Chương 257: Lên – xuống
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Một tuần sau khi Từ Cương tới Vọng Giang, bộ máy lãnh đạo thị xã Vọng Giang cũng có thay đổi. Nguyên thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy, cục trưởng Cục công an Vọng Giang - Sử Lâm được điều lên Cục công an thị xã Tùng Giang làm Chánh thanh tra. Mà nguyên phó trưởng phòng công an huyện Giang Ninh – Triệu Quốc Khánh được điều tới Vọng Giang thay chức vụ của Sử Lâm.
Sử Lâm có thể nói là không kịp phản ứng với lệnh điều chỉnh nhân sự đột nhiên này. Nhưng nhìn trên tờ lệnh điều động yêu cầu trong ba ngày phải tới nhận nhiệm vụ mới, nói cách khác trong vòng ba ngày mình phải lên trình diện ở Cục công an thị xã Tùng Giang. Mà Tùng Giang cũng trong ba ngày này tới Vọng Giang tiến hành thay thế mình.
Sử Lâm ngồi trong văn phòng cầm tờ lệnh điều động mà mặt lúc đỏ lúc trắng, y ngồi mãi không động đậy. Theo cấp bậc mà nói Sử Lâm được điều lên làm chánh thanh tra thì chính là lên chức. Bây giờ mình ở Vọng Giang chẳng qua là được đãi ngộ cấp phó huyện mà thôi, nhưng chánh thanh tra Cục công an thị xã Tùng Giang là cấp phó huyện, coi như lên nửa cấp so với hiện nay.
Nhưng so với quyền lực hiện có thì chức chánh thanh tra kia không đán gì.
Khi Sử Lâm ở Vọng Giang, y là đứng đầu của hệ thống công an Vọng Giang. Một câu nói của y làm cả hệ thống công an run rẩy ba lần. Y vừa dậm chân là mặt đất Vọng Giang cũng run lên. Càng huống chi y còn là là thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy công an nên cũng có quyền lên tiếng với các việc to nhỏ của toàn thị xã Vọng Giang. Cũng là vì nhờ y giúp nên Trịnh Quân Ba mới có thể kiêu căng như vậy ở đất Vọng Giang này mà không bị làm sao. Nhưng nếu Sử Lâm bị điều lên Cục công an Tùng Giang làm chánh thanh tra thì chỉ là làm mấy chuyện vô thưởng vô phạt, lấy chút tiền lương thì sao có thể thỏa mãn lòng tham của Sử Lâm.
Sử Lâm đập mạnh tờ lệnh xuống bàn mắng.
- Thằng chó nào có ý này không biết, không nói một câu với mình mà đã trực tiếp ra lệnh. Đây không phải là tiền trảm hậu tấu, ngoài mặt là tăng nhưng thực ra là giảm sao? Ông rốt cuộc đắc tội ai mà lại bị chơi đểu như thế này?
Tự mắng chửi cho mình nghe một phen, Sử Lâm dần bình tĩnh lại. Không được, mình quyết không thể rời khỏi Vọng Giang được. Không nói vấn đề chức vụ, không nói vấn đề lợi ích, chỉ riêng việc mấy năm qua mình đã làm quá nhiều chuyện ở Vọng Giang, nếu chỉ có ba ngày sao mình có thể kịp thời xử lý hết được.
Mà tên Triệu Quốc Khánh kia lại không có quan hệ gì với mình, nếu như chuyện xấu của mình bị lộ ra thì đừng nói là bị cách chức, dù là bị xử bắn cũng chưa hết tội.
Sử Lâm lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho cục trưởng Cục công an Tùng Giang – Trương Quý Tường.
Trương Quý Tường đã sớm tính tới khả năng Sử Lâm sẽ gọi cho mình, vì thế khi thấy người gọi tới là Sử Lâm, y cười lạnh một tiếng. Sử Lâm không buồn nghe điện mà vội vàng dọn đồ đạc lên xe chạy tới tỉnh rồi lên máy bay bay thẳng tới Bắc Kinh tham gia hội nghị khẩn cấp do Bộ Công an tổ chức.
Sử Lâm cầm máy chỉ nghe tiếng tút tút liên tục nhưng không ai nghe, y tức tối dập máy. Chẳng qua Sử Lâm vẫn chưa chịu thôi, y gọi điện tiếp chính ủy Cục công an Tùng Giang - Dương Học Nghĩa, lần này Dương Học Nghĩa rất nhanh nghe điện.
Không đợi Sử Lâm mở miệng nói, Dương Học Nghĩa đã nói trước.
- Sử Lâm hả, ha ha, tôi đang chờ anh tới mà mời rượu anh đây. Chúng tôi sắp cùng làm việc chung rồi.
- Dương chính ủy, sao quyết định điều chỉnh nhân sự lần này gấp như vậy, tôi không có chút chuẩn bị gì cả, công việc hiện có của tôi đừng nói là ba ngày, dù cho tôi một tháng cũng chưa chắc đã xong hết. Nếu không xử lý xong hết công việc trong tay thì tôi sao có thể yên tâm đi được. Lại nói tôi cũng không muốn lưu lại rắc rối gì cho Triệu Quốc Khánh kia.
Sử Lâm biết Dương Học Nghĩa là người chính trực, không có tâm kế nên y hy vọng qua lời đối phương nghe ngóng được gì đó.
- Được rồi, anh lên chức là việc tốt mà còn nói điều kiện ư? Nguyên chánh thanh tra Cục công an thị xã tháng trước đã về hưu, cái này anh không phải không biết. Cục vẫn đang khảo sát người vừa hay anh mới phá được hai vụ án bắn súng ở Vọng Giang, đây là chiến công rất lớn cho nên cuối cùng bộ máy lãnh đạo cục trải qua nghiên cứu quyết định do anh gánh vác trọng trách này. Hơn nữa khi hỏi ý kiến thị ủy, ủy ban thị xã và Sở công an, các nơi này đều khẳng định công việc của anh cho nên chỗ tốt đó mới rơi vào người anh.
- Nhưng công việc hiện nay của tôi nhiều quá không xử lý kịp, hay là để tôi báo cáo với cục trưởng Trương xem có thể hoãn vài ngày không.
Sử Lâm thử dò xét. Chẳng qua trong lòng Sử Lâm bây giờ đang rất hối hận. Không ngờ mình phá hai vụ bắn súng kia lại thành nguyên nhân lên chức của mình. Sớm biết như vậy thì tiếp tục kéo dài đến khi bị phạt cũng chỉ phải làm kiểm điểm mà thôi, như vậy mình đâu bị động như thế này.
- Cục trưởng lên Bắc Kinh họp rồi, trong chốc lát không về được, anh muốn tìm được cục trưởng sợ là qua thời hạn ba ngày, đến lúc đó sẽ có phiền phức to. Sử Lâm, tôi khuyên anh mau bàn giao công việc với Triệu Quốc Khánh rồi tới Cục công an báo danh. Cục công an cũng đang chờ anh tới tiếp nhận công tác thanh tra. Hơn nữa tôi nghe nói cục trưởng Trương lần này tới Bắc Kinh họp về dịch Sars, Sars giờ càng lúc càng nghiêm trọng, ở Tùng Giang chúng ta sợ cũng phải có hành động.
Dương Học Nghĩa nghiêm túc nói nhưng trong lòng đang rất buồn cười. Mình nghiêm túc cả đời nhưng đến hôm nay lại bị Trương Quý Tường ép nói dối. Nhưng vì đại cuộc nói dối thì nói dối, hy vọng tương lai Sử Lâm không nên trách mình.
- Cục trưởng Trương lên Bắc Kinh?
Sử Lâm nghe xong ngẩn ra, Trương Quý Tường lên Bắc Kinh họp. Vậy chỉ dựa vào Dương Học Nghĩa thì đâu có quyền lực trì hoãn thời gian điều động mình chứ? Nếu trong thời gian quy định mình không lên Cục công an Tùng Giang báo danh, chờ Trương Quý Tường về thì với tính cách nóng nảy của đối phương, mình sợ rằng càng gặp nạn.
- Dương chính ủy, vậy thì tôi phải mau chóng xử lý công việc hiện có rồi lên Cục công an thị xã báo danh vậy.
Sử Lâm bỏ máy, hai tay nắm chặt tóc nhổ xuống mấy sợi.
- Nên làm gì bây giờ? Không được, mình không thể ngồi chờ chết được, phải tìm người giúp.
Sử Lâm tự nhủ.
Nói xong Sử Lâm lại cầm máy gọi.
- Tiểu Trịnh, chúng ta gặp họa rồi.
- Sử ca? Làm sao vậy? Lại có ai dám chống đối huynh đệ chúng ta, anh nói đi, em lập tức đi xử lý hắn.
Trịnh Quân Ba ở đầu kia đang nằm trong phòng hưởng thụ hai cô em xinh đẹp phục vụ. Nghe Sử Lâm nói như vậy, hắn hoảng sợ ngồi bật dậy.
- Ôi, một lời khó nói hết. Chú lập tức tới văn phòng anh, chúng ta bàn xem thế nào, xem có tìm được biện pháp không?
Sử Lâm có thể nói là không kịp phản ứng với lệnh điều chỉnh nhân sự đột nhiên này. Nhưng nhìn trên tờ lệnh điều động yêu cầu trong ba ngày phải tới nhận nhiệm vụ mới, nói cách khác trong vòng ba ngày mình phải lên trình diện ở Cục công an thị xã Tùng Giang. Mà Tùng Giang cũng trong ba ngày này tới Vọng Giang tiến hành thay thế mình.
Sử Lâm ngồi trong văn phòng cầm tờ lệnh điều động mà mặt lúc đỏ lúc trắng, y ngồi mãi không động đậy. Theo cấp bậc mà nói Sử Lâm được điều lên làm chánh thanh tra thì chính là lên chức. Bây giờ mình ở Vọng Giang chẳng qua là được đãi ngộ cấp phó huyện mà thôi, nhưng chánh thanh tra Cục công an thị xã Tùng Giang là cấp phó huyện, coi như lên nửa cấp so với hiện nay.
Nhưng so với quyền lực hiện có thì chức chánh thanh tra kia không đán gì.
Khi Sử Lâm ở Vọng Giang, y là đứng đầu của hệ thống công an Vọng Giang. Một câu nói của y làm cả hệ thống công an run rẩy ba lần. Y vừa dậm chân là mặt đất Vọng Giang cũng run lên. Càng huống chi y còn là là thường vụ thị ủy, bí thư đảng ủy công an nên cũng có quyền lên tiếng với các việc to nhỏ của toàn thị xã Vọng Giang. Cũng là vì nhờ y giúp nên Trịnh Quân Ba mới có thể kiêu căng như vậy ở đất Vọng Giang này mà không bị làm sao. Nhưng nếu Sử Lâm bị điều lên Cục công an Tùng Giang làm chánh thanh tra thì chỉ là làm mấy chuyện vô thưởng vô phạt, lấy chút tiền lương thì sao có thể thỏa mãn lòng tham của Sử Lâm.
Sử Lâm đập mạnh tờ lệnh xuống bàn mắng.
- Thằng chó nào có ý này không biết, không nói một câu với mình mà đã trực tiếp ra lệnh. Đây không phải là tiền trảm hậu tấu, ngoài mặt là tăng nhưng thực ra là giảm sao? Ông rốt cuộc đắc tội ai mà lại bị chơi đểu như thế này?
Tự mắng chửi cho mình nghe một phen, Sử Lâm dần bình tĩnh lại. Không được, mình quyết không thể rời khỏi Vọng Giang được. Không nói vấn đề chức vụ, không nói vấn đề lợi ích, chỉ riêng việc mấy năm qua mình đã làm quá nhiều chuyện ở Vọng Giang, nếu chỉ có ba ngày sao mình có thể kịp thời xử lý hết được.
Mà tên Triệu Quốc Khánh kia lại không có quan hệ gì với mình, nếu như chuyện xấu của mình bị lộ ra thì đừng nói là bị cách chức, dù là bị xử bắn cũng chưa hết tội.
Sử Lâm lập tức cầm lấy điện thoại trên bàn gọi cho cục trưởng Cục công an Tùng Giang – Trương Quý Tường.
Trương Quý Tường đã sớm tính tới khả năng Sử Lâm sẽ gọi cho mình, vì thế khi thấy người gọi tới là Sử Lâm, y cười lạnh một tiếng. Sử Lâm không buồn nghe điện mà vội vàng dọn đồ đạc lên xe chạy tới tỉnh rồi lên máy bay bay thẳng tới Bắc Kinh tham gia hội nghị khẩn cấp do Bộ Công an tổ chức.
Sử Lâm cầm máy chỉ nghe tiếng tút tút liên tục nhưng không ai nghe, y tức tối dập máy. Chẳng qua Sử Lâm vẫn chưa chịu thôi, y gọi điện tiếp chính ủy Cục công an Tùng Giang - Dương Học Nghĩa, lần này Dương Học Nghĩa rất nhanh nghe điện.
Không đợi Sử Lâm mở miệng nói, Dương Học Nghĩa đã nói trước.
- Sử Lâm hả, ha ha, tôi đang chờ anh tới mà mời rượu anh đây. Chúng tôi sắp cùng làm việc chung rồi.
- Dương chính ủy, sao quyết định điều chỉnh nhân sự lần này gấp như vậy, tôi không có chút chuẩn bị gì cả, công việc hiện có của tôi đừng nói là ba ngày, dù cho tôi một tháng cũng chưa chắc đã xong hết. Nếu không xử lý xong hết công việc trong tay thì tôi sao có thể yên tâm đi được. Lại nói tôi cũng không muốn lưu lại rắc rối gì cho Triệu Quốc Khánh kia.
Sử Lâm biết Dương Học Nghĩa là người chính trực, không có tâm kế nên y hy vọng qua lời đối phương nghe ngóng được gì đó.
- Được rồi, anh lên chức là việc tốt mà còn nói điều kiện ư? Nguyên chánh thanh tra Cục công an thị xã tháng trước đã về hưu, cái này anh không phải không biết. Cục vẫn đang khảo sát người vừa hay anh mới phá được hai vụ án bắn súng ở Vọng Giang, đây là chiến công rất lớn cho nên cuối cùng bộ máy lãnh đạo cục trải qua nghiên cứu quyết định do anh gánh vác trọng trách này. Hơn nữa khi hỏi ý kiến thị ủy, ủy ban thị xã và Sở công an, các nơi này đều khẳng định công việc của anh cho nên chỗ tốt đó mới rơi vào người anh.
- Nhưng công việc hiện nay của tôi nhiều quá không xử lý kịp, hay là để tôi báo cáo với cục trưởng Trương xem có thể hoãn vài ngày không.
Sử Lâm thử dò xét. Chẳng qua trong lòng Sử Lâm bây giờ đang rất hối hận. Không ngờ mình phá hai vụ bắn súng kia lại thành nguyên nhân lên chức của mình. Sớm biết như vậy thì tiếp tục kéo dài đến khi bị phạt cũng chỉ phải làm kiểm điểm mà thôi, như vậy mình đâu bị động như thế này.
- Cục trưởng lên Bắc Kinh họp rồi, trong chốc lát không về được, anh muốn tìm được cục trưởng sợ là qua thời hạn ba ngày, đến lúc đó sẽ có phiền phức to. Sử Lâm, tôi khuyên anh mau bàn giao công việc với Triệu Quốc Khánh rồi tới Cục công an báo danh. Cục công an cũng đang chờ anh tới tiếp nhận công tác thanh tra. Hơn nữa tôi nghe nói cục trưởng Trương lần này tới Bắc Kinh họp về dịch Sars, Sars giờ càng lúc càng nghiêm trọng, ở Tùng Giang chúng ta sợ cũng phải có hành động.
Dương Học Nghĩa nghiêm túc nói nhưng trong lòng đang rất buồn cười. Mình nghiêm túc cả đời nhưng đến hôm nay lại bị Trương Quý Tường ép nói dối. Nhưng vì đại cuộc nói dối thì nói dối, hy vọng tương lai Sử Lâm không nên trách mình.
- Cục trưởng Trương lên Bắc Kinh?
Sử Lâm nghe xong ngẩn ra, Trương Quý Tường lên Bắc Kinh họp. Vậy chỉ dựa vào Dương Học Nghĩa thì đâu có quyền lực trì hoãn thời gian điều động mình chứ? Nếu trong thời gian quy định mình không lên Cục công an Tùng Giang báo danh, chờ Trương Quý Tường về thì với tính cách nóng nảy của đối phương, mình sợ rằng càng gặp nạn.
- Dương chính ủy, vậy thì tôi phải mau chóng xử lý công việc hiện có rồi lên Cục công an thị xã báo danh vậy.
Sử Lâm bỏ máy, hai tay nắm chặt tóc nhổ xuống mấy sợi.
- Nên làm gì bây giờ? Không được, mình không thể ngồi chờ chết được, phải tìm người giúp.
Sử Lâm tự nhủ.
Nói xong Sử Lâm lại cầm máy gọi.
- Tiểu Trịnh, chúng ta gặp họa rồi.
- Sử ca? Làm sao vậy? Lại có ai dám chống đối huynh đệ chúng ta, anh nói đi, em lập tức đi xử lý hắn.
Trịnh Quân Ba ở đầu kia đang nằm trong phòng hưởng thụ hai cô em xinh đẹp phục vụ. Nghe Sử Lâm nói như vậy, hắn hoảng sợ ngồi bật dậy.
- Ôi, một lời khó nói hết. Chú lập tức tới văn phòng anh, chúng ta bàn xem thế nào, xem có tìm được biện pháp không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.