Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 93: Lịch sử kinh người lặp lại
Y Y Dĩ Dực
28/01/2022
Trong doanh trướng của Sứ thần ở, Cố Hách Viêm đang đi qua đi lại lo lắng.
Mặc dù Mộ Chi Minh rời đi chưa được bao lâu, nhưng ở nơi dị tộc tha hương không biết khi nào lúc nào sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần không nhìn thấy Mộ Chi Minh một lát thôi, Cố Hách Viêm đều sẽ cảm thấy thấp thỏm bất an.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng bước chân, Cố Hách Viêm đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy rèm vải bị nhấc lên, một binh lính đang đỡ Mộ Chi Minh thân hình loạng choạng đi vào.
Cố Hách Viêm gần như là lập tức đi tới, một tay hắn ôm Mộ Chi Minh vào trong lồng ngực, ánh mắt nhìn binh lính Câu Cát mang theo huyết sắc, lạnh lẽo tựa lưỡi dao sắc bén.
Tên binh lính Câu Cát nhìn vào ánh mắt hắn giống như bị một mũi nhọn đâm vào lưng, run run rẩy rẩy nói: "Sứ thần đại nhân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước."
Mộ Chi Minh miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo: "Được, làm phiền."
Binh lính Câu Cát quay đầu, gần như là chạy trối chết rời khỏi doanh trướng.
"Bọn họ làm gì ngươi?" Cố Hách Viêm đỡ Mộ Chi Minh đang đứng thẳng còn không xong lo lắng hỏi.
"Không, không có làm gì." Ánh mắt Mộ Chi Minh vì cơn say mà mông lung ướt át, "Chỉ là uống rượu, uống rượu xong thì trở về."
Cố Hách Viêm: "Uống rượu?"
"Ừm." Mộ Chi Minh gật đầu, "Uống nửa bình, nói cái gì rượu ngon, nhưng mà uống không ngon, ta cũng không muốn uống, nhưng đáng giá, quá đáng giá."
Thấy Mộ Chi Minh đã bắt đầu nói mê sảng, Cố Hách Viêm khom lưng vòng tay ôm lấy phần gấp khúc ngay đầu gối, chặn ngang y bế lên, vài bước đi qua bên sạp trải lông chồn lụa đỏ, động tác nhẹ nhàng mà đặt y trên đệm mềm: "Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta rót cho ngươi một chén nước ấm uống."
Nào ngờ Mộ Chi Minh đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, không cho người đi: "Chờ một chút, ta sắp hôn mê, nên đưa cái này cho ngươi trước."
Nói đoạn, y lấy trong lồng ngực ra một tấm lệnh bài mạ vàng, nhét vào tay Cố Hách Viêm, con ngươi vì say rượu mà phủ một tầng hơi nước của y hiện tại lại tràn đầy vui sướng, cười nói: "Cuối cùng cũng thiếu, thiếu ngươi một thứ."
Cố Hách Viêm kinh ngạc, hắn cất lệnh bài mạ vàng cẩn thận, gật đầu: "Cảm ơn."
"Ngươi không cần nói cảm ơn, là ta đánh mất nó." Mộ Chi Minh vẫn nắm cánh tay hắn như cũ không bỏ ra, mơ hồ không rõ nói, "Ta hẳn là phải nói lời xin lỗi, a... đau đầu." Y vươn tay xoa xoa hai bên trán.
Cố Hách Viêm nhíu mày nắm lấy cổ tay y lại, ngăn cản động tác của đối phương: "Trước tiên nên nằm xuống nghỉ ngơi."
"Được." Mộ Chi Minh ngoan ngoãn nằm nghiêng xuống ôm lấy chăn đệm, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Ta rất dễ say, tửu lượng của ta rất kém, sau khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa, nếu ta có làm chuyện gì chọc giận ngươi thì ngươi lập tức đánh ngất ta, ngươi nhất định phải đánh ngất ta, đánh ngất ta..."
Y lặp lại ba chữ "đánh ngất ta" giọng nói càng nhỏ dần, đồng tử tần dần tan rã không có tiêu cự, một bộ dạng cực kỳ buồn ngủ.
Cố Hách Viêm vươn tay khẽ vuốt mái tóc tán loạn trên gương mặt của y ra phía sau tai, sau đó đứng dậy rót một chén nước ấm, rồi ngồi ở bên giường ôm lấy bả vai Mộ Chi Minh nâng y ngồi dậy, để y dựa vào ngực mình: "Uống chút nước ấm sẽ thoải mái hơn một chút hẵng ngủ."
Mộ Chi Minh lấy mu bàn tay xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm một cái, đột nhiên như nổi điên mà vươn tay vung lên, hất đổ chén nước trong tay Cố Hách Viêm trên mặt đất.
Chén gỗ rơi xuống đệm phát ra âm thanh trầm đục, nước trong bát đổ xuống chăn khiến màu đỏ son thuần khiết trở thành một màu đỏ sẫm, khi Cố Hách Viêm còn đang thất thần thì Mộ Chi Minh bỗng nhiên đứng lên, tách hai chân ra ngồi trong lòng hắn, hai tay đè bả vai đối phương lại, thẳng thắn nhìn hắn.
Cố tiểu tướng quân sợ tới mức vươn hai tay ra, cứng đờ mà treo ở không trung.
Đuôi mày của Mộ Chi Minh buông xuống, ăn nói khép nép mà năn nỉ nói: "Ngươi có thể cười với ta một cái không? Ta muốn nhìn ngươi cười."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn miễn cưỡng mà cong lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười quỷ dị.
Mộ Chi Minh vươn tay, xoa xoa khóe miệng hắn: "Bỏ đi, ngươi cười không nổi thì không cần cười, chỉ là ta không hiểu được, vì sao lúc ngươi nhìn ta, ánh mắt lại mang theo ưu sầu và đau thương vậy, ta làm gì sai sao?"
Cố Hách Viêm rũ mắt: "... Ngươi không sai, là ta..."
Mộ Chi Minh hoang mang: "Là ngươi? Ngươi làm sao vậy?"
Giọng nói Cố Hách Viêm hơi không thể nghe thấy: "Là ta lòng tham không đáy."
Nghe vậy Mộ Chi Minh an tĩnh yên lặng nhìn người trước mắt, bởi vì lời nói của Cố Hách Viêm làm y khó hiểu, y nhìn cặp mắt quen thuộc làm người ta an tâm kia, suy tư một lát bèn nâng tay lên xoa gương mặt Cố Hách Viêm.
Ánh trăng mênh mông, ngọn nến rung động, Mộ Chi Minh rướn người ôn nhu hôn lên môi Cố Hách Viêm.
Mặc dù Mộ Chi Minh rời đi chưa được bao lâu, nhưng ở nơi dị tộc tha hương không biết khi nào lúc nào sẽ gặp nguy hiểm, cho nên chỉ cần không nhìn thấy Mộ Chi Minh một lát thôi, Cố Hách Viêm đều sẽ cảm thấy thấp thỏm bất an.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài doanh trướng vang lên tiếng bước chân, Cố Hách Viêm đột nhiên quay đầu nhìn lại, thấy rèm vải bị nhấc lên, một binh lính đang đỡ Mộ Chi Minh thân hình loạng choạng đi vào.
Cố Hách Viêm gần như là lập tức đi tới, một tay hắn ôm Mộ Chi Minh vào trong lồng ngực, ánh mắt nhìn binh lính Câu Cát mang theo huyết sắc, lạnh lẽo tựa lưỡi dao sắc bén.
Tên binh lính Câu Cát nhìn vào ánh mắt hắn giống như bị một mũi nhọn đâm vào lưng, run run rẩy rẩy nói: "Sứ thần đại nhân, ngài nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước."
Mộ Chi Minh miễn cưỡng duy trì một chút tỉnh táo: "Được, làm phiền."
Binh lính Câu Cát quay đầu, gần như là chạy trối chết rời khỏi doanh trướng.
"Bọn họ làm gì ngươi?" Cố Hách Viêm đỡ Mộ Chi Minh đang đứng thẳng còn không xong lo lắng hỏi.
"Không, không có làm gì." Ánh mắt Mộ Chi Minh vì cơn say mà mông lung ướt át, "Chỉ là uống rượu, uống rượu xong thì trở về."
Cố Hách Viêm: "Uống rượu?"
"Ừm." Mộ Chi Minh gật đầu, "Uống nửa bình, nói cái gì rượu ngon, nhưng mà uống không ngon, ta cũng không muốn uống, nhưng đáng giá, quá đáng giá."
Thấy Mộ Chi Minh đã bắt đầu nói mê sảng, Cố Hách Viêm khom lưng vòng tay ôm lấy phần gấp khúc ngay đầu gối, chặn ngang y bế lên, vài bước đi qua bên sạp trải lông chồn lụa đỏ, động tác nhẹ nhàng mà đặt y trên đệm mềm: "Ngươi nghỉ ngơi một lát, ta rót cho ngươi một chén nước ấm uống."
Nào ngờ Mộ Chi Minh đột nhiên túm lấy cánh tay hắn, không cho người đi: "Chờ một chút, ta sắp hôn mê, nên đưa cái này cho ngươi trước."
Nói đoạn, y lấy trong lồng ngực ra một tấm lệnh bài mạ vàng, nhét vào tay Cố Hách Viêm, con ngươi vì say rượu mà phủ một tầng hơi nước của y hiện tại lại tràn đầy vui sướng, cười nói: "Cuối cùng cũng thiếu, thiếu ngươi một thứ."
Cố Hách Viêm kinh ngạc, hắn cất lệnh bài mạ vàng cẩn thận, gật đầu: "Cảm ơn."
"Ngươi không cần nói cảm ơn, là ta đánh mất nó." Mộ Chi Minh vẫn nắm cánh tay hắn như cũ không bỏ ra, mơ hồ không rõ nói, "Ta hẳn là phải nói lời xin lỗi, a... đau đầu." Y vươn tay xoa xoa hai bên trán.
Cố Hách Viêm nhíu mày nắm lấy cổ tay y lại, ngăn cản động tác của đối phương: "Trước tiên nên nằm xuống nghỉ ngơi."
"Được." Mộ Chi Minh ngoan ngoãn nằm nghiêng xuống ôm lấy chăn đệm, bắt đầu nói năng lộn xộn, "Ta rất dễ say, tửu lượng của ta rất kém, sau khi tỉnh lại sẽ không còn nhớ chuyện gì nữa, nếu ta có làm chuyện gì chọc giận ngươi thì ngươi lập tức đánh ngất ta, ngươi nhất định phải đánh ngất ta, đánh ngất ta..."
Y lặp lại ba chữ "đánh ngất ta" giọng nói càng nhỏ dần, đồng tử tần dần tan rã không có tiêu cự, một bộ dạng cực kỳ buồn ngủ.
Cố Hách Viêm vươn tay khẽ vuốt mái tóc tán loạn trên gương mặt của y ra phía sau tai, sau đó đứng dậy rót một chén nước ấm, rồi ngồi ở bên giường ôm lấy bả vai Mộ Chi Minh nâng y ngồi dậy, để y dựa vào ngực mình: "Uống chút nước ấm sẽ thoải mái hơn một chút hẵng ngủ."
Mộ Chi Minh lấy mu bàn tay xoa xoa đôi mắt, ngẩng đầu nhìn Cố Hách Viêm một cái, đột nhiên như nổi điên mà vươn tay vung lên, hất đổ chén nước trong tay Cố Hách Viêm trên mặt đất.
Chén gỗ rơi xuống đệm phát ra âm thanh trầm đục, nước trong bát đổ xuống chăn khiến màu đỏ son thuần khiết trở thành một màu đỏ sẫm, khi Cố Hách Viêm còn đang thất thần thì Mộ Chi Minh bỗng nhiên đứng lên, tách hai chân ra ngồi trong lòng hắn, hai tay đè bả vai đối phương lại, thẳng thắn nhìn hắn.
Cố tiểu tướng quân sợ tới mức vươn hai tay ra, cứng đờ mà treo ở không trung.
Đuôi mày của Mộ Chi Minh buông xuống, ăn nói khép nép mà năn nỉ nói: "Ngươi có thể cười với ta một cái không? Ta muốn nhìn ngươi cười."
Cố Hách Viêm: "..."
Hắn miễn cưỡng mà cong lên khóe miệng, kéo ra một nụ cười quỷ dị.
Mộ Chi Minh vươn tay, xoa xoa khóe miệng hắn: "Bỏ đi, ngươi cười không nổi thì không cần cười, chỉ là ta không hiểu được, vì sao lúc ngươi nhìn ta, ánh mắt lại mang theo ưu sầu và đau thương vậy, ta làm gì sai sao?"
Cố Hách Viêm rũ mắt: "... Ngươi không sai, là ta..."
Mộ Chi Minh hoang mang: "Là ngươi? Ngươi làm sao vậy?"
Giọng nói Cố Hách Viêm hơi không thể nghe thấy: "Là ta lòng tham không đáy."
Nghe vậy Mộ Chi Minh an tĩnh yên lặng nhìn người trước mắt, bởi vì lời nói của Cố Hách Viêm làm y khó hiểu, y nhìn cặp mắt quen thuộc làm người ta an tâm kia, suy tư một lát bèn nâng tay lên xoa gương mặt Cố Hách Viêm.
Ánh trăng mênh mông, ngọn nến rung động, Mộ Chi Minh rướn người ôn nhu hôn lên môi Cố Hách Viêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.