Chương 13: Đến chơi
Tiểu Thủy Gia Đích Miêu
17/09/2021
"Dịch lang!" Thẩm Liên muốn ôm chân Dịch Thiên Phàm nhưng lại ôm vào khoảng không, ngã trên đất nhìn bóng dáng quyết tuyệt Dịch Thiên Phàm, trong lòng lạnh thấu, rốt cuộc chống đỡ không nổi nên hôn mê.
Trong phòng ngoài phòng hỏng bét, nháo đến nửa đêm mới ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau, Dịch Thiên Phàm canh giữ ở bên giường tự mình uy Thu Tử Hàn ăn cơm sáng. "Còn khó chịu không?" Dịch Thiên Phàm xoa xoa mặt Thu Tử Hàn đã khôi phục hồng nhuận, lại uy một ngụm cháo tổ yến.
"Ta không có sao...... Ân, ăn không vô." Thu Tử Hàn dựa ngồi trên giường, tay ở bụng mềm nhẹ xoa vòng, nhìn Dịch Thiên Phàm ôn nhu săn sóc, khóe miệng liền không tự giác giơ lên, "Hôm nay không đi cửa hàng sao?"
"Không đi." Dịch Thiên Phàm lấy khăn lau miệng cho Thu Tử Hàn, đem cháo dư lại đều ăn hết, "Nên xem, nên nói, ta đều đã làm, việc kế tiếp của cửa hàng cũng an bài tốt." Dịch Thiên Phàm ăn xong buông chén, cúi xuống dán lỗ tai lên bụng Thu Tử Hàn, "Ta đổi chỗ với Hoàng thúc, để hắn đi cửa hàng giúp ta xử lý sinh ý, ta ở lại trong nhà giúp ngươi chuyển nhà, được không?"
Thu Tử Hàn xoa xoa đầu trên bụng mình, cười nói, "Tự nhiên là tốt."
"Tiểu gia hỏa này rốt cuộc cũng ngừng nghỉ, tối hôm qua lăn lộn nửa đêm, sợ tới mức ta cho rằng nó muốn ra rồi đó." Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, ở trên môi Thu Tử Hàn hôn một cái, nghiêm mặt nói, "Là ta không tốt, sớm nên diệt trừ dã loại trong bụng Thẩm Liên, bằng không cũng không có chuyện ngày hôm qua."
Thu Tử Hàn duỗi tay xoa khóe mắt Dịch Thiên Phàm, nhìn người đáy mắt rõ ràng thâm quầng, có chút đau lòng, "Tối hôm qua làm ngươi lo lắng......"
Dịch Thiên Phàm cầm tay Thu Tử Hàn, đem đến bên môi hôn hôn, "Còn tốt ngươi không có việc gì, bằng không ta hôm nay liền đuổi Thẩm Liên ra phủ."
Hai người đang nói chuyện, thì An Thuận gõ gõ cửa, "Thiếu gia, có khách đến."
"Ai?"
"Hình như là...... Mã công tử."
Dịch Thiên Phàm nhíu mày, Mã Thiên Tường? Sao hắn lại tới?
Chẳng lẽ là...... đã biết chuyện ngày hôm qua? Xem ra trong phủ này không có kín kẽ.
Trong lòng Dịch Thiên Phàm chửi thầm, ngoài miệng nói, "Dẫn hắn đi chính sảnh, chút nữa ta đến." Quay đầu lại nói với Thu Tử Hàn, "Ngươi nằm thêm chút nữa đi, ta đi xem hắn có chuyện gì, một hồi trở về cùng ngươi tản bộ."
"Được...... Mau đi đi." Thu Tử Hàn giúp Dịch Thiên Phàm sửa sửa phát quan, ở má hắn hôn một cái.
Dịch Thiên Phàm lúc này mới vừa lòng đi chính sảnh.
"Thiên phàm...... Ngươi đã đến rồi." Mã Thiên Tường thấy Dịch Thiên Phàm tới, rất nhiệt tình hàn huyên, "Đã lâu không có tới cửa bái phỏng, cũng đừng trách ta quấy rầy a."
"Nào có nào có." Dịch Thiên Phàm mời Mã Thiên Tường ngồi, "Sau lần gặp ở trên phố, cũng đã nhiều ngày không thấy, hôm nay sao lại nghĩ muốn đến nhà ta?
"Các huynh đệ đã lâu không thấy ngươi ra chơi, đều hỏi ngươi đó." Mã Thiên Tường cười nhẹ một tiếng, chế nhạo Dịch Thiên Phàm nói, "Đêm mai ta làm chủ, cùng đi Túy Tiên Lâu tụ hội đi, thế nào?"
"Ha ha." Dịch Thiên Phàm nhìn Mã Thiên Tường liếc mắt một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, "Có việc...... ngươi cứ nói thẳng. Nội tử hiện tại thân mình không tiện không thể rời xa y được, tụ hội gì đó thì thôi đi."
Trước kia đều do Dịch Thiên Phàm mời khách, Mã Thiên Tường một lần cũng không có chủ động qua, lần này thế nhưng chủ động nói mời khách, khẳng định có chuyện muốn nhờ.
"Này......" Mã Thiên Tường sờ sờ mũi, quả nhiên là có việc.
Dịch Thiên Phàm cũng không nóng nảy hỏi, nâng chung trà lên, chậm rãi uống ngụm trà.
"Là như thế này, ta nghe nói...... ngươi muốn bán căn nhà này, dọn đến...... ở nông thôn?"
"Ừm." Dù sao cũng là sự thật, Dịch Thiên Phàm không phủ nhận.
"Ta...... muốn mua tòa nhà này của ngươi." Mã Thiên Tường lúc này không ấp a ấp úng nữa, một hơi nói ra ý của mình, "Lần này đến đây là muốn hỏi ngươi, có phải muốn bán tòa nhà này thật hay không, muốn chuyển nhà, sau đó...... đại khái khi nào dọn? Có thể...... bán tòa nhà này cho ta không."
"Vốn là chuyện nhà các ngươi, ta không nên hỏi nhiều. Nhưng hiện tại ngươi muốn ta bán tòa nhà này cho ngươi, ta muốn biết nguyên do." Dịch Thiên Phàm nhìn chằm chằm biểu tình của Mã Thiên Tường, "Theo ta biết...... nhân khẩu Mã gia các ngươi cũng không nhiều, nhà ở hiện tại cũng đủ lớn, ngươi cũng chưa đón dâu phân gia, hiện tại muốn mua tòa nhà lớn như vậy để làm gì?"
"Cũng không nói nhất định phải mua...... chỉ muốn nhìn xem trước." Mã Thiên Tường nói không ra lý do, lời nói trước sau mâu thuẫn, "Ngươi thật có tính toán bán tòa nhà này, hôm nay ta đi khắp nơi nhìn xem, xem xong, trở về nói với mẫu thân...... nói không chừng, ngày mai liền mua."
"Cho nên...... là lão phu nhân muốn mua, kêu ngươi đến đây nhìn xem trước?" Dịch Thiên Phàm nhướng mày, truy vấn nói.
"Ừm, ừm." Mã Thiên Tường có chút không dám nhìn Dịch Thiên Phàm.
Xem ra hôm nay Mã Thiên Tường đến đây muốn hỏi có chuyển nhà hay không là thật, muốn đi khắp nơi nhìn xem là thật, còn muốn mua tòa nhà này không nhất định là thật. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Dịch Thiên Phàm trong lòng tính toán, "Vậy được, vậy ngươi tùy tiện đi khắp nơi nhìn xem, ta có việc không đi cùng ngươi, xem xong trở về hỏi một chút lão phu nhân, nếu muốn mua...... đến lúc đó chúng ta bàn lại." Không có nói chuyện tòa nhà này đã bị mua rồi.
"Được, được." Mã Thiên Tường nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta tự mình đi dạo."
Dịch Thiên Phàm đứng dậy rời đi, đưa mắt ám hiệu cho An Thuận, An Thuận hiểu ý xa xa đi theo phía sau Mã Thiên Tường.
Mã Thiên Tường chờ Dịch Thiên Phàm đi xa, đầu tiên là làm bộ làm tịch ở chính sảnh đi lòng vòng, sau đó liền ra cửa, đi về hướng vườn. Nhà Dịch Thiên Phàm không phải lần đầu hắn đến nên hắn biết hồ hoa sen ở đâu.
Thẩm Liên muốn gặp Mã Thiên Tường, nhưng ngoại nam không thể tùy tiện đi vào nội viện, cho nên nàng kêu một lão ma ma đưa tin cho Mã Thiên Tường, kêu hắn chỉ cần tìm cớ đơn độc đến hồ hoa sen Dịch gia. Thẩm Liên không màng thân mình vừa mới sinh non, sáng sớm đã nói muốn ra ngoài thông khí, kêu người đỡ đến đình ở hồ hoa sen, giả vờ nằm trên ghế phơi nắng.
Mã Thiên Tường đi tới đi lui ở hồ hoa sen, liếc mắt một cái đã thấy được Thẩm Liên trong đình, nhìn nhìn bốn phía, không ai, nên yên tâm đi qua.
"Liên Nhi......" Mã Thiên Tường thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Liên, thập phần suy yếu dựa vào ghế nằm, cảm thấy trong lòng đau.
Thẩm Liên mở mắt ra, thấy Mã Thiên Tường, nước mắt nhịn không được chảy xuống, cũng không mở miệng nói chuyện, khóc đến lê hoa đái vũ. . Ngôn Tình Sắc
Mã Thiên Tường dù sao cũng không quên Thẩm Liên hiện tại là thiếp của người ta, đang ban ngày nên cũng không dám có hành động khác người, đành phải đến gần một chút, cúi người vỗ vỗ vai Thẩm Liên, "Liên nhi...... ngươi, ngươi đừng khóc a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là...... Dịch Thiên Phàm khi dễ ngươi?"
Thẩm Liên vẫn không nói lời nào, tay cầm lấy cái tay đang để lên vai mình, mặt nhẹ nhàng dựa vào, nức nở không dứt.
Mã Thiên Tường càng sốt ruột, đau lòng không thôi, cũng không quan tâm nữa, một phen kéo người vào lòng.
Mã Thiên Tường thích Thẩm Liên, hai người hảo hảo một trận, hắn là nam nhân đầu tiên của Thẩm Liên, nhưng mà không thể cho nàng danh phận, ngay cả thú người vào phủ làm tiểu thiếp cũng không được. Cho nên sau đó Thẩm Liên nản lòng thoái chí, nói với hắn để hắn không lại đến tìm nàng. Mã Thiên Tường rất thương tâm khổ sở, cũng cố gắng thuyết phục người trong nhà, nhưng không quá mấy ngày liền nghe nói Dịch Thiên Phàm đã thú Thẩm Liên vào phủ làm thiếp. Mã Thiên Tường tuy rằng tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn cùng Dịch Thiên Phàm xưng huynh gọi đệ, duy trì quan hệ bạn nhậu. Không tự giác có khi cũng sẽ hỏi thăm tin tức Thẩm Liên, nghe nói Thẩm Liên bị phạt trong lòng khổ sở, nhưng mà hắn biết Thẩm Liên hiện tại đã là thiếp người khác, bản thân cần hết hy vọng. Nhưng mà không nghĩ tới tối hôm qua, Thẩm Liên cư nhiên nói muốn gặp hắn, làm ngọn lửa trong lòng Mã Thiên Tường lại đốt lên.
"Liên Nhi...... có phải Dịch Thiên Phàm đối với ngươi không tốt? Hắn có phải khi dễ ngươi? Ta đi tìm hắn! Ta giúp ngươi giáo huấn hắn!" Mã Thiên Tường ôm Thẩm Liên an ủi, càng nói càng kích động, như là sắp đi đến trước mặt Dịch Thiên Phàm.
"Tường ca...... ngươi, ngươi đừng xúc động." Thẩm Liên sợ Mã Thiên Tường thật sự chạy đi tìm Dịch Thiên Phàm tính sổ, duỗi tay ôm phía sau lưng hắn, "Ngươi nghe ta từ từ nói với ngươi......"
Khi Dịch Thiên Phàm về phòng, Thu Tử Hàn đang định rời giường. Nhận quần áo từ tay An Quý, Dịch Thiên Phàm tự mình mặt áo ngoài cho Thu Tử Hàn, lại đeo đai lưng lên.
Thu Tử Hàn hiện tại mang thai đã sắp tám tháng, bụng lớn đến nổi nhìn không tới bàn chân, Thu Tử Hàn vẫn luôn thực gầy, quần áo trước kia rộng nhất bây giờ mặc vào thì phần eo chút chật.
Dịch Thiên Phàm ôn nhu xoa xoa bụng Thu Tử Hàn, khóe miệng mỉm cười, "Lại qua một tháng, sắp chật hết rồi, ngày mai kêu người trong tiệm đến đây, lại làm vài món mới đi."
"Không cần...... Hiện tại làm mới, chờ hài tử sinh ra, quần áo liền mặc không được." Thu Tử Hàn cầm tay Dịch Thiên Phàm, hai người chậm rãi ở trong sân tản bộ, "Cho ngươi và bảo bảo làm đồ mới thì có thể."
"Vậy làm đồ mới cho nhi tử chúng ta đi, ta thì thôi, dù sao cũng không cần đi ra ngoài căng mặt mũi." Dịch Thiên Phàm không thèm để ý nói.
Thu Tử Hàn biết Dịch Thiên Phàm không tính đi cùng những người đó đi ra ngoài hồ nháo, trong lòng lại vui vẻ vài phần.
"Đúng rồi, hôm nay cái kia...... Mã công tử tới tìm ngươi làm gì?"
Dịch Thiên Phàm nói chuyện hôm nay ra, "Ta cảm thấy hắn đến là muốn gặp Thẩm Liên, một hồi chờ An Quý trở về hỏi một chút sẽ biết."
"Hắn tới gặp Thẩm Liên?!" Thu Tử Hàn không biết chuyện này, rất kinh ngạc.
Vì thế Dịch Thiên Phàm lại nói chuyện lúc trước An Thuận tra được cho Thu Tử Hàn nghe, "Cho nên ta hoài nghi Thẩm Liên trước khi vào Dịch phủ, đã cùng Mã Thiên Tường châu thai ám kết...... Vốn dĩ tưởng tiến thêm một bước điều tra rõ lại xử lý, kết quả tối hôm qua Thẩm Liên sinh non, chứng cứ không có, thật là đáng tiếc."
Thu Tử Hàn nửa ngày không nói lời nào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên cầm tay Dịch Thiên Phàm, "Thiên phàm, hài tử Thẩm Liên không còn...... thật sự không có liên quan đến má Ngô."
"Ta đương nhiên tin tưởng không liên quan đến má Ngô." Dịch Thiên Phàm trấn an vỗ vỗ, "Ngươi nghĩ tới cái gì?"
"Chuyện Thẩm Liên mang thai là do má Ngô phát hiện...... Ta cảm thấy cùng chuyện ngày hôm qua có quan hệ." Thu Tử Hàn nói với Dịch Thiên Phàm, "Chúng ta đi hỏi má Ngô đi."
Trong phòng ngoài phòng hỏng bét, nháo đến nửa đêm mới ngừng nghỉ.
Ngày hôm sau, Dịch Thiên Phàm canh giữ ở bên giường tự mình uy Thu Tử Hàn ăn cơm sáng. "Còn khó chịu không?" Dịch Thiên Phàm xoa xoa mặt Thu Tử Hàn đã khôi phục hồng nhuận, lại uy một ngụm cháo tổ yến.
"Ta không có sao...... Ân, ăn không vô." Thu Tử Hàn dựa ngồi trên giường, tay ở bụng mềm nhẹ xoa vòng, nhìn Dịch Thiên Phàm ôn nhu săn sóc, khóe miệng liền không tự giác giơ lên, "Hôm nay không đi cửa hàng sao?"
"Không đi." Dịch Thiên Phàm lấy khăn lau miệng cho Thu Tử Hàn, đem cháo dư lại đều ăn hết, "Nên xem, nên nói, ta đều đã làm, việc kế tiếp của cửa hàng cũng an bài tốt." Dịch Thiên Phàm ăn xong buông chén, cúi xuống dán lỗ tai lên bụng Thu Tử Hàn, "Ta đổi chỗ với Hoàng thúc, để hắn đi cửa hàng giúp ta xử lý sinh ý, ta ở lại trong nhà giúp ngươi chuyển nhà, được không?"
Thu Tử Hàn xoa xoa đầu trên bụng mình, cười nói, "Tự nhiên là tốt."
"Tiểu gia hỏa này rốt cuộc cũng ngừng nghỉ, tối hôm qua lăn lộn nửa đêm, sợ tới mức ta cho rằng nó muốn ra rồi đó." Dịch Thiên Phàm ngẩng đầu, ở trên môi Thu Tử Hàn hôn một cái, nghiêm mặt nói, "Là ta không tốt, sớm nên diệt trừ dã loại trong bụng Thẩm Liên, bằng không cũng không có chuyện ngày hôm qua."
Thu Tử Hàn duỗi tay xoa khóe mắt Dịch Thiên Phàm, nhìn người đáy mắt rõ ràng thâm quầng, có chút đau lòng, "Tối hôm qua làm ngươi lo lắng......"
Dịch Thiên Phàm cầm tay Thu Tử Hàn, đem đến bên môi hôn hôn, "Còn tốt ngươi không có việc gì, bằng không ta hôm nay liền đuổi Thẩm Liên ra phủ."
Hai người đang nói chuyện, thì An Thuận gõ gõ cửa, "Thiếu gia, có khách đến."
"Ai?"
"Hình như là...... Mã công tử."
Dịch Thiên Phàm nhíu mày, Mã Thiên Tường? Sao hắn lại tới?
Chẳng lẽ là...... đã biết chuyện ngày hôm qua? Xem ra trong phủ này không có kín kẽ.
Trong lòng Dịch Thiên Phàm chửi thầm, ngoài miệng nói, "Dẫn hắn đi chính sảnh, chút nữa ta đến." Quay đầu lại nói với Thu Tử Hàn, "Ngươi nằm thêm chút nữa đi, ta đi xem hắn có chuyện gì, một hồi trở về cùng ngươi tản bộ."
"Được...... Mau đi đi." Thu Tử Hàn giúp Dịch Thiên Phàm sửa sửa phát quan, ở má hắn hôn một cái.
Dịch Thiên Phàm lúc này mới vừa lòng đi chính sảnh.
"Thiên phàm...... Ngươi đã đến rồi." Mã Thiên Tường thấy Dịch Thiên Phàm tới, rất nhiệt tình hàn huyên, "Đã lâu không có tới cửa bái phỏng, cũng đừng trách ta quấy rầy a."
"Nào có nào có." Dịch Thiên Phàm mời Mã Thiên Tường ngồi, "Sau lần gặp ở trên phố, cũng đã nhiều ngày không thấy, hôm nay sao lại nghĩ muốn đến nhà ta?
"Các huynh đệ đã lâu không thấy ngươi ra chơi, đều hỏi ngươi đó." Mã Thiên Tường cười nhẹ một tiếng, chế nhạo Dịch Thiên Phàm nói, "Đêm mai ta làm chủ, cùng đi Túy Tiên Lâu tụ hội đi, thế nào?"
"Ha ha." Dịch Thiên Phàm nhìn Mã Thiên Tường liếc mắt một cái, ngoài cười nhưng trong không cười, "Có việc...... ngươi cứ nói thẳng. Nội tử hiện tại thân mình không tiện không thể rời xa y được, tụ hội gì đó thì thôi đi."
Trước kia đều do Dịch Thiên Phàm mời khách, Mã Thiên Tường một lần cũng không có chủ động qua, lần này thế nhưng chủ động nói mời khách, khẳng định có chuyện muốn nhờ.
"Này......" Mã Thiên Tường sờ sờ mũi, quả nhiên là có việc.
Dịch Thiên Phàm cũng không nóng nảy hỏi, nâng chung trà lên, chậm rãi uống ngụm trà.
"Là như thế này, ta nghe nói...... ngươi muốn bán căn nhà này, dọn đến...... ở nông thôn?"
"Ừm." Dù sao cũng là sự thật, Dịch Thiên Phàm không phủ nhận.
"Ta...... muốn mua tòa nhà này của ngươi." Mã Thiên Tường lúc này không ấp a ấp úng nữa, một hơi nói ra ý của mình, "Lần này đến đây là muốn hỏi ngươi, có phải muốn bán tòa nhà này thật hay không, muốn chuyển nhà, sau đó...... đại khái khi nào dọn? Có thể...... bán tòa nhà này cho ta không."
"Vốn là chuyện nhà các ngươi, ta không nên hỏi nhiều. Nhưng hiện tại ngươi muốn ta bán tòa nhà này cho ngươi, ta muốn biết nguyên do." Dịch Thiên Phàm nhìn chằm chằm biểu tình của Mã Thiên Tường, "Theo ta biết...... nhân khẩu Mã gia các ngươi cũng không nhiều, nhà ở hiện tại cũng đủ lớn, ngươi cũng chưa đón dâu phân gia, hiện tại muốn mua tòa nhà lớn như vậy để làm gì?"
"Cũng không nói nhất định phải mua...... chỉ muốn nhìn xem trước." Mã Thiên Tường nói không ra lý do, lời nói trước sau mâu thuẫn, "Ngươi thật có tính toán bán tòa nhà này, hôm nay ta đi khắp nơi nhìn xem, xem xong, trở về nói với mẫu thân...... nói không chừng, ngày mai liền mua."
"Cho nên...... là lão phu nhân muốn mua, kêu ngươi đến đây nhìn xem trước?" Dịch Thiên Phàm nhướng mày, truy vấn nói.
"Ừm, ừm." Mã Thiên Tường có chút không dám nhìn Dịch Thiên Phàm.
Xem ra hôm nay Mã Thiên Tường đến đây muốn hỏi có chuyển nhà hay không là thật, muốn đi khắp nơi nhìn xem là thật, còn muốn mua tòa nhà này không nhất định là thật. Hắn rốt cuộc muốn làm gì?
Dịch Thiên Phàm trong lòng tính toán, "Vậy được, vậy ngươi tùy tiện đi khắp nơi nhìn xem, ta có việc không đi cùng ngươi, xem xong trở về hỏi một chút lão phu nhân, nếu muốn mua...... đến lúc đó chúng ta bàn lại." Không có nói chuyện tòa nhà này đã bị mua rồi.
"Được, được." Mã Thiên Tường nhẹ nhàng thở ra, "Ngươi đi làm chuyện của ngươi đi, ta tự mình đi dạo."
Dịch Thiên Phàm đứng dậy rời đi, đưa mắt ám hiệu cho An Thuận, An Thuận hiểu ý xa xa đi theo phía sau Mã Thiên Tường.
Mã Thiên Tường chờ Dịch Thiên Phàm đi xa, đầu tiên là làm bộ làm tịch ở chính sảnh đi lòng vòng, sau đó liền ra cửa, đi về hướng vườn. Nhà Dịch Thiên Phàm không phải lần đầu hắn đến nên hắn biết hồ hoa sen ở đâu.
Thẩm Liên muốn gặp Mã Thiên Tường, nhưng ngoại nam không thể tùy tiện đi vào nội viện, cho nên nàng kêu một lão ma ma đưa tin cho Mã Thiên Tường, kêu hắn chỉ cần tìm cớ đơn độc đến hồ hoa sen Dịch gia. Thẩm Liên không màng thân mình vừa mới sinh non, sáng sớm đã nói muốn ra ngoài thông khí, kêu người đỡ đến đình ở hồ hoa sen, giả vờ nằm trên ghế phơi nắng.
Mã Thiên Tường đi tới đi lui ở hồ hoa sen, liếc mắt một cái đã thấy được Thẩm Liên trong đình, nhìn nhìn bốn phía, không ai, nên yên tâm đi qua.
"Liên Nhi......" Mã Thiên Tường thấy sắc mặt tái nhợt của Thẩm Liên, thập phần suy yếu dựa vào ghế nằm, cảm thấy trong lòng đau.
Thẩm Liên mở mắt ra, thấy Mã Thiên Tường, nước mắt nhịn không được chảy xuống, cũng không mở miệng nói chuyện, khóc đến lê hoa đái vũ. . Ngôn Tình Sắc
Mã Thiên Tường dù sao cũng không quên Thẩm Liên hiện tại là thiếp của người ta, đang ban ngày nên cũng không dám có hành động khác người, đành phải đến gần một chút, cúi người vỗ vỗ vai Thẩm Liên, "Liên nhi...... ngươi, ngươi đừng khóc a, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Là...... Dịch Thiên Phàm khi dễ ngươi?"
Thẩm Liên vẫn không nói lời nào, tay cầm lấy cái tay đang để lên vai mình, mặt nhẹ nhàng dựa vào, nức nở không dứt.
Mã Thiên Tường càng sốt ruột, đau lòng không thôi, cũng không quan tâm nữa, một phen kéo người vào lòng.
Mã Thiên Tường thích Thẩm Liên, hai người hảo hảo một trận, hắn là nam nhân đầu tiên của Thẩm Liên, nhưng mà không thể cho nàng danh phận, ngay cả thú người vào phủ làm tiểu thiếp cũng không được. Cho nên sau đó Thẩm Liên nản lòng thoái chí, nói với hắn để hắn không lại đến tìm nàng. Mã Thiên Tường rất thương tâm khổ sở, cũng cố gắng thuyết phục người trong nhà, nhưng không quá mấy ngày liền nghe nói Dịch Thiên Phàm đã thú Thẩm Liên vào phủ làm thiếp. Mã Thiên Tường tuy rằng tức giận, nhưng mặt ngoài vẫn cùng Dịch Thiên Phàm xưng huynh gọi đệ, duy trì quan hệ bạn nhậu. Không tự giác có khi cũng sẽ hỏi thăm tin tức Thẩm Liên, nghe nói Thẩm Liên bị phạt trong lòng khổ sở, nhưng mà hắn biết Thẩm Liên hiện tại đã là thiếp người khác, bản thân cần hết hy vọng. Nhưng mà không nghĩ tới tối hôm qua, Thẩm Liên cư nhiên nói muốn gặp hắn, làm ngọn lửa trong lòng Mã Thiên Tường lại đốt lên.
"Liên Nhi...... có phải Dịch Thiên Phàm đối với ngươi không tốt? Hắn có phải khi dễ ngươi? Ta đi tìm hắn! Ta giúp ngươi giáo huấn hắn!" Mã Thiên Tường ôm Thẩm Liên an ủi, càng nói càng kích động, như là sắp đi đến trước mặt Dịch Thiên Phàm.
"Tường ca...... ngươi, ngươi đừng xúc động." Thẩm Liên sợ Mã Thiên Tường thật sự chạy đi tìm Dịch Thiên Phàm tính sổ, duỗi tay ôm phía sau lưng hắn, "Ngươi nghe ta từ từ nói với ngươi......"
Khi Dịch Thiên Phàm về phòng, Thu Tử Hàn đang định rời giường. Nhận quần áo từ tay An Quý, Dịch Thiên Phàm tự mình mặt áo ngoài cho Thu Tử Hàn, lại đeo đai lưng lên.
Thu Tử Hàn hiện tại mang thai đã sắp tám tháng, bụng lớn đến nổi nhìn không tới bàn chân, Thu Tử Hàn vẫn luôn thực gầy, quần áo trước kia rộng nhất bây giờ mặc vào thì phần eo chút chật.
Dịch Thiên Phàm ôn nhu xoa xoa bụng Thu Tử Hàn, khóe miệng mỉm cười, "Lại qua một tháng, sắp chật hết rồi, ngày mai kêu người trong tiệm đến đây, lại làm vài món mới đi."
"Không cần...... Hiện tại làm mới, chờ hài tử sinh ra, quần áo liền mặc không được." Thu Tử Hàn cầm tay Dịch Thiên Phàm, hai người chậm rãi ở trong sân tản bộ, "Cho ngươi và bảo bảo làm đồ mới thì có thể."
"Vậy làm đồ mới cho nhi tử chúng ta đi, ta thì thôi, dù sao cũng không cần đi ra ngoài căng mặt mũi." Dịch Thiên Phàm không thèm để ý nói.
Thu Tử Hàn biết Dịch Thiên Phàm không tính đi cùng những người đó đi ra ngoài hồ nháo, trong lòng lại vui vẻ vài phần.
"Đúng rồi, hôm nay cái kia...... Mã công tử tới tìm ngươi làm gì?"
Dịch Thiên Phàm nói chuyện hôm nay ra, "Ta cảm thấy hắn đến là muốn gặp Thẩm Liên, một hồi chờ An Quý trở về hỏi một chút sẽ biết."
"Hắn tới gặp Thẩm Liên?!" Thu Tử Hàn không biết chuyện này, rất kinh ngạc.
Vì thế Dịch Thiên Phàm lại nói chuyện lúc trước An Thuận tra được cho Thu Tử Hàn nghe, "Cho nên ta hoài nghi Thẩm Liên trước khi vào Dịch phủ, đã cùng Mã Thiên Tường châu thai ám kết...... Vốn dĩ tưởng tiến thêm một bước điều tra rõ lại xử lý, kết quả tối hôm qua Thẩm Liên sinh non, chứng cứ không có, thật là đáng tiếc."
Thu Tử Hàn nửa ngày không nói lời nào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đột nhiên cầm tay Dịch Thiên Phàm, "Thiên phàm, hài tử Thẩm Liên không còn...... thật sự không có liên quan đến má Ngô."
"Ta đương nhiên tin tưởng không liên quan đến má Ngô." Dịch Thiên Phàm trấn an vỗ vỗ, "Ngươi nghĩ tới cái gì?"
"Chuyện Thẩm Liên mang thai là do má Ngô phát hiện...... Ta cảm thấy cùng chuyện ngày hôm qua có quan hệ." Thu Tử Hàn nói với Dịch Thiên Phàm, "Chúng ta đi hỏi má Ngô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.