Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 33: Bất an
Tà Liên
11/01/2022
《Một kiếp nạn vừa qua, cũng coi như
mấy ngày thở tạm một tí, lần này là theo quy cũ 2 ngày một chương. Lý do lòi ra cái hệ thống chắc là tác thích thì cho, nuôi béo cũng được》
Thùng thùng thùng.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên, người đập cửa tự nhiên chính là một cái trung niên nữ nhân, ngoại hình mập mập, trang điểm lờ loẹt, trên tay vẫn đang bốc khói nghi ngút lấy điếu thuốc, tàn thuốc cứ thế theo đó rơi xuống đất.
Theo đó, trung niên nữ nhân bắt đầu gào thét trước cửa, miệng theo đó thổi ra một ngụm khói thuốc.
"Phì...tiểu tử, cút ra đây nhanh lên, tiền trọ nợ một tháng rồi, còn không ra đây thì cút ngay khỏi đây cho lão nương!!"
Vẫn như thế một thanh âm "phì" cứ theo đó hiện ra, trung niên nữ nhân vẫn cứ đứng trước cửa vừa hút thuốc vừa gõ cửa kêu la ầm ĩ.
Nguyên bản ở trong phòng Tiêu Minh Tiến ở trong phòng lĩnh ngộ lấy công pháp cũng không nhịn được nhăn mày một cái, một cái gân xanh theo đó hiện lên.
Ngay lúc này, hắn đứng lên, tiến về phía cửa đi đến, một chân đưa lên, tạo thế ra cước.
Ầm.
Một cước tung ra, theo đó âm thanh phá toái cứ thế gây chấn động xung quanh, Tiêu Minh Tiến thu lại một chân của mình.
Hắn nhìn dưới đất, lúc này đây người nằm dưới đất cùng với cánh cửa đã phá toái không ai khác chính là trung niên nữ nhân chủ căn trọ này.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy cũng không khỏi rùng mình, nhìn vào ánh mắt của Tiêu Minh Tiến, bọn hắn cảm nhận được một cỗ hàn khí hiện ra sau lưng, ai nấy cùng tránh né không có mặt đối mặt, đồng thời cũng đóng lại cửa phòng của mình làm ra một vẻ đây không phải chuyện của mình.
Khụ khụ khụ.
Trung niên nữ nhân nằm dưới đất đột nhiên ho khụ lên vài tiếng, máu mũi cũng theo đó chảy ra, khuôn mặt càng là tức giận hướng về phía Tiêu Minh Tiến gào to:
"Súc sinh, đã không trả tiền trọ liền muốn dùng quyền cước với lão nương, lão nương muốn ngươi đền tiền thuốc men, điền tiền...điền tiền..."
Âm thanh cứ thế vang vọng vào tai của Tiêu Minh Tiến, chấn động lấy nhân tâm của hắn, một chữ "Tiền" cứ thế quanh quẩn tại não hải của hắn mà không dứt.
Đúng vậy, hiện tại hắn cũng không có tiền để trả cho cái trung niên nữ nhân này, trong đầu hắn hiện lên vô số suy nghĩ có muốn hay không thủ tiêu lấy người này.
Tiêu Minh Tiến ngay lập tức xóa tan đi cái ý nghĩ đó, hắn có thể đứng tại đây nhưng là có hệ thống, hệ thống trợ hắn lên con đường đỉnh phong, tự nhiên hắn cũng sẽ không đoái hoài lấy cái này một con kiến.
Bỗng theo đó một âm thanh cơ giới hiện lên trong tai Tiêu Minh Tiến:
【Nhận thấy túc chủ đang trong trạng thái quẫn bách, hệ thống thương thành tạm thời mở ra, túc chủ có thể đổi vật phẩm lấy kim tệ hoặc lấy kim tệ đổi vật phẩm.】
【Tỷ lệ đổi giữa vật phẩm lấy kim tệ là 1:5】
【Tỷ lệ đổi giữa kim tệ lấy vật phẩm là 10:1】
【Thỉnh túc chủ có muốn hay không đổi lấy kim tệ ?】
Không gian lâm vào yên tĩnh, hết thảy đều yên tĩnh đến lạ thường, trong mắt trung niên nữ nhân chính là Tiêu Minh Tiến đứng vững tại đó, tinh thần tựa hồ tiêu thất đồng dạng, nàng không khỏi khụ lên mấy tiếng, tiếp đó lại tiếp tục la hét về phía Tiêu Minh Tiến:
"Súc sinh, đừng có giả vờ, có đền tiền hay không, không đền thì theo ta lên cảnh sát, để cho ngươi mục rữa ngay trong tù, để chúng nó đều đập ngươi đến nhân hình cũng không hoàn chỉnh...khụ...khụ...khụ..."
Một tiếng "Có" lẩm bẩm tại trong miệng của Tiêu Minh Tiến, âm thanh tựa hồ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi kể cả là trung niên nữ nên cũng không có nghe thấy.
Tại trong não hãi, Tiêu Minh Tiến vẫn đang phân vân nên lựa chọn thứ nào để đổi lấy kim tệ, hắn cũng không nỡ đổi đồ để lấy kim tệ vì dù mọi món đồ này với hắn mà nói là quá mới mẻ, hắn chỉ biết mấy cái phù chú vì dù sao trong gia tộc bảo khố hắn cũng đã thấy qua nhưng riêng cái Tụ Khí Đan là thứ gì hắn cũng không biết, tựa hồ đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này.
Phân vân một lúc, hắn vẫn là đổi 2 viên Tụ Khí Đan đổi lấy kim tệ, lúc này đây giao diện hệ thống hiện lên, hiển thị ra giá trị của Tụ Khí Đan.
【Hạ phẩm Tụ Khí Đan, một viên ước chừng 200 kim tệ, túc chủ có muốn đổi hai viên lấy 400 kim tệ hay không ?】
Ân?
"Có phải hay không thấp như vậy, một viên mà cũng thấp như vậy, chứng tỏ thứ này quá gân gà, phế thải, đổi hết cho ta năm viên."
Tiêu Minh Tiến mặc niệm trong đầu, theo đó hắn chọn đổi năm viên Tụ Khí Đan để lấy kim tệ, hắn dù sao cũng không hiểu rõ thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, hắn cũng không quan tâm, Tiêu Minh Tiến trước mắt chỉ thấy những tấm phù kia là có ích, còn lại chính là gân gà.
【Đổi 5 viên Tụ Khí Đan thành 1000 kim tệ, thỉnh túc chủ có hay không tiếp nhận ?】
"Tiếp nhận."
【Chuyển hoàn tất, 1000 kim tệ đã được chuyển vào túi của túc chủ, thỉnh túc chủ sử dụng cẩn thận. Công năng thương thành đã hết, từ giờ thỉnh túc chủ kiếm kiểm mở khóa hệ thống thương thành.】
Nghe được 1000 kim tệ chuyển hoàn tất, Tiêu Minh Tiến vui mừng cả lên, hắn không nghĩ ra vậy mà thực sự thành công.
Từ não hải thoát ra, hắn trước tiên làm chính là cho tay vào túi của mình kiểm một phen, móc ra đúng một xấp kim tệ.
"Thật sự là 1000 kim tệ, quả nhiên không có lừa người."
Tiêu Minh Tiến lẩm bẩm, trên mặt hiện lên nụ cười, hắn không nghĩ đến hệ thống này thực sự có thể đổi vật phẩm lấy kim tệ, hắn nghĩ rằng hệ thống này sẽ hố hắn, dù sao hắn cũng không có khả năng đặt toàn bộ vào hệ thống bên trong.
Cảnh này hiện ra trước mắt trung niên nữ nhân làm nàng không khỏi chấn động, phải biết thanh niên trước mặt mình tại mấy tuần trước chính là đã móc sạch túi tiền, khiến nàng mới cho phép hắn ở lại đây, không nghĩ ra vậy mà thực sự còn giấu đi với 1000 kim tệ.
Trung niên nữ nhân từ trước mặt đất gượng ép đứng dậy, ngón tay chỉ về phía Tiêu Minh Tiến, gằn giọng nói:
"Súc sinh, ngươi đánh ta ra nông nổi này, cửa cũng là ngươi đập, ngươi không đền tiền thì tự giác theo ta lên cơ quan pháp luật trình báo, nếu không muốn tù mọt gông thì đền tiền."
Trung niên nữ nhân vừa nói, hai mắt càng là sáng lên nhìn chằm chằm cái xấp tiền trên tay Tiêu Minh Tiến, nàng vừa mới thua vài ván bài nên hiện giờ chính là thiếu tiền, định chèn ép một chút thanh niên này nhưng lại không nghĩ ra tên này vậy mà vẫn còn giấu tiền.
Nghe được hai từ "Súc sinh" này không khỏi khiến cho Tiêu Minh Tiến nhớ lại lúc bị đuổi ra khỏi gia tộc, khi đó chính thúc thúc hắn nói ra hai từ này.
Khí tức trên người hắn toát ra một cỗ sát ý nồng đậm, khuôn mặt càng là hiện lên từng cái gân xanh, nắm đấm cũng theo đó nắm chặt lại, Tiêu Minh Tiến càng là từng chữ từng chữ nói ra mang theo một cỗ sát ý:
"Không...cho...phép...ngươi...gọi...ta...là..súc...sinh..."
Ầm.
Một quyền tung ra hướng thẳng hướng trung niên nữ nhân khuôn mặt, theo đó khuôn mặt trung niên nữ nhân bắt đầu méo mó, sau đó chính là bay về phía sau, đập thẳng lên tường.
Bịch.
Trung niên nữ nhân ngã xuống đất, ý thức đã rơi vào mơ mơ hồ hồ không còn khả năng nhận thức xung quanh, nàng đưa lên cánh tay run run chỉ hướng về phía Tiêu Minh Tiến định nói ra vài lời nhưng lời còn chưa kịp toát ra, trung niên nữ nhân ngất đi.
Tiêu Minh Tiến rời khỏi phòng trọ này, để lại một màn bừa bộn phía sau, trên mặt hắn càng là theo đó hiện ra một nụ cười mang theo khí thế bễ ngễ thiên hạ.
...
Một bên khác, Diệp Thanh vẫn đang đứng tại trước mặt Khương Mẫn mà chưa rời đi, hắn vẫn chưa nghĩ xem nên như thế này xử lý cái này tiểu thiếu nữ thì đột nhiên, Diệp Thanh nhíu mày một cái, không khỏi lẩm bẩm nói:
"Ân? Tại sao ta lại cảm nhận thấy có thứ gì đó quen thuộc nhưng tựa hồ không cảm ứng được, đã thế cái cảm giác bất an này là sao, từ lúc nào ta lại bất ân cơ chứ ?"
Thùng thùng thùng.
Tiếng đập cửa vẫn vang lên, người đập cửa tự nhiên chính là một cái trung niên nữ nhân, ngoại hình mập mập, trang điểm lờ loẹt, trên tay vẫn đang bốc khói nghi ngút lấy điếu thuốc, tàn thuốc cứ thế theo đó rơi xuống đất.
Theo đó, trung niên nữ nhân bắt đầu gào thét trước cửa, miệng theo đó thổi ra một ngụm khói thuốc.
"Phì...tiểu tử, cút ra đây nhanh lên, tiền trọ nợ một tháng rồi, còn không ra đây thì cút ngay khỏi đây cho lão nương!!"
Vẫn như thế một thanh âm "phì" cứ theo đó hiện ra, trung niên nữ nhân vẫn cứ đứng trước cửa vừa hút thuốc vừa gõ cửa kêu la ầm ĩ.
Nguyên bản ở trong phòng Tiêu Minh Tiến ở trong phòng lĩnh ngộ lấy công pháp cũng không nhịn được nhăn mày một cái, một cái gân xanh theo đó hiện lên.
Ngay lúc này, hắn đứng lên, tiến về phía cửa đi đến, một chân đưa lên, tạo thế ra cước.
Ầm.
Một cước tung ra, theo đó âm thanh phá toái cứ thế gây chấn động xung quanh, Tiêu Minh Tiến thu lại một chân của mình.
Hắn nhìn dưới đất, lúc này đây người nằm dưới đất cùng với cánh cửa đã phá toái không ai khác chính là trung niên nữ nhân chủ căn trọ này.
Những người xung quanh nhìn thấy vậy cũng không khỏi rùng mình, nhìn vào ánh mắt của Tiêu Minh Tiến, bọn hắn cảm nhận được một cỗ hàn khí hiện ra sau lưng, ai nấy cùng tránh né không có mặt đối mặt, đồng thời cũng đóng lại cửa phòng của mình làm ra một vẻ đây không phải chuyện của mình.
Khụ khụ khụ.
Trung niên nữ nhân nằm dưới đất đột nhiên ho khụ lên vài tiếng, máu mũi cũng theo đó chảy ra, khuôn mặt càng là tức giận hướng về phía Tiêu Minh Tiến gào to:
"Súc sinh, đã không trả tiền trọ liền muốn dùng quyền cước với lão nương, lão nương muốn ngươi đền tiền thuốc men, điền tiền...điền tiền..."
Âm thanh cứ thế vang vọng vào tai của Tiêu Minh Tiến, chấn động lấy nhân tâm của hắn, một chữ "Tiền" cứ thế quanh quẩn tại não hải của hắn mà không dứt.
Đúng vậy, hiện tại hắn cũng không có tiền để trả cho cái trung niên nữ nhân này, trong đầu hắn hiện lên vô số suy nghĩ có muốn hay không thủ tiêu lấy người này.
Tiêu Minh Tiến ngay lập tức xóa tan đi cái ý nghĩ đó, hắn có thể đứng tại đây nhưng là có hệ thống, hệ thống trợ hắn lên con đường đỉnh phong, tự nhiên hắn cũng sẽ không đoái hoài lấy cái này một con kiến.
Bỗng theo đó một âm thanh cơ giới hiện lên trong tai Tiêu Minh Tiến:
【Nhận thấy túc chủ đang trong trạng thái quẫn bách, hệ thống thương thành tạm thời mở ra, túc chủ có thể đổi vật phẩm lấy kim tệ hoặc lấy kim tệ đổi vật phẩm.】
【Tỷ lệ đổi giữa vật phẩm lấy kim tệ là 1:5】
【Tỷ lệ đổi giữa kim tệ lấy vật phẩm là 10:1】
【Thỉnh túc chủ có muốn hay không đổi lấy kim tệ ?】
Không gian lâm vào yên tĩnh, hết thảy đều yên tĩnh đến lạ thường, trong mắt trung niên nữ nhân chính là Tiêu Minh Tiến đứng vững tại đó, tinh thần tựa hồ tiêu thất đồng dạng, nàng không khỏi khụ lên mấy tiếng, tiếp đó lại tiếp tục la hét về phía Tiêu Minh Tiến:
"Súc sinh, đừng có giả vờ, có đền tiền hay không, không đền thì theo ta lên cảnh sát, để cho ngươi mục rữa ngay trong tù, để chúng nó đều đập ngươi đến nhân hình cũng không hoàn chỉnh...khụ...khụ...khụ..."
Một tiếng "Có" lẩm bẩm tại trong miệng của Tiêu Minh Tiến, âm thanh tựa hồ rất nhỏ, nhỏ đến nỗi kể cả là trung niên nữ nên cũng không có nghe thấy.
Tại trong não hãi, Tiêu Minh Tiến vẫn đang phân vân nên lựa chọn thứ nào để đổi lấy kim tệ, hắn cũng không nỡ đổi đồ để lấy kim tệ vì dù mọi món đồ này với hắn mà nói là quá mới mẻ, hắn chỉ biết mấy cái phù chú vì dù sao trong gia tộc bảo khố hắn cũng đã thấy qua nhưng riêng cái Tụ Khí Đan là thứ gì hắn cũng không biết, tựa hồ đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này.
Phân vân một lúc, hắn vẫn là đổi 2 viên Tụ Khí Đan đổi lấy kim tệ, lúc này đây giao diện hệ thống hiện lên, hiển thị ra giá trị của Tụ Khí Đan.
【Hạ phẩm Tụ Khí Đan, một viên ước chừng 200 kim tệ, túc chủ có muốn đổi hai viên lấy 400 kim tệ hay không ?】
Ân?
"Có phải hay không thấp như vậy, một viên mà cũng thấp như vậy, chứng tỏ thứ này quá gân gà, phế thải, đổi hết cho ta năm viên."
Tiêu Minh Tiến mặc niệm trong đầu, theo đó hắn chọn đổi năm viên Tụ Khí Đan để lấy kim tệ, hắn dù sao cũng không hiểu rõ thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, hắn cũng không quan tâm, Tiêu Minh Tiến trước mắt chỉ thấy những tấm phù kia là có ích, còn lại chính là gân gà.
【Đổi 5 viên Tụ Khí Đan thành 1000 kim tệ, thỉnh túc chủ có hay không tiếp nhận ?】
"Tiếp nhận."
【Chuyển hoàn tất, 1000 kim tệ đã được chuyển vào túi của túc chủ, thỉnh túc chủ sử dụng cẩn thận. Công năng thương thành đã hết, từ giờ thỉnh túc chủ kiếm kiểm mở khóa hệ thống thương thành.】
Nghe được 1000 kim tệ chuyển hoàn tất, Tiêu Minh Tiến vui mừng cả lên, hắn không nghĩ ra vậy mà thực sự thành công.
Từ não hải thoát ra, hắn trước tiên làm chính là cho tay vào túi của mình kiểm một phen, móc ra đúng một xấp kim tệ.
"Thật sự là 1000 kim tệ, quả nhiên không có lừa người."
Tiêu Minh Tiến lẩm bẩm, trên mặt hiện lên nụ cười, hắn không nghĩ đến hệ thống này thực sự có thể đổi vật phẩm lấy kim tệ, hắn nghĩ rằng hệ thống này sẽ hố hắn, dù sao hắn cũng không có khả năng đặt toàn bộ vào hệ thống bên trong.
Cảnh này hiện ra trước mắt trung niên nữ nhân làm nàng không khỏi chấn động, phải biết thanh niên trước mặt mình tại mấy tuần trước chính là đã móc sạch túi tiền, khiến nàng mới cho phép hắn ở lại đây, không nghĩ ra vậy mà thực sự còn giấu đi với 1000 kim tệ.
Trung niên nữ nhân từ trước mặt đất gượng ép đứng dậy, ngón tay chỉ về phía Tiêu Minh Tiến, gằn giọng nói:
"Súc sinh, ngươi đánh ta ra nông nổi này, cửa cũng là ngươi đập, ngươi không đền tiền thì tự giác theo ta lên cơ quan pháp luật trình báo, nếu không muốn tù mọt gông thì đền tiền."
Trung niên nữ nhân vừa nói, hai mắt càng là sáng lên nhìn chằm chằm cái xấp tiền trên tay Tiêu Minh Tiến, nàng vừa mới thua vài ván bài nên hiện giờ chính là thiếu tiền, định chèn ép một chút thanh niên này nhưng lại không nghĩ ra tên này vậy mà vẫn còn giấu tiền.
Nghe được hai từ "Súc sinh" này không khỏi khiến cho Tiêu Minh Tiến nhớ lại lúc bị đuổi ra khỏi gia tộc, khi đó chính thúc thúc hắn nói ra hai từ này.
Khí tức trên người hắn toát ra một cỗ sát ý nồng đậm, khuôn mặt càng là hiện lên từng cái gân xanh, nắm đấm cũng theo đó nắm chặt lại, Tiêu Minh Tiến càng là từng chữ từng chữ nói ra mang theo một cỗ sát ý:
"Không...cho...phép...ngươi...gọi...ta...là..súc...sinh..."
Ầm.
Một quyền tung ra hướng thẳng hướng trung niên nữ nhân khuôn mặt, theo đó khuôn mặt trung niên nữ nhân bắt đầu méo mó, sau đó chính là bay về phía sau, đập thẳng lên tường.
Bịch.
Trung niên nữ nhân ngã xuống đất, ý thức đã rơi vào mơ mơ hồ hồ không còn khả năng nhận thức xung quanh, nàng đưa lên cánh tay run run chỉ hướng về phía Tiêu Minh Tiến định nói ra vài lời nhưng lời còn chưa kịp toát ra, trung niên nữ nhân ngất đi.
Tiêu Minh Tiến rời khỏi phòng trọ này, để lại một màn bừa bộn phía sau, trên mặt hắn càng là theo đó hiện ra một nụ cười mang theo khí thế bễ ngễ thiên hạ.
...
Một bên khác, Diệp Thanh vẫn đang đứng tại trước mặt Khương Mẫn mà chưa rời đi, hắn vẫn chưa nghĩ xem nên như thế này xử lý cái này tiểu thiếu nữ thì đột nhiên, Diệp Thanh nhíu mày một cái, không khỏi lẩm bẩm nói:
"Ân? Tại sao ta lại cảm nhận thấy có thứ gì đó quen thuộc nhưng tựa hồ không cảm ứng được, đã thế cái cảm giác bất an này là sao, từ lúc nào ta lại bất ân cơ chứ ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.