Chương 266: Âm thầm tìm hiểu
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tôi cũng nghe nói Vọng Giang xảy ra bắn súng nhưng trên Tv nói là đã phá được án mà.
Hứa Lập hỏi.
Lão Triệu lắc đầu rồi cảnh giác nhìn quanh. Người bên cạnh vỗ lão Triệu một cái nói.
- Được rồi, không cần nhìn, nghe nói cục Công an mới có tân cục trưởng, đám người kia đều mang theo đuôi làm người, đều trốn ở nhà không dám ra rồi.
Lão Triệu nghe xong thở dài nói với Hứa Lập.
- Lão đệ, không phải tôi không nói mà là không dám tùy tiện nói. Tôi sợ hại chú. Lão đệ là người từ ngoài tới. Chú không biết chứ đám côn đồ Vọng Giang này quá càn rỡ, mấy người chúng tôi nói chuyện ở đây chúng không dám làm gì chúng tôi vì bọn tôi đã ở đây nửa đời người, bọn chúng cũng biết chúng tôi không thể làm gì chọc vào mình. Nhưng chúng nếu thấy có người ngoài xuất hiện ở chỗ chúng tôi, lại nói chuyện về chúng thì bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chẳng qua mấy hôm trước có tân cục trưởng Cục công an đến nên đám côn đồ đó không biết trốn đi đâu mà vài ngày rồi không thấy nữa.
- Đám côn đồ này lợi hại như vậy sao? Xem ra sau này tôi phải cẩn thận mới được. Chẳng qua cục trưởng Cục công an Vọng Giang thì tôi cũng biết. Y trước làm phó trưởng phòng công an huyện Giang Ninh chúng tôi, lúc ở Giang Ninh thì y rất lợi hại, mặc kệ vụ án gì hắn cũng phá được. Mấy năm qua Giang Ninh chúng tôi không xảy ra vụ án mạng nào cả. Mấy vụ cướp đều bị phá, bây giờ ở Giang Ninh chúng tôi ngay cả đám trộm cũng ít gặp.
Hứa Lập cố ý nói thành tích công tác của Triệu Quốc Khánh, hy vọng làm mọi người ở đây tin tưởng. Mấy năm qua tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang quá loạn, làm quần chúng nhân dân mất lòng tin vào hệ thống công an, cũng không quá tin vào đảng ủy, chính quyền địa phương. Hứa Lập chỉ có thể thông qua mình một lần nữa làm quần chúng tin tưởng. Chỉ khi dân chúng toàn Vọng Giang đồng tâm hiệp lực mới có thể bắt hết đám côn đồ Vọng Giang.
- Lợi hại như vậy sao? Vậy Vọng Giang chúng ta có hy vọng rồi.
Một ông lão ở bên xen miệng vào.
Lão Triệu lại thở dài một tiếng.
- Ôi, rất khó. Nhiều năm như vậy đám côn đồ đã phát triển lớn mạnh thì vị cục trưởng kia có thể bắt được sao? Đặc biệt là tên đại ca Trịnh Quân Ba kia không chỉ là chủ công ty nổi tiếng của thị xã, còn là đại biểu Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân. Các ông nói xem loại côn đồ này mà có thể thành đại biểu của nhân dân, vậy dân chúng còn sống được sao?
- Trịnh Quân Ba này là trùm xã hội đen của Vọng Giang? Chẳng lẽ không ai điều tra hắn ư?
Hứa Lập hy vọng các ông lão này có thể cung cấp một chút tin tức có giá trị cho mình.
- Điều tra hắn? Ai dám chứ? Lão đệ bây giờ còn nói thế được chứ, nếu mấy hôm trước chú dám nói bọn chúng là xã hội đen cam đoan lập tức có người đánh chú một trận.
Lão Triệu than thở.
- Càn rỡ như vậy sao? Bọn họ dám quản cả việc chúng ta nói chuyện? Bọn chúng có bao người mà có thể giám sát chúng ta mọi lúc mọi nơi chứ?
Hứa Lập thật sự không nghĩ tới Trịnh Quân Ba này còn hiểu được khống chế người dân nói chuyện, xem ra mình đã xem thường đối phương. Đồng thời Hứa Lập càng thêm căng thẳng, Trịnh Quân Ba có thực lực như vậy ở Vọng Giang, ngay cả quần chúng nhân dân bàn tán y cũng không dám. Vậy Trịnh Quân Ba có bao đàn em?
- Việc nhỏ này căn bản không cần người ta tự mình đi quản. Chú không phải người Vọng Giang nên không biết. Trịnh Quân Ba sau khi nổi tiếng thì đám trẻ con bây giờ học gì không học lại đi thần tượng hắn. Loại côn đồ này có gì đáng học chứ, học hắn lấn nam hiếp nữ ư? Học đánh nhau ẩu đả ư? Nhưng đám trẻ con mười mấy tuổi lại thần tượng Trịnh Quân Ba, làm chân chó cho Trịnh Quân Ba. Chuyện ở Vọng Giang này có khi thị trưởng, bí thư thị ủy, Cục công an không biết nhưng Trịnh Quân Ba sẽ là người đầu tiên được biết.
Hứa Lập nghe xong không khỏi sửng sốt, nếu như đúng như lời lão lão Triệu nói thì Trịnh Quân Ba quả thật không đơn giản chỉ là kẻ phạm pháp mà là tội nhân của Vọng Giang. Trẻ em mười mấy tuổi đáng lẽ phải đi học thật tốt lại đi học Trịnh Quân Ba. Bao thanh niên học theo y mà đi vào con đường tội lỗi. Đám trẻ này chỉ cần có 1% đi vào vết xe đổ của Trịnh Quân Ba thì vài chục năm sau sẽ có vài chục Trịnh Quân Ba. Không biết Trịnh Quân Ba đã làm hư hỏng bao thanh niên, khiến bao dân chúng chịu khổ. Hứa Lập đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình quá nặng nề.
Lão Triệu dứt lời, một ông lão khác nói tiếp:
- Ai bảo Trịnh Quân Ba người ta có năng lực. Y có một ông bố từng làm thị trưởng Vọng Giang, mặc dù bố hắn đã qua đời nhưng ba người chị của hắn đều lấy người có thế lực.
Hứa Lập nghe vậy càng tập trung tinh thần. Mình tới Vọng Giang hơn tháng nhưng hiểu không mấy về Trịnh Quân Ba. Mặc dù Từ Cương đến cũng tìm được không ít tin tức cho mình, ít nhất mình bây giờ cũng biết Trịnh Quân Ba có ba người chị gái. Nhưng ba người chị này làm ở đâu, lấy ai thì Hứa Lập không rõ.
- Lão ca, Trịnh Quân Ba chỉ là một tên lưu manh, chị gái hắn chẳng lẽ có bản lĩnh lắm ư?
Ông lão kia nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu không chú cho rằng Trịnh Quân Ba có thể được như hôm nay ư? Chị cả hắn tên là Trịnh Diễm là phó cục trưởng cục thủy lợi Vọng Giang, chồng là Trương Thanh – phó chánh văn phòng thị ủy Vọng Giang. Chị hai tên Trịnh Khiết là phó hiện trường trường Đảng Vọng Giang, chồng là Hồ Thanh Giang – phó trưởng ban tổ chức cán bộ Vọng Giang. Chị ba tên Trịnh Sảng là bí thư đảng ủy xã Thắng Lợi, chồng y đang giúp Trịnh Quân Ba quản lý mỏ than. Cái này còn chưa tính, Trịnh Quân Ba còn có hai người anh nuôi, một là Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh, một là nguyên cục trưởng Cục công an thị xã chúng ta – Sử Lâm. Chú nói xem Trịnh Quân Ba có người thân như vậy chiếu cố thì hắn còn sợ gì ở đất Vọng Giang này? Hơn nữa tôi còn nghe nói có không ít người vốn là bạn của bố hắn giúp hắn, nếu không cả nhà bọn họ không thể nào đều làm tới chức to như vậy?
Hứa Lập lấy tay tính toán, lần lượt nhớ kỹ người thân của Trịnh Quân Ba, hắn không khỏi hít sâu một hơi. Khó trách Trịnh Quân Ba kiêu căng ở đất Vọng Giang này như vậy, ngay cả thị trưởng cũng dám đánh. Họ hàng, bạn của y sợ rằng sớm đã tạo thành tấm lưới kín kẽ ở Vọng Giang, không gì phá nổi, bất cứ thế lực nào từ ngoài muốn đến phá tấm lưới này nhất định phải đầu rơi máu chảy. Cát Vệ Lương có thể toàn thân rời khỏi Vọng Giang sợ là người ta nể mặt Cát Vệ Lương có ông chú ruột làm bí thư thị ủy Tùng Giang, nếu không sớm đã bị ăn hết cả thịt lẫn xương.
Hứa Lập hỏi.
Lão Triệu lắc đầu rồi cảnh giác nhìn quanh. Người bên cạnh vỗ lão Triệu một cái nói.
- Được rồi, không cần nhìn, nghe nói cục Công an mới có tân cục trưởng, đám người kia đều mang theo đuôi làm người, đều trốn ở nhà không dám ra rồi.
Lão Triệu nghe xong thở dài nói với Hứa Lập.
- Lão đệ, không phải tôi không nói mà là không dám tùy tiện nói. Tôi sợ hại chú. Lão đệ là người từ ngoài tới. Chú không biết chứ đám côn đồ Vọng Giang này quá càn rỡ, mấy người chúng tôi nói chuyện ở đây chúng không dám làm gì chúng tôi vì bọn tôi đã ở đây nửa đời người, bọn chúng cũng biết chúng tôi không thể làm gì chọc vào mình. Nhưng chúng nếu thấy có người ngoài xuất hiện ở chỗ chúng tôi, lại nói chuyện về chúng thì bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ qua. Chẳng qua mấy hôm trước có tân cục trưởng Cục công an đến nên đám côn đồ đó không biết trốn đi đâu mà vài ngày rồi không thấy nữa.
- Đám côn đồ này lợi hại như vậy sao? Xem ra sau này tôi phải cẩn thận mới được. Chẳng qua cục trưởng Cục công an Vọng Giang thì tôi cũng biết. Y trước làm phó trưởng phòng công an huyện Giang Ninh chúng tôi, lúc ở Giang Ninh thì y rất lợi hại, mặc kệ vụ án gì hắn cũng phá được. Mấy năm qua Giang Ninh chúng tôi không xảy ra vụ án mạng nào cả. Mấy vụ cướp đều bị phá, bây giờ ở Giang Ninh chúng tôi ngay cả đám trộm cũng ít gặp.
Hứa Lập cố ý nói thành tích công tác của Triệu Quốc Khánh, hy vọng làm mọi người ở đây tin tưởng. Mấy năm qua tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang quá loạn, làm quần chúng nhân dân mất lòng tin vào hệ thống công an, cũng không quá tin vào đảng ủy, chính quyền địa phương. Hứa Lập chỉ có thể thông qua mình một lần nữa làm quần chúng tin tưởng. Chỉ khi dân chúng toàn Vọng Giang đồng tâm hiệp lực mới có thể bắt hết đám côn đồ Vọng Giang.
- Lợi hại như vậy sao? Vậy Vọng Giang chúng ta có hy vọng rồi.
Một ông lão ở bên xen miệng vào.
Lão Triệu lại thở dài một tiếng.
- Ôi, rất khó. Nhiều năm như vậy đám côn đồ đã phát triển lớn mạnh thì vị cục trưởng kia có thể bắt được sao? Đặc biệt là tên đại ca Trịnh Quân Ba kia không chỉ là chủ công ty nổi tiếng của thị xã, còn là đại biểu Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân. Các ông nói xem loại côn đồ này mà có thể thành đại biểu của nhân dân, vậy dân chúng còn sống được sao?
- Trịnh Quân Ba này là trùm xã hội đen của Vọng Giang? Chẳng lẽ không ai điều tra hắn ư?
Hứa Lập hy vọng các ông lão này có thể cung cấp một chút tin tức có giá trị cho mình.
- Điều tra hắn? Ai dám chứ? Lão đệ bây giờ còn nói thế được chứ, nếu mấy hôm trước chú dám nói bọn chúng là xã hội đen cam đoan lập tức có người đánh chú một trận.
Lão Triệu than thở.
- Càn rỡ như vậy sao? Bọn họ dám quản cả việc chúng ta nói chuyện? Bọn chúng có bao người mà có thể giám sát chúng ta mọi lúc mọi nơi chứ?
Hứa Lập thật sự không nghĩ tới Trịnh Quân Ba này còn hiểu được khống chế người dân nói chuyện, xem ra mình đã xem thường đối phương. Đồng thời Hứa Lập càng thêm căng thẳng, Trịnh Quân Ba có thực lực như vậy ở Vọng Giang, ngay cả quần chúng nhân dân bàn tán y cũng không dám. Vậy Trịnh Quân Ba có bao đàn em?
- Việc nhỏ này căn bản không cần người ta tự mình đi quản. Chú không phải người Vọng Giang nên không biết. Trịnh Quân Ba sau khi nổi tiếng thì đám trẻ con bây giờ học gì không học lại đi thần tượng hắn. Loại côn đồ này có gì đáng học chứ, học hắn lấn nam hiếp nữ ư? Học đánh nhau ẩu đả ư? Nhưng đám trẻ con mười mấy tuổi lại thần tượng Trịnh Quân Ba, làm chân chó cho Trịnh Quân Ba. Chuyện ở Vọng Giang này có khi thị trưởng, bí thư thị ủy, Cục công an không biết nhưng Trịnh Quân Ba sẽ là người đầu tiên được biết.
Hứa Lập nghe xong không khỏi sửng sốt, nếu như đúng như lời lão lão Triệu nói thì Trịnh Quân Ba quả thật không đơn giản chỉ là kẻ phạm pháp mà là tội nhân của Vọng Giang. Trẻ em mười mấy tuổi đáng lẽ phải đi học thật tốt lại đi học Trịnh Quân Ba. Bao thanh niên học theo y mà đi vào con đường tội lỗi. Đám trẻ này chỉ cần có 1% đi vào vết xe đổ của Trịnh Quân Ba thì vài chục năm sau sẽ có vài chục Trịnh Quân Ba. Không biết Trịnh Quân Ba đã làm hư hỏng bao thanh niên, khiến bao dân chúng chịu khổ. Hứa Lập đột nhiên cảm thấy trách nhiệm trên vai mình quá nặng nề.
Lão Triệu dứt lời, một ông lão khác nói tiếp:
- Ai bảo Trịnh Quân Ba người ta có năng lực. Y có một ông bố từng làm thị trưởng Vọng Giang, mặc dù bố hắn đã qua đời nhưng ba người chị của hắn đều lấy người có thế lực.
Hứa Lập nghe vậy càng tập trung tinh thần. Mình tới Vọng Giang hơn tháng nhưng hiểu không mấy về Trịnh Quân Ba. Mặc dù Từ Cương đến cũng tìm được không ít tin tức cho mình, ít nhất mình bây giờ cũng biết Trịnh Quân Ba có ba người chị gái. Nhưng ba người chị này làm ở đâu, lấy ai thì Hứa Lập không rõ.
- Lão ca, Trịnh Quân Ba chỉ là một tên lưu manh, chị gái hắn chẳng lẽ có bản lĩnh lắm ư?
Ông lão kia nói tiếp:
- Đương nhiên, nếu không chú cho rằng Trịnh Quân Ba có thể được như hôm nay ư? Chị cả hắn tên là Trịnh Diễm là phó cục trưởng cục thủy lợi Vọng Giang, chồng là Trương Thanh – phó chánh văn phòng thị ủy Vọng Giang. Chị hai tên Trịnh Khiết là phó hiện trường trường Đảng Vọng Giang, chồng là Hồ Thanh Giang – phó trưởng ban tổ chức cán bộ Vọng Giang. Chị ba tên Trịnh Sảng là bí thư đảng ủy xã Thắng Lợi, chồng y đang giúp Trịnh Quân Ba quản lý mỏ than. Cái này còn chưa tính, Trịnh Quân Ba còn có hai người anh nuôi, một là Phó thị trưởng thường trực Đổng Dương Minh, một là nguyên cục trưởng Cục công an thị xã chúng ta – Sử Lâm. Chú nói xem Trịnh Quân Ba có người thân như vậy chiếu cố thì hắn còn sợ gì ở đất Vọng Giang này? Hơn nữa tôi còn nghe nói có không ít người vốn là bạn của bố hắn giúp hắn, nếu không cả nhà bọn họ không thể nào đều làm tới chức to như vậy?
Hứa Lập lấy tay tính toán, lần lượt nhớ kỹ người thân của Trịnh Quân Ba, hắn không khỏi hít sâu một hơi. Khó trách Trịnh Quân Ba kiêu căng ở đất Vọng Giang này như vậy, ngay cả thị trưởng cũng dám đánh. Họ hàng, bạn của y sợ rằng sớm đã tạo thành tấm lưới kín kẽ ở Vọng Giang, không gì phá nổi, bất cứ thế lực nào từ ngoài muốn đến phá tấm lưới này nhất định phải đầu rơi máu chảy. Cát Vệ Lương có thể toàn thân rời khỏi Vọng Giang sợ là người ta nể mặt Cát Vệ Lương có ông chú ruột làm bí thư thị ủy Tùng Giang, nếu không sớm đã bị ăn hết cả thịt lẫn xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.