Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 34: Đại thế bắt đầu thay đổi
Tà Liên
15/01/2022
Một cảm giác bất an bỗng nhiên hiện ra trong tâm trí của Diệp Thanh, hắn
không khỏi kiểm tra thân thể cũng như kiểm tra hết thảy xung quanh.
Nhận thấy thân thể mình vẫn ở trạng thái bình thường, xung quanh hầu như cũng không có một ai khác, lúc này hắn không khỏi nhìn về phía Khương Mẫn đang bị trói lại bởi Hắc Xà.
Bỗng nhiên Diệp Thanh nhớ lại câu cảnh cáo trước kia khi mà bản thân nhận được, 'Ngày mà ngươi nhận ra được hành động mà ngươi làm ra hôm nay thì đó cũng là ngày mà ngươi mất đi tất cả'.
Ánh mắt sắc bén xuyên thấu nhân tâm vào trên người Khương Mẫn, một cỗ sát ý thoát ra bên ngoài khiến không khí xung quanh dường như đang hạ xuống.
Cảm nhận được cỗ sát ý này, Khương Mẫn không khỏi rùng mình, nàng nắm chặt tay mình lại nhưng lại thả lỏng ra ngoài, vừa mới một tia phản kháng chợt dâng lên nhưng rồi bị dập tắt đi.
Nàng biết bản thân lâm vào đường cùng, cũng biết bản thân dù sao cũng chết khi mà trước đó nghe được có rất nhiều người lại gần Diệp Thanh đều bỏ mạng không có lí do.
Lúc này đây, Khương Mẫn dùng hết cam đảm của mình, mở miệng nói với Diệp Thanh trước mặt:
"Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng bù lại ngươi phải thề rằng sẽ không lấy đi tính mạng của ta, ngươi thề thì ta mới có thể nói, còn không đến chết ta cũng không nói."
Nghe được câu nói này, Diệp Thanh vẫn như cũ thể hiện một bộ dáng lạnh lùng, con mắt càng sắc bén hơn nhìn thẳng về phía Khương Mẫn, hắn chuẩn bị ra lệnh cho Hắc Xà chuẩn bị giết chết thiếu nữ phiền phức này.
Nhưng bỗng nhiên hắn suy nghĩ lại những gì bản thân làm gần đây, từ việc trọng sinh cho đến việc giết người gần đây.
'Những hành động gần đây của ta quả thật gây nên quá mức chú ý, tuy rằng chỉ là để thúc ép hắc thủ sau màn nhưng cứ tiếp tục giết người thế này thì quá nhàm chán, vậy thì không còn gì là thú vui nữa.'
Suy đi nghĩ lại một hồi, Diệp Thanh thu hồi lại sát ý, toàn thân băng lãnh cũng theo đó tiêu thất, duy chỉ có cặp mắt sắc bén là hắn vẫn giữ lại.
Diệp Thanh nhìn về phía Khương Mẫn nói:
"Chỉ cần nói ra, bổn tọa tuy rằng sẽ không giết ngươi nhưng cũng sẽ không thể để ngươi chạy về báo tin được."
"Không được, ngươi phải thề sẽ không giết ta thì ta mới nói được."
"Ài, nếu đã không nói, vậy bổn tọa chỉ có thể ném ngươi vào một cái nơi tăm tối, nhốt ngươi tại đó cho đến khi bổn tọa xong việc, đương nhiên bổn tọa cũng sẽ để Hắc Xà ở lại đó canh trừng ngươi, Hắc Xà là rắn nên có thể vào trạng thái nhịn ăn nhưng riêng ngươi thì ta không biết có thể chịu được bao lâu khi mà ta cũng không rõ chuyện lần này sẽ diễn ra trong bao lâu.
Ba lựa chọn, một là nói ra những phải chịu kiểm soát của bổn tọa, hai là bổn tọa nhốt ngươi lại rồi để ngươi đến khi không chịu nổi rồi nói ra, ba là chết tại chỗ, bổn tọa cũng không đuổi lý với ngươi nữa."
Nghe được Diệp Thanh mà nói khiến cho Khương Mẫn càng thêm đau đầu, nàng biết người trước mặt là ác ma nhưng không nghĩ đến thay vì giết nàng thì lại nhốt rồi bỏ đói nàng.
Khương Mẫn không khỏi cảm thấy bản thân dù cho có lựa chọn đầu nào thì cũng không thoát khỏi ma trảo của Diệp Thanh, nàng cũng không tin những gì Diệp Thanh nói vì từ lựa chọn thứ ba có thể thấy được chỉ cần Diệp Thanh không có được thông tin gì thì cũng giết không tha.
Giờ đây, nàng cũng hiểu được một phần vì sao những kẻ kia lại chết, bản thân bọn họ dù cho có nói lời có lợi ích thì cũng bị giết không tha, hoàn toàn đúng với nguyên tắc Nhổ Cỏ Tận Gốc.
Nhận thấy Khương Mẫn vẫn không có trả lời, Diệp Thanh thở dài một cái, hắn ra hiệu cho Hắc Xà chuẩn bị hạ tử thủ đối với Khương Mẫn.
Hắc Xà nhận được ám hiệu chuẩn bị vừa siết cổ cũng như đưa một liều độc vào trong cơ thể Khương Mẫn.
Ngay lập tức, Khương Mẫn cảm giác Hắc Xà đang siết chặt dần, nàng cựa quậy thân thể nhằm ra hiệu cho Diệp Thanh rằng nàng đầu hàng.
Nhìn ra được, Diệp Thanh mỉm cười, ra hiệu cho Hắc Xà dừng lại động tác của mình.
"Vậy là ngươi chọn cái đầu tiên, tạm được, chỉ cần ngươi nói ra sau lưng ngươi là ai thì bổn tọa không giết ngươi nhưng không có nghĩa là thả cho ngươi đi, nên nhớ, bổn tọa không có thói quen chờ đợi."
"Được, ta nói cho ngươi biết, người sai khiến ta là Tiêu Gia, nhưng là ai thì ta không biết, ta chỉ biết là họ giao cho ta nhiệm vụ theo dõi ngươi rồi báo cáo lại hành tung của ngươi cho họ biết, chỉ vậy thôi."
"Chỉ vậy thôi ?"
"Đúng, chỉ vậy thôi."
Nghe được lượng thông tin ít ỏi như vậy, Diệp Thanh nhíu mày một cái, hắn cảm giác như bản thân đang bị trêu đùa như con kiến vậy, hết gia tộc này đến gia tộc khác theo dõi mình, đã thế còn phái ra bọn tép riu này nữa, Diệp Thanh giờ đây chỉ muốn đến tận nơi, đập tận cửa, một đường diệt thẳng từng nhà một từng nhà một cho đỡ phiền phức.
Nhưng dù sao hắn cũng không thể làm ngay tại thời điểm hiện tại được khi mà hắn chỉ mới Dẫn Khí cảnh giới, cảnh giới này với hắn chính là gân gà, hắn cũng chẳng phải không não mà đi diệt gia người ta một cách vô tội vã, giết người vô tội sẽ khiến bản thân dính nghiệp lực, điều này cực ảnh hưởng cho việc độ kiếp khi đến Độ Thiên Kiếp.
Nhận thấy Diệp Thanh suy tư trầm ngâm, Khương Mẫn không khỏi thở dài một cái, nàng biết lượng tin tức này kỳ thực không đủ để kéo dài thời gian nhưng nhìn thấy Diệp Thanh lúc này thì nàng cảm thấy bản thân vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng.
Trầm ngâm một lúc, lúc này Diệp Thanh hướng về phía trước mà đi, vừa đi hắn vừa nói:
"Ta sẽ để cho Hắc Xà luôn luôn theo dõi ngươi, chỉ cần ngươi dám nói với bất kì một ai là đã gặp ta thì Hắc Xà sẽ giết chết ngươi.
Đúng, Hắc Xà, ngươi nhớ theo dõi con nhỏ này, chỉ cần có động tĩnh lạ gì là giết tại chỗ không tha."
Nói xong, Diệp Thanh thân ảnh tiêu thất khỏi nơi này, để lại một người một vật lại đó.
Trong lòng hắn lúc này vừa bất an vừa trấn tĩnh, Diệp Thanh cảm thấy vì bản thân mình mà đại thế thay đổi, đây là dấu hiệu không tốt đối với hắn, hắn hiểu đại thế nhấc lên cũng chính là một lần đại kiếp sẽ đến.
Kinh lịch qua 10 vạn năm, Diệp Thanh hiểu được thế giới tu tiên cũng không phải như trong truyện màu sắc như vậy, tu tiên giới chính là một vũng máu, chìm đắm trong đó chỉ có thể thấy xương cốt, chỉ có đạp lên xương cốt mới có thể đi lên đỉnh phong.
Mà trấn tĩnh ngay lúc này chính là Diệp Thanh nhận ra tâm pháp vậy mà tại xuất hiện một cảm giác quen thuộc, lúc đầu hắn không để ý nhưng càng cảm nhận thể nội hắn càng cảm thấy ở nơi nào đó xuất hiện một kẻ đang tu luyện tâm pháp mà hắn đang tu luyện.
Diệp Thanh từng bước một hòa vào dòng người, vừa đi vừa suy nghĩ, từng bước một hướng về nhà mình.
'Đại thế thay đổi, không biết đại thế của cái đại lục này sẽ mang đến gì cho ta đây.'
Nhận thấy thân thể mình vẫn ở trạng thái bình thường, xung quanh hầu như cũng không có một ai khác, lúc này hắn không khỏi nhìn về phía Khương Mẫn đang bị trói lại bởi Hắc Xà.
Bỗng nhiên Diệp Thanh nhớ lại câu cảnh cáo trước kia khi mà bản thân nhận được, 'Ngày mà ngươi nhận ra được hành động mà ngươi làm ra hôm nay thì đó cũng là ngày mà ngươi mất đi tất cả'.
Ánh mắt sắc bén xuyên thấu nhân tâm vào trên người Khương Mẫn, một cỗ sát ý thoát ra bên ngoài khiến không khí xung quanh dường như đang hạ xuống.
Cảm nhận được cỗ sát ý này, Khương Mẫn không khỏi rùng mình, nàng nắm chặt tay mình lại nhưng lại thả lỏng ra ngoài, vừa mới một tia phản kháng chợt dâng lên nhưng rồi bị dập tắt đi.
Nàng biết bản thân lâm vào đường cùng, cũng biết bản thân dù sao cũng chết khi mà trước đó nghe được có rất nhiều người lại gần Diệp Thanh đều bỏ mạng không có lí do.
Lúc này đây, Khương Mẫn dùng hết cam đảm của mình, mở miệng nói với Diệp Thanh trước mặt:
"Ta có thể nói cho ngươi biết nhưng bù lại ngươi phải thề rằng sẽ không lấy đi tính mạng của ta, ngươi thề thì ta mới có thể nói, còn không đến chết ta cũng không nói."
Nghe được câu nói này, Diệp Thanh vẫn như cũ thể hiện một bộ dáng lạnh lùng, con mắt càng sắc bén hơn nhìn thẳng về phía Khương Mẫn, hắn chuẩn bị ra lệnh cho Hắc Xà chuẩn bị giết chết thiếu nữ phiền phức này.
Nhưng bỗng nhiên hắn suy nghĩ lại những gì bản thân làm gần đây, từ việc trọng sinh cho đến việc giết người gần đây.
'Những hành động gần đây của ta quả thật gây nên quá mức chú ý, tuy rằng chỉ là để thúc ép hắc thủ sau màn nhưng cứ tiếp tục giết người thế này thì quá nhàm chán, vậy thì không còn gì là thú vui nữa.'
Suy đi nghĩ lại một hồi, Diệp Thanh thu hồi lại sát ý, toàn thân băng lãnh cũng theo đó tiêu thất, duy chỉ có cặp mắt sắc bén là hắn vẫn giữ lại.
Diệp Thanh nhìn về phía Khương Mẫn nói:
"Chỉ cần nói ra, bổn tọa tuy rằng sẽ không giết ngươi nhưng cũng sẽ không thể để ngươi chạy về báo tin được."
"Không được, ngươi phải thề sẽ không giết ta thì ta mới nói được."
"Ài, nếu đã không nói, vậy bổn tọa chỉ có thể ném ngươi vào một cái nơi tăm tối, nhốt ngươi tại đó cho đến khi bổn tọa xong việc, đương nhiên bổn tọa cũng sẽ để Hắc Xà ở lại đó canh trừng ngươi, Hắc Xà là rắn nên có thể vào trạng thái nhịn ăn nhưng riêng ngươi thì ta không biết có thể chịu được bao lâu khi mà ta cũng không rõ chuyện lần này sẽ diễn ra trong bao lâu.
Ba lựa chọn, một là nói ra những phải chịu kiểm soát của bổn tọa, hai là bổn tọa nhốt ngươi lại rồi để ngươi đến khi không chịu nổi rồi nói ra, ba là chết tại chỗ, bổn tọa cũng không đuổi lý với ngươi nữa."
Nghe được Diệp Thanh mà nói khiến cho Khương Mẫn càng thêm đau đầu, nàng biết người trước mặt là ác ma nhưng không nghĩ đến thay vì giết nàng thì lại nhốt rồi bỏ đói nàng.
Khương Mẫn không khỏi cảm thấy bản thân dù cho có lựa chọn đầu nào thì cũng không thoát khỏi ma trảo của Diệp Thanh, nàng cũng không tin những gì Diệp Thanh nói vì từ lựa chọn thứ ba có thể thấy được chỉ cần Diệp Thanh không có được thông tin gì thì cũng giết không tha.
Giờ đây, nàng cũng hiểu được một phần vì sao những kẻ kia lại chết, bản thân bọn họ dù cho có nói lời có lợi ích thì cũng bị giết không tha, hoàn toàn đúng với nguyên tắc Nhổ Cỏ Tận Gốc.
Nhận thấy Khương Mẫn vẫn không có trả lời, Diệp Thanh thở dài một cái, hắn ra hiệu cho Hắc Xà chuẩn bị hạ tử thủ đối với Khương Mẫn.
Hắc Xà nhận được ám hiệu chuẩn bị vừa siết cổ cũng như đưa một liều độc vào trong cơ thể Khương Mẫn.
Ngay lập tức, Khương Mẫn cảm giác Hắc Xà đang siết chặt dần, nàng cựa quậy thân thể nhằm ra hiệu cho Diệp Thanh rằng nàng đầu hàng.
Nhìn ra được, Diệp Thanh mỉm cười, ra hiệu cho Hắc Xà dừng lại động tác của mình.
"Vậy là ngươi chọn cái đầu tiên, tạm được, chỉ cần ngươi nói ra sau lưng ngươi là ai thì bổn tọa không giết ngươi nhưng không có nghĩa là thả cho ngươi đi, nên nhớ, bổn tọa không có thói quen chờ đợi."
"Được, ta nói cho ngươi biết, người sai khiến ta là Tiêu Gia, nhưng là ai thì ta không biết, ta chỉ biết là họ giao cho ta nhiệm vụ theo dõi ngươi rồi báo cáo lại hành tung của ngươi cho họ biết, chỉ vậy thôi."
"Chỉ vậy thôi ?"
"Đúng, chỉ vậy thôi."
Nghe được lượng thông tin ít ỏi như vậy, Diệp Thanh nhíu mày một cái, hắn cảm giác như bản thân đang bị trêu đùa như con kiến vậy, hết gia tộc này đến gia tộc khác theo dõi mình, đã thế còn phái ra bọn tép riu này nữa, Diệp Thanh giờ đây chỉ muốn đến tận nơi, đập tận cửa, một đường diệt thẳng từng nhà một từng nhà một cho đỡ phiền phức.
Nhưng dù sao hắn cũng không thể làm ngay tại thời điểm hiện tại được khi mà hắn chỉ mới Dẫn Khí cảnh giới, cảnh giới này với hắn chính là gân gà, hắn cũng chẳng phải không não mà đi diệt gia người ta một cách vô tội vã, giết người vô tội sẽ khiến bản thân dính nghiệp lực, điều này cực ảnh hưởng cho việc độ kiếp khi đến Độ Thiên Kiếp.
Nhận thấy Diệp Thanh suy tư trầm ngâm, Khương Mẫn không khỏi thở dài một cái, nàng biết lượng tin tức này kỳ thực không đủ để kéo dài thời gian nhưng nhìn thấy Diệp Thanh lúc này thì nàng cảm thấy bản thân vẫn còn một tia hi vọng cuối cùng.
Trầm ngâm một lúc, lúc này Diệp Thanh hướng về phía trước mà đi, vừa đi hắn vừa nói:
"Ta sẽ để cho Hắc Xà luôn luôn theo dõi ngươi, chỉ cần ngươi dám nói với bất kì một ai là đã gặp ta thì Hắc Xà sẽ giết chết ngươi.
Đúng, Hắc Xà, ngươi nhớ theo dõi con nhỏ này, chỉ cần có động tĩnh lạ gì là giết tại chỗ không tha."
Nói xong, Diệp Thanh thân ảnh tiêu thất khỏi nơi này, để lại một người một vật lại đó.
Trong lòng hắn lúc này vừa bất an vừa trấn tĩnh, Diệp Thanh cảm thấy vì bản thân mình mà đại thế thay đổi, đây là dấu hiệu không tốt đối với hắn, hắn hiểu đại thế nhấc lên cũng chính là một lần đại kiếp sẽ đến.
Kinh lịch qua 10 vạn năm, Diệp Thanh hiểu được thế giới tu tiên cũng không phải như trong truyện màu sắc như vậy, tu tiên giới chính là một vũng máu, chìm đắm trong đó chỉ có thể thấy xương cốt, chỉ có đạp lên xương cốt mới có thể đi lên đỉnh phong.
Mà trấn tĩnh ngay lúc này chính là Diệp Thanh nhận ra tâm pháp vậy mà tại xuất hiện một cảm giác quen thuộc, lúc đầu hắn không để ý nhưng càng cảm nhận thể nội hắn càng cảm thấy ở nơi nào đó xuất hiện một kẻ đang tu luyện tâm pháp mà hắn đang tu luyện.
Diệp Thanh từng bước một hòa vào dòng người, vừa đi vừa suy nghĩ, từng bước một hướng về nhà mình.
'Đại thế thay đổi, không biết đại thế của cái đại lục này sẽ mang đến gì cho ta đây.'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.