Trọng Sinh Tướng Quân Luôn Xem Mình Là Thế Thân
Chương 94: Một cây gân* không thể thay đổi
Y Y Dĩ Dực
28/01/2022
(*Một cây gân [一根筋]: cứng rắn, bướng bỉnh. Theo Baidu.)
"Khoan đã." Bị Mộ Chi Minh cưỡng hôn Cố Hách Viêm quay đầu, hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh, "Ngươi say."
"Đúng vậy, ta say." Mộ tiểu công tử bừa bãi cong mắt tươi cười, mổ một ngụm lên sườn mặt của Cố Hách Viêm, sau đó càng làm càng lớn mật hơn, vươn tay kéo đai lưng của Cố Hách Viêm, làm quần áo hắn trở nên dúm dó, lộn xộn.
Cố Hách Viêm kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại bèn đè tay Mộ Chi Minh xuống, trầm giọng nói: "Đừng xằng bậy."
Mộ tiểu công tử ương bướng, lời lẽ chính đáng: "Ta không có."
Cố Hách Viêm: "Ngươi say hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì."
"Ta biết." Nói đoạn, Mộ Chi Minh bèn nắm tay Cố Hách Viêm lên, đan mười ngón tay lại với nhau, sau đó đưa lên môi thân mật mà hôn xuống, rồi nhẹ nhàng cọ sườn mặt vào lòng bàn tay Cố Hách Viêm, Mộ Chi Minh cười vang, cực kỳ chắc chắn nói, "Ta muốn hôn ngươi, còn muốn ngươi hôn ta."
"Không được." Cố Hách Viêm nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, quay đầu không dám nhìn Mộ Chi Minh, sâu trong đáy mắt đè nặng một dục vọng sâu đậm, rút tay khỏi lòng bàn tay của Mộ Chi Minh.
"Được mà." Hai tay Mộ Chi Minh vì men say mà khư khư ôm lấy cổ Cố Hách Viêm, y nói, "Ta thích ngươi."
Ba chữ này thoát ra từ miệng Mộ Chi Minh thật thoải mái, phảng phất giống như ban cho Cố Hách Viêm một Định Thân Chú, khiến hắn không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng như có như không mà ngừng lại.
Tiểu công tử dùng men say biểu đạt thành ý không được đáp lại, y bèn không thuận theo mà không buông tha cho Cố Hách Viêm, ra sức quấn lấy hắn lặp lại: "Ta thích ngươi, ngươi nghe thấy không?"
Cố Hách Viêm thở một hơi thật dài, hắn quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, gằn từng chữ hỏi: "Ta là ai?"
Con ma men hoang mang khó hiểu mà nghiêng đầu, y nhìn hàng lông mà của hắn, không giống như mày kiếm sắc bén ý trung nhân của y, mũi hắn cũng không giống sống mũi cao thẳng tắp như người trong lòng của y, nhìn xuống môi hắn lại càng không giống cánh môi mỏng của người trong mộng, nhưng trong cặp mắt như huyền mặc gọt giũa kia đã ẩn chứa hình ảnh của y cả hai đời.
Đúng rồi, người trước mặt y là Cố tướng quân lòng son dạ sắt* của Đại Tấn và cũng là Cố Hách Viêm của y.
(*Lòng son dạ sắt: lòng trung thành trước sau như một.)
Mộ Chi Minh muốn mở miệng trả lời rồi lại đột nhiên dừng lại, mặc dù đã say nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng của y vang lên giọng nói nhắc nhở y.
Bọn họ đang ở nơi dị quốc tha hương, không thể nói ra danh tự của hắn, nếu không sẽ rước họa vào thân, vậy nên phải dùng tên giả mới đúng.
Con ma men đau đầu, tên giả là cái gì nhỉ?
Cái gì Dật...
Mộ Chi Minh ấp úng mà trả lời: "Dật..."
Nào ngờ y chưa nói hết câu Cố Hách Viêm bỗng nhiên hôn y, chặn những lời còn lại ở trong cổ họng.
Nghệ*, lại là nghệ, nghe như tâm tựa đao cắt, Cố Hách Viêm không muốn nghe.
(*Tổ hợp 逸 (Dật), 熠 (Dập), 诣 (Nghệ) đều phát âm là Yì)
Tâm nguyện hai đời ấm ủ bấy lâu, si tâm gian nan, nhưng hồng trần hỗn loạn khiến người ta chạy trời không khỏi nắng.
Cố Hách Viêm phát hiện bản thân mình còn tham hơn cả sự tin tưởng, hắn biết rõ Mộ Chi Minh hiện tại say rượu, thần chí không rõ, dựa vào vài phần tương tự của bản thân nhận lầm người, nhưng Cố Hách Viêm vẫn bị một tiếng ấy kích thích cho hai mắt đỏ cả lên, chỉ nghĩ bất kỳ hậu quả nào cũng chẳng quan tâm mà bất chấp tất cả.
Vì thế, dục vọng che giấu bằng sự bình tĩnh của Cố Hách Viêm nở một nụ cười nhếch mép khiến hắn không thể đẩy Mộ Chi Minh ra mà còn ấn y ngã xuống giường.
Chăn đệm lụa đỏ dưới thân mềm mại, hương rượu mát lạnh trần ngập trong khoang miệng giữa những cái giao hòa răng môi quanh quẩn, Mộ Chi Minh bị Cố Hách Viêm hôn đến thở không thông, hốc mắt ướt át, nức nở muốn thở dốc một lát, nhưng Cố Hách Viêm vẫn như cũ không buông tha cho y, ngược lại còn môi lưỡi kề sát, gặm cắn nghiền nát, tiếp tục ngang ngược mà đoạt lấy hô hấp của y.
Phảng phất như một giấc mộng kiều diễm, chờ đến khi hai người hồi phục tinh thần lại thì quần áo trên người đã tán loạn, không chỉnh tề, tay chân quấn lấy nhau, day dưa không dứt. Thân thể Mộ Chi Minh như một bình ngọc sứ trắng trơn bóng, lồng ngựa và cánh eo thon đều bị Cố Hách Viêm dùng bàn tay tràn đầy lửa giận mà xoa nắn đến nỗi tất cả đều là những dấu tay hồng.
Mặc dù tình triều mãnh liệt không chút lưu tình mà bao phủ cắn nuốt hai người, dìm chết không chút thương tiếc, nhưng suy cho cùng Cố Hách Viêm vẫn giữ được một tia lý trí cuối cùng, cũng không làm gì quá phận chỉ dùng tay xoa nắn và cọ xát ở giữa bắp đùi non của Mộ Chi Minh dập tắt dục hỏa của hai người.
Mộ Chi Minh vốn đã say rượu, hiện tại lại lăn lộn lung tung một phen thần chí ban đầu đã mơ màng hiện tại lại càng thêm không rõ, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi trong khuỷu tay của Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm nhẹ ôm lấy y, nhìn một mảnh hỗn độn trên giường hai mắt bắt đầu ảm đạm, sắt mặt tái nhợt, sau khi đầu óc bình tĩnh lại thì trong lòng chỉ còn cảm giác hối hận và hổ thẹn vô cùng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vì sự xúc động nhất thời đã tạo nên một kết cục như vậy rồi, việc này nước đổ khó hốt.
"Khoan đã." Bị Mộ Chi Minh cưỡng hôn Cố Hách Viêm quay đầu, hắn hít vào một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để duy trì bình tĩnh, "Ngươi say."
"Đúng vậy, ta say." Mộ tiểu công tử bừa bãi cong mắt tươi cười, mổ một ngụm lên sườn mặt của Cố Hách Viêm, sau đó càng làm càng lớn mật hơn, vươn tay kéo đai lưng của Cố Hách Viêm, làm quần áo hắn trở nên dúm dó, lộn xộn.
Cố Hách Viêm kinh ngạc, sau khi phục hồi tinh thần lại bèn đè tay Mộ Chi Minh xuống, trầm giọng nói: "Đừng xằng bậy."
Mộ tiểu công tử ương bướng, lời lẽ chính đáng: "Ta không có."
Cố Hách Viêm: "Ngươi say hoàn toàn không biết bản thân đang làm cái gì."
"Ta biết." Nói đoạn, Mộ Chi Minh bèn nắm tay Cố Hách Viêm lên, đan mười ngón tay lại với nhau, sau đó đưa lên môi thân mật mà hôn xuống, rồi nhẹ nhàng cọ sườn mặt vào lòng bàn tay Cố Hách Viêm, Mộ Chi Minh cười vang, cực kỳ chắc chắn nói, "Ta muốn hôn ngươi, còn muốn ngươi hôn ta."
"Không được." Cố Hách Viêm nhắm mắt rồi lại mở mắt ra, quay đầu không dám nhìn Mộ Chi Minh, sâu trong đáy mắt đè nặng một dục vọng sâu đậm, rút tay khỏi lòng bàn tay của Mộ Chi Minh.
"Được mà." Hai tay Mộ Chi Minh vì men say mà khư khư ôm lấy cổ Cố Hách Viêm, y nói, "Ta thích ngươi."
Ba chữ này thoát ra từ miệng Mộ Chi Minh thật thoải mái, phảng phất giống như ban cho Cố Hách Viêm một Định Thân Chú, khiến hắn không thể động đậy, ngay cả hô hấp cũng như có như không mà ngừng lại.
Tiểu công tử dùng men say biểu đạt thành ý không được đáp lại, y bèn không thuận theo mà không buông tha cho Cố Hách Viêm, ra sức quấn lấy hắn lặp lại: "Ta thích ngươi, ngươi nghe thấy không?"
Cố Hách Viêm thở một hơi thật dài, hắn quay đầu nhìn Mộ Chi Minh, gằn từng chữ hỏi: "Ta là ai?"
Con ma men hoang mang khó hiểu mà nghiêng đầu, y nhìn hàng lông mà của hắn, không giống như mày kiếm sắc bén ý trung nhân của y, mũi hắn cũng không giống sống mũi cao thẳng tắp như người trong lòng của y, nhìn xuống môi hắn lại càng không giống cánh môi mỏng của người trong mộng, nhưng trong cặp mắt như huyền mặc gọt giũa kia đã ẩn chứa hình ảnh của y cả hai đời.
Đúng rồi, người trước mặt y là Cố tướng quân lòng son dạ sắt* của Đại Tấn và cũng là Cố Hách Viêm của y.
(*Lòng son dạ sắt: lòng trung thành trước sau như một.)
Mộ Chi Minh muốn mở miệng trả lời rồi lại đột nhiên dừng lại, mặc dù đã say nhưng từ chỗ sâu nhất trong đáy lòng của y vang lên giọng nói nhắc nhở y.
Bọn họ đang ở nơi dị quốc tha hương, không thể nói ra danh tự của hắn, nếu không sẽ rước họa vào thân, vậy nên phải dùng tên giả mới đúng.
Con ma men đau đầu, tên giả là cái gì nhỉ?
Cái gì Dật...
Mộ Chi Minh ấp úng mà trả lời: "Dật..."
Nào ngờ y chưa nói hết câu Cố Hách Viêm bỗng nhiên hôn y, chặn những lời còn lại ở trong cổ họng.
Nghệ*, lại là nghệ, nghe như tâm tựa đao cắt, Cố Hách Viêm không muốn nghe.
(*Tổ hợp 逸 (Dật), 熠 (Dập), 诣 (Nghệ) đều phát âm là Yì)
Tâm nguyện hai đời ấm ủ bấy lâu, si tâm gian nan, nhưng hồng trần hỗn loạn khiến người ta chạy trời không khỏi nắng.
Cố Hách Viêm phát hiện bản thân mình còn tham hơn cả sự tin tưởng, hắn biết rõ Mộ Chi Minh hiện tại say rượu, thần chí không rõ, dựa vào vài phần tương tự của bản thân nhận lầm người, nhưng Cố Hách Viêm vẫn bị một tiếng ấy kích thích cho hai mắt đỏ cả lên, chỉ nghĩ bất kỳ hậu quả nào cũng chẳng quan tâm mà bất chấp tất cả.
Vì thế, dục vọng che giấu bằng sự bình tĩnh của Cố Hách Viêm nở một nụ cười nhếch mép khiến hắn không thể đẩy Mộ Chi Minh ra mà còn ấn y ngã xuống giường.
Chăn đệm lụa đỏ dưới thân mềm mại, hương rượu mát lạnh trần ngập trong khoang miệng giữa những cái giao hòa răng môi quanh quẩn, Mộ Chi Minh bị Cố Hách Viêm hôn đến thở không thông, hốc mắt ướt át, nức nở muốn thở dốc một lát, nhưng Cố Hách Viêm vẫn như cũ không buông tha cho y, ngược lại còn môi lưỡi kề sát, gặm cắn nghiền nát, tiếp tục ngang ngược mà đoạt lấy hô hấp của y.
Phảng phất như một giấc mộng kiều diễm, chờ đến khi hai người hồi phục tinh thần lại thì quần áo trên người đã tán loạn, không chỉnh tề, tay chân quấn lấy nhau, day dưa không dứt. Thân thể Mộ Chi Minh như một bình ngọc sứ trắng trơn bóng, lồng ngựa và cánh eo thon đều bị Cố Hách Viêm dùng bàn tay tràn đầy lửa giận mà xoa nắn đến nỗi tất cả đều là những dấu tay hồng.
Mặc dù tình triều mãnh liệt không chút lưu tình mà bao phủ cắn nuốt hai người, dìm chết không chút thương tiếc, nhưng suy cho cùng Cố Hách Viêm vẫn giữ được một tia lý trí cuối cùng, cũng không làm gì quá phận chỉ dùng tay xoa nắn và cọ xát ở giữa bắp đùi non của Mộ Chi Minh dập tắt dục hỏa của hai người.
Mộ Chi Minh vốn đã say rượu, hiện tại lại lăn lộn lung tung một phen thần chí ban đầu đã mơ màng hiện tại lại càng thêm không rõ, rất nhanh đã nặng nề thiếp đi trong khuỷu tay của Cố Hách Viêm.
Cố Hách Viêm nhẹ ôm lấy y, nhìn một mảnh hỗn độn trên giường hai mắt bắt đầu ảm đạm, sắt mặt tái nhợt, sau khi đầu óc bình tĩnh lại thì trong lòng chỉ còn cảm giác hối hận và hổ thẹn vô cùng, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, vì sự xúc động nhất thời đã tạo nên một kết cục như vậy rồi, việc này nước đổ khó hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.