Chương 158: Cảnh đẹp trong sương
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Hứa Lập bây giờ bảo Tiếu Minh mua cổ phiếu của công ty Boeing, Tiếu Minh đương nhiên sẽ mua cổ phiếu của công ty Boeing. Chẳng qua dù quỹ đầu tư Bạo Phong có nhiều tiền hơn nữa thì chính phủ Mỹ cũng không cho một người Châu Á mua lại công ty Boeing. Vì thế mục đích của Hứa Lập có hai, một là lúc cần thiết có thể đả kích công ty Boeing trên thị trường chứng khoán, cũng từ đó kiếm được một khoản; về phương diện khác là Hứa Lập chờ tương lai nếu nắm giữ đủ cổ phiếu, trở thành một trong các thành viên hội đồng quản trị của công ty Boeing, thì lúc thích hợp có thể thu mua một vài kỹ sư, nhân viên kỹ thuật của công ty Boeing, đưa bọn họ về Trung Quốc, hy vọng có thể có chút cống hiến cho hạng mục sản xuất máy bay của Trung Quốc.
Đương nhiên tất cả những điều này còn rất xa xôi, ít nhất bây giờ Trung Quốc còn trưa khởi động lại hạng mục sản xuất máy bay, tất cả vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị.
Thời gian thoáng cái lại tới tết dương lịch 2002. Tết dương lịch cũng là lúc có tuyết đổ xuống. Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào mặt đất đầy tuyết tạo thành hào quang chói mắt. Mà lúc này Hứa Lập đang ngủ gật trên taxi từ Giang Ninh về Tùng Giang.
Sáng hôm nay Phạm Ngọc Hoa gọi điện cho Hứa Lập, đánh thức hắn, cô muốn cùng Hứa Lập đi ngắm cảnh tuyết Tùng Giang. Bởi hôm qua là tết dương lịch, mấy người chú bác của Hứa Lập đến nhà hắn. Hứa Lập ngồi chơi, uống rượu với bọn họ tới tận gần 2h đêm mới đi ngủ. Mà Phạm Ngọc Hoa chưa đầy năm giờ sáng đã gọi Hứa Lập dậy, Hứa Lập có thể không buồn ngủ sao?
Hứa Lập bị đánh thức vốn định từ chối Phạm Ngọc Hoa, nhưng hắn nghĩ lại gần năm qua Phạm Ngọc Hoa vì mình mà đã cùng bố mẹ quay về Tùng Giang, cô làm thế chỉ vì có nhiều thời gian ở bên mình. Mỗi ngày Phạm Ngọc Hoa đều phải dậy từ sớm bắt xe về Giang Ninh, tối lại lên. Đặc biệt là mùa đông, trời chưa sáng Phạm Ngọc Hoa đã dậy, có lúc không kịp ăn sáng đã lên xe về Giang Ninh để làm. Nỗi khổ này Phạm Ngọc Hoa lại không bao giờ nói với Hứa Lập.
Nhưng thật ra mẹ Phạm Ngọc Hoa – Tôn Minh Tuệ lại không ngừng kêu khổ thay con gái với chồng, muốn Phạm Kiệt mau nghĩ biện pháp điều Phạm Ngọc Hoa lên Tùng Giang nếu không sớm muộn cũng có ngày Phạm Ngọc Hoa mệt mà sinh bệnh. Với địa vị của Phạm Kiệt bây giờ thì điều chỉnh công việc của Phạm Ngọc Hoa, ông nói một câu là đủ. Nhưng năm nay Phạm Ngọc Hoa mới được đề bạt làm Phó thị trưởng thường trực, ông không thể nào vừa lên chức đã lấy việc công làm việc riêng. Vì thế ông đành để Phạm Ngọc Hoa chịu khổ thêm một thời gian nữa.
Phạm Ngọc Hoa hy sinh như vậy, Hứa Lập lại vì nguyên nhân công việc mà mỗi ngày đi sớm về muộn, ngày nghỉ cũng ít có thời gian rảnh, hầu hết thời gian đều ở văn phòng, ít có cơ hội ở bên Phạm Ngọc Hoa. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Phạm Ngọc Hoa đều có chút áy náy.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hứa Lập nghĩ nếu mình từ chối thì Phạm Ngọc Hoa nhất định sẽ khóc, cảm giác tội lỗi của mình sẽ càng tăng lên. Hứa Lập đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới bỏ qua hấp dẫn của chiếc giường, ngồi dậy rửa mặt rồi bắt xe lên Tùng Giang.
Khi xe chạy tới nội thành Tùng Giang, Hứa Lập do ngồi trên xe ngủ được một giấc nên cũng đã tỉnh táo lại. Hắn bảo lái xe chạy tới trước cửa nhà Phạm Ngọc Hoa. Hứa Lập qua cửa sổ xe đã thấy Phạm Ngọc Hoa mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, quấn khăn màu vàng đang đứng ở cửa nhà chờ mình.
Hứa Lập xuống xe bước nhanh tới trước mặt Phạm Ngọc Hoa. Hắn cầm bàn tay lạnh đi vì rét của cô, nhìn mặt hơi tái đi của cô, hắn vội vàng nói:
- Anh không bảo em là ở trong nhà chờ sao? Sao em lại ra ngoài. Nhìn em đi, mặt tái đi vì lạnh rồi đó.
Phạm Ngọc Hoa nhíu mày nói:
- Không có gì, em không ngồi yên nên ra ngoài này đợi anh. Đúng, đi mau, chúng ta ra ngoài xem sông Tùng trong sương, đây là đợt sương mù đầu tiên của năm đó.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập chạy ra ngoài.
Hứa Lập có chút chần chờ.
- Phạm thúc có nhà không? Anh nên vào chào bọn họ đã nếu không cô chú lại trách anh.
- Anh đừng vào quấy rầy thế giới riêng của bố mẹ em. Anh yên tâm, bọn họ sẽ không trách anh đâu.
Phạm Ngọc Hoa cười nói rồi kéo Hứa Lập ra ngoài bắt taxi.
Hứa Lập nghe vậy cũng không tiện vào nhà nữa, hai người ngồi xe chạy đến địa điểm.
Xuống xe, hai người đứng trên đê nhìn dòng Tùng Giang nằm trong sương mù như một dòng sông trắng chạy xuyên qua nội thành. Mỗi một gốc cây trồng trên đê đều nằm trong làn sương, nó như là những cây tuyết, cảnh tượng lúc này rất đẹp.
Phạm Ngọc Hoa từ nhỏ lớn lên ở Giang Ninh, từ Giang Ninh lên Tùng Giang chỉ có hơn tiếng ngồi xe vì thế cô không ít lần ngắm cảnh Tùng Giang trong sương, chẳng qua cô chưa bao giờ thấy cảnh trong sương đẹp như hôm nay. Phạm Ngọc Hoa vui vẻ như một đứa trẻ nắm tay Hứa Lập, cô đi dọc theo bậc thang xuống dưới tới sát bờ sông nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh.
Hai người bước trên bờ sông đọng tuyết ngắm cảnh đẹp một cách si mê. Dòng sông trong buổi sáng sớm trông rất trong xanh, dòng nước không đóng băng cứ thế thong dong chảy xuôi về hạ nguồn.
Cảnh đẹp Tùng Giang trong xương mù có mấy điểm cần chú ý như “Xem sương trong đêm, xem mặt trời mọc ….”
“Xem sương trong đêm” là nói cảnh tượng sương mù hình thành trước lúc tối trên dòng sông, ước chừng khoảng hơn 10h tối là dòng Tùng Hoa bắt đầu xuất hiện sương mù, càng lúc càng lớn, càng lúc càng đậm, từng đoàn sương trắng từ mặt sông bốc lên và không ngừng bay về phía hai bờ sông, cuối cùng hình thành sương mù.
Cảnh đẹp này hôm nay Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa không thể xem được. Chẳng qua cuối cùng hai người cũng thấy được cảnh “Mặt trời lên lúc sương mù”, lúc này cây cối hai bên bờ sông sau một đêm đã biến thành màu trắng, từng cành cây như những bàn tay được đưa ra.
Về phần “trưa ngắm hoa rơi” chính là lúc buổi trưa khi nhiệt độ lên cao, một cơn gió thổi qua khiến tuyết trên các cành cây rơi xuống, tạo thành chuỗi rơi xuống, cơn gió nhẹ thổi các bông tuyết bay trong không trung, ánh sáng chiếu vào bông tuyết hình thành những đóa hoa tuyết đủ mọi màu sắc.
Đương nhiên tất cả những điều này còn rất xa xôi, ít nhất bây giờ Trung Quốc còn trưa khởi động lại hạng mục sản xuất máy bay, tất cả vẫn đang ở giai đoạn chuẩn bị.
Thời gian thoáng cái lại tới tết dương lịch 2002. Tết dương lịch cũng là lúc có tuyết đổ xuống. Ngày hôm sau ánh mặt trời chiếu vào mặt đất đầy tuyết tạo thành hào quang chói mắt. Mà lúc này Hứa Lập đang ngủ gật trên taxi từ Giang Ninh về Tùng Giang.
Sáng hôm nay Phạm Ngọc Hoa gọi điện cho Hứa Lập, đánh thức hắn, cô muốn cùng Hứa Lập đi ngắm cảnh tuyết Tùng Giang. Bởi hôm qua là tết dương lịch, mấy người chú bác của Hứa Lập đến nhà hắn. Hứa Lập ngồi chơi, uống rượu với bọn họ tới tận gần 2h đêm mới đi ngủ. Mà Phạm Ngọc Hoa chưa đầy năm giờ sáng đã gọi Hứa Lập dậy, Hứa Lập có thể không buồn ngủ sao?
Hứa Lập bị đánh thức vốn định từ chối Phạm Ngọc Hoa, nhưng hắn nghĩ lại gần năm qua Phạm Ngọc Hoa vì mình mà đã cùng bố mẹ quay về Tùng Giang, cô làm thế chỉ vì có nhiều thời gian ở bên mình. Mỗi ngày Phạm Ngọc Hoa đều phải dậy từ sớm bắt xe về Giang Ninh, tối lại lên. Đặc biệt là mùa đông, trời chưa sáng Phạm Ngọc Hoa đã dậy, có lúc không kịp ăn sáng đã lên xe về Giang Ninh để làm. Nỗi khổ này Phạm Ngọc Hoa lại không bao giờ nói với Hứa Lập.
Nhưng thật ra mẹ Phạm Ngọc Hoa – Tôn Minh Tuệ lại không ngừng kêu khổ thay con gái với chồng, muốn Phạm Kiệt mau nghĩ biện pháp điều Phạm Ngọc Hoa lên Tùng Giang nếu không sớm muộn cũng có ngày Phạm Ngọc Hoa mệt mà sinh bệnh. Với địa vị của Phạm Kiệt bây giờ thì điều chỉnh công việc của Phạm Ngọc Hoa, ông nói một câu là đủ. Nhưng năm nay Phạm Ngọc Hoa mới được đề bạt làm Phó thị trưởng thường trực, ông không thể nào vừa lên chức đã lấy việc công làm việc riêng. Vì thế ông đành để Phạm Ngọc Hoa chịu khổ thêm một thời gian nữa.
Phạm Ngọc Hoa hy sinh như vậy, Hứa Lập lại vì nguyên nhân công việc mà mỗi ngày đi sớm về muộn, ngày nghỉ cũng ít có thời gian rảnh, hầu hết thời gian đều ở văn phòng, ít có cơ hội ở bên Phạm Ngọc Hoa. Mỗi khi nghĩ tới việc này, Phạm Ngọc Hoa đều có chút áy náy.
Hôm nay là ngày nghỉ, Hứa Lập nghĩ nếu mình từ chối thì Phạm Ngọc Hoa nhất định sẽ khóc, cảm giác tội lỗi của mình sẽ càng tăng lên. Hứa Lập đấu tranh tư tưởng một lúc lâu mới bỏ qua hấp dẫn của chiếc giường, ngồi dậy rửa mặt rồi bắt xe lên Tùng Giang.
Khi xe chạy tới nội thành Tùng Giang, Hứa Lập do ngồi trên xe ngủ được một giấc nên cũng đã tỉnh táo lại. Hắn bảo lái xe chạy tới trước cửa nhà Phạm Ngọc Hoa. Hứa Lập qua cửa sổ xe đã thấy Phạm Ngọc Hoa mặc một chiếc áo lông màu hồng nhạt, quấn khăn màu vàng đang đứng ở cửa nhà chờ mình.
Hứa Lập xuống xe bước nhanh tới trước mặt Phạm Ngọc Hoa. Hắn cầm bàn tay lạnh đi vì rét của cô, nhìn mặt hơi tái đi của cô, hắn vội vàng nói:
- Anh không bảo em là ở trong nhà chờ sao? Sao em lại ra ngoài. Nhìn em đi, mặt tái đi vì lạnh rồi đó.
Phạm Ngọc Hoa nhíu mày nói:
- Không có gì, em không ngồi yên nên ra ngoài này đợi anh. Đúng, đi mau, chúng ta ra ngoài xem sông Tùng trong sương, đây là đợt sương mù đầu tiên của năm đó.
Phạm Ngọc Hoa kéo Hứa Lập chạy ra ngoài.
Hứa Lập có chút chần chờ.
- Phạm thúc có nhà không? Anh nên vào chào bọn họ đã nếu không cô chú lại trách anh.
- Anh đừng vào quấy rầy thế giới riêng của bố mẹ em. Anh yên tâm, bọn họ sẽ không trách anh đâu.
Phạm Ngọc Hoa cười nói rồi kéo Hứa Lập ra ngoài bắt taxi.
Hứa Lập nghe vậy cũng không tiện vào nhà nữa, hai người ngồi xe chạy đến địa điểm.
Xuống xe, hai người đứng trên đê nhìn dòng Tùng Giang nằm trong sương mù như một dòng sông trắng chạy xuyên qua nội thành. Mỗi một gốc cây trồng trên đê đều nằm trong làn sương, nó như là những cây tuyết, cảnh tượng lúc này rất đẹp.
Phạm Ngọc Hoa từ nhỏ lớn lên ở Giang Ninh, từ Giang Ninh lên Tùng Giang chỉ có hơn tiếng ngồi xe vì thế cô không ít lần ngắm cảnh Tùng Giang trong sương, chẳng qua cô chưa bao giờ thấy cảnh trong sương đẹp như hôm nay. Phạm Ngọc Hoa vui vẻ như một đứa trẻ nắm tay Hứa Lập, cô đi dọc theo bậc thang xuống dưới tới sát bờ sông nhìn ngắm cảnh tượng xung quanh.
Hai người bước trên bờ sông đọng tuyết ngắm cảnh đẹp một cách si mê. Dòng sông trong buổi sáng sớm trông rất trong xanh, dòng nước không đóng băng cứ thế thong dong chảy xuôi về hạ nguồn.
Cảnh đẹp Tùng Giang trong xương mù có mấy điểm cần chú ý như “Xem sương trong đêm, xem mặt trời mọc ….”
“Xem sương trong đêm” là nói cảnh tượng sương mù hình thành trước lúc tối trên dòng sông, ước chừng khoảng hơn 10h tối là dòng Tùng Hoa bắt đầu xuất hiện sương mù, càng lúc càng lớn, càng lúc càng đậm, từng đoàn sương trắng từ mặt sông bốc lên và không ngừng bay về phía hai bờ sông, cuối cùng hình thành sương mù.
Cảnh đẹp này hôm nay Hứa Lập và Phạm Ngọc Hoa không thể xem được. Chẳng qua cuối cùng hai người cũng thấy được cảnh “Mặt trời lên lúc sương mù”, lúc này cây cối hai bên bờ sông sau một đêm đã biến thành màu trắng, từng cành cây như những bàn tay được đưa ra.
Về phần “trưa ngắm hoa rơi” chính là lúc buổi trưa khi nhiệt độ lên cao, một cơn gió thổi qua khiến tuyết trên các cành cây rơi xuống, tạo thành chuỗi rơi xuống, cơn gió nhẹ thổi các bông tuyết bay trong không trung, ánh sáng chiếu vào bông tuyết hình thành những đóa hoa tuyết đủ mọi màu sắc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.