Chương 114: Chỉ trích Hứa Lập
Túy Tử Mộng Sinh
30/09/2013
Phòng hội nghị được bố trí theo hình tròn, đây là học theo bố trí của phương tây giúp mọi người có cảm giác bình đẳng khi tham gia hội nghị. Chẳng qua bàn loại này ở Trung Quốc vẫn có phân ra vị trí chính, vị trí phụ. Càng huống chi vị trí này cũng là bởi vì người mà có khác biệt. Ví dụ như ở huyện ủy huyện Giang Ninh thì bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương ngồi chính giữa, sau đó theo thứ tự các người khác ngồi hai bên người y.
Hứa Lập là một cán bộ cấp phó trưởng phòng có thể ngồi bên cạnh bí thư huyện ủy đã là vượt cấp. Về phần z thì đương nhiên không có phúc phận này. Không cần biết bố y làm quan to đến mức nào nhưng y vẫn chỉ là một phó trưởng phòng ở huyện Giang Ninh mà thôi. Mà ngoài Hứa Lập ngồi đây những người còn lại đều là đứng đầu một ngành cho nên Chu Thông hiển nhiên chỉ có thể ngồi ở vị trí cách xa Triệu Bảo Cương nhất.
Chu Thông tiến vào phòng hội nghị thấy Hứa Lập liền gần như không rời ánh mắt khỏi người đối phương. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Hứa Lập sợ rằng đã chết mấy trăm lần. Đến khi Chu Thông nghe nói Hứa Lập là người một tay đưa hạng mục khai thác mỏ Molybdenum ở xã Nhị Đạo về, y càng tức giận đến mức không thở nổi. Cho nên khi Hứa Lập giới thiệu tình hình, Chu Thông vẫn một mực suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới khiến hạng mục này không thành công, làm cho Hứa Lập ngã từ trên cao xuống.
Nghe Triệu Bảo Cương phát biểu xong, Chu Thông lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Xin lỗi, tôi không tán thành lần thu hút đầu tư này.
Câu nói của Chu Thông làm phòng hội nghị đang huyên náo thoáng cái lạnh ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Thông. Triệu Bảo Cương càng nhíu mày nhìn Chu Thông.
Trưởng phòng tài chính – Đái Duy Bình là người do Triệu Bảo Cương một tay đề bạt lên, y là thân tín của Triệu Bảo Cương nên giờ thấy lãnh đạo nhíu mày liền vội vàng nói:
- Tiểu Chu, chuyện tốt như vậy sao cậu lại không tán thành? Phải biết hạng mục này một khi đi vào sản xuất thì người được lợi chính là hơn 300 ngàn quần chúng huyện Giang Ninh chúng ta.
Chu Thông mặc dù ỷ vào quyền thế của bố mình nên mới có thể ngồi tới vị trí hôm nay nhưng y dù sao cũng tốt nghiệp đại học quản lý đất đai, cũng có chút kiến thức ở phương diện này. Nếu không thì sao trưởng phòng Đất đai huyện lại có thể yên tâm giao công việc toàn phòng cho Chu Thông phụ trách?
Chu Thông nghe xong Đái Duy Bình nói hẳng những không bối rối mà còn cười lạnh một tiếng.
- 300 ngàn quần chúng? Hạng mục đi vào sản xuất thật sự có thể mang lại lợi ích cho 300 ngàn quần chúng huyện Giang Ninh sao? Sợ rằng được lợi nhiều nhất chỉ là số ít người.
Vừa nói Chu Thông không ngờ nhìn thẳng vào bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương.
Mọi người ngồi đây không khỏi sửng sốt khi thấy Chu Thông lại dám có ý nhằm vào Triệu Bảo Cương. Sau lưng Chu Thông là phó thị trưởng Chu Bách Nhâm, chẳng lẽ lời nói hôm nay của Chu Thông là do Chu Bách Nhâm mớm lời? Chẳng lẽ Chu Bách Nhâm có ý kiến với Triệu Bảo Cương? Người ngồi đây đều là hồ ly, càng là lúc như thế này bọn họ càng không ra mặt.
Đái Duy Bình thấy Chu Thông dám chĩa súng vào Triệu Bảo Cương, y đứng lên lớn tiếng nói:
- Chu Thông, cậu có ý gì?
Đái Duy Bình trước đây từng làm việc dưới trướng Triệu Bảo Cương. Năm đó khi Triệu Bảo Cương làm chánh văn phòng huyện ủy thì Đái Duy Bình là trưởng phòng thư ký, theo Triệu Bảo Cương từng bước lên chức, Đái Duy Bình cũng tiến dần từng bước. Tới hôm nay y ngồi được lên chức trưởng phòng tài chính huyện Giang Ninh có thể nói đều là do một tay Triệu Bảo Cương dựng lên. Đái Duy Bình chính là khẩu súng của Triệu Bảo Cương, Triệu Bảo Cương chỉ về phía nào Đái Duy Bình sẽ bắn về phía đó. Bởi vì Đái Duy Bình biết không có Triệu Bảo Cương thì không có mình ngày hôm nay. Một khi Triệu Bảo Cương mất thế, cuộc sống sau này của mình cũng không được tốt đẹp. Cho nên y không thèm để ý tới người đứng sau lưng Chu Thông nữa.
Không ngờ không đợi Chu Thông lên tiếng, chủ tịch huyện Dương Khoa đang ngồi bên cạnh Triệu Bảo Cương đã từ từ bưng chén trà lên, thổi một ngụm, nhấp một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Đái, anh để Tiểu Chu nói đi. Chúng ta hôm nay họp không phải là để trưng cầu ý kiến mọi người sao? Người có ý kiến chẳng lẽ không được trình bày?
Đái Duy Bình không nghĩ Dương Khoa lại ra mặt vì Chu Thông, y không biết nên làm gì vì thế đành phải nhìn về phía Triệu Bảo Cương.
Triệu Bảo Cương ở huyện Giang Ninh đã làm từ chức vụ thư ký đến chức bí thư huyện ủy ngày hôm nay, y chìm nổi nhiều năm trong quan trường nên có gì chưa từng thấy. Cục diện bây giờ mặc dù có chút khẩn trương nhưng chưa tới mức không thể vãn hồi.
- Đương nhiên phải để Tiểu Chu trình bày rồi. Tôn chỉ của Đảng ta là phục vụ nhân dân, phê bình và tự phê bình là cách chống lại sự ăn mòn tư tưởng chính trị. Sửa chữa sai lầm bản thân, giải quyết mâu thuẫn trong Đảng, giữ gìn kỷ luật Đảng đều là phương châm của Đảng ta. Chúng ta nếu có sai lầm đương nhiên hoan nghênh mọi người phê bình, chỉ có như vậy mới có thể phục vụ tốt nhân dân. Tiểu Chu, cậu nói tiếp đi.
Chu Thông gật đầu nói:
- Phát triển Giang Ninh là điều mọi người chúng ta đều mong đợi, làm cho dân chúng toàn huyện giàu lên là điều chúng ta vẫn theo đuổi. Tôi cũng đã nghe bài báo cáo vừa rồi của phó chủ tịch xã Hứa, nhưng tôi muốn hỏi phó chủ tịch xã Hứa một câu là công ty anh đưa tới đã từng khai thác khoáng sản ở đâu chưa? Bọn họ có nhân viên kỹ thuật, có kỹ thuật chuyên môn không? Chẳng lẽ bọn họ chỉ bỏ tiền ra là sẽ khai khoáng được sao?
Hứa Lập ngẩn ra khi Chu Thông hỏi, chẳng lẽ tên Chu Thông này đổi tính? Hắn thật sự đang cân nhắc cho huyện Giang Ninh?
Thấy Hứa Lập không trả lời, Chu Thông càng đắc ý.
- Tôi không phải phản đối việc thu hút đầu tư, tôi phản đối là có người không để ý đến con cháu đời sau, muốn vì lợi ích của mình mà hy sinh tài nguyên, phá hỏng hoàn cảnh tự nhiên, tiến hành khai thác dã man, dây là phạm tội với nhân dân, với dân tộc.
- Càng huống chi công ty Huệ Tân này chưa từng khai thác khoáng sản ở đâu, không có kinh nghiệm liên quan. Chúng ta sao có thể yên tâm giao tài sản quý giá mà cha ông đã giao cho chúng ta cho loại người như thế?
- Hơn nữa khai thác khoáng sản ngoại trừ trực tiếp phá vỡ mặt đất, địa chất, còn xâm chiếm đất đai, gây ô nhiễm môi trường. Nhất là khai thác mỏ càng khiến cho bề mặt trái đất bị lún sụt, gây động đất, gây ảnh hưởng đến nguồn nước ngầm. Các chất thải từ quá trình khai khoáng thải ra cũng khiến khí hậu ô nhiễm, tạo thành tổn thất tài sản, tính mạng. Trong quá trình sản xuất quặng mỏ cũng có thể thải ra khí độc hại gây các bệnh liên quan tới đường hô hấp, nghiêm trọng ảnh hưởng đến hoàn cảnh quần chúng xung quanh. Mấy vấn đề này mọi người đã cân nhắc chưa?
- Cho nên tôi cho rằng thời cơ đầu tư khai thác mỏ Molybdenum chưa đến. Tôi không tán thành thu hút công ty này, cho dù thật sự muốn thu hút đầu tư cũng phải tìm một công ty lớn hơn nữa, công ty đã có kinh nghiệm khai khoáng.
Hứa Lập là một cán bộ cấp phó trưởng phòng có thể ngồi bên cạnh bí thư huyện ủy đã là vượt cấp. Về phần z thì đương nhiên không có phúc phận này. Không cần biết bố y làm quan to đến mức nào nhưng y vẫn chỉ là một phó trưởng phòng ở huyện Giang Ninh mà thôi. Mà ngoài Hứa Lập ngồi đây những người còn lại đều là đứng đầu một ngành cho nên Chu Thông hiển nhiên chỉ có thể ngồi ở vị trí cách xa Triệu Bảo Cương nhất.
Chu Thông tiến vào phòng hội nghị thấy Hứa Lập liền gần như không rời ánh mắt khỏi người đối phương. Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Hứa Lập sợ rằng đã chết mấy trăm lần. Đến khi Chu Thông nghe nói Hứa Lập là người một tay đưa hạng mục khai thác mỏ Molybdenum ở xã Nhị Đạo về, y càng tức giận đến mức không thở nổi. Cho nên khi Hứa Lập giới thiệu tình hình, Chu Thông vẫn một mực suy nghĩ xem nên làm như thế nào mới khiến hạng mục này không thành công, làm cho Hứa Lập ngã từ trên cao xuống.
Nghe Triệu Bảo Cương phát biểu xong, Chu Thông lập tức đứng lên, lớn tiếng nói:
- Xin lỗi, tôi không tán thành lần thu hút đầu tư này.
Câu nói của Chu Thông làm phòng hội nghị đang huyên náo thoáng cái lạnh ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều tập trung vào Chu Thông. Triệu Bảo Cương càng nhíu mày nhìn Chu Thông.
Trưởng phòng tài chính – Đái Duy Bình là người do Triệu Bảo Cương một tay đề bạt lên, y là thân tín của Triệu Bảo Cương nên giờ thấy lãnh đạo nhíu mày liền vội vàng nói:
- Tiểu Chu, chuyện tốt như vậy sao cậu lại không tán thành? Phải biết hạng mục này một khi đi vào sản xuất thì người được lợi chính là hơn 300 ngàn quần chúng huyện Giang Ninh chúng ta.
Chu Thông mặc dù ỷ vào quyền thế của bố mình nên mới có thể ngồi tới vị trí hôm nay nhưng y dù sao cũng tốt nghiệp đại học quản lý đất đai, cũng có chút kiến thức ở phương diện này. Nếu không thì sao trưởng phòng Đất đai huyện lại có thể yên tâm giao công việc toàn phòng cho Chu Thông phụ trách?
Chu Thông nghe xong Đái Duy Bình nói hẳng những không bối rối mà còn cười lạnh một tiếng.
- 300 ngàn quần chúng? Hạng mục đi vào sản xuất thật sự có thể mang lại lợi ích cho 300 ngàn quần chúng huyện Giang Ninh sao? Sợ rằng được lợi nhiều nhất chỉ là số ít người.
Vừa nói Chu Thông không ngờ nhìn thẳng vào bí thư huyện ủy Triệu Bảo Cương.
Mọi người ngồi đây không khỏi sửng sốt khi thấy Chu Thông lại dám có ý nhằm vào Triệu Bảo Cương. Sau lưng Chu Thông là phó thị trưởng Chu Bách Nhâm, chẳng lẽ lời nói hôm nay của Chu Thông là do Chu Bách Nhâm mớm lời? Chẳng lẽ Chu Bách Nhâm có ý kiến với Triệu Bảo Cương? Người ngồi đây đều là hồ ly, càng là lúc như thế này bọn họ càng không ra mặt.
Đái Duy Bình thấy Chu Thông dám chĩa súng vào Triệu Bảo Cương, y đứng lên lớn tiếng nói:
- Chu Thông, cậu có ý gì?
Đái Duy Bình trước đây từng làm việc dưới trướng Triệu Bảo Cương. Năm đó khi Triệu Bảo Cương làm chánh văn phòng huyện ủy thì Đái Duy Bình là trưởng phòng thư ký, theo Triệu Bảo Cương từng bước lên chức, Đái Duy Bình cũng tiến dần từng bước. Tới hôm nay y ngồi được lên chức trưởng phòng tài chính huyện Giang Ninh có thể nói đều là do một tay Triệu Bảo Cương dựng lên. Đái Duy Bình chính là khẩu súng của Triệu Bảo Cương, Triệu Bảo Cương chỉ về phía nào Đái Duy Bình sẽ bắn về phía đó. Bởi vì Đái Duy Bình biết không có Triệu Bảo Cương thì không có mình ngày hôm nay. Một khi Triệu Bảo Cương mất thế, cuộc sống sau này của mình cũng không được tốt đẹp. Cho nên y không thèm để ý tới người đứng sau lưng Chu Thông nữa.
Không ngờ không đợi Chu Thông lên tiếng, chủ tịch huyện Dương Khoa đang ngồi bên cạnh Triệu Bảo Cương đã từ từ bưng chén trà lên, thổi một ngụm, nhấp một chút rồi nói:
- Trưởng phòng Đái, anh để Tiểu Chu nói đi. Chúng ta hôm nay họp không phải là để trưng cầu ý kiến mọi người sao? Người có ý kiến chẳng lẽ không được trình bày?
Đái Duy Bình không nghĩ Dương Khoa lại ra mặt vì Chu Thông, y không biết nên làm gì vì thế đành phải nhìn về phía Triệu Bảo Cương.
Triệu Bảo Cương ở huyện Giang Ninh đã làm từ chức vụ thư ký đến chức bí thư huyện ủy ngày hôm nay, y chìm nổi nhiều năm trong quan trường nên có gì chưa từng thấy. Cục diện bây giờ mặc dù có chút khẩn trương nhưng chưa tới mức không thể vãn hồi.
- Đương nhiên phải để Tiểu Chu trình bày rồi. Tôn chỉ của Đảng ta là phục vụ nhân dân, phê bình và tự phê bình là cách chống lại sự ăn mòn tư tưởng chính trị. Sửa chữa sai lầm bản thân, giải quyết mâu thuẫn trong Đảng, giữ gìn kỷ luật Đảng đều là phương châm của Đảng ta. Chúng ta nếu có sai lầm đương nhiên hoan nghênh mọi người phê bình, chỉ có như vậy mới có thể phục vụ tốt nhân dân. Tiểu Chu, cậu nói tiếp đi.
Chu Thông gật đầu nói:
- Phát triển Giang Ninh là điều mọi người chúng ta đều mong đợi, làm cho dân chúng toàn huyện giàu lên là điều chúng ta vẫn theo đuổi. Tôi cũng đã nghe bài báo cáo vừa rồi của phó chủ tịch xã Hứa, nhưng tôi muốn hỏi phó chủ tịch xã Hứa một câu là công ty anh đưa tới đã từng khai thác khoáng sản ở đâu chưa? Bọn họ có nhân viên kỹ thuật, có kỹ thuật chuyên môn không? Chẳng lẽ bọn họ chỉ bỏ tiền ra là sẽ khai khoáng được sao?
Hứa Lập ngẩn ra khi Chu Thông hỏi, chẳng lẽ tên Chu Thông này đổi tính? Hắn thật sự đang cân nhắc cho huyện Giang Ninh?
Thấy Hứa Lập không trả lời, Chu Thông càng đắc ý.
- Tôi không phải phản đối việc thu hút đầu tư, tôi phản đối là có người không để ý đến con cháu đời sau, muốn vì lợi ích của mình mà hy sinh tài nguyên, phá hỏng hoàn cảnh tự nhiên, tiến hành khai thác dã man, dây là phạm tội với nhân dân, với dân tộc.
- Càng huống chi công ty Huệ Tân này chưa từng khai thác khoáng sản ở đâu, không có kinh nghiệm liên quan. Chúng ta sao có thể yên tâm giao tài sản quý giá mà cha ông đã giao cho chúng ta cho loại người như thế?
- Hơn nữa khai thác khoáng sản ngoại trừ trực tiếp phá vỡ mặt đất, địa chất, còn xâm chiếm đất đai, gây ô nhiễm môi trường. Nhất là khai thác mỏ càng khiến cho bề mặt trái đất bị lún sụt, gây động đất, gây ảnh hưởng đến nguồn nước ngầm. Các chất thải từ quá trình khai khoáng thải ra cũng khiến khí hậu ô nhiễm, tạo thành tổn thất tài sản, tính mạng. Trong quá trình sản xuất quặng mỏ cũng có thể thải ra khí độc hại gây các bệnh liên quan tới đường hô hấp, nghiêm trọng ảnh hưởng đến hoàn cảnh quần chúng xung quanh. Mấy vấn đề này mọi người đã cân nhắc chưa?
- Cho nên tôi cho rằng thời cơ đầu tư khai thác mỏ Molybdenum chưa đến. Tôi không tán thành thu hút công ty này, cho dù thật sự muốn thu hút đầu tư cũng phải tìm một công ty lớn hơn nữa, công ty đã có kinh nghiệm khai khoáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.