Trọng Sinh: Tổng Tài Cưng Sủng Cô Vợ Không Ngoan
Chương 29: Tôi gả cho em
Anh Đào Nhỏ
25/06/2023
Mùa hè nóng bức, bên ngoài chiếc Mercedes - Maybach Exelero thì nóng như lò lửa vậy mà bên trong thì lại chính là hầm băng ngàn năm.
Nhiệt độ xuống thấp làm cho Lâm Huyền Du rùng mình một cái. Đối diện với lời cầu hôn chưa biết thật hay giả của Dương Hàn Phong, cô thật sự, thực sự rất rất nghi ngờ.
Là trùng tên?
Hay là lừa đảo?
Hay thật sự chính là Dương Hàn Phong?
Trong đầu Lâm Huyền Du có hàng đống câu hỏi, mà chưa câu nào có câu trả lời. Nếu như người đàn ông này thật sự là Dương Hàn Phong ?
Một Dương Hàn Phong đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt. Một người mà cả thiên hạ đều nể trọng, là ông trùm kinh tế muốn cưới cô đó.
Tim Lâm Huyền Du đập thình thịch vì hoảng sợ, hơn cả thế là nghi ngờ. Ngoài kia có biết bao cô gái muốn lên giường anh, nguyện vì anh mà từ bỏ tất cả, tại sao Dương Hàn Phong lại chọn Lâm Huyền Du.
Đối mặt với gương mặt điềm tĩnh của Dương Hàn Phong, cô chậm rãi hỏi từng từ: “Anh... anh thật sự là Dương Hàn Phong?”
Dương Hàn Phong nhìn cô gái trước mặt.
Thật sự rất ngốc!
Bộ việc anh muốn kết hôn với cô làm cô hoảng sợ đến vậy sao?
Hay là cô không muốn?
Dương Hàn Phong là lần đầu nói với một người phụ nữ là muốn kết hôn cùng cô ấy. Lâm Huyền Du lại có vẻ mặt này, thật sự khó tin vậy sao? Hay là cô không muốn kết hôn với anh?
Dương Hàn Phong nhíu chặt mày, lãnh đạm nhìn cô: “Kết hôn với tôi, em không muốn sao?”
Lâm Huyền Du tất nhiên là không muốn!
Thanh xuân của cô làm sao mà bị chôn vùi tại đây được?
Lâm Huyền Du chỉ mới hai mấy nồi bánh chưng, sao có thể dừng sự nghiệp ăn chơi để kết hôn?
Cô vừa mới sống lại, còn chưa chơi đã đâu!
Lâm Huyền Du lắc đầu ngoài ngoại, rất nghiêm túc đáp lại: “Dương tiên sinh, tôi cảm thấy tôi cùng anh không hợp đâu, chuyện anh nói câu trả lời của tôi là không đời nào. Tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, còn chưa có chơi hết mình!”
Lâm Huyền Du dừng lại một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Hàn Phong rồi nói tiếp: “Với lại Dương tiên sinh à, bên cạnh anh có nhiều cô gái như vậy sao anh lại chọn tôi? Chúng ta chỉ mới gặp vài lần, chắc không phải vì tôi mắng anh nên anh muốn kết hôn với tôi đó chứ? Còn nữa, lỡ anh là lừa đảo thì sao?”
Dương Hàn Phong nhìn cô gái nhỏ trước mặt múa mép, ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng, trầm ngâm đáp lại: “Kết hôn với tôi em có địa vị, có tiền tài, lại được người khác nể trọng. Em không muốn xem xét thật sao? Còn có, vì sao tôi lại là lừa đảo?”
Lâm Huyền Du im lặng cúi đầu. Dương Hàn Phong như vậy là phải nhất quyết cưới cô sao?
Cô không muốn đâu!
Ngàn vạn lần không muốn!
Cô ngẩng đầu đối mắt với anh. Đôi mắt long lanh như sao trời đối mặt với con người đen láy, sâu thẳm của anh. Cô có chút sợ.
Lâm Huyền Du lấy hết can đảm nhìn thẳng anh: “Tóm lại tôi sẽ không gả cho anh!”
Dương Hàn Phong gật đầu nhìn cô, chậm rãi đáp từng chữ: “Em không cần gả cho tôi! Tôi gả cho em là được!”
Lâm Huyền Du trố mắt nhìn anh. Thật sự vô liêm sỉ mà!
Lâm Huyền Du xoay người mở cửa xe định ra khỏi nhưng mà cửa xe khóa rồi. Tên Dương Hàn Phong này, thật gian xảo mà!
Cô quay đầu nhìn anh cười giả ngốc. Lâm Huyền Du đột nhiên ôm bụng nhìn Dương Hàn Phong thiết tha: “Dương tiên sinh, tôi đau bụng quá!”
Dương Hàn Phong gật đầu, bình tĩnh: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Cô xua tay lắc đầu: “Không… không cần! Anh cho tôi xuống xe là được rồi!”
Dương Hàn Phong không nói gì, trầm ngâm nhìn cô. Ánh mắt kia như muốn tìm ra điểm yếu trong mắt cô, cứ như lời nói dối của cô anh đã nhìn thấu.
Thật sự rất đáng sợ!
“Cạnh.”
Cửa xe mở ra. Lâm Huyền Du quay đầu nhìn Dương Hàn Phong, dễ nói chuyện vậy sao.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi xe. Dương Hàn Phong lúc cô chưa ra khỏi xe đã nói: “Tôi cho em hai ngày suy nghĩ, nếu em thật sự không muốn kết hôn với tôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho tôi!”
Lâm Huyền Du xuống xe nhìn Dương Hàn Phong qua cửa xe, nhếch môi cười nhạt: “Tôi sẽ suy nghĩ! Dương tiên sinh, hẹn không gặp lại!”
Nói xong cô nhanh chóng đi mất. Lỡ như còn ở lại, Dương Hàn Phong bắt cô lại thì sao?
Về đến phòng ký túc xá, Lâm Huyền Du mới thật sự bình tĩnh, tim mới ổn định lại. Thật sự là một ngày đáng sợ!
Cả người Lâm Huyền Du ướt đẫm mồ hôi. Vừa nãy cô đã dùng hết tốc độ để chạy về đây.
Thú thật gả cho Dương Hàn Phong là một việc rất tốt, là việc mà bao cô gái mong muốn. Nhưng mà Lâm Huyền Du thì không thể!
Cô có muốn thì sao chứ?
Thân phận thật sự là vấn đề rất lớn!
Lúc Dương Hàn Phong nói muốn kết hôn cùng cô, tim Lâm Huyền Du đập loạn lên. Được một người đàn ông đẹp trai như vậy nói muốn kết hôn, cô tất nhiên là rất động lòng.
Nhưng mà, cô không có đủ dũng khí để kết hôn cùng anh!
Nếu lỡ sau này cả hai có xích mích, người chịu thiệt sẽ là Lâm Huyền Du!
Cô cũng không đủ dũng khí để yêu thêm một người nữa!
Lâm Huyền Du sợ! Sợ sẽ lại bị tổn thương! Cô thật sự rất sợ!
Chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi!
Cô không muốn nhắc lại đâu!
Nhiệt độ xuống thấp làm cho Lâm Huyền Du rùng mình một cái. Đối diện với lời cầu hôn chưa biết thật hay giả của Dương Hàn Phong, cô thật sự, thực sự rất rất nghi ngờ.
Là trùng tên?
Hay là lừa đảo?
Hay thật sự chính là Dương Hàn Phong?
Trong đầu Lâm Huyền Du có hàng đống câu hỏi, mà chưa câu nào có câu trả lời. Nếu như người đàn ông này thật sự là Dương Hàn Phong ?
Một Dương Hàn Phong đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, nhìn mọi thứ bằng nửa con mắt. Một người mà cả thiên hạ đều nể trọng, là ông trùm kinh tế muốn cưới cô đó.
Tim Lâm Huyền Du đập thình thịch vì hoảng sợ, hơn cả thế là nghi ngờ. Ngoài kia có biết bao cô gái muốn lên giường anh, nguyện vì anh mà từ bỏ tất cả, tại sao Dương Hàn Phong lại chọn Lâm Huyền Du.
Đối mặt với gương mặt điềm tĩnh của Dương Hàn Phong, cô chậm rãi hỏi từng từ: “Anh... anh thật sự là Dương Hàn Phong?”
Dương Hàn Phong nhìn cô gái trước mặt.
Thật sự rất ngốc!
Bộ việc anh muốn kết hôn với cô làm cô hoảng sợ đến vậy sao?
Hay là cô không muốn?
Dương Hàn Phong là lần đầu nói với một người phụ nữ là muốn kết hôn cùng cô ấy. Lâm Huyền Du lại có vẻ mặt này, thật sự khó tin vậy sao? Hay là cô không muốn kết hôn với anh?
Dương Hàn Phong nhíu chặt mày, lãnh đạm nhìn cô: “Kết hôn với tôi, em không muốn sao?”
Lâm Huyền Du tất nhiên là không muốn!
Thanh xuân của cô làm sao mà bị chôn vùi tại đây được?
Lâm Huyền Du chỉ mới hai mấy nồi bánh chưng, sao có thể dừng sự nghiệp ăn chơi để kết hôn?
Cô vừa mới sống lại, còn chưa chơi đã đâu!
Lâm Huyền Du lắc đầu ngoài ngoại, rất nghiêm túc đáp lại: “Dương tiên sinh, tôi cảm thấy tôi cùng anh không hợp đâu, chuyện anh nói câu trả lời của tôi là không đời nào. Tôi chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, còn chưa có chơi hết mình!”
Lâm Huyền Du dừng lại một chút, cẩn thận quan sát sắc mặt của Dương Hàn Phong rồi nói tiếp: “Với lại Dương tiên sinh à, bên cạnh anh có nhiều cô gái như vậy sao anh lại chọn tôi? Chúng ta chỉ mới gặp vài lần, chắc không phải vì tôi mắng anh nên anh muốn kết hôn với tôi đó chứ? Còn nữa, lỡ anh là lừa đảo thì sao?”
Dương Hàn Phong nhìn cô gái nhỏ trước mặt múa mép, ngón tay gõ nhẹ trên vô lăng, trầm ngâm đáp lại: “Kết hôn với tôi em có địa vị, có tiền tài, lại được người khác nể trọng. Em không muốn xem xét thật sao? Còn có, vì sao tôi lại là lừa đảo?”
Lâm Huyền Du im lặng cúi đầu. Dương Hàn Phong như vậy là phải nhất quyết cưới cô sao?
Cô không muốn đâu!
Ngàn vạn lần không muốn!
Cô ngẩng đầu đối mắt với anh. Đôi mắt long lanh như sao trời đối mặt với con người đen láy, sâu thẳm của anh. Cô có chút sợ.
Lâm Huyền Du lấy hết can đảm nhìn thẳng anh: “Tóm lại tôi sẽ không gả cho anh!”
Dương Hàn Phong gật đầu nhìn cô, chậm rãi đáp từng chữ: “Em không cần gả cho tôi! Tôi gả cho em là được!”
Lâm Huyền Du trố mắt nhìn anh. Thật sự vô liêm sỉ mà!
Lâm Huyền Du xoay người mở cửa xe định ra khỏi nhưng mà cửa xe khóa rồi. Tên Dương Hàn Phong này, thật gian xảo mà!
Cô quay đầu nhìn anh cười giả ngốc. Lâm Huyền Du đột nhiên ôm bụng nhìn Dương Hàn Phong thiết tha: “Dương tiên sinh, tôi đau bụng quá!”
Dương Hàn Phong gật đầu, bình tĩnh: “Tôi đưa em đi bệnh viện.”
Cô xua tay lắc đầu: “Không… không cần! Anh cho tôi xuống xe là được rồi!”
Dương Hàn Phong không nói gì, trầm ngâm nhìn cô. Ánh mắt kia như muốn tìm ra điểm yếu trong mắt cô, cứ như lời nói dối của cô anh đã nhìn thấu.
Thật sự rất đáng sợ!
“Cạnh.”
Cửa xe mở ra. Lâm Huyền Du quay đầu nhìn Dương Hàn Phong, dễ nói chuyện vậy sao.
Cô không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng lao ra khỏi xe. Dương Hàn Phong lúc cô chưa ra khỏi xe đã nói: “Tôi cho em hai ngày suy nghĩ, nếu em thật sự không muốn kết hôn với tôi. Tôi chắc chắn sẽ khiến em cam tâm tình nguyện gả cho tôi!”
Lâm Huyền Du xuống xe nhìn Dương Hàn Phong qua cửa xe, nhếch môi cười nhạt: “Tôi sẽ suy nghĩ! Dương tiên sinh, hẹn không gặp lại!”
Nói xong cô nhanh chóng đi mất. Lỡ như còn ở lại, Dương Hàn Phong bắt cô lại thì sao?
Về đến phòng ký túc xá, Lâm Huyền Du mới thật sự bình tĩnh, tim mới ổn định lại. Thật sự là một ngày đáng sợ!
Cả người Lâm Huyền Du ướt đẫm mồ hôi. Vừa nãy cô đã dùng hết tốc độ để chạy về đây.
Thú thật gả cho Dương Hàn Phong là một việc rất tốt, là việc mà bao cô gái mong muốn. Nhưng mà Lâm Huyền Du thì không thể!
Cô có muốn thì sao chứ?
Thân phận thật sự là vấn đề rất lớn!
Lúc Dương Hàn Phong nói muốn kết hôn cùng cô, tim Lâm Huyền Du đập loạn lên. Được một người đàn ông đẹp trai như vậy nói muốn kết hôn, cô tất nhiên là rất động lòng.
Nhưng mà, cô không có đủ dũng khí để kết hôn cùng anh!
Nếu lỡ sau này cả hai có xích mích, người chịu thiệt sẽ là Lâm Huyền Du!
Cô cũng không đủ dũng khí để yêu thêm một người nữa!
Lâm Huyền Du sợ! Sợ sẽ lại bị tổn thương! Cô thật sự rất sợ!
Chuyện này cứ như vậy mà cho qua đi!
Cô không muốn nhắc lại đâu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.