.
Ào ào...
Bất chợt không kịp đề phòng bị cô kéo xuống, ai đó y như rằng bị cô kéo ngã vào bồn tắm, đồng thời đè lên người con gái kia.
Đối với anh cô chính là một con bạch tuộc rắc rối. Mà hiện tại nó đang sống chết leo lên người anh, lung tung mà hôn loạn trên mặt, sờ soạn đốt lửa khắp người anh.
Không biết từ bao giờ đổi thành anh nằm trong bồn, người con gái toàn thân ướt đẫm từ trong ra ngoài kia lớn mật khóa ngồi trên bụng dưới của anh. Cái mông chết tiệt không có lúc nào không lẳng lơ ma sát lên vật nam tính từ lâu đã chịu không nổi cô trêu chọc mà bán cứng rắn.
Quần bơi bó sát thời điểm này không khác gì trói buộc khiến anh trở nên cáu kỉnh.
“Là em ép tôi đấy!”
Bên trong không gian không nhỏ không lớn của phòng tắm, cho dù nó là phòng tắm của phòng tổng thống thì vẫn chẳng đủ sức chứa đựng sức nóng kinh người đang không ngừng nổi lên. Âm thanh của người đàn ông đầy đè nén mang theo áp lực khiến người ta run rẩy.
Người duy nhất có thể cảm nhận được lại đã sớm không còn tỉnh táo bởi vì bao nhiêu áp lực tinh thần đè ép lên dây thần kinh của cô ngỡ như chỉ trong một thời gian ngắn lại khó lòng mà chịu nổi, làm gì cảm nhận được đe dọa đến từ người đàn ông kia nữa.
Đối với anh đem chướng ngại trên người mình kéo xuống, cô còn phóng đãng hỗ động cùng anh, sau đó nhiệt tình dâng hiến.
“Nóng quá... Mát quá...”
Tất cả áp lực đến từ nội tâm đều cần được phát tiết, cho dù là lúc thần trí không được tỉnh táo, nói năng cũng lộn xộn.
Đối với Lương Doanh, người đàn ông kia chính là thuốc giải. Mỗi cái hôn, cái vuốt ve mạnh bạo nhưng mang theo ôn nhu bất chợt của anh đều khiến cho cô dễ chịu đến mức muốn phóng túng hết cỡ mà ngưỡng cổ than thở một cách thỏa mãn.
“Nói cho tôi biết, em tên gì.”
Người đàn ông cho dù là lúc này vẫn có đủ tỉnh táo để nắm cằm người con gái kia lên, trầm giọng hỏi.
“Ưm...”
Nhưng không may thay thời điểm này người con gái kia lại không có đủ thần trí để tiếp thu. Cô cảm thấy vô cùng bất mãn với hành vi quấy rối của anh mà dùng sức hôn tới. Trong lúc nhất thời giống như một chú cún con, không ngừng hôn lung ta lung tung trên mặt anh, không có sự chuyên nghiệp gì nhưng lại gặm cho anh đỏ cả mắt.
Bầu ngực được giải phóng tràn đầy no đủ, không nhỏ không lớn ma sát lên cơ bắp căng chặt của anh. Anh cảm thấy mình còn nhịn nữa thì không hợp lý chút nào.
Đanh mặt nắm lấy cằm cô cưỡng ép mạnh bạo day dưa, đến khi cô thở hổn hển, đuôi mắt ửng đỏ quyến rũ dụ người, trong phong tình lại mang chút đáng thương nhìn mình, anh mới nghiến răng nói: “Nhớ kỹ, tôi tên Mục Thanh.”
Thật ra anh cảm thấy cô sẽ không nhớ được. Tất cả những hành động bây giờ của cô đều là bị dược vật ảnh hưởng, đáng lẽ ra anh không nên hùa theo cô. Nó không hợp nguyên tắc làm người của anh. Nhưng anh vẫn nói tên mình, anh vẫn quyết định hưởng thụ mĩ vị anh vớt lên được từ đáy biển.
“A!”
Nói rồi anh không chút chần chừ đem cô ôm lên, để cho đôi chân trắng nõn nà kia quấn lấy eo mình, mang cô ra khỏi phòng tắm. Hành động có phần hung bạo khiến người con gái mơ hồ thoảng thốt phát ra một tiếng hô thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.