Chương 12: Sảy thai
Tiểu Thủy Gia Đích Miêu
17/09/2021
Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, Thu Tử Hàn chưa kịp có phản ứng, lúc này mới phục hồi tinh thần, lòng còn sợ hãi mà xoa xoa bụng, đỡ eo đứng lên, "Không bị thương chứ?"
"Không có việc gì." Thẩm Liên đẩy không khỏi má Ngô, đành phải lui về phía sau một bước.
Thẩm Liên oán hận nhìn người trước mắt. Lão ma ma này vẫn luôn che chở ở phía trước, thật là muốn chạm đến Thu Tử Hàn đều không có cơ hội. Bây giờ nên làm cái gì cho phải?
Thẩm Liên sửa sửa lại tóc, đột nhiên tâm tư vừa động. Ngươi không phải che chở Thu Tử Hàn sao, đối với y trung thành và tận tâm sao, ta đây không đụng Thu Tử Hàn nữa, mà hướng vào ngươi má Ngô à, ai hại ta xảy ra chuyện, người đó là thuộc hạ của ai, chỉ cần ta một mực chắc chắn là Thu Tử Hàn chỉ thị má Ngô hại ta, đến lúc đó ai cũng không nói rõ được!
Thẩm Liên gợi lên khóe môi, "Vừa rồi đứng không vững thiếu chút nữa đụng phải phu nhân, đa tạ má Ngô đỡ ta." Thẩm Liên nhìn trời bên ngoài, "Thời điểm cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về rồi, bây giờ đường tối, nếu không bận việc có thể nhờ má Ngô đưa ta về được không? Phu nhân...... không có ý kiến chứ?"
Má Ngô nhìn về phía Thu Tử Hàn, dò hỏi ý kiến y.
"Được, trời sắp tối rồi nhớ mang theo đèn lồng, má Ngô hãy đưa di nương về đi." Thu Tử Hàn cảm thấy đưa về cũng không sao liền nói.
Hai người cáo lui.
"Đem cho ta áo khoác đến đây." Thu Tử Hàn cười khổ lắc lắc đầu, phân phó An Quý.
"Thiếu phu nhân, ngươi nói...... Thẩm di nương đêm nay đến đây có ý gì a?" An Quý mang áo khoác đến, mặc lên cho Thu Tử Hàn.
"Lòng dạ đàn bà khó hiểu, ai biết được." Thu Tử Hàn bất đắc dĩ nói, "Ta vốn dĩ không muốn xung đột với nàng, nàng lại muốn tìm ta phiền toái."
"Vậy......không bằng kêu thiếu gia hưu di nương đi không phải là được rồi sao!" An Quý tuổi còn nhỏ, nghĩ cái gì nói cái đó.
"Nếu di nương không có phạm sai lầm gì, đuổi người ra khỏi cửa, đối với thanh danh Thiên Phàm không tốt." Thu Tử Hàn kiên nhẫn giải thích, "Ta cũng không phải dung được nàng, chỉ cần nàng an phận một ít, đối với Thiên Phàm tốt, Dịch gia cũng không phải không cho được nàng chén cơm."
"Thiếu phu nhân tâm thật tốt! Đối với ai đều khoan dung!" An Quý muốn đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống, "Thời điểm không còn sớm, thiếu phu nhân ăn trước đi."
"Chờ Thiên Phàm trở về cùng ăn." Thu Tử Hàn không ngồi, đi ra cửa, "Theo ta đi ra cửa."
Dịch Thiên Phàm bận một ngày, đi hai cửa hàng của nhà mình ở huyện kế bên. Vải dệt Dịch gia chất lượng không cần bàn cải, lại là cửa hiệu lâu đời, hai cửa hàng sinh ý đều cũng không tệ. Chưởng quầy và tiểu nhị đều là người làm lâu năm, chắc là vì ở huyện kế bên, Vương Chi Hưng còn chưa kịp thay đổi người, cho nên không biết chuyện xảy ra ở cửa hàng kia. Lần này Dịch Thiên Phàm nói rõ ý định đến, chưởng quầy cũng không mâu thuẫn, ngoan ngoãn giao sổ sách, nguyện ý nghe Dịch Thiên Phàm an bài.
Xem xong sổ sách, sắp xếp xong tình huống trong tiệm, công đạo cho chưởng quầy xong, đã đến giờ ăn tối.
"Thiếu gia, nếu không ăn cơm xong lại trở về?" An Thuận nhìn trời sắp tối, hỏi một câu.
"Không, về nhà thôi. Tử Hàn khẳng định đang chờ ta trở về cùng nhau ăn cơm." Dịch Thiên Phàm xoay người lên ngựa.
Hai người phảng phất như tâm hữu linh tê, không ước định, nhưng lại nghĩ cùng một chuyện.
Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, vào thành, cách nhà càng ngày càng gần. Vừa qua đầu phố, xa xa đã thấy đèn lồng nhà mình, có đứng hai người.
Nhìn thân ảnh kia làm hốc mắt Dịch Thiên Phàm nóng lên, Dịch Thiên Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, hai đời làm người, chỉ có Thu Tử Hàn mới có thể cho hắn cảm giác ấm áp gia đình, không khỏi phi ngựa nhanh hơn, tăng tốc nhanh hơn, "Giá!"
"Hu!" Tới cửa, Dịch Thiên Phàm nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh người kia, "Sao lại không ở phòng chờ ta, ăn cơm chưa?"
Thu Tử Hàn giơ tay sửa sửa lại đầu tóc có chút lộn xộn của Dịch Thiên Phàm, "Chưa ăn, muốn chờ ngươi trở về cùng ăn."
Dịch Thiên Phàm hôn môi Thu Tử Hàn một cái, "Sau này đừng chờ ta, ngươi đói làm ta đau lòng."
Thu Tử Hàn nắm tay Dịch Thiên Phàm, hai người cùng nhau trở về, "Đói bụng ta sẽ ăn lót dạ, nhưng bữa ăn chính ta muốn chúng ta cùng ăn."
"Được được." Dịch Thiên Phàm cười, một tay ôm Thu Tử Hàn vào lòng, tay kia xoa xoa bụng y.
Hai người đang đi về hướng chính viện, thì thấy một gã sai vặt đang hoang mang rối loạn chạy về hướng này.
Ban đêm quá tối, gã sai vặt kia lại hoảng sợ, chạy lung tung cả lên, thiếu chút nữa đụng vào Thu Tử Hàn. Dịch Thiên Phàm che chở y, đạp lên đùi gã sai vặt một cái, cả giận nói, "Lỗ mãng hấp tấp cái gì? Không thấy thiếu phu nhân sao!?"
"Thiếu...... thiếu gia!" Gã sai vặt kia liền quỳ trên đất, "Di nương trượt chân rớt xuống hồ hoa sen, quản gia kêu ta chạy đi tìm đại phu trở về!"
"Cái gì?!" Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn đồng thời lên tiếng, nhìn nhau một cái.
"Cứu người lên chưa?"
"Người đã cứu lên, nhưng mà di nương kêu đau bụng, sợ là không tốt!"
"Ta đã biết, ngươi đi đi." Dịch Thiên Phàm nói.
Thu Tử Hàn nói với Dịch Thiên Phàm, "Chúng ta đi xem đi."
Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Liên được đưa về tẩm viện của mình, váy áo dưới thân đã bị máu tươi nhiễm hồng, bụng ẩn ẩn đau, Thẩm Liên có thể cảm giác được hài tử một chút một chút rời đi thân thể của mình, nàng nhắm hai mắt, ôm bụng cuộn tròn trên giường, trong lòng lại đang tính toán nên làm như thế nào để cáo trạng với Dịch Thiên Phàm.
Má Ngô canh giữ ở mép giường, chuyện phát sinh vừa rồi tuy rằng làm bà hoảng sợ, nhưng giờ phút này biểu tình đã trấn định lại, làm việc ở tòa nhà lớn nửa đời người, có thủ đoạn gì không phải chưa thấy qua. Má Ngô tuy rằng không biết thiếu gia đối với di nương như thế nào, nhưng hôm nay rõ ràng là Thẩm Liên muốn giá họa cho lên đầu bà, không đúng, là muốn giá họa lên đầu Thu Tử Hàn, má Ngô bà đã đồng ý sẽ bảo hộ tốt người đó, nhưng cũng không thể vì thế mà bị oan uổng chứ.
Khi Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn đến, đại phu còn chưa tới. Quản gia Hoàng Trung canh giữ ở ngoài cửa, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, di nương ở trong."
Vào phòng đã ngửi thấy một mùi dày đặc máu tươi, Dịch Thiên Phàm nhíu nhíu mày, đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống, "Ngươi bên ngoài chờ ta, ta đi vào xem một cái liền ra."
"Được." Thu Tử Hàn có thể nghe được tiếng Thẩm Liên thống khổ, trong lòng có chút lo lắng.
Dịch Thiên Phàm xoay người vào buồng trong, Thẩm Liên nghe thấy âm thanh mở mắt ra thấy hắn, liền biến thành khóc lóc kể lể, "Dịch Lang...... cứu cứu con của chúng ta...... cứu cứu con của chúng ta...... ô ô......"
"Hài tử?" Dịch Thiên Phàm đứng yên cách mép giường một chút, làm bộ không hiểu, "Hài tử gì?"
Thẩm Liên thấy Dịch Thiên Phàm phản ứng, cho rằng hắn thật sự cái gì cũng không biết, vươn một cánh tay ra, chỉ má Ngô, oán hận nói, "Là bà ấy! Là bà ấy cố ý đẩy xuống nước! Ta, ta đã mang cốt nhục của Dịch lang!"
Má Ngô quỳ trước mặt Dịch Thiên Phàm, "Di nương là do không cẩn thận rớt xuống hồ hoa sen, thỉnh thiếu gia nắm rõ."
"Ngươi nói dối! Rõ ràng là ngươi đẩy ta! Ách......" Thẩm Liên ôm bụng, giãy giụa, "Dịch Lang...... là bà ấy đẩy ta! Là bà ấy!"
Dịch Thiên Phàm đỡ má Ngô đứng lên, nhìn mắt Thẩm Liên, "Chuyện này ta sẽ điều tra, đại phu lập tức đến, ngươi nghỉ ngơi đi."
"Ách...... bụng ta...... đau...... Dịch Lang chàng đừng đi...... đừng đi......" Bởi vì mất máu, sắc mặt Thẩm Liên tái nhợt, nàng cố sức muốn nắm lấy tay áo Dịch Thiên Phàm, tận lực làm cho mình có vẻ đáng thương, "Đừng đi...... ở cùng ta."
Dịch Thiên Phàm kéo tay áo mình khỏi tay Thẩm Liên, "Ta ở bên ngoài phòng, ngươi an tĩnh nằm đi." Nói xong, mang theo má Ngô đi ra.
Nếu ở đời trước, Dịch Thiên Phàm đối với chuyện này tất cả đều không hiểu, nếu gặp phải tình huống này, chắc sẽ có cảm giác đau lòng, chắc sẽ ôm Thẩm Liên an ủi, chắc sẽ lo lắng và nôn nóng chờ đợi đại phu đến. Nhưng đã qua một đời, ngoại trừ Thu Tử Hàn, bất luận kẻ nào hỉ nộ ái ố đều không thể lay động Dịch Thiên Phàm.
Nhìn thấy Dịch Thiên Phàm ra, Thu Tử Hàn vội vàng đỡ eo đứng lên, "Rốt cuộc sao lại thành thế này?"
Dịch Thiên Phàm cầm tay Thu Tử Hàn, cảm giác được y bất an, vì thế ôm người vào lòng, "Ngươi đừng vội, để má Ngô chậm rãi nói."
"Ừm." Thu Tử Hàn tựa đầu vào vai Dịch Thiên Phàm, bình phục một chút tâm tình, lúc này được để Dịch Thiên Phàm đỡ ngồi xuống ghế.
Lúc này, đại phu vừa vặn được gã sai vặt thỉnh đến đây, Dịch Thiên Phàm liền bảo má Ngô khoan hãy nói, trước để đại phu đi xem cho Thẩm Liên.
Đại phu vào phòng trong, không đến nửa khắc liền ra tới, lắc lắc đầu, "Hài tử không giữ được, ta khai chút thuốc cầm máu bổ huyết, mau chóng để người bệnh uống, để tránh thân mình quá mức hỏng."
Tay Thu Tử Hàn căng thẳng, Dịch Thiên Phàm trấn an vỗ vỗ, "Vậy làm phiền đại phu." Sau đó phân phó An Quý đi theo lấy thuốc, kêu nha đầu bưng nước ấm đến, hầu hạ Thẩm Liên lau, đổi thân quần áo.
"Hôm nay rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Gian ngoài còn lại Hoàng Trung bọn họ bốn người, Dịch Thiên Phàm lúc này mới hỏi má Ngô.
"Dịch Lang!" Ai ngờ má Ngô còn chưa mở miệng, vốn dĩ nên nằm ở phòng trong Thẩm Liên đã được nha hoàn dìu tập tễnh đi ra, vết máu dọc theo bước chân nàng mà chảy thành một đường, "Là Thu Tử Hàn sai má Ngô, cố ý đẩy ta xuống nước, hắn muốn hại hài tử ta! Hài tử đáng thương của ta! Ô ô...... chàng phải làm chủ cho ta! Làm chủ cho ta......" Nói còn chưa dứt lời, cả người ngã trên đất, khóc rống lên.
Má Ngô vừa nghe lời này, cũng lập tức quỳ xuống bên cạnh Thẩm Liên, "Không có người đẩy di nương rơi xuống nước, là do tự nàng ngã xuống, việc này không liên quan đến thiếu phu nhân! Thỉnh thiếu gia nắm rõ!"
"Ngươi nói dối!" Thẩm Liên nghe vậy ngừng khóc, ngẩng đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm má Ngô, "Ta nửa tháng trước phát hiện mình mang thai hai tháng, vốn định chờ hài tử ổn định, mới đi nói cho Dịch Lang, để cho hắn một kinh hỉ, trong khoảng thời gian này vẫn luôn thật cẩn thận, từ khi má Ngô ngươi đến viện của ta, vẫn luôn lén lút...... nhất định là ngươi đã phát hiện ta có hài tử, nói cho Thu Tử Hàn nghe...... mà Thu Tử Hàn không dung được mẫu tử chúng ta, liền sai ngươi đẩy ta rơi xuống nước, mới làm ta sảy thai!"
"Ta......" Má Ngô muốn phản bác, lại bị Dịch Thiên Phàm đoạt trước.
"Ngươi nói ngươi có thai hai tháng, vậy sao mấy ngày trước đại phu khám ra nói ngươi mang thai hơn ba tháng?" Dịch Thiên Phàm cũng không làm bộ không biết nữa, híp mắt nhìn về phía Thẩm Liên.
"Này......" Thẩm Liên dừng một chút, "Thân mình ta, đương nhiên ta biết rõ ràng nhất, đến bây giờ xác thật là hai tháng không có nguyệt sự...... nhất định là đại phu kia khám sai thời gian rồi...... Dịch Lang, chàng hãy tin ta...... bằng không, kêu đại phu đó đến khám lại lần nữa đi, khẳng định là hắn khám sai rồi." Thẩm Liên nhìn thấy đại phu hôm nay không phải người hôm đó khám cho nàng, vừa rồi nghe được đại phu nói hài tử không giữ được mới dám nói như vậy, dù sao hiện tại cũng là 'chết không đối chứng'.
"Đúng không......" Dịch Thiên Phàm không tin lý do thoái thác của Thẩm Liên, hiện tại hài tử không còn, trong lúc nhất thời không bắt được nhược điểm Thẩm Liên. Dịch Thiên Phàm trong lúc lơ đãng quay đầu thì thấy, phát hiện Thu Tử Hàn sắc mặt trắng bệch, nhấp môi dựa vào ghế.
"Tử Hàn ngươi sao vậy?" Dịch Thiên Phàm cũng không nghĩ đến chuyện Thẩm Liên nữa, thầm mắng mình sơ ý không có lưu ý đến Thu Tử Hàn, cầm tay y, "Chỗ nào không thoải mái? Sao sắc mặt kém như vậy?"
Thẩm Liên nhìn thấy bộ dáng Thu Tử Hàn, càng thêm hùng hổ doạ người, "Dịch Lang chàng xem, hắn chính là có tật giật mình! Sợ sẽ gặp báo ứng!"
"Ngươi câm miệng!" Dịch Thiên Phàm tâm phiền ý loạn, hướng Thẩm Liên hét lớn một tiếng. Đứng dậy, để Thu Tử Hàn dựa vào người mình, nhẹ vuốt lưng y, "Tử Hàn, ngươi nói cho ta biết, ngươi...... làm sao vậy?"
"Thiên Phàm...... ta, ta có chút không thoải mái......" Thu Tử Hàn nghe hài tử không giữ được bản thân liền có chút không đành lòng, lại bị Thẩm Liên nửa người toàn là máu kích thích, cảm thấy chóp mũi càng ngày càng nồng mùi máu ép y không thở nổi, cơm chiều không ăn dạ dày trống không, một trận một trận ghê tởm, "Ta...... ọe......" Nói một nửa, nhịn không được che ngực nôn khan một trận.
"Tử Hàn!" Dịch Thiên Phàm hoảng sợ, không rảnh lo gì nữa, chặn ngang bế Thu Tử Hàn lên, đi đến phòng cách vách, "Hoàng thúc, mau! Đại phu!"
"Không có việc gì." Thẩm Liên đẩy không khỏi má Ngô, đành phải lui về phía sau một bước.
Thẩm Liên oán hận nhìn người trước mắt. Lão ma ma này vẫn luôn che chở ở phía trước, thật là muốn chạm đến Thu Tử Hàn đều không có cơ hội. Bây giờ nên làm cái gì cho phải?
Thẩm Liên sửa sửa lại tóc, đột nhiên tâm tư vừa động. Ngươi không phải che chở Thu Tử Hàn sao, đối với y trung thành và tận tâm sao, ta đây không đụng Thu Tử Hàn nữa, mà hướng vào ngươi má Ngô à, ai hại ta xảy ra chuyện, người đó là thuộc hạ của ai, chỉ cần ta một mực chắc chắn là Thu Tử Hàn chỉ thị má Ngô hại ta, đến lúc đó ai cũng không nói rõ được!
Thẩm Liên gợi lên khóe môi, "Vừa rồi đứng không vững thiếu chút nữa đụng phải phu nhân, đa tạ má Ngô đỡ ta." Thẩm Liên nhìn trời bên ngoài, "Thời điểm cũng không còn sớm, ta cũng nên trở về rồi, bây giờ đường tối, nếu không bận việc có thể nhờ má Ngô đưa ta về được không? Phu nhân...... không có ý kiến chứ?"
Má Ngô nhìn về phía Thu Tử Hàn, dò hỏi ý kiến y.
"Được, trời sắp tối rồi nhớ mang theo đèn lồng, má Ngô hãy đưa di nương về đi." Thu Tử Hàn cảm thấy đưa về cũng không sao liền nói.
Hai người cáo lui.
"Đem cho ta áo khoác đến đây." Thu Tử Hàn cười khổ lắc lắc đầu, phân phó An Quý.
"Thiếu phu nhân, ngươi nói...... Thẩm di nương đêm nay đến đây có ý gì a?" An Quý mang áo khoác đến, mặc lên cho Thu Tử Hàn.
"Lòng dạ đàn bà khó hiểu, ai biết được." Thu Tử Hàn bất đắc dĩ nói, "Ta vốn dĩ không muốn xung đột với nàng, nàng lại muốn tìm ta phiền toái."
"Vậy......không bằng kêu thiếu gia hưu di nương đi không phải là được rồi sao!" An Quý tuổi còn nhỏ, nghĩ cái gì nói cái đó.
"Nếu di nương không có phạm sai lầm gì, đuổi người ra khỏi cửa, đối với thanh danh Thiên Phàm không tốt." Thu Tử Hàn kiên nhẫn giải thích, "Ta cũng không phải dung được nàng, chỉ cần nàng an phận một ít, đối với Thiên Phàm tốt, Dịch gia cũng không phải không cho được nàng chén cơm."
"Thiếu phu nhân tâm thật tốt! Đối với ai đều khoan dung!" An Quý muốn đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống, "Thời điểm không còn sớm, thiếu phu nhân ăn trước đi."
"Chờ Thiên Phàm trở về cùng ăn." Thu Tử Hàn không ngồi, đi ra cửa, "Theo ta đi ra cửa."
Dịch Thiên Phàm bận một ngày, đi hai cửa hàng của nhà mình ở huyện kế bên. Vải dệt Dịch gia chất lượng không cần bàn cải, lại là cửa hiệu lâu đời, hai cửa hàng sinh ý đều cũng không tệ. Chưởng quầy và tiểu nhị đều là người làm lâu năm, chắc là vì ở huyện kế bên, Vương Chi Hưng còn chưa kịp thay đổi người, cho nên không biết chuyện xảy ra ở cửa hàng kia. Lần này Dịch Thiên Phàm nói rõ ý định đến, chưởng quầy cũng không mâu thuẫn, ngoan ngoãn giao sổ sách, nguyện ý nghe Dịch Thiên Phàm an bài.
Xem xong sổ sách, sắp xếp xong tình huống trong tiệm, công đạo cho chưởng quầy xong, đã đến giờ ăn tối.
"Thiếu gia, nếu không ăn cơm xong lại trở về?" An Thuận nhìn trời sắp tối, hỏi một câu.
"Không, về nhà thôi. Tử Hàn khẳng định đang chờ ta trở về cùng nhau ăn cơm." Dịch Thiên Phàm xoay người lên ngựa.
Hai người phảng phất như tâm hữu linh tê, không ước định, nhưng lại nghĩ cùng một chuyện.
Dọc theo đường đi ra roi thúc ngựa, vào thành, cách nhà càng ngày càng gần. Vừa qua đầu phố, xa xa đã thấy đèn lồng nhà mình, có đứng hai người.
Nhìn thân ảnh kia làm hốc mắt Dịch Thiên Phàm nóng lên, Dịch Thiên Phàm cảm thấy trong lòng ấm áp, hai đời làm người, chỉ có Thu Tử Hàn mới có thể cho hắn cảm giác ấm áp gia đình, không khỏi phi ngựa nhanh hơn, tăng tốc nhanh hơn, "Giá!"
"Hu!" Tới cửa, Dịch Thiên Phàm nhảy xuống ngựa, đi đến bên cạnh người kia, "Sao lại không ở phòng chờ ta, ăn cơm chưa?"
Thu Tử Hàn giơ tay sửa sửa lại đầu tóc có chút lộn xộn của Dịch Thiên Phàm, "Chưa ăn, muốn chờ ngươi trở về cùng ăn."
Dịch Thiên Phàm hôn môi Thu Tử Hàn một cái, "Sau này đừng chờ ta, ngươi đói làm ta đau lòng."
Thu Tử Hàn nắm tay Dịch Thiên Phàm, hai người cùng nhau trở về, "Đói bụng ta sẽ ăn lót dạ, nhưng bữa ăn chính ta muốn chúng ta cùng ăn."
"Được được." Dịch Thiên Phàm cười, một tay ôm Thu Tử Hàn vào lòng, tay kia xoa xoa bụng y.
Hai người đang đi về hướng chính viện, thì thấy một gã sai vặt đang hoang mang rối loạn chạy về hướng này.
Ban đêm quá tối, gã sai vặt kia lại hoảng sợ, chạy lung tung cả lên, thiếu chút nữa đụng vào Thu Tử Hàn. Dịch Thiên Phàm che chở y, đạp lên đùi gã sai vặt một cái, cả giận nói, "Lỗ mãng hấp tấp cái gì? Không thấy thiếu phu nhân sao!?"
"Thiếu...... thiếu gia!" Gã sai vặt kia liền quỳ trên đất, "Di nương trượt chân rớt xuống hồ hoa sen, quản gia kêu ta chạy đi tìm đại phu trở về!"
"Cái gì?!" Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn đồng thời lên tiếng, nhìn nhau một cái.
"Cứu người lên chưa?"
"Người đã cứu lên, nhưng mà di nương kêu đau bụng, sợ là không tốt!"
"Ta đã biết, ngươi đi đi." Dịch Thiên Phàm nói.
Thu Tử Hàn nói với Dịch Thiên Phàm, "Chúng ta đi xem đi."
Sau khi xảy ra chuyện, Thẩm Liên được đưa về tẩm viện của mình, váy áo dưới thân đã bị máu tươi nhiễm hồng, bụng ẩn ẩn đau, Thẩm Liên có thể cảm giác được hài tử một chút một chút rời đi thân thể của mình, nàng nhắm hai mắt, ôm bụng cuộn tròn trên giường, trong lòng lại đang tính toán nên làm như thế nào để cáo trạng với Dịch Thiên Phàm.
Má Ngô canh giữ ở mép giường, chuyện phát sinh vừa rồi tuy rằng làm bà hoảng sợ, nhưng giờ phút này biểu tình đã trấn định lại, làm việc ở tòa nhà lớn nửa đời người, có thủ đoạn gì không phải chưa thấy qua. Má Ngô tuy rằng không biết thiếu gia đối với di nương như thế nào, nhưng hôm nay rõ ràng là Thẩm Liên muốn giá họa cho lên đầu bà, không đúng, là muốn giá họa lên đầu Thu Tử Hàn, má Ngô bà đã đồng ý sẽ bảo hộ tốt người đó, nhưng cũng không thể vì thế mà bị oan uổng chứ.
Khi Dịch Thiên Phàm và Thu Tử Hàn đến, đại phu còn chưa tới. Quản gia Hoàng Trung canh giữ ở ngoài cửa, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, di nương ở trong."
Vào phòng đã ngửi thấy một mùi dày đặc máu tươi, Dịch Thiên Phàm nhíu nhíu mày, đỡ Thu Tử Hàn ngồi xuống, "Ngươi bên ngoài chờ ta, ta đi vào xem một cái liền ra."
"Được." Thu Tử Hàn có thể nghe được tiếng Thẩm Liên thống khổ, trong lòng có chút lo lắng.
Dịch Thiên Phàm xoay người vào buồng trong, Thẩm Liên nghe thấy âm thanh mở mắt ra thấy hắn, liền biến thành khóc lóc kể lể, "Dịch Lang...... cứu cứu con của chúng ta...... cứu cứu con của chúng ta...... ô ô......"
"Hài tử?" Dịch Thiên Phàm đứng yên cách mép giường một chút, làm bộ không hiểu, "Hài tử gì?"
Thẩm Liên thấy Dịch Thiên Phàm phản ứng, cho rằng hắn thật sự cái gì cũng không biết, vươn một cánh tay ra, chỉ má Ngô, oán hận nói, "Là bà ấy! Là bà ấy cố ý đẩy xuống nước! Ta, ta đã mang cốt nhục của Dịch lang!"
Má Ngô quỳ trước mặt Dịch Thiên Phàm, "Di nương là do không cẩn thận rớt xuống hồ hoa sen, thỉnh thiếu gia nắm rõ."
"Ngươi nói dối! Rõ ràng là ngươi đẩy ta! Ách......" Thẩm Liên ôm bụng, giãy giụa, "Dịch Lang...... là bà ấy đẩy ta! Là bà ấy!"
Dịch Thiên Phàm đỡ má Ngô đứng lên, nhìn mắt Thẩm Liên, "Chuyện này ta sẽ điều tra, đại phu lập tức đến, ngươi nghỉ ngơi đi."
"Ách...... bụng ta...... đau...... Dịch Lang chàng đừng đi...... đừng đi......" Bởi vì mất máu, sắc mặt Thẩm Liên tái nhợt, nàng cố sức muốn nắm lấy tay áo Dịch Thiên Phàm, tận lực làm cho mình có vẻ đáng thương, "Đừng đi...... ở cùng ta."
Dịch Thiên Phàm kéo tay áo mình khỏi tay Thẩm Liên, "Ta ở bên ngoài phòng, ngươi an tĩnh nằm đi." Nói xong, mang theo má Ngô đi ra.
Nếu ở đời trước, Dịch Thiên Phàm đối với chuyện này tất cả đều không hiểu, nếu gặp phải tình huống này, chắc sẽ có cảm giác đau lòng, chắc sẽ ôm Thẩm Liên an ủi, chắc sẽ lo lắng và nôn nóng chờ đợi đại phu đến. Nhưng đã qua một đời, ngoại trừ Thu Tử Hàn, bất luận kẻ nào hỉ nộ ái ố đều không thể lay động Dịch Thiên Phàm.
Nhìn thấy Dịch Thiên Phàm ra, Thu Tử Hàn vội vàng đỡ eo đứng lên, "Rốt cuộc sao lại thành thế này?"
Dịch Thiên Phàm cầm tay Thu Tử Hàn, cảm giác được y bất an, vì thế ôm người vào lòng, "Ngươi đừng vội, để má Ngô chậm rãi nói."
"Ừm." Thu Tử Hàn tựa đầu vào vai Dịch Thiên Phàm, bình phục một chút tâm tình, lúc này được để Dịch Thiên Phàm đỡ ngồi xuống ghế.
Lúc này, đại phu vừa vặn được gã sai vặt thỉnh đến đây, Dịch Thiên Phàm liền bảo má Ngô khoan hãy nói, trước để đại phu đi xem cho Thẩm Liên.
Đại phu vào phòng trong, không đến nửa khắc liền ra tới, lắc lắc đầu, "Hài tử không giữ được, ta khai chút thuốc cầm máu bổ huyết, mau chóng để người bệnh uống, để tránh thân mình quá mức hỏng."
Tay Thu Tử Hàn căng thẳng, Dịch Thiên Phàm trấn an vỗ vỗ, "Vậy làm phiền đại phu." Sau đó phân phó An Quý đi theo lấy thuốc, kêu nha đầu bưng nước ấm đến, hầu hạ Thẩm Liên lau, đổi thân quần áo.
"Hôm nay rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Gian ngoài còn lại Hoàng Trung bọn họ bốn người, Dịch Thiên Phàm lúc này mới hỏi má Ngô.
"Dịch Lang!" Ai ngờ má Ngô còn chưa mở miệng, vốn dĩ nên nằm ở phòng trong Thẩm Liên đã được nha hoàn dìu tập tễnh đi ra, vết máu dọc theo bước chân nàng mà chảy thành một đường, "Là Thu Tử Hàn sai má Ngô, cố ý đẩy ta xuống nước, hắn muốn hại hài tử ta! Hài tử đáng thương của ta! Ô ô...... chàng phải làm chủ cho ta! Làm chủ cho ta......" Nói còn chưa dứt lời, cả người ngã trên đất, khóc rống lên.
Má Ngô vừa nghe lời này, cũng lập tức quỳ xuống bên cạnh Thẩm Liên, "Không có người đẩy di nương rơi xuống nước, là do tự nàng ngã xuống, việc này không liên quan đến thiếu phu nhân! Thỉnh thiếu gia nắm rõ!"
"Ngươi nói dối!" Thẩm Liên nghe vậy ngừng khóc, ngẩng đầu hung tợn mà nhìn chằm chằm má Ngô, "Ta nửa tháng trước phát hiện mình mang thai hai tháng, vốn định chờ hài tử ổn định, mới đi nói cho Dịch Lang, để cho hắn một kinh hỉ, trong khoảng thời gian này vẫn luôn thật cẩn thận, từ khi má Ngô ngươi đến viện của ta, vẫn luôn lén lút...... nhất định là ngươi đã phát hiện ta có hài tử, nói cho Thu Tử Hàn nghe...... mà Thu Tử Hàn không dung được mẫu tử chúng ta, liền sai ngươi đẩy ta rơi xuống nước, mới làm ta sảy thai!"
"Ta......" Má Ngô muốn phản bác, lại bị Dịch Thiên Phàm đoạt trước.
"Ngươi nói ngươi có thai hai tháng, vậy sao mấy ngày trước đại phu khám ra nói ngươi mang thai hơn ba tháng?" Dịch Thiên Phàm cũng không làm bộ không biết nữa, híp mắt nhìn về phía Thẩm Liên.
"Này......" Thẩm Liên dừng một chút, "Thân mình ta, đương nhiên ta biết rõ ràng nhất, đến bây giờ xác thật là hai tháng không có nguyệt sự...... nhất định là đại phu kia khám sai thời gian rồi...... Dịch Lang, chàng hãy tin ta...... bằng không, kêu đại phu đó đến khám lại lần nữa đi, khẳng định là hắn khám sai rồi." Thẩm Liên nhìn thấy đại phu hôm nay không phải người hôm đó khám cho nàng, vừa rồi nghe được đại phu nói hài tử không giữ được mới dám nói như vậy, dù sao hiện tại cũng là 'chết không đối chứng'.
"Đúng không......" Dịch Thiên Phàm không tin lý do thoái thác của Thẩm Liên, hiện tại hài tử không còn, trong lúc nhất thời không bắt được nhược điểm Thẩm Liên. Dịch Thiên Phàm trong lúc lơ đãng quay đầu thì thấy, phát hiện Thu Tử Hàn sắc mặt trắng bệch, nhấp môi dựa vào ghế.
"Tử Hàn ngươi sao vậy?" Dịch Thiên Phàm cũng không nghĩ đến chuyện Thẩm Liên nữa, thầm mắng mình sơ ý không có lưu ý đến Thu Tử Hàn, cầm tay y, "Chỗ nào không thoải mái? Sao sắc mặt kém như vậy?"
Thẩm Liên nhìn thấy bộ dáng Thu Tử Hàn, càng thêm hùng hổ doạ người, "Dịch Lang chàng xem, hắn chính là có tật giật mình! Sợ sẽ gặp báo ứng!"
"Ngươi câm miệng!" Dịch Thiên Phàm tâm phiền ý loạn, hướng Thẩm Liên hét lớn một tiếng. Đứng dậy, để Thu Tử Hàn dựa vào người mình, nhẹ vuốt lưng y, "Tử Hàn, ngươi nói cho ta biết, ngươi...... làm sao vậy?"
"Thiên Phàm...... ta, ta có chút không thoải mái......" Thu Tử Hàn nghe hài tử không giữ được bản thân liền có chút không đành lòng, lại bị Thẩm Liên nửa người toàn là máu kích thích, cảm thấy chóp mũi càng ngày càng nồng mùi máu ép y không thở nổi, cơm chiều không ăn dạ dày trống không, một trận một trận ghê tởm, "Ta...... ọe......" Nói một nửa, nhịn không được che ngực nôn khan một trận.
"Tử Hàn!" Dịch Thiên Phàm hoảng sợ, không rảnh lo gì nữa, chặn ngang bế Thu Tử Hàn lên, đi đến phòng cách vách, "Hoàng thúc, mau! Đại phu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.