Chương 265: Hóa trang
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Trong hội nghị chào mừng Triệu Quốc Khánh, Hứa Lập vẫn không có tiếp xúc quá nhiều với Triệu Quốc Khánh. Hai người chỉ bắt tay, nói chuyện vài câu mà thôi. Hai người đều từ Giang Ninh đi ra, điểm này ai cũng biết. Tục ngữ nói đồng hương gặp nhau đều thấy thân thiết. Hai người ở Giang Ninh có thể tới Vọng Giang công tác, gặp lại nhau ở Vọng Giang cũng là duyên phận. Cho nên hai người nói chuyện hàn huyên vài câu cũng không làm ai chú ý, nghi ngờ.
Sáng hôm sau Triệu Quốc Khánh cùng với trưởng ban tổ chức cán bộ Vọng Giang - Hà Trường Giang và Sử Lâm tới Cục công an Vọng Giang chính thức nhận chức. Mà Sử Lâm sau khi Triệu Quốc Khánh nhận chức cũng lên Cục công an Tùng Giang làm chức chánh thanh tra của mình.
Sau khi Triệu Quốc Khánh đến nhận chức, tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang thoáng cái tốt lên nhiều. Đừng nói là án mạng ngay cả các vụ ẩu đả, trộm cắp cũng ít đi nhiều. Các đồng chí lãnh đạo đảng ủy, chính quyền và quần chúng nhân dân Vọng Giang thậm chí là đám tội phạm đều đang chú ý tới Triệu Quốc Khánh, xem y sẽ ra tay với ai để tạo uy tín cho mình.
Triệu Quốc Khánh mặc dù trong lúc nhất thời không có động tĩnh gì nhưng Hứa Lập lại không ngồi yên được. Mỗi ngày hắn ở trong văn phòng ngoài ký tên vào văn bản ra thì căn bản không có việc gì. Hắn tiếp xúc với cấp dưới ít nên cũng không chiếm được tin tức tình báo hữu dụng. Từ Cương mặc dù thi thoảng phản ánh một vài tình hình với mình nhưng Từ Cương khi được điều tới Vọng Giang, trên trán y đã sớm dán hai chữ Hứa Lập, ai dám nói linh tinh trước mặt Từ Cương cơ chứ. Vì thế tất cả phải dựa vào chính bản thân mình.
Sáng hôm nay Hứa Lập ký vài văn bản xong thấy không có việc gì liền gọi điện báo cho phòng Thư ký là mình ra ngoài có việc. Ra khỏi trụ sở ủy ban Hứa Lập về tới chỗ ở lấy một túi đồ rồi bắt taxi đi tới siêu thị lớn nhất Vọng Giang.
Hứa Lập đi trong đám người thi thoảng dùng ánh mắt quan sát vài người theo sau. Từ sau khi hắn tới Vọng Giang nhận chức, hắn chẳng những được tăng cấp bậc hành chính mà ngay cả đãi ngộ cũng tăng lên một bậc. Mỗi lần ra ngoài dù là đi mua thuốc sau lưng cũng có vài cái đuôi. Những người này đương nhiên không phải do chính quyền phái tới, hắn còn chưa đến cấp bậc đó. Đây đều là người của Trịnh Quân Ba tới giám sát mình.
Hứa Lập biết có hai người đi theo nên chuyên môn tìm chỗ đông người mà đi. Hắn rất nhanh bỏ lại hai người kia một khoảng cách. Chẳng qua Hứa Lập biết như vậy cũng không có tác dụng gì, mặt mình là tấm danh thiếp tốt nhất, hai người kia nhận ra mình, mình chỉ có thể bỏ qua bọn chúng một lúc chứ không thể nào bỏ qua cả ngày được.
Hứa Lập nhân lúc hai người theo sau không thấy được mình, hắn trốn vào khu vệ sinh siêu thị. Hai tên phụ trách theo dõi Hứa Lập đang chạy quay tìm kiếm nhưng không thấy tung tích của hắn.
Khoảng năm phút sau một ông lão tóc hoa râm, mặt vàng, trán đầy nếp nhăn từ phòng vệ sinh đi ra. Hai tên theo dõi Hứa Lập cũng đến đây tìm người. Hai tên kia nhìn quanh nên không để ý va vào ông lão, thiếu chút nữa làm ông lão ngã xuống. Một tên côn đồ bình thường kiêu căng, hắn liếc nhìn ông lão một cái và mắng.
- Lão già kia không có mắt à.
Nói xong hắn đẩy ông lão và tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.
Ông lão không thèm để ý tới hành vi vô lễ của đối phương, ông đứng tại đó một lát mới đi chứ không thèm tranh cãi làm gì. Chờ ra khỏi siêu thị ông lão mới thở dài một tiếng. Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua siêu thị và lẩm bẩm nói:
- Bọn mày cứ từ từ tìm, tao đi trước.
Ông lão này chính là Hứa Lập sau khi hóa trang. Năm đó trong quân đội Hứa Lập đã học cách hóa trang, đừng nói là đám côn đồ bình thường mà ngay cả một chuyên gia tới cũng không nhận ra người hóa trang này là Hứa Lập. Mà mấy đồ hóa trang này đều là Hứa Lập nhờ Từ Cương mua để dùng cho ngày hôm nay.
Ra khỏi siêu thị, Hứa Lập cũng không có mục tiêu rõ ràng, hắn chỉ đi dạo trên đường. Rất nhanh Hứa Lập liền đi tới một quảng trường. Ở một góc quảng trường có nhiều ông lão, bà lão đang ngồi đánh bài, chơi cờ, nói chuyện…
Hứa Lập đi tới trong đám người, có ông lão thấy Hứa Lập tuổi cao liền chủ động lên chào.
- Lão đệ, không phải người địa phương à?
Hứa Lập sửng số, không biết những người này tại sao hỏi như vậy. Chẳng qua người ta nếu có thể nói như vậy chắc là nhìn ra gì đó. Hứa Lập nói:
- Đúng vậy, tôi ở Giang Ninh, con tôi đang làm việc ở đây nên tôi tới con. Sao bác thấy tôi không phải người địa phương?
Một ông lão đầu tóc bạc phơ nhưng trông vẫn khỏe mạnh cười nói:
- Không cần nhìn, chúng tôi sống ở đây nửa đời, người có tuổi ở khu vực này có ai mà chúng tôi không nhận ra? Nhìn lão đệ trông rất lạ đương nhiên không phải người Vọng Giang rồi.
- Ồ.
Hứa Lập gật đầu, hắn còn tưởng mình có sơ hở nào khiến mấy ông lão này nhìn thấy, thì ra người ta ở đây lâu nên mới nhận ra mình không phải người địa phương.
Một ông lão trong đó nhiệt tình mời thuốc Hứa Lập.
- Lão đệ, ngồi đi, chúng ta nói chuyện. Xem lão đệ tuổi không nhỏ, mấy người trong đội cảm tử chúng ta có thể ngồi đây chắc cũng không dễ dàng gì, ai biết ngày mai ai sẽ đi gặp Diêm vương.
- Đội cảm tử?
Hứa Lập cầm thuốc, châm lửa và khó hiểu hỏi.
- Không phải là đội cảm tử ư? Đến tuổi chúng ta còn không phải đều là người dũng cảm đi tìm cái chết ư?
- Ha ha, đúng, đúng.
Hứa Lập ngồi xuống cạnh mấy ông lão.
- Ôi lão Triệu, ông cũng nên biết đủ đi. Ông còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với mọi người, lão Lưu thời gian trước đã …
Nghe nhắc tới lão Lưu những người khác đều im lặng. Hứa Lập không khỏi tò mò, mọi người vừa nói chuyện vui vẻ sao thoáng cái trầm ngâm thế này.
- Vậy lão Lưu kia bây giờ làm sao rồi?
Lão Triệu vừa nói chuyện lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng đã cao tuổi, cũng nhìn thấu sinh tử nhưng dù có chết có ai không hy vọng được chết yên ổn trong nhà. Nhưng lão Lưu đúng là đen đủi bị người dùng súng bắn chết. Già rồi mà còn chết ở đầu đường, tới bây giờ cũng không điều tra ra, lão đệ nói xem lão Lưu có thể nhắm mắt được sao?
Hứa Lập nghe vậy thoáng cái tập trung tinh thần. Hắn vốn đang nghĩ tới làm như thế nào mới có thể bắt tay vào vấn đề trị an của Vọng Giang, mới có thể bắt tay điều tra đám người Trịnh Quân Ba. Không ngờ lại có một ông lão là người bị hại trong vụ bắn súng thời gian trước.
Sáng hôm sau Triệu Quốc Khánh cùng với trưởng ban tổ chức cán bộ Vọng Giang - Hà Trường Giang và Sử Lâm tới Cục công an Vọng Giang chính thức nhận chức. Mà Sử Lâm sau khi Triệu Quốc Khánh nhận chức cũng lên Cục công an Tùng Giang làm chức chánh thanh tra của mình.
Sau khi Triệu Quốc Khánh đến nhận chức, tình hình an ninh trật tự của Vọng Giang thoáng cái tốt lên nhiều. Đừng nói là án mạng ngay cả các vụ ẩu đả, trộm cắp cũng ít đi nhiều. Các đồng chí lãnh đạo đảng ủy, chính quyền và quần chúng nhân dân Vọng Giang thậm chí là đám tội phạm đều đang chú ý tới Triệu Quốc Khánh, xem y sẽ ra tay với ai để tạo uy tín cho mình.
Triệu Quốc Khánh mặc dù trong lúc nhất thời không có động tĩnh gì nhưng Hứa Lập lại không ngồi yên được. Mỗi ngày hắn ở trong văn phòng ngoài ký tên vào văn bản ra thì căn bản không có việc gì. Hắn tiếp xúc với cấp dưới ít nên cũng không chiếm được tin tức tình báo hữu dụng. Từ Cương mặc dù thi thoảng phản ánh một vài tình hình với mình nhưng Từ Cương khi được điều tới Vọng Giang, trên trán y đã sớm dán hai chữ Hứa Lập, ai dám nói linh tinh trước mặt Từ Cương cơ chứ. Vì thế tất cả phải dựa vào chính bản thân mình.
Sáng hôm nay Hứa Lập ký vài văn bản xong thấy không có việc gì liền gọi điện báo cho phòng Thư ký là mình ra ngoài có việc. Ra khỏi trụ sở ủy ban Hứa Lập về tới chỗ ở lấy một túi đồ rồi bắt taxi đi tới siêu thị lớn nhất Vọng Giang.
Hứa Lập đi trong đám người thi thoảng dùng ánh mắt quan sát vài người theo sau. Từ sau khi hắn tới Vọng Giang nhận chức, hắn chẳng những được tăng cấp bậc hành chính mà ngay cả đãi ngộ cũng tăng lên một bậc. Mỗi lần ra ngoài dù là đi mua thuốc sau lưng cũng có vài cái đuôi. Những người này đương nhiên không phải do chính quyền phái tới, hắn còn chưa đến cấp bậc đó. Đây đều là người của Trịnh Quân Ba tới giám sát mình.
Hứa Lập biết có hai người đi theo nên chuyên môn tìm chỗ đông người mà đi. Hắn rất nhanh bỏ lại hai người kia một khoảng cách. Chẳng qua Hứa Lập biết như vậy cũng không có tác dụng gì, mặt mình là tấm danh thiếp tốt nhất, hai người kia nhận ra mình, mình chỉ có thể bỏ qua bọn chúng một lúc chứ không thể nào bỏ qua cả ngày được.
Hứa Lập nhân lúc hai người theo sau không thấy được mình, hắn trốn vào khu vệ sinh siêu thị. Hai tên phụ trách theo dõi Hứa Lập đang chạy quay tìm kiếm nhưng không thấy tung tích của hắn.
Khoảng năm phút sau một ông lão tóc hoa râm, mặt vàng, trán đầy nếp nhăn từ phòng vệ sinh đi ra. Hai tên theo dõi Hứa Lập cũng đến đây tìm người. Hai tên kia nhìn quanh nên không để ý va vào ông lão, thiếu chút nữa làm ông lão ngã xuống. Một tên côn đồ bình thường kiêu căng, hắn liếc nhìn ông lão một cái và mắng.
- Lão già kia không có mắt à.
Nói xong hắn đẩy ông lão và tiếp tục tìm kiếm mục tiêu của mình.
Ông lão không thèm để ý tới hành vi vô lễ của đối phương, ông đứng tại đó một lát mới đi chứ không thèm tranh cãi làm gì. Chờ ra khỏi siêu thị ông lão mới thở dài một tiếng. Ông quay đầu lại nhìn thoáng qua siêu thị và lẩm bẩm nói:
- Bọn mày cứ từ từ tìm, tao đi trước.
Ông lão này chính là Hứa Lập sau khi hóa trang. Năm đó trong quân đội Hứa Lập đã học cách hóa trang, đừng nói là đám côn đồ bình thường mà ngay cả một chuyên gia tới cũng không nhận ra người hóa trang này là Hứa Lập. Mà mấy đồ hóa trang này đều là Hứa Lập nhờ Từ Cương mua để dùng cho ngày hôm nay.
Ra khỏi siêu thị, Hứa Lập cũng không có mục tiêu rõ ràng, hắn chỉ đi dạo trên đường. Rất nhanh Hứa Lập liền đi tới một quảng trường. Ở một góc quảng trường có nhiều ông lão, bà lão đang ngồi đánh bài, chơi cờ, nói chuyện…
Hứa Lập đi tới trong đám người, có ông lão thấy Hứa Lập tuổi cao liền chủ động lên chào.
- Lão đệ, không phải người địa phương à?
Hứa Lập sửng số, không biết những người này tại sao hỏi như vậy. Chẳng qua người ta nếu có thể nói như vậy chắc là nhìn ra gì đó. Hứa Lập nói:
- Đúng vậy, tôi ở Giang Ninh, con tôi đang làm việc ở đây nên tôi tới con. Sao bác thấy tôi không phải người địa phương?
Một ông lão đầu tóc bạc phơ nhưng trông vẫn khỏe mạnh cười nói:
- Không cần nhìn, chúng tôi sống ở đây nửa đời, người có tuổi ở khu vực này có ai mà chúng tôi không nhận ra? Nhìn lão đệ trông rất lạ đương nhiên không phải người Vọng Giang rồi.
- Ồ.
Hứa Lập gật đầu, hắn còn tưởng mình có sơ hở nào khiến mấy ông lão này nhìn thấy, thì ra người ta ở đây lâu nên mới nhận ra mình không phải người địa phương.
Một ông lão trong đó nhiệt tình mời thuốc Hứa Lập.
- Lão đệ, ngồi đi, chúng ta nói chuyện. Xem lão đệ tuổi không nhỏ, mấy người trong đội cảm tử chúng ta có thể ngồi đây chắc cũng không dễ dàng gì, ai biết ngày mai ai sẽ đi gặp Diêm vương.
- Đội cảm tử?
Hứa Lập cầm thuốc, châm lửa và khó hiểu hỏi.
- Không phải là đội cảm tử ư? Đến tuổi chúng ta còn không phải đều là người dũng cảm đi tìm cái chết ư?
- Ha ha, đúng, đúng.
Hứa Lập ngồi xuống cạnh mấy ông lão.
- Ôi lão Triệu, ông cũng nên biết đủ đi. Ông còn có thể ngồi ở đây nói chuyện với mọi người, lão Lưu thời gian trước đã …
Nghe nhắc tới lão Lưu những người khác đều im lặng. Hứa Lập không khỏi tò mò, mọi người vừa nói chuyện vui vẻ sao thoáng cái trầm ngâm thế này.
- Vậy lão Lưu kia bây giờ làm sao rồi?
Lão Triệu vừa nói chuyện lắc đầu nói:
- Chúng ta cũng đã cao tuổi, cũng nhìn thấu sinh tử nhưng dù có chết có ai không hy vọng được chết yên ổn trong nhà. Nhưng lão Lưu đúng là đen đủi bị người dùng súng bắn chết. Già rồi mà còn chết ở đầu đường, tới bây giờ cũng không điều tra ra, lão đệ nói xem lão Lưu có thể nhắm mắt được sao?
Hứa Lập nghe vậy thoáng cái tập trung tinh thần. Hắn vốn đang nghĩ tới làm như thế nào mới có thể bắt tay vào vấn đề trị an của Vọng Giang, mới có thể bắt tay điều tra đám người Trịnh Quân Ba. Không ngờ lại có một ông lão là người bị hại trong vụ bắn súng thời gian trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.