Trọng Sinh Trở Lại Chỉ Để Hận Anh ?
Chương 43: Nguy hiểm rình rập
Lãnh Thiên Băng
01/11/2019
Cô ngâm mình trong dòng nước , cảm nhận sự ấm áp mang lại . Bỗng từ ngoài cửa vang lên tiếng gõ
Cốc cốc cốc
Cô dùng áo tắm choàng vào mở cửa , trước cửa là Lưu Nhân đang đứng đó . Trên tay có một sắp tài liệu đưa cho cô
" Đây là báo cáo mới nhất về tin tức của hai tiểu thiếu gia . Xin mời Phượng tiểu thư xem qua "
Cô kinh ngạc nhận lấy , cầm sắp tài liệu trên tay
" Cảm ơn ! "
" Vâng ! "
Cạch !
Cô đóng cửa lại , nhìn sắp tài liệu trên tay
" Có lẽ thường ngày tên đó không cho mình biết . Bây giờ bị bệnh nên mình mới có thể xem "
Cô nói rồi ngồi xuống , mở tập tài liệu ra xem . Đôi mắt cô lướt qua từng dòng chữ mà kinh ngạc , lập tức mở máy tính bấm gì đó .
Khoảng 15' sau cô ngưng trọng , bàn tay siết chặt lại .
" Tuyến đường đám người này đi rất lộn xộn , nhưng lại có một quy trình nhất định . Nếu tính theo thì sẽ có hình chữ V ... Hoàng Phong lại cùng mình ở Pháp . Chắc chắn bọn họ đã biết , đường đi này là ... "
Cô kinh ngạc , lời nói dừng lại . Hạ mắt xuống hơi run rẩy
" Là ở Anh quốc sao ? Mình không thể tra được nơi ở nhất định của bọn trẻ là do có một cao thủ IT cản đường . Nhưng bọn chúng lại cố tình đi lộn xộn để không bị phát hiện . Nếu là vậy thì chúng cố tình dụ mình qua Pháp để làm gì ? Show diễn thời trang ở Anh quốc rất quan trọng với Âu Dương thị . Thiên Bảo lại có quen biết với Tiểu Hạo . Chẳng lẽ bọn chúng muốn Thiên Bảo mất tập trung để hủy Show diễn ? "
Cô tựa vào ghế sô pha , đôi mắt híp lại
" Hoàng Phong thông minh như vậy không thể nào không nhìn ra . Chẳng lẽ anh ta cố tình muốn Âu Dương thị bị hủy hoại ? Được đà thuận lợi nên giúp một tay , sau đó cứu hai đứa trẻ cũng không muộn . Lại có thể mượn tay kẻ khác dẹp bỏ Âu Dương gia . Lâm Hoàng Phong , anh thật thủ đoạn khó lường "
Cô cắn chặt môi tức giận , cầm điện thoại lên gọi cho Minh Vũ
" Alo ? "
Đầu dây bên kia lên tiếng , cô nói
" Minh Vũ ! Anh có thể giúp em đến Anh Quốc không ? "
" Hử ? Được , nhưng em đến đó làm gì ? "
" Em có việc cần . Sắp tới em có một buổi biểu diễn thời trang ở bên đó "
" Được ! Anh cũng muốn xem , anh đi cùng em . Không phiền chứ ? "
" Được "
" Ừ ! Vậy mai chuyến bay 5h xuất phát . Em hãy chuẩn bị đi , mai anh qua đoán "
" Cảm ơn anh "
Cô tắt máy , tắt đèn thả mình lên giường ngủ . Đôi mắt nhìn lên trần nhà , có chút ai oán ...
________________
Tút tút tút ...
Một căn phòng tràn ngập bóng tối , chiếc điện thoại được quăng lên bàn . Ly rượu vang đỏ lắc lư trên tay , bóng đêm đã che đi nữa thân trên của người nam nhân đó . Chỉ nghe được một tiếng cười lạnh ...
" Ha~ ... "
Từ ngoài đi vào một vệ sĩ mặc đồ đen cung kính
" Thiếu gia ! Lão gia có chuyển lời phải chiếu cố Lăng Triệt "
" Hử ? Tên khốn đó đang ở đâu ? "
" Hình như đang bay đến Anh quốc "
" Ừ ! Chuẩn bị hai vé máy bay đến Anh "
" Vâng "
" Em ấy sao rồi ? "
" Tình trạng ngủ sâu vẫn đang tiếp diễn "
Rắc !
Chiếc ly trên tay người nam nhân bị bóp nát , rượu vang đỏ cùng máu hòa quyện vào nhau chảy xuống nền đất . Giọng nói lạnh lùng mang theo mệt mỏi
" Ra ngoài "
Cánh cửa đóng lại , người nam nhân cầm một tấm hình trên tay ngưng trọng . Giọng nói mang theo đau đớn
" Anh sẽ trả thù cho em ... Bắt Phượng Tinh Tuyết trả giá "
_________________
Màn đêm tối buông xuống , trên chiếc giường trắng cô đang ngủ . Hàng mài cô nheo lại chặt chẽ , mồ hôi đổ ra . Hai tay nắm lấy ga giường sợ hãi gì đó . Khóe miệng cô mấp máy những lời nói đứt quãng
" Ai .... anh ... là ai ? "
******
Trong giấc mơ cô thấy trời mưa to , cô nhìn thấy mình ngã quỵ trên mặt đất nhìn một bóng lưng . Lời nói người đó âm vang trầm thấp giữa cơn mưa lạnh lẽo ...
" Tôi tự hỏi thế giới này tình yêu là gì , lại khiến con người mất đi lý trí ? Khi nỗi đau và tuyệt vọng hòa vào làm một , thì bạn sẽ thấy được điều kì diệu nhất . Khóc đi , tại sao lại không khóc ? Dưới cơn mưa này ? Tại sao không để nước mắt của bạn cho cơn mưa tẩy rửa ? Tẩy rửa những gì xấu xa nhất trong con người bạn ... để bạn biết được sự kiên cường mà bạn đang cố thể hiện cũng chỉ là ....... Ha ha ha haaaaaa "
Lời nói người đó đứt quảng , cô nhìn bóng lưng cao lớn kia . Cô cố lắng nghe những từ cuối mà người đó nói . Nhưng tiếng mưa đã lắng hết mọi thứ , khi cô nhắm mắt lại cũng là lúc người đó bước đi . Cô nhìn theo bóng lưng kia , hai từ nói phát ra sau khi cô ngất
" Vô Nghĩa "
_________________
Cô giật mình tỉnh dậy , mồ hôi chảy xuống cổ . Đôi mắt cô bần thần ...
" Vô nghĩa sao ? "
Cô đứng dậy cầm ly nước uống cho tỉnh táo lại . Nhìn ra ô cửa sổ đôi mắt cô linh động như đang suy nghĩ gì đó . Cô ngưng trọng lại cầm ly nước trên tay , hàng mài nheo lại nhẹ nhàng
" Người đó ... là ... Ha ! Xem ra phải đánh cược một ván ... "
Cô đứng đó nhìn lên bầu trời đêm , đôi mắt ánh lên sự đau đớn dịu dàng . Cô nhìn đồng hồ đã 3h khuya liền đi tắm ....
________________
4h30' :
Cô bước xuống lầu với bộ đồ không quá nổi bật , nhìn Lưu Nhân nói
" Tôi đi ra ngoài "
Lưu Nhân xoay qua nhìn cô , sau đó gật đầu
" Vâng "
Cô biết nếu đem hành lý thì sẽ bị Lưu Nhân bắt gặp và giam lại , nên cô mới tay không mà đi . Cô bước ra ngoài đã thấy chiếc moto đậu gần đó . Bước lại mỉm cười rồi lên xe . Chiếc xe phóng đi nhanh chóng , Lưu Nhân nhìn theo sau đó tiếp tục công việc
Khi hắn tỉnh lại thì đã 9h trưa , đôi mắt mở ra đỏ thẳm mông lung nhìn quanh . Không thấy cô đâu liền khó chịu không vui .
" Lưu Nhân "
Lưu Nhân từ ngoài đi vào lịch thiệp
" Thiếu gia ? "
" Tuyết nhi đâu ? "
" Phượng tiểu thư ra ngoài rồi "
Hắn nheo mài lại , lạnh lùng
" Khi nào ? "
" 4 tiếng trước "
" Đi với ai ? "
" Người hôm bữa "
Hắn kinh hãi ngồi dậy , cơn đau khiến hắn ôm bụng nheo mài . Lưu Nhân bước lại đỡ hắn tựa vào giường . Hắn nắm chặt tay
" Sao ngươi lại để em ấy đi với tên đó ? "
" Ta không có quyền ngăn cản tiểu thư "
Hắn hạ mi mắt , lo lắng . Cô không thể nào đi chơi với tên khác khi hắn đang bị bệnh nặng như vậy . Cho dù cô bây giờ chán ghét và xa lánh hắn nhưng hắn tin chắc trái tim cô vẫn còn có hắn . Vậy lý do gì khiến cô bỏ đi ?
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng , nhớ ra gì đó liền hỏi
" Tài liệu về tin tức của hai đứa trẻ đâu ? "
" Ta đưa cho Phượng tiểu thư rồi "
Hắn sững sờ , đôi đồng tử co rút lại . Lưu Nhân thấy liền nói
" Ta làm sai gì sao thiếu gia ? Ta nghĩ ngài đang bị bệnh nên đem cho Phượng tiểu thư xem ... "
" Không ! Là do ta không dặn dò ngươi . "
Hắn đưa tay đỡ trán , sau đó gấp gáp nói
" Mau chuẩn bị đồ , ta phải bay một chuyến qua Anh "
" Nhưng ... "
" Nhanh lên "
Lưu Nhân thấy hắn hốt hoảng liền nghe theo , khi vừa bước ra tới cửa tiếng nói hắn vang lên
" Cho thêm một đội lực lượng qua Anh Quốc . Chuẩn bị vũ khí đầy đủ . "
" Vâng "
Cạch !
Khi Lưu Nhân ra ngoài , hắn ngồi trên giường ôm chặt lấy cái bụng đang đau nhói . Hàng mài nheo lại , ánh mắt sợ hãi
" Tuyết nhi ! Mong em đừng hiểu lầm anh . anh làm như vậy chỉ để bảo vệ em ... Đừng xảy ra chuyện gì ... Tuyết nhi "
Cốc cốc cốc
Cô dùng áo tắm choàng vào mở cửa , trước cửa là Lưu Nhân đang đứng đó . Trên tay có một sắp tài liệu đưa cho cô
" Đây là báo cáo mới nhất về tin tức của hai tiểu thiếu gia . Xin mời Phượng tiểu thư xem qua "
Cô kinh ngạc nhận lấy , cầm sắp tài liệu trên tay
" Cảm ơn ! "
" Vâng ! "
Cạch !
Cô đóng cửa lại , nhìn sắp tài liệu trên tay
" Có lẽ thường ngày tên đó không cho mình biết . Bây giờ bị bệnh nên mình mới có thể xem "
Cô nói rồi ngồi xuống , mở tập tài liệu ra xem . Đôi mắt cô lướt qua từng dòng chữ mà kinh ngạc , lập tức mở máy tính bấm gì đó .
Khoảng 15' sau cô ngưng trọng , bàn tay siết chặt lại .
" Tuyến đường đám người này đi rất lộn xộn , nhưng lại có một quy trình nhất định . Nếu tính theo thì sẽ có hình chữ V ... Hoàng Phong lại cùng mình ở Pháp . Chắc chắn bọn họ đã biết , đường đi này là ... "
Cô kinh ngạc , lời nói dừng lại . Hạ mắt xuống hơi run rẩy
" Là ở Anh quốc sao ? Mình không thể tra được nơi ở nhất định của bọn trẻ là do có một cao thủ IT cản đường . Nhưng bọn chúng lại cố tình đi lộn xộn để không bị phát hiện . Nếu là vậy thì chúng cố tình dụ mình qua Pháp để làm gì ? Show diễn thời trang ở Anh quốc rất quan trọng với Âu Dương thị . Thiên Bảo lại có quen biết với Tiểu Hạo . Chẳng lẽ bọn chúng muốn Thiên Bảo mất tập trung để hủy Show diễn ? "
Cô tựa vào ghế sô pha , đôi mắt híp lại
" Hoàng Phong thông minh như vậy không thể nào không nhìn ra . Chẳng lẽ anh ta cố tình muốn Âu Dương thị bị hủy hoại ? Được đà thuận lợi nên giúp một tay , sau đó cứu hai đứa trẻ cũng không muộn . Lại có thể mượn tay kẻ khác dẹp bỏ Âu Dương gia . Lâm Hoàng Phong , anh thật thủ đoạn khó lường "
Cô cắn chặt môi tức giận , cầm điện thoại lên gọi cho Minh Vũ
" Alo ? "
Đầu dây bên kia lên tiếng , cô nói
" Minh Vũ ! Anh có thể giúp em đến Anh Quốc không ? "
" Hử ? Được , nhưng em đến đó làm gì ? "
" Em có việc cần . Sắp tới em có một buổi biểu diễn thời trang ở bên đó "
" Được ! Anh cũng muốn xem , anh đi cùng em . Không phiền chứ ? "
" Được "
" Ừ ! Vậy mai chuyến bay 5h xuất phát . Em hãy chuẩn bị đi , mai anh qua đoán "
" Cảm ơn anh "
Cô tắt máy , tắt đèn thả mình lên giường ngủ . Đôi mắt nhìn lên trần nhà , có chút ai oán ...
________________
Tút tút tút ...
Một căn phòng tràn ngập bóng tối , chiếc điện thoại được quăng lên bàn . Ly rượu vang đỏ lắc lư trên tay , bóng đêm đã che đi nữa thân trên của người nam nhân đó . Chỉ nghe được một tiếng cười lạnh ...
" Ha~ ... "
Từ ngoài đi vào một vệ sĩ mặc đồ đen cung kính
" Thiếu gia ! Lão gia có chuyển lời phải chiếu cố Lăng Triệt "
" Hử ? Tên khốn đó đang ở đâu ? "
" Hình như đang bay đến Anh quốc "
" Ừ ! Chuẩn bị hai vé máy bay đến Anh "
" Vâng "
" Em ấy sao rồi ? "
" Tình trạng ngủ sâu vẫn đang tiếp diễn "
Rắc !
Chiếc ly trên tay người nam nhân bị bóp nát , rượu vang đỏ cùng máu hòa quyện vào nhau chảy xuống nền đất . Giọng nói lạnh lùng mang theo mệt mỏi
" Ra ngoài "
Cánh cửa đóng lại , người nam nhân cầm một tấm hình trên tay ngưng trọng . Giọng nói mang theo đau đớn
" Anh sẽ trả thù cho em ... Bắt Phượng Tinh Tuyết trả giá "
_________________
Màn đêm tối buông xuống , trên chiếc giường trắng cô đang ngủ . Hàng mài cô nheo lại chặt chẽ , mồ hôi đổ ra . Hai tay nắm lấy ga giường sợ hãi gì đó . Khóe miệng cô mấp máy những lời nói đứt quãng
" Ai .... anh ... là ai ? "
******
Trong giấc mơ cô thấy trời mưa to , cô nhìn thấy mình ngã quỵ trên mặt đất nhìn một bóng lưng . Lời nói người đó âm vang trầm thấp giữa cơn mưa lạnh lẽo ...
" Tôi tự hỏi thế giới này tình yêu là gì , lại khiến con người mất đi lý trí ? Khi nỗi đau và tuyệt vọng hòa vào làm một , thì bạn sẽ thấy được điều kì diệu nhất . Khóc đi , tại sao lại không khóc ? Dưới cơn mưa này ? Tại sao không để nước mắt của bạn cho cơn mưa tẩy rửa ? Tẩy rửa những gì xấu xa nhất trong con người bạn ... để bạn biết được sự kiên cường mà bạn đang cố thể hiện cũng chỉ là ....... Ha ha ha haaaaaa "
Lời nói người đó đứt quảng , cô nhìn bóng lưng cao lớn kia . Cô cố lắng nghe những từ cuối mà người đó nói . Nhưng tiếng mưa đã lắng hết mọi thứ , khi cô nhắm mắt lại cũng là lúc người đó bước đi . Cô nhìn theo bóng lưng kia , hai từ nói phát ra sau khi cô ngất
" Vô Nghĩa "
_________________
Cô giật mình tỉnh dậy , mồ hôi chảy xuống cổ . Đôi mắt cô bần thần ...
" Vô nghĩa sao ? "
Cô đứng dậy cầm ly nước uống cho tỉnh táo lại . Nhìn ra ô cửa sổ đôi mắt cô linh động như đang suy nghĩ gì đó . Cô ngưng trọng lại cầm ly nước trên tay , hàng mài nheo lại nhẹ nhàng
" Người đó ... là ... Ha ! Xem ra phải đánh cược một ván ... "
Cô đứng đó nhìn lên bầu trời đêm , đôi mắt ánh lên sự đau đớn dịu dàng . Cô nhìn đồng hồ đã 3h khuya liền đi tắm ....
________________
4h30' :
Cô bước xuống lầu với bộ đồ không quá nổi bật , nhìn Lưu Nhân nói
" Tôi đi ra ngoài "
Lưu Nhân xoay qua nhìn cô , sau đó gật đầu
" Vâng "
Cô biết nếu đem hành lý thì sẽ bị Lưu Nhân bắt gặp và giam lại , nên cô mới tay không mà đi . Cô bước ra ngoài đã thấy chiếc moto đậu gần đó . Bước lại mỉm cười rồi lên xe . Chiếc xe phóng đi nhanh chóng , Lưu Nhân nhìn theo sau đó tiếp tục công việc
Khi hắn tỉnh lại thì đã 9h trưa , đôi mắt mở ra đỏ thẳm mông lung nhìn quanh . Không thấy cô đâu liền khó chịu không vui .
" Lưu Nhân "
Lưu Nhân từ ngoài đi vào lịch thiệp
" Thiếu gia ? "
" Tuyết nhi đâu ? "
" Phượng tiểu thư ra ngoài rồi "
Hắn nheo mài lại , lạnh lùng
" Khi nào ? "
" 4 tiếng trước "
" Đi với ai ? "
" Người hôm bữa "
Hắn kinh hãi ngồi dậy , cơn đau khiến hắn ôm bụng nheo mài . Lưu Nhân bước lại đỡ hắn tựa vào giường . Hắn nắm chặt tay
" Sao ngươi lại để em ấy đi với tên đó ? "
" Ta không có quyền ngăn cản tiểu thư "
Hắn hạ mi mắt , lo lắng . Cô không thể nào đi chơi với tên khác khi hắn đang bị bệnh nặng như vậy . Cho dù cô bây giờ chán ghét và xa lánh hắn nhưng hắn tin chắc trái tim cô vẫn còn có hắn . Vậy lý do gì khiến cô bỏ đi ?
Đôi mắt hắn ánh lên tia sáng , nhớ ra gì đó liền hỏi
" Tài liệu về tin tức của hai đứa trẻ đâu ? "
" Ta đưa cho Phượng tiểu thư rồi "
Hắn sững sờ , đôi đồng tử co rút lại . Lưu Nhân thấy liền nói
" Ta làm sai gì sao thiếu gia ? Ta nghĩ ngài đang bị bệnh nên đem cho Phượng tiểu thư xem ... "
" Không ! Là do ta không dặn dò ngươi . "
Hắn đưa tay đỡ trán , sau đó gấp gáp nói
" Mau chuẩn bị đồ , ta phải bay một chuyến qua Anh "
" Nhưng ... "
" Nhanh lên "
Lưu Nhân thấy hắn hốt hoảng liền nghe theo , khi vừa bước ra tới cửa tiếng nói hắn vang lên
" Cho thêm một đội lực lượng qua Anh Quốc . Chuẩn bị vũ khí đầy đủ . "
" Vâng "
Cạch !
Khi Lưu Nhân ra ngoài , hắn ngồi trên giường ôm chặt lấy cái bụng đang đau nhói . Hàng mài nheo lại , ánh mắt sợ hãi
" Tuyết nhi ! Mong em đừng hiểu lầm anh . anh làm như vậy chỉ để bảo vệ em ... Đừng xảy ra chuyện gì ... Tuyết nhi "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.