Chương 258: Bàn bạc
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
- Vâng, em tới ngay.
Trịnh Quân Ba có thể hoành hành ở Vọng Giang nhiều năm như vậy thì Sử Lâm là một trong những chỗ dựa quan trọng của y. Hơn nữa hai người hợp tác mấy năm nên biết rõ về nhau. Nếu như Sử Lâm gặp chuyện thì Trịnh Quân Ba cũng khó thoát thân. Cho nên Trịnh Quân Ba bỏ máy chạy thật nhanh tới trụ sở Cục công an Vọng Giang.
Cảnh sát canh cổng Cục công an Vọng Giang thấy xe của Trịnh Quân Ba vào đâu ám hỏi một câu, lập tức cho phép đi qua. Ở Vọng Giang ai không biết Trịnh Quân Ba và Sử Lâm có quan hệ thân hơn anh em ruột. Mà Sử Lâm lại là kẻ độc tài ở hệ thống công an Vọng Giang, cho tới bây giờ đều là nói một không hai.
Năm trước một tên trưởng phòng ở Cục công an Vọng Giang vì không quen với tính kiêu căng của Trịnh Quân Ba nên có tranh cãi với Trịnh Quân Ba. Ai ngờ đến cuối cùng tên trưởng phòng kia lại bị Sử Lâm điều ra khỏi nội thành, điều tới xã Lâm Câu – xã xa nhất của Vọng Giang làm trưởng đồn công an.
Xã Lâm Câu cách nội thành Vọng Giang 130km, vị trưởng phòng Quan Văn Bùi kia không thể nào mỗi ngày đi làm rồi về nhà được. Vợ Quan Văn Bùi lại đi dạy ở một trường tại thị xã, con học cấp hai ở thị xã, người nhà ba người phải sống ở hai nơi.
Tên Quan Văn Bùi này cũng quật cường, y cho rằng mình không sai nên mặc kệ là ai khuyên y tới nhận lỗi với Sử Lâm, xin lỗi Trịnh Quân Ba là sẽ được điều về thị xã. Quan Văn Bùi không chịu nghe, y thà rằng một tuần ở xã Lâm Câu năm ngày, cuối tuần về nhà chứ cũng không chịu tới xin lỗi Sử Lâm, Trịnh Quân Ba.
Sử Lâm ghét nhất loại xương cứng thế này, nếu không xử lý được Quan Văn Bùi thì lần sau không chừng lại có người chống đối mình. Vì thế Sử Lâm không ngừng tìm sai sót của Quan Văn Bùi. Tên Quan Văn Bùi này cũng đen đủi, cuối tuần y về nhà chơi với vợ con nhưng ai ngờ hôm đó ở xã Lâm Câu lại xảy ra án mạng, gây án là một tên tù trốn trại, gây án xong là bỏ chạy, Quan Văn Bùi biết đi đâu mà bắt người.
Cho nên Quan Văn Bùi lần này coi như là bị tội không thể nói gì, ngay cả chức trưởng đồn công an cũng bị rút, bây giờ thành một cảnh sát bình thường. Mà trưởng đồn công an mới lên lại là thân tín của Sử Lâm, cứ tới cuối tuần hay ngày lễ tết là bắt Quan Văn Bùi trực ban, làm cho y và người nhà cả năm không gặp nhau được mấy lần.
Có Quan Văn Bùi làm ví dụ thì còn ai dám đắc tội Trịnh Quân Ba nữa. Trịnh Quân Ba có thể nói là đi ngang ở Cục công an Vọng Giang này.
Chẳng qua hôm nay Trịnh Quân Ba không có tâm trạng làm mình làm mẩy, y dừng xe rồi chạy một hơi tới văn phòng Sử Lâm. Vừa vào cửa Trịnh Quân Ba đã nói.
- Sử đại ca, xảy ra chuyện gì vậy mà anh phải gọi em tới gấp thế?
- Ôi, anh bị điều tới Cục công an Tùng Giang làm chánh thanh tra, chú nói chúng ta bây giờ nên làm gì?
- Lên Tùng Giang? Đây không phải việc tốt ư? Sao anh lại nói là họa? Tối nay em phải bày tiệc chúc mừng anh mới được.
Trịnh Quân Ba cao hứng nói. Sử Lâm cùng mình thân như anh em ruột, đã sớm buộc chung một dây thừng, có thể nói là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Hôm nay Sử Lâm lên chức thì mình cũng được thơm lây. Có lẽ không bao lâu nữa mình có thể tới thị xã Tùng Giang phát triển.
- Chuyện tốt? Anh vừa đi thì sợ chú phải vào trại cho hết thời hạn nửa năm đó.
Sử Lâm không biết Trịnh Quân Ba ngu thật hay vờ ngu, y tức giận nói.
- Hả? cũng đúng, em đã quên mình bây giờ lấy lý do bị bệnh mà được tại ngoại. Chẳng qua cục trưởng Cục công an mới tới chắc sẽ nể mặt anh một chút, sao có thể bắt em – một bệnh nhân vào trại được chứ? Lại nói nếu không được thì nửa năm có đáng gì. Bây giờ chỉ còn ba bốn tháng, tới lúc ấy em mỗi ngày vào trại một lần lừa tên cục trưởng kia. Em còn không tin người bên dưới dám thật sự nhốt em vào trại.
Trịnh Quân Ba căn bản không coi việc mình bị phạt tù nửa năm vào đâu.
- Chú đó, chú bảo anh nói gì chú bây giờ. Chú có phải là do mấy năm qua quá thư thái nên đầu óc bị rỉ rồi không? Chú không nghĩ xem chuyện mấy năm qua chú làm nếu bị người đâm ra thì còn mạng nữa không? Chú còn muốn tới Tùng Giang phát triển ư? Chú cho rằng Tùng Giang giống Vọng Giang ư? Nước ở đó rất sâu, không cần phải nói đám thường vụ thị ủy có quan hệ đủ loại với lãnh đạo tỉnh, ngay cả cán bộ trung tầng ở các ngành cũng có mạng lưới quan hệ khổng lồ. Đừng nói là chú, dù là anh tới thị xã chỉ sợ cũng phải mang đuôi làm người.
Sử Lâm tức tối.
Trịnh Quân Ba nghe Sử Lâm nói vậy mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tương lai có thể tới Tùng Giang phát triển hay không là việc nhỏ, dù sao với tài sản hiện có đủ để mình tiêu ba đời không hết. Nhưng nếu có người truy cứu nguồn gốc số tài sản đó thì mình thảm rồi.
- Vậy, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể ngồi chờ bọn họ tới điều tra chứ?
- Anh cũng đang không có biện pháp. Lệnh điều động đã gửi tới, hơn nữa anh vừa gọi cho cục trưởng Cục công an Tùng Giang – Trương Quý Tường, hắn lại lên Bắc Kinh họp; chính ủy Dương Học Nghĩa căn bản không có quyền lực thay đổi quyết định bổ nhiệm này, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào chú. Nếu không được thì mai chú lên tỉnh tìm ông chú, ông bác nào đó của mình xem có thể giúp gì không, nếu thật sự không được …
- Nếu thật sự không được thì em sẽ tìm người đánh tên cục trưởng mới tới kia một trận, làm hắn xám xịt chạy khỏi đất Vọng Giang như tên Tống Xuân Vĩ kia.
Từ sau khi đánh Tống Xuân Vĩ mà không bị xử nặng, Trịnh Quân Ba càng kiêu ngạo hơn. Đặc biệt là tên thị trưởng mới tới suốt ngày kêu “tốt, tốt, tốt”, một kẻ không có chính kiến thì Trịnh Quân Ba càng không coi vào đâu.
- Chú phải cẩn thận đó, không phải bất đắc dĩ thì đừng tìm người đối phó cục trưởng Cục công an mới kia. Chuyện của Tống Xuân Vĩ đã thành trò cười cho toàn thị xã, thậm chí toàn tỉnh, nếu xảy ra chuyện đánh cục trưởng nữa thì Vọng Giang chúng ta sợ càng nổi tiếng. Tới lúc đó đừng nói là thị xã Tùng Giang, dù là trên tỉnh cũng sẽ đích thân hỏi việc này. Chuyện ầm ĩ lên thì chúng ta không được lợi gì cả. Lại nói người tới là cục trưởng Cục công an đâu phải cán bộ lãnh đạo bình thường. Anh nghe nói tên Triệu Quốc Khánh này cũng có võ, người như chú sợ không phải đối thủ của hắn, chú tuyệt đối không được mạo hiểm.
Sử Lâm cũng biết đôi chút về Triệu Quốc Khánh – người tới Vọng Giang thay vị trí của mình, tối thiểu y biết mấy năm trước Triệu Quốc Khánh từng phá vụ án cướp tiệm vàng liên hoàn nổi tiếng cả Tùng Giang. Hơn nữa nghe nói Triệu Quốc Khánh chỉ dẫn vài người đã hạ được mấy chục tên tội phạm, còn được Bộ Công an, Sở công an và Cục công an Tùng Giang khen thưởng. Chỉ là Sử Lâm không biết công thần chính thức của vụ án này lại là vị thị trưởng ba tốt mà mình vẫn coi thường.
- Anh yên tâm, dù muốn ra tay thì em cũng không tự mình ra tay. Em bây giờ đang bị án, em cứ ở trong trại chờ xem náo nhiệt.
Trịnh Quân Ba cười gian.
Trịnh Quân Ba có thể hoành hành ở Vọng Giang nhiều năm như vậy thì Sử Lâm là một trong những chỗ dựa quan trọng của y. Hơn nữa hai người hợp tác mấy năm nên biết rõ về nhau. Nếu như Sử Lâm gặp chuyện thì Trịnh Quân Ba cũng khó thoát thân. Cho nên Trịnh Quân Ba bỏ máy chạy thật nhanh tới trụ sở Cục công an Vọng Giang.
Cảnh sát canh cổng Cục công an Vọng Giang thấy xe của Trịnh Quân Ba vào đâu ám hỏi một câu, lập tức cho phép đi qua. Ở Vọng Giang ai không biết Trịnh Quân Ba và Sử Lâm có quan hệ thân hơn anh em ruột. Mà Sử Lâm lại là kẻ độc tài ở hệ thống công an Vọng Giang, cho tới bây giờ đều là nói một không hai.
Năm trước một tên trưởng phòng ở Cục công an Vọng Giang vì không quen với tính kiêu căng của Trịnh Quân Ba nên có tranh cãi với Trịnh Quân Ba. Ai ngờ đến cuối cùng tên trưởng phòng kia lại bị Sử Lâm điều ra khỏi nội thành, điều tới xã Lâm Câu – xã xa nhất của Vọng Giang làm trưởng đồn công an.
Xã Lâm Câu cách nội thành Vọng Giang 130km, vị trưởng phòng Quan Văn Bùi kia không thể nào mỗi ngày đi làm rồi về nhà được. Vợ Quan Văn Bùi lại đi dạy ở một trường tại thị xã, con học cấp hai ở thị xã, người nhà ba người phải sống ở hai nơi.
Tên Quan Văn Bùi này cũng quật cường, y cho rằng mình không sai nên mặc kệ là ai khuyên y tới nhận lỗi với Sử Lâm, xin lỗi Trịnh Quân Ba là sẽ được điều về thị xã. Quan Văn Bùi không chịu nghe, y thà rằng một tuần ở xã Lâm Câu năm ngày, cuối tuần về nhà chứ cũng không chịu tới xin lỗi Sử Lâm, Trịnh Quân Ba.
Sử Lâm ghét nhất loại xương cứng thế này, nếu không xử lý được Quan Văn Bùi thì lần sau không chừng lại có người chống đối mình. Vì thế Sử Lâm không ngừng tìm sai sót của Quan Văn Bùi. Tên Quan Văn Bùi này cũng đen đủi, cuối tuần y về nhà chơi với vợ con nhưng ai ngờ hôm đó ở xã Lâm Câu lại xảy ra án mạng, gây án là một tên tù trốn trại, gây án xong là bỏ chạy, Quan Văn Bùi biết đi đâu mà bắt người.
Cho nên Quan Văn Bùi lần này coi như là bị tội không thể nói gì, ngay cả chức trưởng đồn công an cũng bị rút, bây giờ thành một cảnh sát bình thường. Mà trưởng đồn công an mới lên lại là thân tín của Sử Lâm, cứ tới cuối tuần hay ngày lễ tết là bắt Quan Văn Bùi trực ban, làm cho y và người nhà cả năm không gặp nhau được mấy lần.
Có Quan Văn Bùi làm ví dụ thì còn ai dám đắc tội Trịnh Quân Ba nữa. Trịnh Quân Ba có thể nói là đi ngang ở Cục công an Vọng Giang này.
Chẳng qua hôm nay Trịnh Quân Ba không có tâm trạng làm mình làm mẩy, y dừng xe rồi chạy một hơi tới văn phòng Sử Lâm. Vừa vào cửa Trịnh Quân Ba đã nói.
- Sử đại ca, xảy ra chuyện gì vậy mà anh phải gọi em tới gấp thế?
- Ôi, anh bị điều tới Cục công an Tùng Giang làm chánh thanh tra, chú nói chúng ta bây giờ nên làm gì?
- Lên Tùng Giang? Đây không phải việc tốt ư? Sao anh lại nói là họa? Tối nay em phải bày tiệc chúc mừng anh mới được.
Trịnh Quân Ba cao hứng nói. Sử Lâm cùng mình thân như anh em ruột, đã sớm buộc chung một dây thừng, có thể nói là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Hôm nay Sử Lâm lên chức thì mình cũng được thơm lây. Có lẽ không bao lâu nữa mình có thể tới thị xã Tùng Giang phát triển.
- Chuyện tốt? Anh vừa đi thì sợ chú phải vào trại cho hết thời hạn nửa năm đó.
Sử Lâm không biết Trịnh Quân Ba ngu thật hay vờ ngu, y tức giận nói.
- Hả? cũng đúng, em đã quên mình bây giờ lấy lý do bị bệnh mà được tại ngoại. Chẳng qua cục trưởng Cục công an mới tới chắc sẽ nể mặt anh một chút, sao có thể bắt em – một bệnh nhân vào trại được chứ? Lại nói nếu không được thì nửa năm có đáng gì. Bây giờ chỉ còn ba bốn tháng, tới lúc ấy em mỗi ngày vào trại một lần lừa tên cục trưởng kia. Em còn không tin người bên dưới dám thật sự nhốt em vào trại.
Trịnh Quân Ba căn bản không coi việc mình bị phạt tù nửa năm vào đâu.
- Chú đó, chú bảo anh nói gì chú bây giờ. Chú có phải là do mấy năm qua quá thư thái nên đầu óc bị rỉ rồi không? Chú không nghĩ xem chuyện mấy năm qua chú làm nếu bị người đâm ra thì còn mạng nữa không? Chú còn muốn tới Tùng Giang phát triển ư? Chú cho rằng Tùng Giang giống Vọng Giang ư? Nước ở đó rất sâu, không cần phải nói đám thường vụ thị ủy có quan hệ đủ loại với lãnh đạo tỉnh, ngay cả cán bộ trung tầng ở các ngành cũng có mạng lưới quan hệ khổng lồ. Đừng nói là chú, dù là anh tới thị xã chỉ sợ cũng phải mang đuôi làm người.
Sử Lâm tức tối.
Trịnh Quân Ba nghe Sử Lâm nói vậy mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Tương lai có thể tới Tùng Giang phát triển hay không là việc nhỏ, dù sao với tài sản hiện có đủ để mình tiêu ba đời không hết. Nhưng nếu có người truy cứu nguồn gốc số tài sản đó thì mình thảm rồi.
- Vậy, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Không thể ngồi chờ bọn họ tới điều tra chứ?
- Anh cũng đang không có biện pháp. Lệnh điều động đã gửi tới, hơn nữa anh vừa gọi cho cục trưởng Cục công an Tùng Giang – Trương Quý Tường, hắn lại lên Bắc Kinh họp; chính ủy Dương Học Nghĩa căn bản không có quyền lực thay đổi quyết định bổ nhiệm này, bây giờ chỉ có thể hy vọng vào chú. Nếu không được thì mai chú lên tỉnh tìm ông chú, ông bác nào đó của mình xem có thể giúp gì không, nếu thật sự không được …
- Nếu thật sự không được thì em sẽ tìm người đánh tên cục trưởng mới tới kia một trận, làm hắn xám xịt chạy khỏi đất Vọng Giang như tên Tống Xuân Vĩ kia.
Từ sau khi đánh Tống Xuân Vĩ mà không bị xử nặng, Trịnh Quân Ba càng kiêu ngạo hơn. Đặc biệt là tên thị trưởng mới tới suốt ngày kêu “tốt, tốt, tốt”, một kẻ không có chính kiến thì Trịnh Quân Ba càng không coi vào đâu.
- Chú phải cẩn thận đó, không phải bất đắc dĩ thì đừng tìm người đối phó cục trưởng Cục công an mới kia. Chuyện của Tống Xuân Vĩ đã thành trò cười cho toàn thị xã, thậm chí toàn tỉnh, nếu xảy ra chuyện đánh cục trưởng nữa thì Vọng Giang chúng ta sợ càng nổi tiếng. Tới lúc đó đừng nói là thị xã Tùng Giang, dù là trên tỉnh cũng sẽ đích thân hỏi việc này. Chuyện ầm ĩ lên thì chúng ta không được lợi gì cả. Lại nói người tới là cục trưởng Cục công an đâu phải cán bộ lãnh đạo bình thường. Anh nghe nói tên Triệu Quốc Khánh này cũng có võ, người như chú sợ không phải đối thủ của hắn, chú tuyệt đối không được mạo hiểm.
Sử Lâm cũng biết đôi chút về Triệu Quốc Khánh – người tới Vọng Giang thay vị trí của mình, tối thiểu y biết mấy năm trước Triệu Quốc Khánh từng phá vụ án cướp tiệm vàng liên hoàn nổi tiếng cả Tùng Giang. Hơn nữa nghe nói Triệu Quốc Khánh chỉ dẫn vài người đã hạ được mấy chục tên tội phạm, còn được Bộ Công an, Sở công an và Cục công an Tùng Giang khen thưởng. Chỉ là Sử Lâm không biết công thần chính thức của vụ án này lại là vị thị trưởng ba tốt mà mình vẫn coi thường.
- Anh yên tâm, dù muốn ra tay thì em cũng không tự mình ra tay. Em bây giờ đang bị án, em cứ ở trong trại chờ xem náo nhiệt.
Trịnh Quân Ba cười gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.