Trọng Sinh Tối Cường Thanh Tiên Tôn
Chương 2: Ngày đầu tiên trọng sinh
Tà Liên
17/12/2021
Cùng lúc đó.
"Thanh nhi, có chuyện gì vậy. Sao con lại hét toáng lên vậy ?"
Diệp Linh lên tiếng, bà là người đã nhận nuôi Diệp Thanh lúc hắn còn một tuổi, tại lúc đó, Diệp Linh thấy Diệp Thanh lúc còn nhỏ toát ra một thân khí tức khó lường, tuy nhỏ yếu nhưng chỉ cần cảm nhận kĩ vẫn có thể cảm nhận được nên bà ấy đã nhận nuôi Diệp Thanh và đặt cho hắn cái tên 'Diệp Thanh'.
"Không có gì đâu mẹ, chỉ là gặp phải ác mộng đáng sợ thôi."
Tiếng nói của Diệp Thanh vang vọng xuống dưới bếp, âm thanh rất bình tĩnh, như là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Dù sao hắn cũng biết đó không phải là ác mộng, mà là sự thực, đây là cuộc đời thứ ba của hắn. Hắn hiểu rõ việc bản thân trọng sinh chắc chắn không phải là ngẫu nhiên nhưng Diệp Thanh không có khả năng suy đoán tại thời điểm hiện tại vì ngay lúc này hắn rất yếu, một thân tu vi tuẫn tán vì hắn trọng sinh trở lại, hắn cần phải mạnh hơn, đứng tại đỉnh cao của thế gian này.
"Ân, vậy thì xuống ăn sáng đi, dù cho hôm nay là cuối tuần nhưng cũng không được phép ngủ nướng đâu". Diệp Linh nói với Diệp Thanh ở trên lầu hai.
"Dạ."
Diệp Thanh đáp lại tiếng gọi của Diệp Linh.
...
Diệp Thanh trước mở cửa phòng ra, hắn nhìn lại bản thân mình, một thân ướt đẫm mồ hôi, hắn không thể nào đi xuống phòng bếp với một thân thể như thế này được nên Diệp Thanh quyết định đi tắm trước.
...
Sau khi Diệp Thanh tắm xong, hắn thay quần áo mới, bắt đầu đi xuống dưới bếp nơi mẹ nuôi hắn ở đó, đang làm bửa ăn sáng cho hai người. Một cảnh này làm hắn tiếc nuối, tại kiếp đầu tiên, hắn không có ở lại nhà vào ngày cuối tuần đó mà hắn ra ngoài chơi với bạn bè của mình, tuy rằng hắn biết một tuần nữa sẽ là sinh nhật hắn nhưng hắn lại không ở nhà với mẹ mà ra ngoài chơi với đám bạn, cũng vì thế hắn bị hãm hại mà chết khổ. Lúc đó hắn rất hận nhưng không thể làm được gì cả nhưng giờ đây đã khác, Diệp Thanh hắn đã trọng sinh lần này thì hắn hết thảy sẽ trả lại hết những gì mà những kẻ khác đã làm với hắn.
"Mẹ". Diệp Thanh mở miệng, trong thanh âm ấy mang vẻ áy náy, nhớ nhung cũng như tha thiết kèm theo một tia ân hận.
Đúng vậy, người ở trước mặt hắn chính là Diệp Linh, là mẹ hắn, cũng là người nhận nuôi hắn năm hắn một tuổi.
Vì sao hắn biết được ư, vì trong lúc vô tình, Diệp Thanh đã tìm thấy một vài giấy tờ liên quan đến hắn, là giấy nhận nuôi từ một cô nhi viện. Diệp Thanh hắn biết nhưng hắn không tức cũng không buồn mà hắn chỉ là muốn biết vì sao mẹ lại nhận nuôi hắn, vì sao dù không phải máu mủ ruột thịt nhưng lại hết lòng chăm sóc cho hắn ăn học đầy đủ nhưng bao đứa trẻ khác nhưng Diệp Thanh hắn chưa từng có cơ hội để hỏi, để nói ra nỗi lòng của mình.
"A, Thanh nhi nhanh lại đây, mau vào bàn ăn sáng đi, mới sáng ra mà đã hét toáng lên rồi, không lẽ ác mộng kinh khủng lắm hay sao hả mà lại hét toáng lên như vậy ?". Diệp Linh hỏi Diệp Thanh, bà không biết đứa con của mình gặp phải ác mộng gì mà lại hét lên như vậy, trong giọng nói ấy vừa mang sự ân cần cũng như sự ấm áp đến từ Diệp Linh.
"A, không có gì đâu mẹ, chỉ là ác mộng nhỏ thôi, không có gì to tác lắm."
Diệp Thanh đáp lại Diệp Linh, lúc này trong thân tâm Diệp Thanh hắn cảm thấy một tia ấm áp đến lạ thường, dù sao tiền thế hắn tu luyện đến Quy Tượng Hỗn Nguyên cảnh, đỉnh cao của tiên chi cực hạn nhưng hắn cũng chưa từng có bạn bè bằng hữu, đạo lữ hay dù chỉ là một hồng nhan bên cạnh hắn.
Diệp Thanh luôn cho rằng những thứ đó quá nguy hiểm, trong những cuốn tiểu thuyết hắn đọc được qua mạng thì những nhân vật chính hay còn gọi là khí vận chi tử luôn chết chỉ vì bị bằng hữu giết để đoạt bảo hay bị hồng nhan tri kĩ cũng như đạo lữ bên cạnh mình giết chỉ vì ham muốn địa vị hay thứ quý giá mà bản thân họ nắm giữ nên một đời đó Diệp Thanh hắn chỉ truy cầu đại đạo, truy cầu vĩnh sinh, một lòng tu luyện chưa từng mong muốn kết giao với bất kì một ai cả nhưng có lẽ kiếp này hắn sẽ không như vậy, tại thế này hắn không giống như kiếp trước có thiên phú tu luyện, Diệp Thanh hắn nhận ra thân thể này chỉ có tư chất bình thường, rất khó để tu luyện, nếu bản thân hắn muốn tu luyện thì tài nguyên cần có phải cực nhiều hơn kiếp trước mà hắn có được thông qua tiên môn nơi hắn bái nhập tu hành.
Diệp Thanh hắn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp vào bàn để ăn sáng. Trên bàn bày ra năm món ăn, tuy không nhiều cũng không ít nhưng chất dinh dưỡng lại cân bằng đầy đủ cho một người trưởng thành.
Trong lúc hai người đang ăn, đột nhiên Diệp Linh bà ấy hỏi Diệp Thanh một vấn đề:
"Còn một tuần nữa là sinh nhật của Thanh nhi rồi, trong ngày đó con muốn món quà nào, nói với mẹ để ngày đó mẹ mua luôn cho con."
Diệp Thanh hắn khựng người lại, có lẽ đây là lần thứ hai hắn nhận được câu hỏi như vậy. Tại kiếp đầu tiên, hắn đã trả lời là chỉ muốn ra ngoài trong ngày đó, điều đó khiến hắn chết thảm ngay lúc đó, nhưng lần này sẽ khác, hắn biết bản thân sẽ chết lúc nào, ra sao, như thế nào nên giờ đây hắn không sợ nữa, hắn muốn biết ai hãm hại hắn.
"Vậy thì ngày đó con muốn ở nhà cũng ăn sinh nhật với mẹ, món quà chắc là chắc lúc đó con sẽ nói."
Diệp Thanh đáp lại câu hỏi mà Diệp Linh hỏi hắn. Hiện tại hắn không thể hỏi lại những thứ sâu kín trong lòng hắn được.
...
Bữa ăn kết thúc, ngay lúc này đây, điều mà Diệp Thanh hắn muốn là lên phòng ngay lập tức, hắn cần phải tu luyện để sớm có ngày trở lại Tinh Không Vô Tận.
"Con lên phòng đây ạ, nếu mà không có việc gì thì mẹ đừng gọi con nha."
Diệp Thanh nói với Diệp Linh rồi ngay lập tức lên lầu hai, đóng cửa phòng và bắt đầu nhập định.
"Thanh nhi, có chuyện gì vậy. Sao con lại hét toáng lên vậy ?"
Diệp Linh lên tiếng, bà là người đã nhận nuôi Diệp Thanh lúc hắn còn một tuổi, tại lúc đó, Diệp Linh thấy Diệp Thanh lúc còn nhỏ toát ra một thân khí tức khó lường, tuy nhỏ yếu nhưng chỉ cần cảm nhận kĩ vẫn có thể cảm nhận được nên bà ấy đã nhận nuôi Diệp Thanh và đặt cho hắn cái tên 'Diệp Thanh'.
"Không có gì đâu mẹ, chỉ là gặp phải ác mộng đáng sợ thôi."
Tiếng nói của Diệp Thanh vang vọng xuống dưới bếp, âm thanh rất bình tĩnh, như là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Dù sao hắn cũng biết đó không phải là ác mộng, mà là sự thực, đây là cuộc đời thứ ba của hắn. Hắn hiểu rõ việc bản thân trọng sinh chắc chắn không phải là ngẫu nhiên nhưng Diệp Thanh không có khả năng suy đoán tại thời điểm hiện tại vì ngay lúc này hắn rất yếu, một thân tu vi tuẫn tán vì hắn trọng sinh trở lại, hắn cần phải mạnh hơn, đứng tại đỉnh cao của thế gian này.
"Ân, vậy thì xuống ăn sáng đi, dù cho hôm nay là cuối tuần nhưng cũng không được phép ngủ nướng đâu". Diệp Linh nói với Diệp Thanh ở trên lầu hai.
"Dạ."
Diệp Thanh đáp lại tiếng gọi của Diệp Linh.
...
Diệp Thanh trước mở cửa phòng ra, hắn nhìn lại bản thân mình, một thân ướt đẫm mồ hôi, hắn không thể nào đi xuống phòng bếp với một thân thể như thế này được nên Diệp Thanh quyết định đi tắm trước.
...
Sau khi Diệp Thanh tắm xong, hắn thay quần áo mới, bắt đầu đi xuống dưới bếp nơi mẹ nuôi hắn ở đó, đang làm bửa ăn sáng cho hai người. Một cảnh này làm hắn tiếc nuối, tại kiếp đầu tiên, hắn không có ở lại nhà vào ngày cuối tuần đó mà hắn ra ngoài chơi với bạn bè của mình, tuy rằng hắn biết một tuần nữa sẽ là sinh nhật hắn nhưng hắn lại không ở nhà với mẹ mà ra ngoài chơi với đám bạn, cũng vì thế hắn bị hãm hại mà chết khổ. Lúc đó hắn rất hận nhưng không thể làm được gì cả nhưng giờ đây đã khác, Diệp Thanh hắn đã trọng sinh lần này thì hắn hết thảy sẽ trả lại hết những gì mà những kẻ khác đã làm với hắn.
"Mẹ". Diệp Thanh mở miệng, trong thanh âm ấy mang vẻ áy náy, nhớ nhung cũng như tha thiết kèm theo một tia ân hận.
Đúng vậy, người ở trước mặt hắn chính là Diệp Linh, là mẹ hắn, cũng là người nhận nuôi hắn năm hắn một tuổi.
Vì sao hắn biết được ư, vì trong lúc vô tình, Diệp Thanh đã tìm thấy một vài giấy tờ liên quan đến hắn, là giấy nhận nuôi từ một cô nhi viện. Diệp Thanh hắn biết nhưng hắn không tức cũng không buồn mà hắn chỉ là muốn biết vì sao mẹ lại nhận nuôi hắn, vì sao dù không phải máu mủ ruột thịt nhưng lại hết lòng chăm sóc cho hắn ăn học đầy đủ nhưng bao đứa trẻ khác nhưng Diệp Thanh hắn chưa từng có cơ hội để hỏi, để nói ra nỗi lòng của mình.
"A, Thanh nhi nhanh lại đây, mau vào bàn ăn sáng đi, mới sáng ra mà đã hét toáng lên rồi, không lẽ ác mộng kinh khủng lắm hay sao hả mà lại hét toáng lên như vậy ?". Diệp Linh hỏi Diệp Thanh, bà không biết đứa con của mình gặp phải ác mộng gì mà lại hét lên như vậy, trong giọng nói ấy vừa mang sự ân cần cũng như sự ấm áp đến từ Diệp Linh.
"A, không có gì đâu mẹ, chỉ là ác mộng nhỏ thôi, không có gì to tác lắm."
Diệp Thanh đáp lại Diệp Linh, lúc này trong thân tâm Diệp Thanh hắn cảm thấy một tia ấm áp đến lạ thường, dù sao tiền thế hắn tu luyện đến Quy Tượng Hỗn Nguyên cảnh, đỉnh cao của tiên chi cực hạn nhưng hắn cũng chưa từng có bạn bè bằng hữu, đạo lữ hay dù chỉ là một hồng nhan bên cạnh hắn.
Diệp Thanh luôn cho rằng những thứ đó quá nguy hiểm, trong những cuốn tiểu thuyết hắn đọc được qua mạng thì những nhân vật chính hay còn gọi là khí vận chi tử luôn chết chỉ vì bị bằng hữu giết để đoạt bảo hay bị hồng nhan tri kĩ cũng như đạo lữ bên cạnh mình giết chỉ vì ham muốn địa vị hay thứ quý giá mà bản thân họ nắm giữ nên một đời đó Diệp Thanh hắn chỉ truy cầu đại đạo, truy cầu vĩnh sinh, một lòng tu luyện chưa từng mong muốn kết giao với bất kì một ai cả nhưng có lẽ kiếp này hắn sẽ không như vậy, tại thế này hắn không giống như kiếp trước có thiên phú tu luyện, Diệp Thanh hắn nhận ra thân thể này chỉ có tư chất bình thường, rất khó để tu luyện, nếu bản thân hắn muốn tu luyện thì tài nguyên cần có phải cực nhiều hơn kiếp trước mà hắn có được thông qua tiên môn nơi hắn bái nhập tu hành.
Diệp Thanh hắn không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp vào bàn để ăn sáng. Trên bàn bày ra năm món ăn, tuy không nhiều cũng không ít nhưng chất dinh dưỡng lại cân bằng đầy đủ cho một người trưởng thành.
Trong lúc hai người đang ăn, đột nhiên Diệp Linh bà ấy hỏi Diệp Thanh một vấn đề:
"Còn một tuần nữa là sinh nhật của Thanh nhi rồi, trong ngày đó con muốn món quà nào, nói với mẹ để ngày đó mẹ mua luôn cho con."
Diệp Thanh hắn khựng người lại, có lẽ đây là lần thứ hai hắn nhận được câu hỏi như vậy. Tại kiếp đầu tiên, hắn đã trả lời là chỉ muốn ra ngoài trong ngày đó, điều đó khiến hắn chết thảm ngay lúc đó, nhưng lần này sẽ khác, hắn biết bản thân sẽ chết lúc nào, ra sao, như thế nào nên giờ đây hắn không sợ nữa, hắn muốn biết ai hãm hại hắn.
"Vậy thì ngày đó con muốn ở nhà cũng ăn sinh nhật với mẹ, món quà chắc là chắc lúc đó con sẽ nói."
Diệp Thanh đáp lại câu hỏi mà Diệp Linh hỏi hắn. Hiện tại hắn không thể hỏi lại những thứ sâu kín trong lòng hắn được.
...
Bữa ăn kết thúc, ngay lúc này đây, điều mà Diệp Thanh hắn muốn là lên phòng ngay lập tức, hắn cần phải tu luyện để sớm có ngày trở lại Tinh Không Vô Tận.
"Con lên phòng đây ạ, nếu mà không có việc gì thì mẹ đừng gọi con nha."
Diệp Thanh nói với Diệp Linh rồi ngay lập tức lên lầu hai, đóng cửa phòng và bắt đầu nhập định.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.