Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Chương 42: Bệnh nặng

Lãnh Thiên Băng

22/10/2019

Trước cửa biệt thự cô nhìn thấy một chiếc xe moto đậu gần đó , liền bước xuống . Một nam nhân đứng đó , bộ đồ da đen lãng tử . Đôi mắt hổ phách mang ý cười . Khóe môi hồng nhạt vươn lên , bước tới gần cô

" Tuyết nhi ! Lâu rồi không gặp "

Cô kinh ngạc khi thấy người con trai đó , chính là Minh Vũ

" Minh Vũ ? Sao anh lại ở đây ? "

" Ha ! Bí mật "

Minh Vũ đưa ngón trỏ lên phe phẩy , vẻ mặt tươi cười tỏa ra thần bí . Cô mỉm cười nhẹ

" Anh tới đón em sao ? "

" Chứ còn gì nữa ! Nào , lên xe "

Minh Vũ đưa cho cô cái mũ đen , cô ngồi lên xe moto . Chiếc xe nhanh chóng lao đi như một cơn gió

Cô được Minh Vũ chở tới quán ăn , đây là một nhà hàng nổi tiếng . Bước xuống xe Minh Vũ nói

" Đây là nhà hàng rất nổi tiếng . Đồ ăn rất ngon , lần này em tới Pháp . Anh sẽ dẫn em đi ăn những món ngon "

Minh Vũ nói rồi dắt tay cô vào nhà hàng , bây giờ là buổi sáng . Lâm Hoàng Phong cũng đang bận rộn với công việc nên cô mới có thể đi . Cô nhìn xung quanh , mỉm cười nhìn qua Minh Vũ

" Nơi này rất đẹp "

" Tất nhiên "

Một lát sau đồ ăn được mang lên , cô cầm dao nĩa bắt đầu dùng bữa . Cô cùng Minh Vũ trò chuyện rất vui vẻ , khoảng 30' sau dùng xong bữa ăn . Minh Vũ liền nói

" Anh dẫn em tới nơi này . Đảm bảo em sẽ thích "

" Hử ? "

Cô ngơ ngác chưa hiểu gì đã bị Minh Vũ kéo đi , nơi Minh Vũ muốn dẫn cô tới chính là một vùng nông thôn có cánh đồng hoa . Khắp nơi xung quanh cô đều là hoa hướng dương , có những lối mòn để đi xung quanh . Cô thích thú nhìn đến , đưa tay cầm lấy một bông hướng dương đưa lên mũi ngửi . Khóe môi vươn lên nụ cười , cơn gió thổi qua làm tung bay mái tóc cô . Dưới ánh mặt trời vàng nhạt , cô rực rỡ đứng đó như án nắng chiếu rọi khắp nơi . Tạo ra cổ hương vị ấm áp , dịu dàng . Cô xoay qua nhìn Minh Vũ đang thẩn thờ nhìn mình , liền đưa tay chạm nhẹ vào mũi hắn khiến hắn giật mình

" Ah ! Anh xin lỗi "

Minh Vũ gãi đầu cười cười , cô cũng mỉm cười nhẹ . Cơn gió thổi qua , Minh Vũ đưa tay vén mái tóc mềm mại của cô . Hương thơm từ khắp nơi phất tới , trong cơn gió mang lại . Minh Vũ nhìn cô , đôi mắt hổ phách ánh lên tia sáng nhạt

" Anh sao vậy ? "

" Không có gì ... Chỉ là thấy em thật đẹp "

Cô mỉm cười nhẹ nhìn xung quanh , một thiếu nữ đi tới . Gương mặt thanh tú , giọng nói dịu dàng

" Hai vị đến cánh đồng chơi sao ? "

" Phải "

Cô mỉm cười gật đầu . Thiếu nữ mỉm cười

" Xin chào ! Tôi là Zelda . Rất vui được gặp "

Cô nhìn nụ cười như ánh ban mai của Zelda cũng tự giới thiệu

" Xin chào ! Tôi là Adelia Milcah . Cứ gọi tôi là Milcah "

Milcah là tên nước ngoài của cô , cô nhìn qua Minh Vũ . Hắn cũng mỉm cười

" Cứ gọi tôi là Nolan . Rất vui được gặp "

Cô nhìn xung quanh , lại nhìn đến cái giỏ trên tay Zelda . Liền hỏi

" Zelda muốn đi đâu sao ? "

" A ! Phải , tôi đi chăm sóc hoa hướng dương "

" Chăm sóc hướng dương ? "



Cô nở nụ cười nhạt hỏi lại

" Chăm sóc những đóa hoa của mặt trời , muốn thử không ? "

Zelda nhìn cô mỉm cười . Cô gật nhẹ đầu quay qua Minh Vũ

" Chúng ta thử nhé "

" Ừ ! Công việc khá thú vị . Đi thôi "

Thế là cô cùng Minh Vũ đi hái hướng dương cho tới chiều . Thời gian trôi qua lặng lẽ , cô còn ở lại dùng cơm với Zelda . Màn đêm dần buông xuống , cô bước ra từ ngôi nhà .

" Cảm ơn Zelda , hôm nay rất vui "

" Không có gì Milcah . Lần sao có gì lại đến "

Zelda vẫy tay chào tạm biệt cô , cô bước cùng Minh Vũ đi ra khỏi cánh đồng hướng dương . Vì nơi đây không có chỗ đậu xe nên Minh Vũ đã đậu ở khá xa ...

Cô cùng Minh Vũ sánh bước đi , ban đêm nơi đây rất lạnh . Nhìn bầu trời với ánh trăng sáng chiếu rọi , cơn gió thổi qua lạnh lẽo

" Cảm ơn anh Minh Vũ "

Cô nhẹ nhàng cất tiếng . Minh Vũ xoay qua cô nói

" Chỉ là chuyện nhỏ . Sao em phải cảm ơn "

" Mỗi lần tâm trạng em không tốt , anh đều xuất hiện . Thậm chí , anh từng cứu mạng em "

Cô cảm kích nói , mỉm cười với Minh Vũ

" Có gì đâu "

Cô dừng bước xoay qua Minh Vũ , cúi đầu

" Em thật lòng cảm ơn anh "

Minh Vũ sững người , hàng mài hơi nheo lại . Đôi mắt hiện lên tia phức tạp , sau đó liền mỉm cười

" Em cần gì phải vậy ? Anh nhận không nổi . Chúng ta đi thôi "

Minh Vũ cùng cô trở về , chiếc xe phóng nhanh trên đường . Khi dừng lại trước cổng , cô nhìn đến Minh Vũ vẫy tay . Nhìn chiếc xe moto dần khuất bóng . Cô mở điện thoại lên xem , đã là 22h khuya .

Điều khiến cô quan tâm là , trên màn hình hiện lên một dòng chữa ở giữa

Bạn có ( 107 ) cuộc gọi nhỡ và ( 58 ) tin nhắn

Cô không cần mở ra xem cũng biết là ai , cất điện thoại vào . Cô hít một hơi thật sâu , lấy hết can đảm bước vào nhà .

Vừa bước vào cửa cô đã phải kinh ngạc , khắp sàn nhà toàn những mảnh vỡ . Chai rượu bị đập bể , còn có một vài chai lăn lóc dưới sàn . Hắn ngồi trên ghế , bàn tay chóng lấy gương mặt đang đỏ ửng . Lưu Nhân kế bên thấy cô về liền như thấy chúa . Dù không thể hiện nhiều nhưng vẫn đỡ hơn gương mặt cứng đờ trước khi cô bước vào . Lưu Nhân nhẹ cúi đầu

" Chào mừng Phượng tiểu thư trở về "

Khi nghe thấy tên cô , hắn liền ngồi bật dậy . Hốt hoảng chạy lại ôm cô vào lòng , giọng nói khàn khàn mang theo tia hoảng sợ

" Em đã đi đâu ? Tại sao anh gọi lại không bắt máy ? "

" ... Điện thoại , em tắt âm ... "

Mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi cô , cô khó chịu nheo mài lại . Hắn nắm lấy vai cô đẩy nhẹ ra . Nhìn xem người cô

" Em có bị thương không ? Có xảy ra chuyện gì không ? "

Cô nhẹ lắc đầu , hắn nghe đến liền vui mừng . Bỗng nhiên hắn đưa tay lên miệng , một tay ôm lấy ngực khom người xuống

" Khụ ... khụ khụ ... "

Cô kinh hãi đỡ lấy thân hình của hắn



" Phong ! Anh không sao chứ ? "

Hắn run rẩy đưa bàn tay ra , lòng bàn tay hắn giờ đây xuất hiện một búng máu . Cô sợ hãi

" Anh bị sao vậy ? Ho , anh ho ra máu sao ? "

" Anh ... không sao ... "

Hắn nhẹ mỉm cười nói , nhưng khi lời nói chưa kết thúc thì thân hình hắn đã ngả xuống . Lưu Nhân chạy lại đỡ lấy hắn

" Phượng tiểu thư ! Cô mau gọi bác sĩ "

" Bác sĩ ? Sao không phải bệnh viện ? "

" Thiếu gia nói không được để ai biết chúng ta ở đây . Nên không thể đến bệnh viện , rất nguy hiểm "

Cô nghe xong liền lấy điện thoại điện cho bác sĩ .

________ ________

Cô nhìn gương mặt của hắn nhợt nhạt nằm trên giường , rồi lại nhìn đến bác sĩ đang khám . Lo lắng hỏi

" Anh ấy sao vậy bác sĩ ? "

Bác sĩ đứng lên thở dài , nói

" Thiếu gia ăn uống không điều độ . Lao lực quá nhiều , lại còn uống nhiều rượu . Nên đã gây hại đến sức khỏe , dẫn đến viêm loét dạ dày . Cần phải nhanh chóng khắc phục , nếu không e là không kịp . Tôi đã kê thuốc cho thiếu gia , nhưng cũng nên đến bệnh viện kiểm tra thường xuyên "

Cô nghe đến mà bàng hoàng

" Cảm ơn bác sĩ "

Lưu Nhân tiễn bác sĩ đi , cô bước lại giường nhìn gương mặt trắng bệch đau đớn của hắn mà không hiểu sao lại đau lòng . Cô đợi Lưu Nhân đi vào hỏi

" Chuyện gì vậy ? "

Lưu Nhân ngập ngừng , sao đó nói

" Thiếu gia thường xuyên bỏ ăn bỏ ngủ . Chỉ lo làm việc , sáng này khi thiếu gia trở về không thấy tiểu thư liền sợ hãi chạy khắp nơi đi tìm . Sáng giờ hầu như chỉ uống rượu , đập phá khắp nơi . Còn cho rất nhiều người đi tìm tiểu thư . Sức khỏe ngài ấy dạo này không tốt , lại uống quá nhiều bia rượu nên ... "

Lưu Nhân nói xong rồi đi ra ngoài , cô nhìn đến hắn . Bàn tay đưa lên chạm vào hàng mài đang nhăn lại của hắn . Cô còn nhớ rất rõ , kiếp trước hắn cũng chỉ lo công việc . Nhưng lúc đó hằng ngày cô đều mang cơm đúng giờ cho hắn , chăm sóc hắn từng li từng tí nên mới không có việc gì xảy ra . Nhưng lần này cô lại không như kiếp trước , liền không ai chăm sóc nên mới bỏ ăn bỏ ngủ . Hắn luôn như vậy , chỉ biết vùi đầu vào công việc . Tổn hại thân thể ...

" Tuyết .... Tuyết nhi ... đừng đi ... đừng đi "

Tiếng nói khẽ trầm ấm vang lên , cô nhìn trán hắn đỗ ra mồ hôi . Hàng mài nheo chặt lại , lắc đầu . Cô nhìn đến kinh ngạc , lấy khăn lau mồ hôi cho hắn , giọng nói nhẹ nhàng

" Đừng sợ ! Em không đi "

Hắn từ từ giãn chân mài ra , vẻ mặt cũng không còn biểu cảm sợ hãi như vừa rồi . An tĩnh mà ngủ một giấc thật sâu ...

Cô mỉm cười nhẹ , đứng dậy tắt đèn . Cô nhìn lại giường , hạ mi mắt

" Cần gì phải vậy ? Chúng ta không thể kết thúc trong êm đẹp sao ? "

Cô thở dài đi ra ngoài , cánh cửa đóng lại . Màn đêm bên ngoài lạnh lẽo ...

_________________

Trong căn phòng tối , một người đàn ông trung niên ngồi đó . Trên mặt còn có hình xâm một con chim ưng , ánh sáng từ ngoài chiếu vào cửa sổ ...

" Sao rồi ? Tìm được nó chưa ? "

Tiếng nói âm trầm đáng sợ

" Đã liên lạc được "

" Hừ ! Cái thằng nhóc đó . Nói với nó phải biết giữ chừng mực , nói là Lăng Triệt cũng đang tìm nó . Bảo nó chiếu cố Lăng Triệt "

" Vâng ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook