Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 30: Người tôi chọn sao có thể tầm thường?
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
Cả ngày hôm đó, tâm trạng Lâm Huyền Du không tốt lắm. Buổi tối, cô quyết định đi ăn cho thoai thoải tâm tình.
Lâm Huyền Du thay một bộ đồ đơn giản, áo phông trắng cùng chân váy Midi tao nhã, thanh cao. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Huyền Du luôn được khen là xinh đẹp như cô tiên.
Đúng vậy, cô thực sự rất đẹp. Ngũ quan tinh xảo, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào. Đặc biệt là đôi mắt luôn lấp lánh, sáng sủa như sao đêm. Giống như một đóa hoa thanh lương trà trắng muốt sắc sảo, lại không kém phần thanh khiết.
Chỉ là trước đây Lâm Huyền Du không biết chau chuốt nên vô cùng luộm thuộm, giống như một người phụ nữ tuổi trung niên. Ngược lại, Lâm Tư Tuyết từ nhỏ đã sửa soạn nên càng lớn càng đẹp, càng được người khác yêu quý.
Lâm Huyền Du cũng từng ước sẽ có một ngày đẹp như Lâm Tư Tuyết nhưng xem ra bây giờ cô đã bỏ xa cô ta rồi.
Lâm Huyền Du đi bộ trên cầu Thiên Hà. Cầu Thiên Hà là nơi đẹp nhất Hạ thành, về đêm sẽ bật đèn lên rất đẹp. Lúc trước cô cũng đến đây cùng Minh Hạo Kỳ và Lâm Tư Tuyết.
Ba người bọn họ từng chơi rất thân, rất vui vẻ nhưng tại sao trước đó cô không có thay đổi mà bọn họ lại biến thành người khác vậy?
Trong lòng Lâm Huyền Du rất đau, rất hận họ! Hai người bọn họ đẩy cô vào đường cùng, hại cô chết. Có lẽ…
Từ trước đến giờ chỉ có cô xem hai người bọn họ là bạn bè, là gia đình, là người thân. Vậy mà đổi lại chỉ có sự lừa dối!
Lâm Huyền Du thật sự thất vọng!
“Ai da!”
Lâm Huyền Du không cẩn thận đụng trúng một bà cụ chống gậy dài. Cô nhanh chóng đỡ bà ấy dậy, lo lắng hỏi han: “Bà ơi, bà có sao không ạ?”
Bà cụ vỗ vỗ cái lưng còng đứng dậy: “Không sao, không sao!”
Bà cụ nhìn cô mỉm cười hiền hòa: “Cô gái trẻ xinh đẹp lại còn tốt bụng, cháu đúng là người tốt!”
Bà cứ khen làm Lâm Huyền Du ngại muốn chết à!
Lâm Huyền Du khẽ mỉm cười đáp lại. Bà cụ nhìn cô rồi tạch lưỡi nhẹ: “Bà thấy cháu đứng đây rất buồn, cháu có tâm sự à?”
Lâm Huyền Du bỗng cứng đờ người. Hóa ra là bà cụ cảm thấy cô buồn nên đến muốn giúp cô giải tỏa, hóa ra cô lại để cho cảm xúc lộ liễu như vậy.
Lâm Huyền Du vòng tay ra phía sau nghiêng đầu mỉm cười: “Không có gì ạ!”
Cô gái nhỏ chắp tay nghiêng người như đứa trẻ non nớt lại đáng yêu lại có chút ngốc nghếch. Lâm Huyền Du tuy lớn rồi mà vẫn rất trẻ con, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo, ngây thơ lại càng dễ thương.
Bà cụ cười ha ha, nháy nhẹ mắt với cô: “Ta là một nhà tâm lý học đó, có thể nhìn ra cháu chắc chắn là đang có tâm sự! Nhiều khi nói ra sẽ khuây khỏa tâm tình!”
Bà cụ này thật kì lạ, là muốn biết cô thật sự nghĩ gì sao?
Là chỉ muốn cùng cô giải quyết tâm sự?
Hay là có ý đồ gì khác?
Lâm Huyền Du cười ngượng nghịu rồi tìm cách bỏ đi: “Bà ơi, cháu vừa nhớ ra cháu còn có việc! Cháu đi trước ạ!”
Lâm Huyền Du nói xong liền vẫy tay với bà cụ đi mất, trước khi đi xa cô còn nghe được tiếng của bà cụ vọng theo: “Cháu gái à! Điều gì đến thì hãy chấp nhận như điều tự nhiên, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với cháu đó!”
Nói vậy là có ý gì?
Lâm Huyền Du không thể hiểu được ý của bà cụ đó, điều gì đến thì hãy chấp nhận. Cứ như muốn cô đồng ý kết hôn với Dương Hàn Phong vậy.
Từ phía gốc cây gần đó, một thân ảnh cô đơn tựa mình vào thân cây, tự do, tự đại lại ung dung, phong thái lạc quan giống như mọi chuyện xung quanh chẳng thể đá động đến anh ta.
Bà cụ đi về phía anh ta, cung kính: “Thiếu gia, tôi thấy cô bé đó rất tốt nhưng lại không biểu lộ quá nhiều! Rất thích hợp ạ!”
Môi mỏng của người đàn ông khẽ cong nhẹ, nhưng rất nhanh lại mím thành một đường thẳng, không rõ biểu cảm.
Người đàn ông ung dung lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt: “Người tôi chọn sao có thể tầm thường?”
Bà cụ gật đầu, nghiêm túc đáp lại: “Thật đúng là không tầm thường ạ!”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn bà cụ, rồi cất giọng trầm thấp: “Về việc kia giải quyết thế nào rồi?”
Bà cụ kính cẩn báo cáo: “Việc này đã xử lý theo lời thiếu gia nói nhưng mà bọn họ không chịu tiết lộ thông tin nào cả!”
Khuôn mặt người đàn ông lộ rõ tia lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén: “Xem ra là tôi xử lý nhẹ quá rồi.”
Lâm Huyền Du quay trở về ký túc xá, thay đồ thỏa mái rồi leo lên giường đi ngủ. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến bây giờ não cô vẫn chưa thể tiêu hết.
Nói về Hàn Khuyết Băng, hai hôm nay cô ấy đã về nhà mình, còn bảo là anh trai của cô ấy từ nước ngoài về nên cả nhà mở tiệc chào đón. Cô ấy cũng sẽ ở đó tới thứ hai tuần sau.
Cả căn phòng ngập trong bóng tối, ngoài trời truyền đến tiếng ve kêu râm ran của mùa hè. Lâm Huyền Du nằm lim dim trên giường rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Lâm Huyền Du thay một bộ đồ đơn giản, áo phông trắng cùng chân váy Midi tao nhã, thanh cao. Từ nhỏ đến lớn, Lâm Huyền Du luôn được khen là xinh đẹp như cô tiên.
Đúng vậy, cô thực sự rất đẹp. Ngũ quan tinh xảo, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng như quả anh đào. Đặc biệt là đôi mắt luôn lấp lánh, sáng sủa như sao đêm. Giống như một đóa hoa thanh lương trà trắng muốt sắc sảo, lại không kém phần thanh khiết.
Chỉ là trước đây Lâm Huyền Du không biết chau chuốt nên vô cùng luộm thuộm, giống như một người phụ nữ tuổi trung niên. Ngược lại, Lâm Tư Tuyết từ nhỏ đã sửa soạn nên càng lớn càng đẹp, càng được người khác yêu quý.
Lâm Huyền Du cũng từng ước sẽ có một ngày đẹp như Lâm Tư Tuyết nhưng xem ra bây giờ cô đã bỏ xa cô ta rồi.
Lâm Huyền Du đi bộ trên cầu Thiên Hà. Cầu Thiên Hà là nơi đẹp nhất Hạ thành, về đêm sẽ bật đèn lên rất đẹp. Lúc trước cô cũng đến đây cùng Minh Hạo Kỳ và Lâm Tư Tuyết.
Ba người bọn họ từng chơi rất thân, rất vui vẻ nhưng tại sao trước đó cô không có thay đổi mà bọn họ lại biến thành người khác vậy?
Trong lòng Lâm Huyền Du rất đau, rất hận họ! Hai người bọn họ đẩy cô vào đường cùng, hại cô chết. Có lẽ…
Từ trước đến giờ chỉ có cô xem hai người bọn họ là bạn bè, là gia đình, là người thân. Vậy mà đổi lại chỉ có sự lừa dối!
Lâm Huyền Du thật sự thất vọng!
“Ai da!”
Lâm Huyền Du không cẩn thận đụng trúng một bà cụ chống gậy dài. Cô nhanh chóng đỡ bà ấy dậy, lo lắng hỏi han: “Bà ơi, bà có sao không ạ?”
Bà cụ vỗ vỗ cái lưng còng đứng dậy: “Không sao, không sao!”
Bà cụ nhìn cô mỉm cười hiền hòa: “Cô gái trẻ xinh đẹp lại còn tốt bụng, cháu đúng là người tốt!”
Bà cứ khen làm Lâm Huyền Du ngại muốn chết à!
Lâm Huyền Du khẽ mỉm cười đáp lại. Bà cụ nhìn cô rồi tạch lưỡi nhẹ: “Bà thấy cháu đứng đây rất buồn, cháu có tâm sự à?”
Lâm Huyền Du bỗng cứng đờ người. Hóa ra là bà cụ cảm thấy cô buồn nên đến muốn giúp cô giải tỏa, hóa ra cô lại để cho cảm xúc lộ liễu như vậy.
Lâm Huyền Du vòng tay ra phía sau nghiêng đầu mỉm cười: “Không có gì ạ!”
Cô gái nhỏ chắp tay nghiêng người như đứa trẻ non nớt lại đáng yêu lại có chút ngốc nghếch. Lâm Huyền Du tuy lớn rồi mà vẫn rất trẻ con, cộng thêm khuôn mặt trắng trẻo, ngây thơ lại càng dễ thương.
Bà cụ cười ha ha, nháy nhẹ mắt với cô: “Ta là một nhà tâm lý học đó, có thể nhìn ra cháu chắc chắn là đang có tâm sự! Nhiều khi nói ra sẽ khuây khỏa tâm tình!”
Bà cụ này thật kì lạ, là muốn biết cô thật sự nghĩ gì sao?
Là chỉ muốn cùng cô giải quyết tâm sự?
Hay là có ý đồ gì khác?
Lâm Huyền Du cười ngượng nghịu rồi tìm cách bỏ đi: “Bà ơi, cháu vừa nhớ ra cháu còn có việc! Cháu đi trước ạ!”
Lâm Huyền Du nói xong liền vẫy tay với bà cụ đi mất, trước khi đi xa cô còn nghe được tiếng của bà cụ vọng theo: “Cháu gái à! Điều gì đến thì hãy chấp nhận như điều tự nhiên, biết đâu may mắn sẽ mỉm cười với cháu đó!”
Nói vậy là có ý gì?
Lâm Huyền Du không thể hiểu được ý của bà cụ đó, điều gì đến thì hãy chấp nhận. Cứ như muốn cô đồng ý kết hôn với Dương Hàn Phong vậy.
Từ phía gốc cây gần đó, một thân ảnh cô đơn tựa mình vào thân cây, tự do, tự đại lại ung dung, phong thái lạc quan giống như mọi chuyện xung quanh chẳng thể đá động đến anh ta.
Bà cụ đi về phía anh ta, cung kính: “Thiếu gia, tôi thấy cô bé đó rất tốt nhưng lại không biểu lộ quá nhiều! Rất thích hợp ạ!”
Môi mỏng của người đàn ông khẽ cong nhẹ, nhưng rất nhanh lại mím thành một đường thẳng, không rõ biểu cảm.
Người đàn ông ung dung lên tiếng, giọng nói nhàn nhạt: “Người tôi chọn sao có thể tầm thường?”
Bà cụ gật đầu, nghiêm túc đáp lại: “Thật đúng là không tầm thường ạ!”
Người đàn ông nghiêng đầu nhìn bà cụ, rồi cất giọng trầm thấp: “Về việc kia giải quyết thế nào rồi?”
Bà cụ kính cẩn báo cáo: “Việc này đã xử lý theo lời thiếu gia nói nhưng mà bọn họ không chịu tiết lộ thông tin nào cả!”
Khuôn mặt người đàn ông lộ rõ tia lạnh lẽo, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén: “Xem ra là tôi xử lý nhẹ quá rồi.”
Lâm Huyền Du quay trở về ký túc xá, thay đồ thỏa mái rồi leo lên giường đi ngủ. Hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến bây giờ não cô vẫn chưa thể tiêu hết.
Nói về Hàn Khuyết Băng, hai hôm nay cô ấy đã về nhà mình, còn bảo là anh trai của cô ấy từ nước ngoài về nên cả nhà mở tiệc chào đón. Cô ấy cũng sẽ ở đó tới thứ hai tuần sau.
Cả căn phòng ngập trong bóng tối, ngoài trời truyền đến tiếng ve kêu râm ran của mùa hè. Lâm Huyền Du nằm lim dim trên giường rồi dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.